Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Úc Duy Chương thấy Đại phu nhân nói mấy lời này ở trước mặt nữ nhi thì lập tức giận dữ, nhìn Đại phu nhân quát mắng: “Lúc trước vừa mới vào thành tương đối khó khăn, là dùng đồ cưới của bà, nhưng sau đó ta đều đền bù lại bà quên rồi hả? Mấy năm nay ta cũng giao cho mà thấy thôn trang để bà quản lý, tiền lời thu vào cũng để cho bà, bà còn không biết đủ? Bà còn lật lại chuyện cũ năm xưa, người không có lương tâm là ai hả?”
Lan Cúc thấy hai người lại muốn cãi nhau, vội vàng khuyên giải Đại phu nhân, Lan Phương cũng đi sang kéo Đại phu nhân không để bà bị tức giận đến ngất xỉu, nhưng Đại phu nhân đang nổi nóng nào để ý nhiều như vậy, cũng gầm lên với Úc Duy Chương: “Ông còn không biết xấu hổ nói mấy thôn trang kia, mấy thôn trang đó một năm có thể thu được bao nhiêu tiền lời chứ? Mỗi năm ông mua vàng tặng bạc cho đám thiếp thất của ông hết bao nhiêu tiền? Từ lúc ta gả cho ông có được hưởng chút phúc nào chưa, mỗi ngày đều dọn dẹp hết hỗn loạn này đến hỗn loạn khác, vừa quản gia vừa nuôi con của ông, còn phải giao thiệp với mấy quý phu nhân danh môn kia, mỗi lần đều vội vàng nịnh nọt, ta tủi thân cỡ nào ông có biết đâu? Cho tới bây giờ lại nói ta không đúng, rốt cuộc ai mới không có lương tâm?”
Úc Duy Chương trừng mắt, cả giận nói: “Đây không phải là chuyện thê tử nên làm sao? Nếu lúc đầu bà không muốn làm những chuyện này thì cứ trực tiếp gả cho mấy hộ buôn bán nhỏ chẳng phải bớt việc rồi sao? Vừa không nhìn sắc mặt ai, lại không vì chuyện gì mà tức giận. Bà cho rằng ta dễ dàng lắm sao? Ta vì cái nhà này mỗi ngày bôn ba mệt nhọc, chuyện trên triều thay đổi trong nháy mắt, sơ ý một chút cũng sẽ bị người giẫm ở dưới chân, mấy năm gần đây ta đi đến bước này dễ dàng lắm sao? Còn không phải vì cái nhà này?”
Hai người càng ầm ỹ càng hung dữ, tất cả mọi người đi qua khuyên bảo can ngăn, Minh Yên bị Đại phu nhân đẩy ngã, chỉ vào nàng mắng: “Đều tại đồ sao chổi[1] ngươi, nếu không phải vì ngươi nào xảy ra nhiều chuyện như vậy!”
[1] Sao chổi: raw là để tang môn tinh [丧门星] ý chỉ người mang đến tai vạ hoặc xui xẻo, cũng giống như “đồ sao chổi” mọi người hay nói vậy.
Thập Nhất di nương kinh hô một tiếng, vội vàng đi tới nâng Minh Yên dậy, hỏi: “Thất tiểu thư, người không sao chứ?”
Trong lòng Minh Yên bốc lửa, không ngờ Đại phu nhân lại dã man không hiểu chuyện như vậy, nhìn thấy Thập Nhất di nương nháy mắt một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, lập tức nói: “Hơi chóng mặt… vừa rồi bị đụng…”
Úc Duy Chương nghe thấy vậy thì tức giận, chỉ vào Đại phu nhân nói: “Đồ nữ nhân chanh chua, nếu Minh Yên có việc gì ta xem bà ăn nói thế nào với vương phủ! Mấy ngày nữa phải xuất giá rồi, nếu bà đẩy nó có nguy hiểm gì ta sẽ hưu bà!”
Úc Duy Chương tức giận, không hề suy nghĩ nói ra hai chữ hưu thê, trong phòng lập tức bình tĩnh lại, ở cổ đại hưu thê là một chuyện rất kiêng kị, đặc biệt là làm quan kiêng kị nhất là hưu thê, Chính thê có thể không được sủng ái, có thể không có cảm giác tồn tại ở hậu viện, nhưng không thể tùy tiện hưu thê. Hưu thê sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của quan viên, sẽ khiến con đường làm quan không được thuận lợi, trừ khi vạn bất đắc dĩ, trừ khi thê tử phạm phải chuyện không thể thứ lỗi, nếu không sẽ không có ai dễ dàng hưu thê.
Trong phòng yên tĩnh, Lan Cúc và Lan Phương hoảng sợ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới Úc Duy Chương lại sẽ nói ra lời này, Minh Yên cũng phát hoảng, ngơ ngác nhìn Úc Duy Chương một hồi lâu, cắn môi không nói gì. Hưu thê… nếu thật sự hưu Đại phu nhân, thù của Minh Yên cũng được báo, nhưng Minh Yên biết chẳng qua chỉ Úc Duy Chương nói lẫy mà thôi, hưu thê cũng có ba không.
Thứ nhất, đã từng giữ tang ba năm cho công bà, không thể hưu; thứ hai, lúc cưới nghèo hèn lúc hưu phú quý cũng không thể hưu; thứ ba, có nơi cưới không có nơi về (là nhà mẹ đẻ đã không còn ai) không thể hưu. Đại phu nhân chiếm một trong ba điều đó, còn là điều đầu tiên giữ tang công bà ba năm, chỉ dựa vào điều này Úc Duy Chương không thể hưu bà!
Quả nhiên Đại phu nhân bật cười nói: “Ông muốn hưu ta? Đúng là năm mơ giữa ban ngày mà! Ta túc trực bên linh cữu công bà ba năm, nếu hưu ta, ông sẽ chịu trượng hình[2] một trăm gậy, ông xác định ông chịu được một trăm gậy?”
[2] Trượng hình: Hình phạt đánh bằng gậy.
Úc Duy Chương giận dữ, lập tức phẩy tay áo bỏ đi, Thập Nhất di nương tức thời vịn Minh Yên đi ra ngoài. Hiện tại Đại phu nhân nào còn tâm trạng lo lắng cho Minh Yên, hoàn toàn mặc kệ nàng đi hay ở, chỉ nhìn hai nữ nhi của mình rơi nước mắt, “Cái đồ không có lương tâm này, mấy năm nay ta vì cái nhà này chịu không biết bao nhiêu khổ, nhận không biết bao nhiêu tội, hôm nay ông ta lại vì một thứ nữ mà muốn hưu ta. Mấy năm nay không phải cái nhà này đều dựa hết vào ta mới có thể bình an vô sự sao? Ai cũng nói nam nhân là sói mắt trắng[3], cho dù ai đối tốt với hắn cũng vô dụng, ngày hôm nay rốt cuộc cũng mở mang kiến thức.”
[3] Sói mắt trắng: Bạch nhãn lang — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Nghe Đại phu nhân không ngừng lãi nhãi oán giận, sắc mặt Lan Phương trắng bệch, nàng vẫn chưa thành thân, không hề quyết định chuyện chung thân, nếu mẫu thân thật sự mất đi quyền hành vậy nàng phải làm thế nào đây? Nghĩ tới đây Lan Phương nắm chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, không phải chỉ là ly ngọc hợp cẩn thôi sao, cho nàng ta là được, người hà tất vì một ly ngọc mà ầm ỹ với phụ thân?”
Đại phu nhân nghe thấy lời này lại tức giận, nhìn Lan Phương nói: “Con đúng là không có tiền đồ, lúc trước tỷ tỷ con xuất giá nương cũng không nỡ cho, là muốn áp rương cho con, muốn nương lấy ra thì cứ nằm mơ đi!”
Lan Phương cắn môi, không phải nàng hào phóng, nàng cũng không nỡ, biết là đồ tốt đấy, nhưng so ra thì hôn sự của nàng vẫn quan trọng hơn, nghĩ tới đây liếc nhìn Lan Cúc, nghẹn ngào nói: “Tỷ, món đó là đồ tốt, là đồ cưới của nương không nên cho người khác, nhưng cũng không quan trọng bằng thân thể và địa vị ở trong nhà của mẫu thân có phải không?”
Lan Cúc được Lan Phương chỉ điểm lập tức giác ngộ, đúng là nàng tiếc của đến choáng đầu rồi, vừa hiểu ra thì nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, không phải chỉ là một cặp ly ngọc thôi sao, cho thì cho đi. Vì cái này trở mặt với phụ thân có đáng không? Lúc này không giống như xưa, quả thực bên nhà chồng của Minh Yên không thể đắc tội, con thấy Minh Yên cũng hiền hậu, chắc chắn sẽ nhớ kỹ ân tình của nương. Hơn nữa cái nhà này không phải vẫn do phụ thân định đoạt hay sao? Nếu nương thật sự chọc giận phụ thân, ông ấy không thể hưu nương, nhưng có thể không để nương chủ sự nữa, nếu hậu viện này lật trời, nương bảo con và Lan Phương phải dựa vào ai? Nương, dù có không cam lòng thì cũng ráng mà nuốt xuống, cuộc sống của ai cũng không dễ dàng, nào có ai không chịu ủy khuất chứ. Còn nữa, sao vừa rồi nương có thể vạch trần phụ thân ở trước mặt chúng con? Nam nhân đều sĩ diện, lúc trước nương dặn dò con thế nào? E rằng lần này phụ thân tức không nhẹ, nương cũng đừng tiếp tục hồ đồ nữa, lúc nên buông thì buông, đừng quá cố chấp.”
Đại phu nhân nhìn xem Lan Cúc và Lan Phương, không ngờ hai nữ nhi đều khuyên bà nên lấy đồ ra, bà làm như vậy là vì cái gì, còn không phải là vì hai đứa nó? Đại phu nhân càng tức giận hơn, cắn răng nói: “Đừng hòng, bảo ta hy sinh nữ nhi của mình thành toàn cho một thứ nữ, nằm mơ đi!”
*
Ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng chính là tác phẩm xuất sắc cực kỳ có tiếng của Trì Ngọc đại sư Lục Tử Cương ở tiền triều, Trương Đại trong <Đào am mộng ức> nói: “Ngô Trung tuyệt kỹ, Lục Tử Cương chi trị[4] ngọc, Bào Thiên Thành chi trị tê[5], Châu Trụ chi trị khảm nạm… trên dưới trăm năm bảo vô địch thủ.” Vương Thế Trinh trong <Cô bất cô lục> thảo luận: “Nay Ngô Trung ngô Lục Tử Cương chi trị ngọc, Bào Thiên Thành chi trị tê, Chu Bích Sơn chi trị bạc… đều có giá gấp bội bình thường.” Trong rất nhiều công tượng[6] trứ danh, Lục Tử Cương đứng đầu bảng, đủ thấy danh tiếng lớn cỡ nào. Hơn nữa, khi Lục Tử Cương còn sống đồ làm ra đã có giá gấp đôi giá thị trường, huống chi triều đại thay đổi rất nhiều năm, giá trị lại càng không thể tính toán, mà cặp ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng kia còn là danh tác của Lục Tử Cương.
[4] Trị: sắp đặt, sửa sang
[5] Tê: tê giác, tê ngưu
[6] Công tượng: thợ thủ công, công nhân thủ công nghệ
Ly ngọc hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng tên như ý nghĩa là dùng Thanh Ngọc để điêu khắc, trên ly hợp cẩn điêu khắc hai con vật, trên là ưng, dưới là gấu. Ưng, cùng âm với “Anh”[7], anh đại biểu cho hoa, chúng ta thường nói hoa rụng rực rỡ, hoa là đại biểu cho nữ tử. Gấu, cùng âm với “Hùng”[8], đại biểu cho nam tử. Cặp ly hợp cẩn này dùng cách như vậy để đồ giải, trên ưng dưới gấu, đại biểu cho một nam một nữ, hai cái ly hợp lại với nhau có ý nghĩa là hợp cẩn. Càng có ý nghĩa hơn chính là, cặp ly này ưng ở trên giẫm lên đầu con gấu, ở tiền triều địa vị của nữ tử rất cao, chỉ là cho tới bây giờ có hơi giảm sút rồi.
[7] Ưng [鹰][yīng] Anh [英][yīng] nét chữ khác nhau nhưng âm đọc giống nhau. Anh ở đây là anh hùng, tài hoa.
[8] Gấu [熊][xióng] Hùng [雄][xióng] – Hùng ở đây là hùng vĩ, hùng dũng.
Cặp ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng này quả thật bảo vật, chẳng trách Đại phu nhân luyến tiếc, đồ của Lục Tử Cương không phải có tiền là có thể mua được. Ngươi có tiền cũng chưa chắc mua được đồ thật, bình thường đồ giả chiếm đa số, lúc này bảo bà lấy ra cho Minh Yên quả thật mà muốn mạng của bà mà. Sao Đại phu nhân không tức giận cho được?
Lan Cúc và Lan Phương khuyên rất lâu Đại phu nhân vẫn không chịu khuất phục, chuyện bỗng chốc trở nên giằng co. Lan Phương cảm thấy cực kỳ đau đầu, qua tám chín ngày nữa là Minh Yên xuất giá rồi, còn hôn sự của mình vẫn chưa định được, cha nương lại cãi nhau, chẳng lẽ nàng sẽ phải trở thành trò cười của kinh thành sao? Muội muội xuất giá, là đích tỷ nhưng ngay cả hôn sự vẫn chưa được định, sao không khiến người ta buồn bực chứ?
Lan Cúc cũng rất đau đầu, nàng có làm thế nào cũng không ngờ tiểu Vương gia lại bạo tay như vậy, sính lễ chín vạn lượng còn chưa tính, cố tình còn lấy ra một đôi dạ minh châu giá trị liên thành. Dạ minh châu giao thẳng vào tay Minh Yên, sau này xuất giá nhất định phải mang theo, nhưng Úc phủ lại không thể không lấy ra một vật áp rương tương đương, không có thì xem như thôi, vậy mà mẫu thân lại có một vật của danh gia có giá trị xa xỉ, nếu lừa gạt cho qua chuyện thì không được, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, không dám chắc sẽ có một ngày lộ tiếng gió ra ngoài, nói không chừng sẽ gây ra đại họa gì đó, hôn sự bấu víu vương phủ vẫn chưa nhận được chỗ tốt nào, đã có một đống phiền phức tới trước, Lan Cúc bất ngờ trở tay không kịp, trong lúc này cũng không có chủ ý nào thích hợp.
Minh Yên trở về Kim Hoa Hiên, nhìn Thập Nhất di nương cùng đi vào, lại quay đầu nhìn mấy người Liên Song nói: “Mấy người lui xuống hết đi, ta có chuyện muốn nói riêng với di nương.”
Mấy người Liên Song đáp rồi lui xuống, Minh Yên ngồi trên kháng lớn trước giường, Thập Nhất di nương ngồi ở đối diện nàng, vẻ mặt hai người đều hơi mệt mỏi. Minh Yên mệt hơn một chút, bởi vì bất ngờ gặp phải sóng lớn còn bị liên lụy đến, sắc mặt càng khó coi hơn.
Trên cửa sổ đã đổi lại màn cửa sổ mới, gió nhẹ xuyên qua màn cửa sổ từ từ thổi vào, làm giảm bớt khí nóng. Do dự một lúc lâu, Minh Yên vẫn hỏi: “Di nương đã sớm biết chỗ phu nhân có thứ đó phải không?”
Vẻ mặt Thập Nhất di nương mệt mỏi, nâng ngón tay trắng nõn xoa xoa cái trán, thở dài một tiếng nói: “Thất tiểu thư đầu óc nhạy bén, tỳ thiếp đã sớm biết không thể giấu được người, là lúc giúp Đại phu nhân quản gia biết được.”
“Vậy nhất định là di nương nói cho phụ thân biết mẫu thân có vật này?”
“Vâng, lão gia không ra mặt ai có thể lật ngược được phu nhân?” Nói đến đây Thập Nhất di nương thở dài một tiếng, nói tiếp: “Chủ mẫu đương gia hậu viện này nhìn thì phong quang đấy, nhưng tất cả những phong quang kia đều đến từ nam nhân mà mình gả, nếu mình đắc tội nam nhân này, cho dù là Chính thê thì thế nào? Đại phu nhân có giao ly ngọc hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng này ra hay không thì tình cảm phu thê giữa bọn họ đã bị tổn thương nặng nề, lúc này sẽ không vặn ngã Đại phu nhân, nhưng sẽ khiến địa vị của Đại phu nhân ở trong lòng lão gia rớt xuống ngàn trượng, đợi đến sau khi Thất tiểu thư xuất giá, ta chỉ cần nhẹ nhàng ra tay, Đại phu nhân không thể giữ nổi địa vị đã là chuyện nằm ở trong tầm tay rồi.”
Minh Yên cẩn thận cân nhắc lời của Thập Nhất di nương, hàng lông mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, mỗi một bước đi của Thập Nhất di nương cực kỳ ổn định, cũng không tùy tiện bước ra một bước, nhưng chỉ cần vừa ra tay là trúng ngay chỗ hiểm của đối phương. Tại sao lần này không trực tiếp đánh ngã Đại phu nhân, nguyên nhân rất đơn giản, Lan Phương vẫn chưa xuất giá, Đại phu nhân sẽ vì nữ nhi của mình mà nhất định liều mạng đánh cuộc, kết quả cá chết lưới rách hai bên tổn hại chắc chắn không phải là điều Thập Nhất di nương muốn, cho nên sau khi nàng ta ra tay liền lùi về sau một bước, đợi đến sau khi Lan Phương xuất giá, thời gian khổ cực của Đại phu nhân mới thật sự đến.
Thật ra Minh Yên không hề đồng tình với Đại phu nhân chút nào, trong lòng còn thấp thoáng cảm thấy sảng khoái, bởi vì Đại phu nhân là một tảng đá lớn đè chặt trên người nàng, khiến nàng không thể thở nổi, Minh Yên lại nhìn Thập Nhất di nương, mở miệng hỏi: “Theo ý của di nương thì hôn sự của Ngũ tỷ tỷ sẽ rơi vào nhà nào?”
Thập Nhất di nương hé miệng cười một tiếng, nói: “Chuyện này đâu phải do ta định đoạt, mấy ngày nay Đại phu nhân vấp phải trắc trở khắp nơi chỉ sợ trong lòng cũng hiểu ra, đường bà ta có thể đi chỉ còn một, con đường chúng ta lưu lại cho bà ta cũng chỉ có một, bà ta không còn lựa chọn nào khác!”
Trong lòng Minh Yên chấn động, sau đó thở dài một tiếng, nói: “Các người lao lực tâm cơ như vậy rốt cuộc có mưu đồ gì? Úc phủ có thứ gì đáng giá để hắn làm như thế?”
Thập Nhất di nương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: “Một ngày nào đó Thất tiểu thư sẽ hiểu, hiện tại thứ cho tỳ thiếp không thể nói.”
Minh Yên không hỏi nữa, có một số việc nàng loáng thoáng có một vài cảm giác, nhưng vẫn không có hình dáng cụ thể, nàng sợ vạch trần mạng che mặt kia. Thôi vậy cũng được, không nói cũng tốt, không nói cũng tốt…
“Hôn kỳ của Thất tiểu thư sắp đến rồi, đã chuẩn bị xong hết đồ chưa? Nếu còn thiếu cái gì thì nói cho tỳ thiếp, đừng để mình chịu uất ức.” Thập Nhất di nương nhìn Minh Yên trong mắt lộ ra vẻ sầu lo, muôn vàn tính toán đủ loại thủ đoạn đều vì nữ tử trước mắt này, đáng hay không đáng, người đứng ngoài quan sát vĩnh viễn không có quyền phán xét.
Minh Yên lắc đầu, nói: “Đã đủ rồi, không thiếu gì cả.”
Thập Nhất di nương nở nụ cười, suy nghĩ nói: “Đồ cưới của Thất tiểu thư hiện tại vẫn chưa có con số cụ thể để kết luận, hôm nay là ngày tốt, lúc này đi mời lão gia chỉ thị rất thích hợp.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");