Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tâm tư của Thập Nhất di nương tinh tế, lúc này muốn thừa dịp Đại phu nhân vẫn chưa chịu thua khiến Úc Duy Chương đang giận dữ định đoạt. Úc Duy Chương đang trong cơn tức giận, lại cảm thấy sính lễ của tiểu Vương gia thực sự quá nhiều, Đại phu nhân lại không lấy ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng ra, cảm thấy rất mất mặt, nghe thấy lời của Thập Nhất di nương cả giận nói: “Có cái gì tốt mà phải thương lượng, đồ trang sức, tơ lụa trong sính lễ của tiểu Vương gia đều để cho Minh Yên mang theo, còn lại chút thức ăn đó cũng không sao, sính kim năm vạn lượng cũng để nguyên mang đi, tóm lại Úc phủ ta tuyệt đối không thể mang tiếng xấu thèm muốn sính lễ.”
Sính lễ được chia làm hai phần, một phần là đồ vật, là chỉ đồ miền núi đồ hải sản, tơ lụa lĩnh la, trang sức vàng ngọc, phần khác chính là sính kim. Sính lễ của vương phủ riêng sính kim không là năm vạn lượng, những đồ còn lại quy ra bạc thì cũng có giá trị bốn vạn lượng.
Lúc này Thập Nhất di nương thừa dịp Úc Duy Chương tức giận vớt vát lợi ích cho Minh Yên, nàng ta biết Úc Duy Chương cũng chỉ nổi giận mới nói như vậy, đợi đến lúc hết giận nào còn hào phóng như bây giờ? Sính lễ không thể để lại toàn bộ, nhưng phải cho nữ nhi xuất giá mang đi vẫn không có tiêu chuẩn cụ thể. Gia cảnh tốt mang về toàn bộ cũng có, gia cảnh không tốt lưu lại hơn phân nửa mang đi ít hơn một nửa cũng có, Úc Duy Chương này khi giận dữ vậy mà ngoại trừ đồ ăn ra, đồ còn lại cho Minh Yên mang đi hết, đủ thấy hắn thật sự giận đến hồ đồ rồi.
Chỉ là đồ cưới của Minh Yên thì không nhiều như vậy, trong lòng Thập Nhất di nương mừng thầm, biết thời cơ của mình đến thật đúng lúc. Suy nghĩ một chút trên mặt lộ ra vẻ khó xử, sợ sệt nói: “Lão gia vẫn nên thương lượng với phu nhân thì hơn, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, sao có thể cho nhiều sính lễ như vậy để mang đi? Sính lễ cộng thêm đồ cưới có phải hơi nhiều không? Nếu phu nhân biết tỳ thiếp sẽ mang tội mất.”
Nhìn khuôn mặt kinh hoảng của Thập Nhất di nương, Úc Duy Chương nổi lòng thương tiếc, nói: “Nếu phu nhân có hỏi thì nói ta bảo nàng làm như vậy, để xem bà ta có thể làm được gì?” Nói đến đây Úc Duy Chương cũng có chút phiền muộn, dù sao tiền bạc đồ vật cực kỳ khiến người ta không nỡ bỏ, nhớ tới lời của Thập Nhất di nương cảm thấy cũng rất có lý, nếu mang hết sinh lễ về nhà chồng, cộng thêm đồ cưới vậy Úc phủ thật sự chỉ xuất không nhập là lỗ vốn rồi.
Đi tới đi lui trong phòng hai vòng lập tức có hơi khó xử, lời đã nói ra khỏi miệng, nếu đổi ý sau này phải đứng ở trước mặt Thập Nhất di nương như thế nào?
Trong lòng Thập Nhất di nương mừng thầm, rất tốt, chuyện đang diễn ra theo quỹ đạo của nàng, vì vậy tiến lên một bước vịn Úc Duy Chương ngồi xuống, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Lão gia, người đối tốt với Thất tiểu thư, tỳ thiếp biết, người tính tình thanh cao không ham muốn sính lễ, tỳ thiếp cũng biết. Nhưng, trong phủ vẫn còn hai thiếu gia chưa thành thân, một tiểu thư chưa xuất giá, trong bụng Cửu di nương vẫn còn một hài tử, trong trong ngoài ngoài đâu đâu cũng cần tiền. Nếu cho Thất tiểu thư hết bọn họ phải làm sao đây? Hay là thế này đi, hiện ngân[1] năm vạn lượng lấy ra một nửa thêm trang cho Thất tiểu thư, tơ lụa lĩnh la, đồ dùng vàng ngọc tất cả để lại một nữa.” Nói tới chỗ này thì hơi ngừng lại một chút, rồi nhìn Úc Duy Chương nói tiếp: “Nếu lão gia cảm thấy có lỗi với Thất tiểu thư, không bằng tìm mấy thôn trang ruộng đất có thu hoạch tốt, khoảng đất tốt cho Thất tiểu thư, đồ cưới là số chết, nhưng mấy thứ này mỗi năm lại có ích, người xem thế nào?”
[1] Hiện ngân: ngân bạc có trong sính lễ.
Úc Duy Chương vẫn có chút do dự, ngước mắt nhìn Thập Nhất di nương, hỏi: “Nói như vậy sính lễ có thể giữ lại một nửa.”
Thập Nhất di nương cười một tiếng, nói: “Sính lễ giữ lại một nửa, đồ cưới nhiều một chút chẳng phải rất tốt sao? Nếu truyền ra ngoài cũng là chuyện tốt cho danh tiếng của người, nữ nhi vào nhà chồng thứ người ta muốn nhìn xem không phải là đồ cưới sao? Đồ cưới nhiều sẽ không khiến người ta xem thường, Thất tiểu thư ở vương phủ sao có thể quên người phụ thân là người chứ?”
Thập Nhất di nương nhìn Úc Duy Chương vẫn nhíu chặt mày như cũ, biết ngay ông ta có điều lo lắng, lại nói tiếp: “Lão gia, nếu người lo lắng các tiểu thư sẽ không phục, người có thể hỏi bọn họ nhà chồng cho bao nhiêu sính lễ? Từ xưa đến nay đồ cưới tỉ lệ thuận với sính lễ, chúng ta không bì nổi với tiền tài quyền thế của vương phủ, nhưng cũng không thể để kém xa quá được.”
Dưới lời khuyên tinh tế của Thập Nhất di nương, Úc Duy Chương cảm thấy rất có lý, sắc mặt dần dần dịu lại, càng cảm thấy Thập Nhất di nương thật sự là hoa giải ngữ của mình.
“Lão gia có cần thương lượng với phu nhân để quyết định không, cho thôn trang, cửa hàng nhất định phải là loại tốt, nếu thương lượng ổn thỏa rồi tỳ thiếp cũng dễ chuẩn bị, dù sao qua mấy ngày nữa là Thất tiểu thư xuất giá rồi, tỳ thiếp sợ đến lúc đó bận quá không giúp được.” Lúc này Úc Duy Chương vẫn đang nổi giận sao có thể đi tìm Đại phu nhân thương lượng, huống chi Đại phu nhân lại vạch trần nội tình lúc Úc Duy Chương nghèo túng ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu để Úc Duy Chương tiếp tục tìm bà ta thương lượng chẳng phải càng thêm chứng thực ông ta sợ Đại phu nhân? Thập Nhất di nương cố ý hỏi như thế, bởi vậy cho dù Úc Duy Chương có lòng muốn thương lượng với Đại phu nhân cũng sẽ không đi, thứ nam nhân quan tâm nhất không phải là thể diện sao?
Quả nhiên Úc Duy Chương gào lên: “Tìm bà ta làm gì? Bảo nàng chuẩn bị đồ cưới thì nàng chuẩn bị đi.”
Úc Duy Chương lấy khế đất ruộng đất, khế đất cửa hàng của Úc phủ ra cẩn thận cân nhắc. Mấy năm nay Úc phủ ở kinh đô quả thật mua không ít của cải, bố trí mở rộng cửa hàng là thủ đoạn cơ bản nhất để phát tài, trên tay Úc Duy Chương đúng là có mấy khu vực tốt. Nhưng cũng không thể để cho Minh Yên hết, ông còn hai nhi tử, suy nghĩ một chút lấy ra ba tờ văn khế đưa cho Thập Nhất di nương, nói: “Bên đại doanh Phong Đô mấy năm trước ta có mua một ngàn mẫu đất, chỗ đó giao thông tiện lợi, dẫn nước tưới ruộng thuận tiện, xưa nay thu hoạch đều thuộc loại thượng hạng, cho Minh Yên đi. Đoạn đường của Nhất Giai[2] phồn hoa nhất kinh thành có tiểu lâu một trệt ba lầu buôn bán tơ lụa, thu nhập một năm ở đó có thể chống đỡ được thu nhập hai năm của cửa hàng khác, Tam Giai của kinh thành còn có một cửa hàng dược, mặc dù thu nhập không bằng cửa hàng tơ lụa nhưng vẫn không tệ, cửa hàng ở hai nơi này cho Minh Yên. Ta mắc nợ đứa nhỏ này, hôm nay xem như đền bù lại một chút.”
[2] Nhất Giai: Cũng như Tam Giai, con phố đầu tiên.
Thập Nhất di nương cười đồng ý, khẽ đảo mắt, lại nói thêm: “Tên trên khế ước kia lão gia vẫn nên tự mình đi đến nha môn một chuyến để đổi, nếu giao cho đám nô bộc làm mấy chuyện này chỉ sợ sẽ không một lòng lo liệu cho Thất tiểu thư, đến lúc đó không quản thúc được mấy hạ nhân kia chẳng phải náo loạn thành trò cười à?”
Úc Duy Chương gật đầu một cái, lập tức nói: “Đúng lúc ta phải ra ngoài, thuận tiện đi làm luôn, nàng đi đến trong kho lấy đồ phân ra cho Minh Yên, nếu Đại phu nhân hỏi thì nói ta bảo nàng lo liệu.”
Không ngờ lần này Úc Duy Chương lại hào phóng cho Minh Yên tòa lầu ba tầng ở Nhất Giai còn có ruộng tốt xung quanh phong đài đại doanh, quả thật khiến Thập Nhất di nương kinh hãi, Nhất Giai ở kinh thành là khu vực phồn hoa nhất, một cửa hàng khó cầu. Hôm nay nếu muốn mua cửa hàng ở Nhất Giai trừ phi là gia đình nghèo túng chịu bán, nếu không hoàn toàn không mua được. Bên phong đài đại doanh mười mấy năm trước vẫn rất hoang vu, sau đó đại doanh đóng quân, chung quanh mới tưng bừng náo nhiệt, đất hoang ban đầu đã biến thành ruộng tốt bây giờ, hiện thời bên phong đài đại doanh giá cao khó mua, cửa hàng có thể bán trao tay, khách hàng tứ xứ có sơn cùng thủy tận[3] cũng không có ai chịu bán.
[3] Sơn cùng thủy tận: cùng đường; cùng đường bí lối; xa xôi hẻo lánh (ví với tình cảnh không có lối thoát; lâm vào cảnh tuyệt vọng).
Đến năm mất mùa, bạc không thể làm ra cơm ăn, nhưng người có đất có lương thực sẽ không bị chết đói.
Vì không để cho Đại phu nhân xuất hiện ngăn cản, Thập Nhất di nương đợi mãi cho đến sau khi Úc Duy Chương trở về cầm khế nhà khế đất đưa cho nàng bảo nàng giao cho Minh Yên, lúc này mới dẫn người giống trống khua chiên bắt đầu chuyển đồ trong nhà kho, mỗi một vặt đều ghi vào danh sách, trong nhà kho lập tức bận đến khí thế ngất trời.
Rất nhanh Đại phu nhân nghe thấy tiếng động, dẫn người chạy tới, nghe xong lời của Thập Nhất di nương thì lập tức giận đến cả người run lên. Không phải bà ghét bỏ Úc Duy Chương giữ một nửa sính lễ còn một nửa cho Minh Yên mang đi, mà là Úc Duy Chương lại không thương lượng với mình trực tiếp để Thập Nhất di nương chuẩn bị đồ cưới, hàm ý trong này bà hiểu rõ hơn ai hết, Úc Duy Chương giận thật rồi, rất có ý gạt bà sang một bên.
Vẻ mặt Lan Cúc cực kì khó coi, khuôn mặt Lan Phương cũng xám trắng thân thể lung lay như sắp ngã, nghiến chặt răng cắn vào đôi môi đã trở nên trắng bệch, nếu mẫu thân thật sự thất thế vậy một nữ tử chưa xuất giá như nàng phải làm sao, vận mệnh sau này có thể trở nên khó khăn rồi, Lan Phương càng hận Minh Yên hơn, nếu không phải vì muội ta nào có chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ không khiến Đại phu nhân oán hận mà trở mặt với phụ thân, cuối cùng xui xẻo nhất lại là nàng.
Minh Yên sắp sửa xuất giá rồi, chẳng còn phiền nào gì cả, nhưng hôn sự của nàng vẫn chưa được định lại gây ra chuyện ồn ào như vậy, sau này nàng phải như thế nào đây? Thập Nhất di nương nói cửa hàng ở Nhất Giai cho Minh Yên kia là mẫu thân chuẩn bị cho nàng, ruộng tốt ở phong đài đại doanh cũng là của nàng, hôm nay trong chớp mắt đã thành của Minh Yên, Lan Phương nào chịu được nhất thời không cầm cự nổi hôn mê bất tỉnh.
Lan Phương ngất xỉu trong nhà kho lập tức loạn cả lên, mọi người vội vàng đưa nàng ta trở về viện của nàng ta, vừa tìm lang trung, vừa an ủi Đại phu nhân, giằng co một hồi mới an tĩnh lại.
Nhìn Lan Phương đã tỉnh dậy, Đại phu nhân vội hỏi: “Thế nào rồi, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Lan Phương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ngước mắt nhìn Đại phu nhân, lại nhìn người đứng vây quanh giường, lúc nhìn thấy Minh Yên trong lòng không khỏi dâng lên chút chán ghét, Úc Duy Chương không có ở đây, đã vội vàng ra khỏi phủ rồi, là Chung Lương phái người gọi ông ta sang, Lan Phương không biết nhưng thất vọng trong lòng không có cách nào che dấu được. Nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, con có chuyện muốn nói với người.”
Đại phu nhân nghe vậy thì nói: “Các người đều trở về đi, Lan Cúc ở lại.”
Thật ra trong phòng cũng không có nhiều người, ngoại trừ Đại phu nhân, Lan Cúc thì cũng chỉ có Minh Yên và Thập Nhất di nương, Cửu di nương mang thai đương nhiên không thể tới thăm bệnh. Minh Yên cười nhẹ rồi đi ra ngoài, Thập Nhất di nương đi theo sát phía sau, trong chớp mắt bóng dáng hai người biến mất ở cửa.
Lan Phương nhìn Đại phu nhân, nước mắt chảy xuống, nức nở nói: “Nương, nương xem vì một cặp ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng mà náo loạn với phụ thân đến mức này để rồi phụ thân trong cơn giận dữ không thương lượng với nương đem cửa hàng ruộng tốt nương chuẩn bị cho con trước kia cho Thất muội muội, kết quả được cái gì đây?”
Sắc mặt Lan Cúc cũng không đẹp mấy, mím chặt môi, nghe thấy lời của Lan Phương cũng nhìn Đại phu nhân khuyên nhủ: “Nương, Lan Phương nói cũng có lý, nương xem bây giờ phụ thân có Thập Nhất di nương, mọi việc đều xử lý mà không thông qua nương, khế đất điền sản nói đổi tên là đổi tên, chuyện đồ cưới nói một câu là quyết định luôn, nương còn chưa tỉnh ngộ ra sao? Nếu cứ tiếp tục chiến tranh lạnh với phụ thân, nương nói con và Lan Phương phải làm sao đây? Nếu sau này Thập Nhất di nương chưởng quyền trong phủ, e rằng cuộc sống của nương càng khổ hơn. Con và Lan Phương cũng mất đi chỗ dựa, nương không thể tiếp tục hồ đồ nữa. Mặc dù ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng có đáng giá nhưng nếu nương không có quyền cũng chẳng giữ được, Lan Phương vẫn chưa đính hôn, bên phủ Nam Dương Hầu cũng gần được rồi, nếu đến khi đó nương bị phụ thân chán ghét vứt bỏ, chẳng phải hôn sự của Lan Phương cũng thất bại sao, nương suy nghĩ cẩn thận lại đi, dù sao đồ vật cũng là vật chết, nhưng hai nữ nhi của nương biết dựa vào ai? Con thì dễ hơn vì đã thành thân mấy năm rồi, ở Chung phủ coi như cũng có chỗ dừng chân, nhưng Lan Phương thì sao? Muội ấy thành thân nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa không phải sẽ bị người ta bắt nạt sao?”
Vẻ mặt Đại phu nhân xanh xao, dù thế nào bà cũng không nghĩ ra Úc Duy Chương lại nhẫn tâm như thế, dù sao làm phu thê mười mấy năm sao có thể quyết tuyệt như thế. Trong lúc nhất thời thật sự cảm thấy không còn hy vọng gì, nếu không phải còn hai nữ nhi bà nhất định sẽ ngọc nát đá tan cùng ông ta.
Đại phu nhân không thể không suy nghĩ cho hai nữ nhi, thở dài một tiếng nói: “Nương biết phải làm sao, Lan Cúc, con trở về đi, mau chóng định hôn sự cho Lan Phương, chưa đến mấy ngày nữa là Minh Yên xuất giá rồi, còn đổi thiếp canh hợp bát tự nữa, thời gian eo hẹp lắm. Không biết bên Hầu phủ có đồng ý không.”
“Con nghe bà bà nói ý của bên Hầu phủ cũng không gấp, cộng thêm Minh Yên sắp xuất giá vào vương phủ, phủ Nam Dương Hầu đã sớm muốn dính chút quan hệ với vương phủ, hôm nay có cành cây là chúng ta bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay, nương, nương yên tâm đi, con trở về đây, mau chóng quyết định mọi chuyện.”
Đại phu nhân gật đầu đáp, nói: “Được, nương chẳng còn sức lực gì nữa, nếu không phải vì các con nương cũng chẳng thiết gì, con cũng tự chăm sóc mình cho tốt.”
Lan Cúc gật đầu một cái, lại nhìn Lan Phương nói: “Lan Phương, muội cũng đừng lo lắng, bồi dưỡng thân thể cho tốt, nếu bên Hầu phủ có tin tức chính xác muội còn phải đến làm khách, sắc mặt như vậy sao được, nhà nào cũng không muốn cưới một con ma bệnh đâu, có biết không?”
Lan Phương bất lực cười cười, nhìn Lan Cúc nói: “Muội biết rồi, tỷ cũng tự bảo trọng, vì chuyện của muội muội khiến tỷ chịu khổ rồi.”
“Nha đầu ngốc này, tỷ muội chúng ta nói đến cái này làm gì, được rồi, tỷ đi đây, nương và muội muội cũng phải bảo trọng.” Lan Cúc nói xong thì dẫn người của mình trở về Chung phủ.
Đại phu nhân an ủi Lan Phương mấy câu cũng quay về phòng của mình, lấy ly ngọc hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng từ trong rương ra để trên bàn không cam lòng cho đi, đây chính là vật gia truyền của bà, năm đó mẫu thân của bà cưng chiều bà lén lút cho bà làm đồ cưới, hôm nay bà phải lấy ra đưa cho người khác, tâm trạng như vậy sao có thể khiến bà dễ dàng thừa nhận.
Đại phu nhân đối chọi với Đại lão gia cuối cùng kết thúc trong thất bại, khi nam nhân nắm giữ quyền lực, cho dù là Đại phu nhân cầm quyền ở hậu viện bao nhiêu năm cũng sẽ rơi đài khi bị Đại lão gia chán ghét mà vứt bỏ, chuyện Thập Nhất di nương tuổi còn trẻ suông sẻ nhận quyền chỉ thay đổi bất ngờ trong chớp mắt.
Đại phu nhân phạm phải hai sai lầm, thứ nhất không nên bồi dưỡng Thập Nhất di nương nhanh như vậy, để Đại lão gia có thể tìm được người thay thế Đại phu nhân quản lý hậu viện trong thời gian ngắn nhất, đương nhiên tất cả chuyện này đều do Thập Nhất di nương mưu tính trước, đi từng bước một khiến Đại phu nhân rơi vào trong hiểm cảnh, thế nhưng Đại phu nhân không hề phát hiện ý đồ của Thập Nhất di nương nên bị thua. Còn kiểu người thủ đoạn cao minh như Thập Nhất di nương người thường càng khó bì kịp.
Thứ hai, chính là Đại phu nhân quá kiêu ngạo, mấy năm nay trong hậu viện đã mất đi người tranh giành với bà ta, lúc trước có Bát di nương, có Cửu di nương, đương nhiên mỗi ngày Đại phu nhân đều tính toán tỉ mỉ, thế nhưng Bát di nương bệnh chết, Cửu di nương có nữ nhi từ từ bị Đại phu nhân quản chế, cộng thêm hơn nhiều năm không có nữ nhân khác vào phủ, thủ đoạn trước kia của Đại phu nhân đã từ từ suy tàn, nhất định sẽ bại dưới tay người mới vào, cộng thêm Thập Nhất di nương vốn đã có chuẩn bị rồi mới vào, Đại phu nhân sớm nằm trong tình thế xấu rồi.
Minh Yên nghiêng người dựa vào cửa sổ yên lặng tổng kết kết quả của cuộc chiến này, ưu khuyết của Đại phu nhân và Thập Nhất di nương, đây là một giải thích thực tế cho cuộc chiến này, Minh Yên thật sự học được rất nhiều thứ ở trong cuộc chiến này, đặc biệt là Thập Nhất di nương không nhanh không chậm kiên nhẫn đi từng bước một bất tri bất giác đẩy Đại phu nhân tới gần đường cùng, mà Đại phu nhân vẫn không hề hay biết, chỉ riêng điểm này thôi Minh Yên thật sự bội phục.
Sau khi Minh Yên sống lại thì giỏi quan sát người khác, giỏi tổng kết, kiếp trước chính vì quá tùy tiện cho nên mới tạo ra kết cục cuối cùng là tử vong, đời này sống cực kỳ cẩn thận, cực kỳ dồn nén, ngay cả Chu Hạo Khiên hao hết tâm cơ vì nàng mà nàng cũng theo bản năng chống lại, nàng chống lại không phải là vì nàng thật sự chán ghét một nam nhân nào đó, mà còn là vì nàng mất đi lòng tin với nam nhân, tình cảm với Chung Dực cuối cùng rơi vào kết cục như vậy khiến trong lòng Minh Yên có một nút chết không mở được, không phải nàng không tha thiết tình yêu duy mỹ, mà là nàng đã không thể tha thiết được, không dám yêu đương lần nữa.
Chỉ là Chu Hạo Khiên nỗ lực kiên nhẫn rốt cuộc vẫn khiến Minh Yên động tâm, chỉ là kiểu động tâm này cũng có giới hạn của nó, nếu để Minh Yên lấy mối tình si mãnh liệt của Lan Nhụy đối với Chung Dực ra chỉ sợ không dễ dàng, người từng bị thương ai cũng sẽ sợ cả.
Chuyện bức thiết nhất hiện giờ của Minh Yên chính là sắp gả ra ngoài, tổ chức lực lượng của mình, kiếm đám người Hồng Tụ trở về, để bọn họ có cuộc sống tốt hơn, đền bù lại tất cả đau khổ cho bọn họ, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này cả. Hơn nữa cũng muốn nhìn xem Đại phu nhân bị báo ứng, những người bị Đại phu nhân hạ độc thủ phải cùng nhau đứng trước mặt Đại phu nhân, tận mắt nhìn bà ta, như vậy mới có thể khiến đám người Lan Nhụy, Hồng Tụ, Liên Song không chịu khổ vô ích.
Nghĩ tới đây Minh Yên thở dài, nhìn văn thư khế đất điền sản trong tay, trên đó viết tên của mình, trong lòng thật sự cảm kích Thập Nhất di nương, nếu không có Thập Nhất di nương sao nàng có thể có được mấy thứ tốt này? Thập Nhất di nương vì nàng làm những chuyện này nàng sẽ nhớ kỹ, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp, nếu Thập Nhất di nương vào cửa chính của Úc phủ, sau này giữa các nàng sẽ nâng đở lẫn nhau cả đời, Úc Dương… Nghĩ tới đây Minh Yên khẽ mỉm cười, ít nhất nơi này còn có Dương ca nhi, khiến nàng an tâm hơn.
Sau khi Đại phu nhân lấy ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng ra, Thập Nhất di nương không đợi Úc Duy Chương nói gì đã chủ động giao quyền hành quản gia ra, hết sức lo sợ biểu đạt thấp thỏm lo âu của mình với Đại phu nhân, còn bày tỏ cái nhà này phải do Đại phu nhân đảm đương mới danh chính ngôn thuận, lại nhân tiện oán trách quản sự trong phủ cứng đầu cứng cổ, thật ra phần lớn các quản sự đều vẫn nghe lời, chỉ là Thập Nhất di nương không muốn để cho Đại phu nhân có đề phòng gì rồi trừ bỏ người nàng âm thầm lôi kéo, một chiêu bày điểm yếu ra cho kẻ địch quả nhiên thành công khiến oán giận của Đại phu nhân đối với Thập Nhất di nương hạ xuống mức thấp nhất, vì không muốn để cho người ta cảm thấy bà làm chủ mẫu khắt khe với thiếp thất còn an ủi Thập Nhất di nương mấy câu.
Chuyện bên này vừa yên tĩnh lại, hôn sự của Lan Phương lập tức có hồi âm, hôm nay thời tiết tốt, bầu trời quang đãng như được gột rửa lộ ra màu xanh thẳm, ánh mặt trời vàng óng chiếu rọi xuống mặt đất. Minh Yên thỉnh an Đại phu nhân đi ra thì đụng phải phu thê Lan Cúc nắm tay nhau đi đến, đi cùng bọn họ còn có Úc Dương, bốn người chạm mặt nhau Minh Yên có hơi sững sờ, đã rất lâu không gặp Chung Dực rồi, phát hiện dường như hắn gầy đi một chút.
Lan Cúc nhìn Minh Yên cười đi tới, Minh Yên nhanh chóng cười nói: “Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ phu, hai người tới rồi, hôm nay Dương ca nhi cũng trở về, thật sự náo nhiệt quá.”
“Thất muội muội định đi về sao?” Lan Cúc cười hỏi, đối xử với Minh Yên hết sức thân thiết.
Minh Yên gật đầu một cái, cười nói: “Mẫu thân có việc cần làm, Minh Yên không dám quấy rầy.”
Một câu vô cùng đơn giản nhưng lại như đang nhắc nhở với Lan Cúc là Đại phu nhân đã nắm quyền rồi, quả nhiên ánh mắt Lan Cúc sáng lên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nói: “Tỷ vào với mẫu thân trước, lát nữa sẽ nói chuyện với Thất muội muội sau.”
“Nhị tỷ tỷ nên vấn an mẫu thân trước, Tiểu Thất không quấy rầy Nhị tỷ tỷ.” Minh Yên cười nói, nụ cười trên mặt điềm tĩnh thanh đạm, tựa như gió mát thổi qua khiến người ta sảng khoái.
Lan Cúc vội vàng đi vấn an Đại phu nhân nên gật đầu một cái đi vào sân trước, Minh Yên không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Chung Dực nên xoay người muốn rời đi, Úc Dương lại hô: “Thất tỷ tỷ!”
Minh Yên đành phải dừng chân lại xoay người nhìn Úc Dương khẽ cười nói: “Có chuyện gì sao?”
Úc Dương đi lướt qua Chung Dực đến trước mặt Minh Yên cười một cái, nói: “Tỷ tỷ sắp xuất giá rồi, đệ làm đệ đệ vốn nên bày tỏ chút tâm ý, đệ không tới Kim Hoa Hiên được, đây là quà đệ tặng cho tỷ tỷ, không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng do đệ tự tay khắc.”
Minh Yên vươn tay nhận lấy hộp gấm Úc Dương đưa tới, nghi ngờ nhìn Úc Dương một cái, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra xem không khỏi có chút sững sờ, không ngờ là tượng gỗ được điêu khắc khéo léo, tượng khắc hai đứa bé, cao khoảng chừng ba tấc, nhìn khuôn mặt rõ ràng chính là mình và Chu Hạo Khiên, Minh Yên nhìn Úc Dương, khóe môi nở nụ cười tươi tắn, nói: “Việc học căng thẳng như vậy, đệ học cái này vào lúc nào? Sau này không được nghịch loạn như vậy nữa đâu đấy.”
Úc Dương nhếch miệng cười một tiếng, ở trước mặt Chung Dực cũng không kiêng dè gì, nhỏ giọng nói: “Tỷ, đệ không có tiền không thể mua quà đắt tiền cho tỷ, nhưng tỷ thành thân là đại hỉ, dù sao đây cũng là lời chúc phúc của đệ, đệ chúc tỷ và tỷ phu sống đến già đầu bạc, cử án tề mi[4], cả đời suông sẻ.”
[4] Cử án tề mi: Vợ chồng tôn trọng nhau.
Minh Yên không muốn để người ta thấy mình và Úc Dương thân mật, bèn lùi về sau một bước nói: “Đệ đừng lo lắng cho tỷ, tỷ đều tốt, ngược lại đệ phải chú ý đến thân thể, có biết không?”
Úc Dương cười gật đầu một cái, đột nhiên nói: “Tỷ, tượng gỗ này cũng không phải một mình đệ khắc, đệ mới học nào có bản lĩnh tốt như vậy, là Nhị tỷ phu giúp đệ khắc một tượng. Tỷ xem có phải rất giống hay không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");