Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả người Minh Yên chấn động, không kịp lấy lại tinh thần, mang thai? Di nương? Qua một hồi lâu Minh Yên mới tỉnh táo lại, phải rồi, chuyện này cũng đâu hiếm lạ gì đúng không? Đã sớm biết Chu Hạo Khiên là một đại thiếu đào hoa, di nương trong phủ đông đúc, nếu có người mang thai thật ra cũng không nên kinh ngạc làm gì, chỉ là Minh Yên có chút nghi ngờ Liên Song lạ nước lại cái ở trong phủ này, sao vừa bước vào là có thể nghe được chuyện này?
Theo lý một di nương mang thai mặc dù không phải là Chính phi vào cửa, nhưng cũng không thể tùy tiện rao chuyện này ở khắp nơi, Liên Song có thể dễ dàng nghe được tin tức lớn thế này, thật sự là trùng hợp?
“Liên Song, muội ra cửa lúc nào? Lúc ra cửa xung quanh muội có ai quen biết chúng ta không?” Minh Yên đè nén tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi, vương phủ không phải là Úc phủ, đi nhầm một bước là có thể mất mạng. Minh Yên biết cho dù mình tức giận lúc này cũng không thể có bất cứ biểu hiện gì, huống chi Chu Hạo Khiên cực kỳ để tâm đến mình, dùng hết thủ đoạn lấy lòng mình, nhưng nam nhân đều là khách quen trong khóm hoa, Minh Yên chưa từng nghĩ sẽ đem Chu Hạo Khiên làm của riêng, bọn họ vừa không có trước hoa dưới trăng, không có thề non hẹn biển, lại không có ước hẹn đời này chỉ cần một người là đủ, nàng có tư cách gì yêu cầu Chu Hạo Khiên đời này chỉ có một nữ nhân là nàng? Nếu.. hắn… nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không phải hắn cũng cưới nữ nhân khác sao? Cho dù có lời thề ước thì như thế nào?
Liên Song suy nghĩ một chút nói: “Không có, lúc ấy nô tỳ muốn đi tiểu tiện, không có ai biết, ngay cả Tuyết Hủy tỷ, Ký Dung tỷ cũng không biết.”
Minh Yên khẽ cau mày, chợt hiểu ra, là người ta cố ý chờ ở đó, chỉ sợ không chỉ là nơi đi đến nhà xí có người chờ, đường đi đến phòng bếp, chỉ cần tất cả nơi người của mình có thể đi qua đều sẽ có người cung kính chờ đợi bất cứ lúc nào cũng nói tin tức này ra.
Đây là quà tân hôn người ta tặng cho mình, quả thật là món quà khiến người khác không thể vui nổi!
“Chuyện này xem như không biết gì, Liên Song trùng hợp nghe được tin tức này là người ta rắp tâm lương khổ, muốn xem ta náo loạn với tiểu Vương gia trong đêm tân hôn, sao chúng ta có thể để người ta được như ý muốn?” Minh Yên nhẹ nhàng nói, chỉ là trong lòng vẫn có chút xa cách với Chu Hạo Khiên. Một nữ nhân có bao giờ muốn nam nhân của mình có nữ nhân khác, chỉ cần hậu viện này có chiến tranh, sẽ chuẩn bị cho mình một đường lui rộng lớn, một đời sống lại, Minh Yên biết một chuyện, không thể ôm bất kỳ hy vọng với bất kỳ người nào, như vậy sẽ khiến mình rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
May mà… May mà lòng của nàng vẫn là của nàng, may mà vẫn thu về được từ Chu Hạo Khiên, may mà người nọ khiến mình tỉnh táo, mình phải cảm ơn người nọ, kịp thời kéo mình ra khỏi cạm bẫy ngọt ngào của Chu Hạo Khiên.
Mấy nha hoàn đều không cam lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Minh Yên lại không ai dám nói tiếp, biết tâm trạng của Minh Yên chắc chắn cũng không khá hơn chút nào, mình lại oán giận chẳng phải hoạ vô đơn chí sao? Hôm nay lại là ngày vui tiểu thư thành thân…
Minh Yên nhìn các nàng nói: “Ba người đi nghỉ ngơi đi, chuyện trong phủ này đều phải âm thầm lén lút hỏi thăm, chúng ta vừa mới đến nhất định sẽ làm chướng mắt một vài người, các người nghe nhiều nhìn nhiều ít nói là được.”
Bọn họ vội vàng đồng ý, nhưng không muốn rời đi, muốn ở lại cùng Minh Yên, Minh Yên cười nói: “Trước kia ta cũng không thích có người bên cạnh trực đêm, các người sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ ta nghĩ quẩn? Mau đi đi, sáng mai còn phải dậy sớm, đừng quên sang đây gọi ta dạy là được.”
Mấy người bọn họ biết tính tình Minh Yên, liếc nhìn nhau lúc này mới đều lui ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, một mình Minh Yên lẳng lặng ngồi đó, chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng, tựa như không còn nhìn thấy thứ gì đó nữa, mà mình lại không biết đó là thứ gì, mờ mịt, luống cuống, muốn cầm sách đọc lại phát hiện trong phòng này không có đồ vật mình quen thuộc, không nhịn được thở dài một tiếng, quyết định lên giường trước.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Minh Yên buồn ngủ thì nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, cơ thể Minh Yên lập tức trở nên cứng ngắc, tuy nhiên nàng không muốn mở mắt, nàng thà rằng giả vờ ngủ cũng không muốn nhìn thấy Chu Hạo Khiên sau khi nghe thấy tin tức kia.
Trong tịnh phòng văng vẳng truyền đến tiếng nước chảy, nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đi tới đi lui, Minh Yên biết Chu Hạo Khiên đang tắm rửa thay quần áo. Không bao lâu thì nghe được tiếng bước chân đi về phía này, Minh Yên không nhúc nhích duy trì dáng vẻ lúc trước, cảm giác nhạy cảm của nữ nhân khiến Minh Yên biết hắn nhất định đang nhìn nàng, ánh mắt của hắn chắc chắn rất tức giận, tân nương thế mà không đợi trượng phu tân hôn lại đi ngủ một mình, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén không ngừng bắn phá trên người nàng…
Sau đó nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ, Chu Hạo Khiên càu nhàu nói: “Chưa từng thấy nữ nhân nào như nàng, lại đi ngủ trước!”
Minh Yên không nói một lời vẫn nhắm mắt như cũ, sau đó chăn được vén lên, tiếp đó Chu Hạo Khiên nằm vào, Minh Yên càng khẩn trương hơn, toàn thân cứng ngắc như đá.
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên đưa lưng về phía mình, mới đầu hắn cho là nàng đã ngủ rồi, nhưng bây giờ lại nhìn thấy cả người nàng vô cùng căng cứng, hóa ra là giả vờ ngủ, hắn không nhịn được mà buồn cười, thì ra nàng cũng có lúc biết sợ như thế, thế mà lại giả vờ ngủ…
Chu Hạo Khiên cố ý nằm sát lại gần Minh Yên, cánh tay không hề kiêng dè ôm lấy eo Minh Yên, hắn quang minh chính đại ôm thê tử của mình, nghĩ tới đây khóe môi cong lên, giữ một bên eo của Minh Yên, quả nhiên cơ thể Minh Yên càng căng cứng hơn, Chu Hạo Khiên không khỏi cười một tiếng, thật sự không nhịn được nữa, cười nói: “Nàng định giả bộ đến khi nào?”
Minh Yên mở choàng mắt, có chút thất bại, không ngờ lại bị hắn nhìn thấu! Nhưng như vậy nàng càng không muốn nhìn thấy Chu Hạo Khiên, giống như một hài tử đang giận dỗi vậy, Minh Yên cũng không biết tại sao mình lại trở nên tùy hứng như thế. Nàng hẳn nên xoay người lại, cười nhìn Chu Hạo Khiên, sau đó dịu dàng hỏi hắn uống nhiều rượu như vậy thân thể có khó chịu không, nàng phải làm tốt bổn phận của một nữ nhân, nhưng… nhưng nghĩ đến những lời khi nãy thì lại không làm được, một nam nhân vừa mới cưới nàng vào cửa đã khiến nàng không một tiếng động lâm vào trong trận khói thuốc súng, nàng không muốn làm một người hòa nhã, đột nhiên, nàng rất muốn tùy hứng một lần, đây là đêm động phòng hoa chúc của nàng, tại sao không thể tùy hứng một lần chứ?
Nàng thật sự muốn đá nam nhân này xuống giường!
Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ trong đầu thôi, từ đầu đến cuối Minh Yên vẫn không có lá gan thật sự đá Chu Hạo Khiên xuống giường, không nói đến bây giờ Minh Yên vẫn còn sót lại chút lý trí, nghĩ đến tôn nghiêm của một nam nhân, nghĩ đến mình vừa mới vào cửa không thể khiến người ta xem mình là trò hề, nghĩ đến mình vẫn còn thù phải báo, Đại phu nhân vẫn chưa bị trừng phạt, Lan Phương Lan Cúc vẫn chưa gặp báo ứng nên gặp, nghĩ đến ngày mai sẽ có người tới lấy khăn đồng trên chiếc giường này… Minh Yên có rất nhiều thân bất do kỷ, nàng không có quyền lợi để bốc đồng, cũng không có tư cách để bốc đồng, cho nên nàng chỉ có thể chậm rãi xoay người lại.
Đối diện với khuôn mặt cười như không cười của Chu Hạo Khiên, Minh Yên nở một nụ cười gượng gạo, muốn nói một câu xoa dịu bầu không khí vừa rồi nhưng mở miệng lại không nói ra lời nào, thì ra dù thuyết phục bản thân thế nào nàng vẫn để ý.
Nhìn vẻ mặt Minh Yên, Chu Hạo Khiên không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng Minh Yên thẹn thùng, hai khuôn mặt dựa gần nhau như vậy, đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở ấm áp khiến trong màn phấn hồng tràn đầy mờ ám, Minh Yên chỉ cảm thấy máu toàn thân đều tập trung hết lên mặt, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên dịu dàng nói: “Kể từ khoảnh khắc này, rốt cuộc ta cũng có thể quang minh chính đại ôm lấy nàng, không cần sợ nàng sẽ chạy mất, cũng không cần sợ sẽ có ngày nàng bị người khác cưới đi.”
Hả! Minh Yên có làm thế nào cũng không ngờ rằng Chu Hạo Khiên lại nói những lời này, trong lúc nhất thời nhớ tới mấy chuyện trước kia Chu Hạo Khiên làm vì mình, sợi dây căng cứng trong lòng cũng lỏng ra, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, khẽ cau mày mơ màng thở dài: “Ta có gì tốt chứ…”
Chu Hạo Khiên nghe Minh Yên nói lời này không biết bao nhiêu lần rồi, không khỏi có chút không vui, vươn tay xoa nhẹ mặt nàng, nói: “Nàng không cần phải tốt hay không, chỉ cần nàng có thể đi vào lòng ta làm bạn với ta cả đời là đủ rồi.”
Đi vào lòng hắn… Làm bạn với hắn cả đời… Minh Yên theo bản năng lắc đầu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “E rằng chàng coi trọng ta quá rồi, ta cũng chỉ là một nữ nhân có thất tình lục dục, ta cũng se ghen tị, cũng sẽ để ý nhiều chuyện chàng không ngờ được, nữ nhân như vậy sao đi vào trái tim một nam nhân đây…”
Minh Yên vừa nói ra lời này, đột nhiên cảnh tỉnh lại, chuyện di nương kia mang thai vẫn đả kích nàng, trong lòng vẫn có hơi oán giận, cho nên bất tri bất giác nói mấy lời này. Minh Yên chợt ngồi thẳng người, ngơ ngác nhìn Chu Hạo Khiên, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho tốt, mà nàng cũng không muốn giải thích, muốn nghe Chu Hạo Khiên nói chút gì đó, trong lòng nàng vẫn có chút hy vọng xa vời với nam nhân này, mặc dù cực kì bé nhỏ nhưng chung quy vẫn tồn tại.
Ngay cả Hoàng hậu cũng không thích nhìn thấy Hoàng thượng tam cung lục viện, chỉ là ngồi trên vị trí kia trong tâm phải rộng lượng, nếu không thì không thể làm mẫu nghi thiên hạ. Nàng không phải Chính phi, chỉ là một Trắc phi, nàng không cần phải giả bộ hiền lành, giả bộ rộng lượng…
Không hề nhìn thấy tức giận và không vui như mình tưởng, Chu Hạo Khiên híp mắt phượng nhìn Minh Yên, cũng ngồi thẳng người hỏi: “Nàng cũng sẽ ghen sao? Nàng cũng sẽ đố kỵ sao? Là thật sao?”
Minh Yên không trả lời ngay, hơi cúi đầu xuống, qua một hồi lâu nói: “Không có, tiểu Vương gia nghe lầm rồi!” Cuối cùng Minh Yên vẫn cảm thấy mình phải bảo vệ mình cho thật tốt, không thể dễ dàng giao tim của mình ra, huống chi nàng cũng không biết tim của mình có thể giao ra hay không.
Sắc mặt Chu Hạo Khiên âm tình khó định, nữ nhân này thật đúng là có bản lĩnh khiến hắn ngồi xe guồng, lúc lên lúc xuống, vui vẻ vô ích một hồi, hắn từng nói nữ nhân này tâm địa sắt đá nào dễ dàng động lòng chứ, nặng nề nằm lại xuống giường, bĩu môi nói: “Chưa từng thấy nữ nhân nào tâm địa sắt đá như nàng, tức chết ta mà.”
Chu Hạo Khiên lấy áo ngủ bằng gấm che kín đầu tự hờn dỗi quăng Minh Yên sang một bên, trong lúc nhất thời hành động có phần trẻ con của Chu Hạo Khiên khiến Minh Yên nở nụ cười, một đại nam nhân còn có một mặt như vậy.
Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Minh Yên, Chu Hạo Khiên lấy áo xuống nhìn Minh Yên hung dữ nói: “Nàng còn cười ta…” Nói xong chợt nhào lên, thoáng cái đè Minh Yên ở dưới người, “Đời này tiểu gia chưa từng bị nữ nhân nào xem thường nhiều lần như vậy, hay cho một Úc Minh Yên nàng, nếu hôm nay không để cho nàng nếm thử lợi hại của tiểu gia, nàng sẽ không biết sự lợi hại của tiểu gia đây.”
Minh Yên theo bản năng muốn đẩy Chu Hạo Khiên ra, nhưng sức lực nam nhân lớn hơn nữ nhân rất nhiều, hai tay Minh Yên bị một tay của Chu Hạo Khiên nắm chặt, tay kia thì lại đi chọc léc nàng, Minh Yên cố nén không để cho mình cười ra tiếng, trong mắt đều là nước mắt, nếu để bà tử gác đêm ở ngoài sân nghe được âm thanh của nàng, nàng không muốn gặp người nữa!
Chu Hạo Khiên đột nhiên dừng tay lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi có hơi phiếm hồng của Minh Yên, Minh Yên không để cho mình cười ra tiếng nên dùng răng cắn chặt môi, trong chớp mắt lại rỉ ra máu, Minh Yên há miệng thở hổn hển, lập tức có phần tức giận, đang muốn mở miệng mắng Chu Hạo Khiên một trận, lại thấy Chu Hạo Khiên từ từ kề mặt lại gần…
Môi của hắn nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của Minh Yên, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng, mềm mỏng, sự đụng chạm hơi có chút lạnh run khiến Minh Yên từ trong kinh ngạc chuyển sang cứng ngắc, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, không có ai dạy nàng lúc này nàng nên làm sao… Muốn đẩy Chu Hạo Khiên ra nhưng lại phát hiện hai cánh tay của mình vừa rồi dùng sức quá nhiều, lúc này lại không còn chút sức lực nào.
Nhưng vào lúc này giọng nói của Bạch Hinh đột nhiên vang lên ở cửa: “Tiểu Vương gia, nô tỳ có việc gấp tìm ngài.”
Thân thể Minh Yên cứng đờ, lại thấy Chu Hạo Khiên khẽ cau mày, nhân cơ hội này Minh Yên đẩy hắn ra, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên một cái, nói: “Ta đi một lát rồi sẽ trở lại.”
Minh Yên sửa sang lại y sam có phần xốc xếch, gật đầu nói: “Đi đi.”
Chu Hạo Khiên bất đắc dĩ đứng dậy, vươn tay sửa sang lại quần áo, lúc này mới nhấc chân đi ra ngoài. Minh Yên nhìn bóng lưng của hắn cộng thêm giọng điệu có phần gấp gáp vừa rồi của Bạch Hinh thì có thể mơ hồ cảm thấy có liên quan đến vị di nương mang thai kia, vội vã muốn nói tin tức này cho tân lang trong đêm tân hôn của mình để tranh sủng sao?
Minh Yên đột nhiên cảm thấy trong vương phủ yên ả này thật sự đâu đâu cũng có thị uy và thách thức đến nhanh không kịp phòng bị. Minh Yên nghiêng người dựa vào đầu giường lẳng lặng đợi Chu Hạo Khiên trở về, nàng biết cho dù hắn muốn đi thăm di nương kia cũng phải đi vào dặn dò một tiếng.
Quả nhiên, một lát sau thì thấy Chu Hạo Khiên vội vàng đi vào, vẻ mặt có phần tái nhợt, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu Yên Nhi, mau thay y phục đi theo ta.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");