Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên cố tình gắn liền vấn đề xưng hô của Chu Hạo Thần với đứa bé trong bụng Vũ di nương, thứ nhất đây chính là ví dụ sống sờ sờ, Chu Hạo Thần làm trưởng không tôn[1], bất kính với Vương phi đã qua đời, khiến Chu Hạo Khiên mất sạch thể diện, vậy thì đừng trách Minh Yên lấy chuyện nhà ra chặn miệng hắn, đây là trả thù cho sự nhục nhã. Thứ hai, lúc này Nhị phu nhân sẽ vì tôn nghiêm của đích thê mà đứng về phía Minh Yên, Minh Yên sẽ ít đi một đối thủ, mặc dù chỉ là tạm thời, Minh Yên muốn chính là cái tạm thời này. Thứ ba, Minh Yên còn muốn lưu lại cho Vũ di nương một con đường sống, người đáng thương như vậy không thể để nàng ta bị Nhị phu nhân dày vò được.
[1] Làm trưởng không tôn: làm anh lớn là không có sự tôn trọng
Chu Hạo Thần nhìn chằm chằm vào Minh Yên, từng câu từng chữ của nàng vô cùng sắc bén, bày ra sự thật dùng phép tắc đè ép hắn, chỉ là hắn cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, hồi lâu nói: “Quất mọc ở Hoài Nam là quất, mọc ở Hoài Bắc là chỉ[2], lễ nghi phép tắc, địa vị truyền thống cũng sẽ thỉnh thoảng khác đi, cũng sẽ không giống nhau.”
[2] Quất: là quýt, còn chỉ là quýt hôi, mọi người sợt GG quýt hôi là ra.
Mục Trắc phi ở bên cạnh im lặng không nói gì nhìn hai người tranh cãi, vẻ mặt trầm ổn không hề có chút hốt hoảng. Đọc Full Tại mTruyen.net
“Nhị gia cũng biết một ở Hoài Nam, một ở Hoài Bắc, ở giữa cách một đoạn đường xa, nhưng Úc phủ và vương phủ cũng chỉ cách mấy con phố, có câu dưới chân thiên tử là chỗ tốt nhất, vương phủ Vũ Ninh là công thần khai quốc, thế gia trăm năm, không nói đến ngôn hành cử chỉ, đi lại ngồi nằm của một chủ nhân, một gia bộc của vương phủ Vũ Ninh đi ra ngoài cũng có thể diện hơn nhà khác ba phần, khí thế đầy mình cũng có thể khiến lòng người sợ hãi. Nhưng nếu để người ta biết đường đường là Nhị thiếu gia của vương phủ Vũ Ninh bất kính với đích mẫu, không tuân theo tam cương ngũ thường, sợ không phải là lời tốt đẹp gì.” Minh Yên nói năng có khí phách, trong lúc vô hình toát ra khí tức cường đại. Lan Nhụy của kiếp trước là người có tinh thần hăng hái, ở Úc phủ nàng che giấu mình không hề có chút sơ hở, nhưng đến vương phủ lại không cần, nơi này không ai biết Lan Nhụy, nàng không cần sợ lộ tẩy.
“Đừng nói nữa!” Mục Trắc phi lạnh lùng cắt ngang hai người, sau đó nhìn Chu Hạo Thần nói: “Rốt cuộc hài tử này có phải của con không?”
“Trắc mẫu phi quên rồi sao, Nhị gia đã thừa nhận hài tử này là của hắn rồi.” Minh Yên hơi rũ mắt từ từ nói, âm thanh không lớn không nhỏ đúng lúc đúng chỗ khiến Mục Trắc phi nhíu mày.
“Con nói gì? Ta lại không nghe thấy nó thừa nhận, chẳng lẽ Úc Trắc phi muốn ép Hạo Thần nhận?” Mục Trắc phi không vui.
“Thiếp thân không dám, vừa rồi rõ ràng thiếp thân có nói với Nhị gia một câu cũng không thấy Nhị gia phản bác lại, vậy không phải là chấp nhận sao?” Vẻ mặt Minh Yên nghiêm túc, nét mặt cực kì đoan chính khiến người ta cảm thấy nàng đang nói chuyện rất quan trọng không thể xem nhẹ.
“Nói cái gì?” Mục Trắc phi không nhớ Minh Yên từng nói câu gì khiến Chu Hạo Thần thừa nhận…
“Thiếp thân từng nói thế này: Nhị gia gọi Mục Trắc phi làm mẫu phi, vậy sau này con của ta có phải cũng bắt chước gọi ta là mẫu khi không? Hài tử trong bụng Vũ di nương có phải vượt qua Nhị tẩu trực tiếp gọi Vũ di nương là nương mà không phải là di nương?” Minh Yên lập lại lần nữa, giọng nói trong vắt rõ ràng lẩn quẩn ở trong phòng bay vào trong lòng người.
Đúng vậy, lời này rất thấu đáo, Chu Hạo Thần vốn không hề phản bác đứa bé này không phải là của hắn, bỗng chốc Chu Hạo Thần ngẩn ra, vừa rồi hắn không hề chú ý đến mấy thứ đó, sự chú ý của hắn đều bị lễ nghi phép tắc ở nửa câu sau của Minh Yên hấp dẫn, nữ nhân này quá gian trá, thế mà chơi chữ bẫy hắn!
Nhưng, hắn cũng không có ý định phủ nhận, hắn rất thích Vũ di nương thì sao? Vũ di nương là một nữ nhân khiến hắn muốn bảo vệ, nếu Chu Hạo Khiên không quan tâm đến nàng ấy chỉ thích Úc Thất tiểu thư miệng lưỡi bén nhọn ở trước mắt này, vậy đưa Vũ di nương cho hắn cũng không phải là chuyện gì lớn, nghĩ tới đây Chu Hạo Thần mượn cơ hội này nói: “Vâng, đứa bé đó là của con!”
Mục Trắc phi chợt đứng thẳng người dậy, giơ tay lên cho Chu Hạo Thần một cái tát, quát mắng: “Cái đồ không có tương lai, con dám cả gan động đến nữ nhân của đệ đệ con, hôm nay ta sẽ đánh chết con, tránh cho con chướng mắt ta, là ta mất mặt, bảo ta còn có mặt mũi nào gặp lão Vương phi, gặp phụ thân con, gặp tỷ tỷ dưới cửu tuyền?”
Mục Trắc phi vừa nói vừa dùng tay nện vào người Chu Hạo Thần, Minh Yên nhìn hành động của Mục Trắc phi, âm thầm bội phục, bà ta làm như vậy, chỉ sợ ngày mai lão Vương phi cũng sẽ không trách tội bà ta, đúng là cao chiêu. Nhị thiếu phu nhân ở bên kia đột nhiên tỉnh lại, muốn nhào lên đánh Vũ di nương, mở miệng mắng: “Ta đánh chết tiểu tiện nhân ngươi, cái tốt không học lại đi học dụ dỗ người khác, ngươi có nam nhân rồi còn muốn duỗi chân ra ngoài, xem ta có đánh chết ngươi không, ngươi là đồ không biết xấu hổ, thanh danh của Nhị gia bị ngươi làm hỏng hết rồi…”
Cảnh tượng lập tức trở nên hoảng loạn, Vũ di nương bị Nhị thiếu phu nhân đá một đá trúng ngực, lập tức ngã xuống đất, đau đớn kêu ra tiếng, khóe môi rỉ ra vết máu đỏ tươi, không ngừng ho khan, sắc mặt xám trắng tựa như hấp hối…
Chu Hạo Thần thấy vậy bất chấp Mục Trắc phi đánh đấm, một tay đẩy Nhị thiếu phu nhân ra, vẻ mặt hốt hoảng ngồi xổm xuống ôm Vũ di nương vào ngực, khẩn trương hô: “Ninh Nhi, nàng sao rồi?”
Vũ di nương đang muốn nói chuyện lại phun ra một ngụm máu, một câu cũng không nói nên lời, hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh. Lúc này Minh Yên không biết nên làm thế nào cho tốt, quay đầu nhìn về phía Chu Hạo Khiên thì thấy hắn sải bước đi đến, đứng ở bên cạnh nàng, hạ giọng nhả ra hai chữ: “Không sao.”
Minh Yên yên tâm, hóa ra Vũ di nương giả bộ, kỹ thuật diễn này thật sự lợi hại, nàng không nhìn ra chút sơ hở nào, máu kia… có lẽ là thật nhỉ!
Chu Hạo Thần nóng nảy bế Vũ di nương dậy, nhìn Nhị thiếu phu nhân nói: “Cô đúng là một nữ nhân độc ác, nếu Ninh nhi có bất trắc gì, xem ta có hưu cô không!” Nói đến đây lại nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ban đầu là ngươi cướp Ninh Nhi từ trong tay ta, nếu ngươi quý trọng nàng ấy thì cũng thôi đi, hôm nay ngươi bội tình bạc nghĩa còn có mặt mũi mà gặp ta? Lúc trước ngươi thề thốt son sắt nói sẽ đối xử tốt với nàng ấy, hôm nay ngươi có niềm vui mới thì chán ghét nàng ấy, từ giờ trở đi Ninh Nhi sẽ không có chút quan hệ nào với ngươi nữa!”
Minh Yên chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu rầm vang, là có ý gì? Chu Hạo Khiên cướp Vũ di nương từ trong tay Chu Hạo Thần?
Bị khiếp sợ không chỉ mình Minh Yên, Mục Trắc phi và Nhị thiếu phu nhân cũng bị dọa sợ, Đại thiếu phu nhân vẫn luôn bình tĩnh nhìn xem trận cãi vã kịch liệt này không hề nhíu mày cũng có chút phản ứng kinh ngạc nhìn hai huynh đệ Chu Hạo Khiên Chu Hạo Thần, hai vị di nương Lữ Lan liếc mắt nhìn nhau lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh trong chớp mắt.
Lúc này Mục Trắc phi đột nhiên nhớ tới, khó trách lúc trước Chu Hạo Thần không chịu thành thân, khoản thời gian đó cũng trở mặt thành thù với Chu Hạo Khiên, tính toán thời gian vậy chẳng phải sau khi Vũ di nương vào vương phủ hắn mới chịu đồng ý thành thân, trong lúc nhất thời đứng không vững lảo đảo hai bước, huynh đệ bất hoà lại vì Vũ di nương…
Chu Hạo Khiên nhìn Chu Hạo Thần cười mỉa mai, chậm rãi nói: “Lão bà ngươi hung hãn đố kị cả vương phủ có ai mà không biết, Trắc mẫu phi của ngươi tâm cơ thâm trầm, muốn chỉnh chết một di nương không để người ta lần ra dấu vết quả thật dễ như trở bàn tay. Chu Hạo Thần, khoác lác không phải dễ, ta muốn nhìn xem ngươi bảo vệ nàng ấy chu toàn như thế nào!” Nói đến đây thì ngừng lại, vươn tay dắt tay Minh Yên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nữ nhân này tặng cho ngươi, ta không muốn dâm nữ ngươi nhìn trúng, thật đúng là có mắt nhìn!”
Từ khi ra khỏi viện của Vũ di nương, Minh Yên vẫn luôn mù mịt, Bạch Hinh xách đèn lồng đi ở phía sau, ánh trăng màu bạc rọi lên bóng dáng hai người thành một đường thẳng, gió nhẹ thổi vào mặt, Minh Yên dần dần khôi phục lại thần trí, không ngờ sau cùng Chu Hạo Khiên vì bảo vệ tính mệnh của Vũ di nương mà nói như vậy, lời này đúng là cay độc, nhưng Chu Hạo Thần lại bị cột chặt rồi, nếu Vũ di nương xảy ra chuyện gì thì mặt của hắn cũng sẽ bị Chu Hạo Khiên giẫm xuống đất. Hắn là một nam nhân nhẫn tâm, hắn lại là một nam nhân đa tình, là một nam nhân Minh Yên vẫn chưa hiểu rõ, nam nhân này là trượng phu của nàng, lần đầu tiên Minh Yên đột nhiên cảm thấy mối quan hệ giữa nàng và Chu Hạo Khiên không giống ngày trước.
Lúc này đã là sau nửa đêm, Minh Yên sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, trở về phòng cởi bỏ áo ngoài xong trực tiếp bò lên giường, chui vào trong chăn nhắm mắt lại, mí mắt nặng nề muốn mở cũng không được. Ý thức còn sót lại biết Chu Hạo Khiên lên giường, biết hắn nằm xuống, lại cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ mà có lực chỉ đơn giản ôm nàng vào lòng, từ đầu đến cuối Minh Yên không hề mở mắt ra, nàng cực kỳ buồn ngủ, lại nghe thấy giọng nói mềm mỏng của Chu Hạo Khiên: “Ngủ nhanh vậy… Đêm động phòng hoa chúc của ta…”
Trời còn chưa sáng, Liên Song ở ngoài rèm nhẹ nhàng hô: “Chủ tử, nên dậy rồi.”
Minh Yên nghe thấy tiếng thì khẽ nhúc nhích, đáp: “Biết rồi.”
Liên Song nhẹ nhàng lui ra, Minh Yên chậm rãi mở hai mắt, cảm thấy hai mắt hơi khô ráp nên dùng tay xoa nhẹ, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt đen mang theo nụ cười sâu của Chu Hạo Khiên đang vô cùng dịu dàng tình cảm nhìn mình, khuôn mặt Minh Yên đỏ lên lập tức xoay đầu đi, nàng thật sự có chút không quen sau khi tỉnh dậy lại có thêm một… nam nhân ở trên giường!
Minh Yên vươn tay vén màn lên muốn xuống giường lại bị Chu Hạo Khiên chặn lại đè ở dưới thân: “Buổi sáng tốt lành, nương tử của ta.”
Xưng hô vô cùng thân thiết khiến Minh Yên hốt hoảng, tựa như rất lâu trước kia cũng có người nói hy vọng mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy nương tử của ta… nhưng đã quá lâu rồi, tựa như là chuyện kiếp trước, Minh Yên không còn muốn suy nghĩ đến chủ nhân của âm thanh kia nữa.
“Nên dậy rồi, còn phải dâng trà cho lão Vương phi, Vương gia, không thể chậm trễ.” Minh Yên nhỏ giọng nói, khuôn mặt đỏ bừng lại tiết lộ nàng đang khẩn trương, Chu Hạo Khiên có thể cảm nhận được cơ thể căng cứng ở dưới thân mình, hắn không muốn làm khó Minh Yên, nhưng nhất định phải khiến cho Minh Yên làm quen với sự tồn tại của hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Minh Yên một cái rồi cười nói: “Đứng dậy đi.”
Trên môi vẫn còn hơi ấm, Minh Yên ngẩn ngơ một hồi, sực tỉnh lại mới biết mình bị chiếm tiện nghi, muốn tìm người thì Chu Hạo Khiên đã sớm khoác áo đi vào tịnh phòng, Minh Yên dựa nghiêng vào đầu giường nhìn bóng lưng Chu Hạo Khiên, khóe môi vô thức cong lên một nụ cười nhạt, thật là một buổi sáng ấm áp.
Chu Hạo Khiên mặc áo trực xuyết hoa văn hình mây màu xanh ngọc tươi sáng, eo thắt đai ngọc khắc đầu hổ màu xanh, chân mang giày da đen, đầu buộc tiểu kim quan, quả nhiên đẹp trai tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Minh Yên mặc áo màu hồng dệt kim có hoa văn Thược Dược quấn cành, áo khoác ngoài màu hồng nhạt thêu hoa chiết cành hàng tơ lụa, váy tương cảnh xuân hai mươi bốn bức, góc váy thêu hoa văn phức tạp, lúc đi mép váy tung bay như hoa vui đùa với hồ điệp… nhìn mà thấy lòng rạo rực. Loan nguyệt kế thùy mị đoan trang, trên búi tóc cài trâm vàng ròng hình trăng lưỡi liềm rũ tơ khảm hồng ngọc, trâm cài nghiêng hai bên đều là bộ diêu phỉ thúy xanh biếc khảm châu ngọc, lúc đi vang lên tiếng leng keng như tiếng chuông bạc rất dễ nghe. Tai mang khuyên tai thỏ ngọc giã thuốc, trên cổ tay đeo vòng ngọc, trên vòng ngọc điêu khắc Hằng Nga Bôn Nguyệt tinh xảo.
Chu Hạo Khiên tinh mắt nhìn thấy hoa văn trên vòng tay thì vươn tay ra lột vòng tay xuống, cười hì hì nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng muốn làm Hằng Nga nhưng ta không muốn làm Hậu Nghệ, vòng tay này sau này cầm chơi thì được nhưng không được mang.” Nói đến đây xoay người đi vào trong, trong nháy mắt lấy một hộp gấm màu hạt dẻ ra, nhẹ nhàng mở hộp gấm ra, nằm bên trong là một đôi vòng ngọc Dương Chi khảm ngọc bích, bên trên còn khắc hoa văn tinh tế, trông rất đẹp mắt, chỉ là chất ngọc này không biết có giá trị bao nhiêu tiền, còn chạm trổ đá quý nữa, Minh Yên ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, nhẹ nhàng nói: “Cái này quá quý trọng…”
Chu Hạo Khiên nghiêm mặt nói: “Của ta chính là của nàng, quan tâm nó quý hay không quý làm gì. Sau này nếu còn xa lạ với ta, ta sẽ tức giận đấy, cũng đã gả cho ta rồi còn phân chia rõ ràng với ta!”
Cho nên nói không nên trêu chọc nam nhân thích mang thù, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều sẽ nhắc lại chuyện cũ với với!
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên tự tay đeo vòng ngọc cho nàng, trong mắt mờ mịt hơi nước, chỉ cảm thấy nơi đây tràn ngập hương vị hạnh phúc, khát vọng đến cùng khiến nàng muốn tham lam cả đời không đi ra khỏi cánh cửa này, đời này không dám nghĩ đến còn có thời gian hạnh phúc như thế này không…
Chu Hạo Khiên cau mày nhìn Minh Yên, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?” Đọc Full Tại mTruyen.net
Minh Yên nhẹ nhàng lắc đầu một cái, đột nhiên vươn tay ra vòng qua eo Chu Hạo Khiên, lắng nghe tiếng tim đập dồn dập mạnh mẽ của hắn, cô đơn quá lâu, thật sự rất muốn cả đời này có mãi vòng tay ấm áp thế này.
Chu Hạo Khiên nhẹ nhàng vỗ sau lưng Minh Yên, không nói câu nào, nhưng đôi mắt đen lại toát ra nụ cười rực rỡ, hắn tin chắc một ngày nào đó Minh Yên sẽ trở thành Minh Yên của hắn, trong lòng chỉ có một mình hắn, không còn ai nữa!
Dùng xong bữa sáng, Chu Hạo Khiên nói: “Tổ mẫu nàng đã gặp rồi, là một người tốt vô cùng, nhưng có một điểm nàng phải nhớ kỹ, tổ mẫu người trải qua sóng to gió lớn, bà ấy xem trọng nhất chính là an nguy của vương phủ. Nếu có chuyện gì nguy hại đến vương phủ, bà ấy sẽ hy sinh bất cứ ai, kể cả chính bà ấy.”
Trái tim Minh Yên run lên, biết Chu Hạo Khiên đang nhắc nhở mình, vì vậy gật đầu nói: “Ta biết, chàng yêu tâm đi.”
Nhắc một chút là hiểu, Chu Hạo Khiên híp mắt cười đắc ý, vênh váo đắc ý nói: “Đi, hôm nay tiếp tục xem kịch vui!”
Minh Yên đảo mắt suy nghĩ một lát thì hiểu ngay ý của Chu Hạo Khiên, chuyện tối qua sáng hôm nay lão Vương phi và Vương gia cũng nên nhận được tin tức, màn kịch này thật đúng là không thể không xem…
Bạch Hinh và Tuyết Hủy đi theo phía sau hai người, Minh Yên nhìn phong cảnh trong vương phủ như vẽ, lại nhìn bức hoành trên đỉnh đầu, kinh ngạc nhìn Chu Hạo Khiên. Khó trách tối qua nàng cảm thấy là lạ, thì ra nơi này là Vô Vi Cư, lần trước đến vương phủ không phải nàng thay đồ ở trong này sao? Chỉ là lần này tới cách trang trí bên trong đều đã thay đổi cho nên chỉ cảm thấy quen thuộc nhưng không suy nghĩ nhiều.
Chu Hạo Khiên cười nhìn Minh Yên, trái tim Minh Yên nhảy thình thịch, thì ra lần trước dẫn nàng đến nơi này chính là đã lặng lẽ nói cho nàng biết nơi này là nơi nàng sẽ sống hả đời, chỉ tiếc lúc đó Minh Yên làm gì nghĩ đến chuyện này?
Minh Yên mím môi rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, nam nhân bướng bỉnh mà!
Phủ Vũ Ninh Vương có diện tích rất rộng, mái đình lầu các hoà lẫn với nhau, hành lang khoanh tay uốn lượn gập ghềnh thỉnh thoảng chôn vùi cây cối trong bụi hoa ngọc thúy xanh mượt. Thời tiết giữ hè lúc sáng sớm không hề bức người, đi qua những khóm xanh xanh đỏ đỏ Minh Yên cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, không khí trong lành xen lẫn hương hoa cỏ phả vào mặt, khiến trái tim mệt mỏi của người ta được giãn ra.
Chu Hạo Khiên nhìn nụ cười như ẩn như hiện trên mặt Minh Yên, đôi mắt trong trẻo thỉnh thoảng chớp lóe, chậm rãi đi theo bước chân của hắn thì không nhịn được khẽ nhếch khóe môi lên, đã từng bao nhiêu lần ở trong mộng muốn có thể sánh bước tản bộ cùng nàng rồi.
Vô Vi Cư và viện Thúy Ninh của lão Vương phi cách nhau không xa, viện Thúy Ninh là khu vực trung tâm của cả vương phủ, lão Vương phi từng muốn chuyến đến viện Thiên nhưng Vương gia kiên quyết không đồng ý, từ sau lần đó lão Vương phi vẫn luôn ở viện Thúy Ninh. Bình thường Vương gia sống ở viện Chính Thanh, là chỗ của ông ấy với Vương phi, Mục Trắc phi, Tần Trắc phi, Lữ di nương, Lan di nương đều có viện riêng của mình, sau khi Vương phi qua đời, viện Chính Thanh chưa từng có nữ nhân khác vào ở.
Cả vương phủ yên ắng, thỉnh thoảng có nha hoàn bà tử bận rộn, nhìn thấy hai người đều dừng lại hành lễ, Minh Yên cảm thấy trong vòng một đêm mình thật sự không giống lúc trước, trước ngày hôm qua còn nhìn sắc mặt của người khác mà cẩn thận mới có thể sống sót, hôm nay lại thành có thể thành người để người ta nhìn sắc mặt mà làm việc, địa vị này, quả nhiên khác nhau.
Trong viện Thúy Ninh yên tĩnh, Chu Hạo Khiên nhẹ nhàng nhíu mày nhỏ giọng nói với Minh Yên: “Có điểm bất thường, thường ngày vào lúc này ở viện Thúy Ninh đã sớm náo nhiệt rồi, sao hôm nay lại vắng ngắt thế?”
Trái tim Minh Yên khựng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Có phải vì chuyện tối hôm qua không?”
Chu Hạo Khiên cười hì hì, trên mặt lại nở nụ cười chế nhạo như trước, hừ lạnh nói: “Chỉ sợ lại có người muốn lấp liếm chuyện này rồi!”
Minh Yên có hơi không hiểu, nhìn nét mặt Chu Hạo Khiên thì thấy bất an trong lòng, nhưng vẫn nói: “Mặc kệ phía trước là cái gì, chúng ta đều phải ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, cho dù có người muốn lấp liếm cũng kiên quyết nói ra một chữ lý, huống chi mọi chuyện còn có lão Vương phi đấy chứ.”
Chu Hạo Khiên nghe thấy lời của Minh Yên thì đôi mắt ảm đạm lập tức lại lập loè ánh sao, nàng nói chúng ta… Ừ, đúng thật là chúng ta!
“Có một số việc không đơn giản như nàng nghĩ đâu, càng là đại tộc thế gia thì càng có rất nhiều chuyện dơ bẩn, sau này nàng sẽ từ từ nhìn thấy, chỉ cần nhớ kỹ một câu, mặc kệ nàng đã làm chuyện gì, mọi chuyện đều có ta gánh lấy, không có phép nàng chịu uất ức, không cho phép nàng vì ta mà chịu uất ức để cầu toàn, không cho phép nàng bị những tên chết tiệt đầy phép tắc kia đè ép, phép tắc là chết, người là sống, mặc kệ lúc nào cũng phải chừa lại đường lui cho mình.”
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên cực kỳ ngưng trọng, Minh Yên không khỏi có chút khẩn trương, theo bản năng kéo tay Chu Hạo Khiên, nói: “Nói mấy cái dọa người này làm gì, làm ta sợ đến mức không dám đi vào nè.”
Chu Hạo Khiên cúi đầu nhìn Minh Yên, trong con ngươi đen kia có bất đắc dĩ, hết hi vọng, yếu ớt thở dài, muốn nói gì đó lại nhíu mày cười khổ một tiếng hóa thành một tiếng thở dài, cầm ngược lại tay Minh Yên, nhìn cửa gỗ bọc chân đồng tỏa sáng của viện Thúy Ninh, nhẹ nhàng nói: “Là ta quá ích kỷ, nếu cho ta thêm thời gian hai năm cưới nàng, có lẽ nàng sẽ không đối mặt với nhiều kẻ đáng ghét này, nhưng ta luôn sợ nàng sẽ bay đi mất, cho nên bất chấp tất cả chỉ có thể cưới nàng về.”
Trong lòng Minh Yên hơi phức tạp, nam nhân này luôn cho nàng cái tốt nhất, mấy ngày nay mỗi một chuyện hắn làm vì nàng dần dần hiện ra ngay trước mắt, Minh Yên kiên định nói: “Nếu chỉ có thể hưởng thụ bóng mát chàng mang đến cho ta lại không thể đồng cam cộng khổ cùng chàng, hạnh phúc như vậy sẽ thiếu đi hương vị, cho nên, chàng phải tin rằng ta có thể bảo vệ tốt cho mình, ta sẽ khiến mình có thể sống vui vẻ dưới bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào, chàng có gan cưới ta về cũng không phải là cảm thấy ta có thể tự bảo vệ được mình sao? Úc Minh Yên không phải là quả hồng mềm, mà là con nhím bọc da dê!”
Con nhím bọc da dê? Trong lòng Chu Hạo Khiên nhẹ nhàng lặp lại câu này rồi khẽ cười, rũ mắt nhìn vẻ mặt không sợ của Minh Yên, trong lòng bắt đầu khởi động, không nói thêm gì chỉ nhẹ nhàng kéo tay Minh Yên sải bước đi vào.
Bạch Hinh và Tuyết Hủy liếc mắt nhìn nhau, Bạch Hinh cười nói: “Chủ tử thật sự là một người tốt, ánh mắt của tiểu Vương gia luôn rất tốt.”
“Tiểu thư nhà chúng tôi tốt phước, có thể gặp được nam tử như tiểu Vương gia.” Tuyết Hủy đáp.
Hai nha hoàn hé miệng cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy khoảng cách được kéo vào rất nhiều, không nói thêm gì theo sát hai chủ tử vào viện Thúy Ninh.
Viện Thúy Ninh ở trước sau có ba lối vào, trong sân đá xanh lót đường, vẩy nước quét nhà vô cùng sạch sẽ, xuyên qua tiền thính phía trước, vòng qua bình phong đá hoa bốn tấm là đi vào hậu viện. Trong hậu viện lối giữa hình chữ thập trải gói xanh, đường từ nam đến bắc nối thẳng đến chính phòng, đường lối đông tây và sương phòng đông tây, kết cấu rộng lớn, sân nhỏ vuông vắn, đứng ở chỗ này Minh Yên không khỏi sinh ra một cảm giác nghiêm nghị, phòng cũ trăm năm phải có khí thế thế này, đứng ở đây khiến người ta không dám lười biếng, không dám khinh thường.
Mà giờ khắc này, trên dọc đường đá xanh trước cửa có một bóng dáng quen thuộc đang quỳ, Minh Yên nhìn kỹ không phải Chu Hạo Thần thì là ai? Ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên cười một tiếng, nói nhỏ: “Nhất định là nữ nhân kia dùng khổ nhục kế.”
Minh Yên hiểu ra, thầm nghĩ Mục Trắc phi quả nhiên có tâm tư kín đáo, bởi vậy đừng nói là Vương gia, chỉ sợ ngay cả lão Vương phi cũng không tiện nói gì thêm, nhưng cũng không thể cứ tính như vậy, thật đúng là tò mò, lão Vương phi sẽ dùng biện pháp gì khiến Chu Hạo Khiên không cảm thấy uất ức, lại không thể khiến Chu Hạo Thần chịu trách phạt quá nặng làm ảnh hưởng đến tình mẫu tử giữa lão Vương phi và Vương gia, trong lòng thật sự cực kỳ mong đợi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");