Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đứng ở cửa phòng có hai nha hoàn tam đẳng, trông thấy Chu Hạo Khiên và Minh Yên đến thì vội vàng hành lễ vén rèm lên, thần sắc trên mặt có chút bất an. Chu Hạo Khiên nhấc chân đi vào, Minh Yên đi theo vào sau. Trong chính sảnh, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một giường khảm gỗ lim, bên trên trải một lớp chăn nỉ màu nâu nhạt, trên chăn lại trải một lớp nỉ màu hồng, chiếu mây màu sẫm bọc hương viền màu gấm. Nệm gấm màu thạch thanh đặt ngay ngắn ở một bên. Ở giữa là một cái kháng trác gỗ khắc hoa chạm rỗng màu nâu đỏ, bên chân đạp bên dưới kháng là hai ống nhổ được đặt chỉnh tề ở hai bên.
Lúc này lão Vương phi đang ngồi trên đó, hôm nay lão Vương phi mặc áo ngoài màu đỏ thẫm vân bát bảo, váy mã diện màu hồng rỉ, trên đầu búi một búi tròn lớn, cài kim trâm vàng ròng quý giá, ở giữa búi tóc cài trâm vàng khảm ngọc Quan Âm. Lão Vương phi nhìn thấy hai người đi vào thì trên mặt hiện lên ý cười nhè nhẹ.
Ngồi bên tay trái lão Vương phi là Vương gia, đây là lần đầu tiên Minh Yên nhìn thấy Vũ Ninh Vương ở khoảng cách gần như vậy, nét mặt ông ta đoan chính, gương mặt nghiêm túc, đôi mắt lộ ra sự sắc bén nhìn thấu lòng người, Chu Hạo Khiên không giống Vương gia mấy, chỉ có đôi mắt là hơi có bóng dáng tương tự…
Xuống chút nữa là một nữ tử Minh Yên không quen, nữ tử này có dung nhan thanh nhã, chỉ có điều khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng vị trí của bà ấy lại ngồi trên Mục Trắc phi, Minh Yên biết vị này hẳn là Tần Trắc phi, mọi người ngồi bên dưới nữa Minh Yên đều gặp rồi, còn có hai nữ tử trẻ tuổi chưa từng gặp, Minh Yên không tiện quay đầu đánh giá, nhưng trong lòng hiểu nhất định là tiểu cô của nàng rồi.
“Tôn nhi ra mắt tổ mẫu.” Chu Hạo Khiên cười chào hỏi hành lễ. Minh Yên cũng không dám chậm trễ cực kỳ cung kính khụy chân xuống hành lễ, nhẹ nhàng mềm mỏng nói: “Tôn tức[1] ra mắt tổ mẫu, tổ mẫu vạn an.”
[1] Tôn nhi, tôn tức: cháu trai, cháu dâu
“Tốt tốt, tất cả đứng lên đi.” Lão Vương phi cười nói, bộ dạng ấm áp. Không hề có chút sắc bén của đại gia trưởng, trong lòng Minh Yên vẫn lắp bắp kinh hãi, vốn tưởng rằng hôm nay lão Vương phi sẽ mượn cơ hội nói vài lời, ai biết chẳng nói câu nào, thái độ vẫn tha thiết, trong lòng không khỏi thầm nghĩ Chu Hạo Khiên đúng là được lão Vương phi yêu thích.
Bên cạnh có nha hoàn dâng trà, trên mặt đất không có nệm êm, Minh Yên không chút do dự quỳ xuống, cảm giác lạnh lẽo thuận theo đầu gối bò lên, Minh Yên biết lão Vương phi vốn không gây khó dễ cho nàng mà là muốn nhìn xem nàng sẽ có phản ứng gì, rồi sẽ phán đoán nàng là người gì.
Minh Yên quỳ xuống mà không hề do dự, hai mắt lão Vương phi sáng lên, hai tay nàng nâng quá đỉnh đầu, Minh Yên nói: “Mời tổ mẫu dùng trà.” Đọc Full Tại mTruyen.net
Lão Vương phi cầm qua, cười uống một ngụm, đặt chén trà ở trên kháng, lập tức có nha hoàn nâng một cái khây đỏ thẫm, bên trong là một chìa khóa, mọi người vừa thấy lập tức cả kinh, lão Vương phi vươn tay cầm chìa khóa đó lên, nhìn Minh Yên nói: “Con là do Hạo Khiên đánh cược với ta để cưới vào cửa, theo lý thuyết với xuất thân của con làm Trắc phi của vương phủ thật sự không đủ tư cách, nhưng Hạo Khiên vì con tham gia đại tá sa trường, dùng mạng để giành lấy con, sau đó còn lấy tương lai của mình ra đổi một thánh chỉ ban hôn. Hôm nay con đã là Trắc phi do Hoàng thượng khâm tứ cho vương phủ, sau này đừng cảm thấy mình thấp bé, nhưng hành sự cũng không thể khoe khoang hống hách ỷ sủng mà kiêu, có biết không?”
Minh Yên biết mặc dù lão Vương phi nói những lời này cực kỳ không lưu tình, khiến nàng có chút khó xử nhưng trong lòng lại có ý tốt, xuất thân của nàng thật sự thấp hơn những người ở đây, sau này nhất định sẽ có người lôi thân phận ra để nói chuyện, nàng vừa gả vào lão Vương phi lập tức làm rõ hai điểm, thứ nhất, thân phận Minh Yên thấp, không đủ trình độ ngồi vào vị trí Trắc phi vương phủ, điều này không cần nghi ngờ, nhưng nàng là do Chu Hạo Khiên hao tổn tâm sức liều mạng theo đuổi; thứ hai, nàng là ngự chỉ ban hôn, điều này hiển nhiên áp đảo những người còn lại trong vương phủ, công bằng và không công bằng quỷ dị như vậy thật ra lại là một tai hoạ ngầm lớn.
Lão Vương phi không cho phép mọi người lấy thân phận thứ nữ của Minh Yên ra gây chuyện, lại cũng không cho phép Minh Yên ỷ vào ngự chỉ ban hôn mà kiêu căng hống hách, xem như mỗi cái đánh năm mươi đại bản, nói mấy câu đơn giản lão Vương phi lại ngăn chặn mầm tai hoạ trong vương phủ, một chiêu này quả thật ngoài ý muốn của Minh Yên, trong lòng âm thầm bội phục lão Vương phi mưu tính sâu xa, thủ đoạn tuyệt vời.
“Tổ mẫu yên tâm, Minh Yên quyết sẽ không làm ra chuyện trái với lễ pháp, phép tắc tổ tiên.” Minh Yên cung kính trả lời, trong lời nói của nàng cũng có huyền cơ, nếu người ngoài bức nàng quá đáng, chỉ cần trong điều kiện phép tắc cho phép nàng sẽ không bấm bụng chịu đựng.
Lão Vương phi khẽ nhướng mày, sâu trong hai mắt hiện ra ý cười nhẹ, gật đầu nói: “Con có thể nghĩ được như vậy là tốt, người Hạo Khiên nhìn trúng quả nhiên không tệ.” Nói đến đây thì ngừng lại, nhìn thanh chìa khóa nói: “Lúc trước khi ta và Hạo Khiên đánh cược từng đã giao hẹn, nếu con có thể thuận lợi vào phủ, đồ cưới lúc trước nương Hạo Khiên cũng chính là bà bà đã qua đời của con để lại sẽ do con bảo quản, hôm nay con thuận lợi vào cửa, ước hẹn này ta cũng nên thực hiện, đây là chìa khóa kho lớn, sau khi con lại mặt ta sẽ cho người mang sổ sách bàn giao cho con.”
Minh Yên sửng sốt, chuyện này… không hợp với phép tắc chút nào, thứ này phải do Chu Hạo Khiên tự mình trông coi, hoặc là để tới lúc Chính phi tương lai vào cửa giao cho Chính phi trông coi, tuyệt đối không giao cho một Trắc phi là nàng trông coi. Nghĩ tới đây Minh Yên vội vàng dập đầu nói: “Tổ mẫu, chuyện này không đúng phép tắc, phần đại lễ này Minh Yên không dám nhận, kính xin tổ mẫu thu hồi.”
Lão Vương phi gật đầu nói: “Đúng là không đúng với phép tắc lắm, theo lý những vật này phải giao cho Hạo Khiên trông coi, nhưng đã thua cuộc, hơn nữa đây là đồ của Hạo Khiên, nó nói muốn giao cho con thì người khác cũng không thể nói được gì, dù sao đây là thứ nương của nó để lại cho nó, nó muốn xử lý thế nào là quyền của nó, cho con thì con cứ cầm đi.”
Minh Yên cảm thấy chìa khoá này thật nóng tay, Chu Hạo Khiên chết tiệt này không hề tiết lộ chút tin tức nào, làm hại nàng chẳng chuẩn bị gì cả. Vương phi có bao nhiêu đồ cưới nàng không biết, nhưng nàng có thể cảm nhận được ở sau lưng nàng có vô số ánh mắt sắc bén đang nhìn nàng chằm chằm vào nàng, chắc hẳn cũng không phải là con số nhỏ. Có thể gả vào vương phủ làm Chính phi đương nhiên phải là nữ nhi của đại tộc thế gia, đồ cưới chắc chắn không thể ít được, Vương phi qua đời sớm, dùng cũng không nhiều, vậy để lại chắc chắn nhiều… Nghĩ tới đây trong lòng bàn tay Minh Yên đều là mồ hôi, thứ này thật sự bỏng tay đó!
Lão Vương phi đã nói như vậy Minh Yên cũng không tiện từ chối nữa, đành phải nói: “Tôn tức nhận trông coi thay tiểu Vương gia, đợi ngày nào đó tiểu Vương gia muốn dùng tôn tức sẽ lấy ra.” Lão Vương phi để chìa khóa vào trong tay Minh Yên, bà cực kì hài lòng với câu trả lời của Minh Yên, trước kia chỉ sợ thứ nữ có kiến thức kém, nhát gan, sợ không trấn giữ được tình hình, cho nên bà vẫn không đồng ý để Minh Yên vào cửa, người bọn họ cần đừng nói là một Trắc phi, dù là một tiểu thiếp cũng không thể để người khác coi thường. Mặc dù lần đó Minh Yên để lại ấn tượng rất sâu cho lão Vương phi, nhưng trong tình huống như thế có phản ứng như vậy cũng không phải là không có khả năng, hôm nay thấy phong thái của Minh Yên, nghe nàng đối đáp, ngược lại trong lòng hơi yên tâm một chút.
Minh Yên nhận chìa khóa rồi cảm ơn lão Vương phi, từ Vương gia bắt đầu kính trà từng người một, không có bất kỳ ai gây khó dễ, Tần Trắc phi là một người không thích cười, quà tặng cũng chỉ là một vòng ngọc, Mục Trắc phi vì chuyện tối hôm qua nên lần này ra tay rất hào phóng, một đôi trâm Phượng vàng điểm thúy, màu của điểm thúy hiếm thấy như thế hẳn là vật chính tông, là món đồ tốt. Hai vị di nương thì không thể có mặt trong trường hợp này. Ra mắt Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, hai vị tiểu cô một người kiêu ngạo, một người hướng nội, Minh Yên đều chuẩn bị hậu lễ làm quà gặp mặt, Linh Ngọc hào phóng khéo léo cảm ơn Minh Yên, Linh Tú lầm lì luôn ngăn cách với mọi người, nhưng chỉ vậy Minh Yên vẫn có thể nhìn ra được chút mờ ám, có hơi khó hiểu giữa hai người này.
Đi một vòng, Chu Hạo Khiên mới ngồi xuống cùng Minh Yên, ngồi ở bên dưới Chu Hạo Nam, Chu Hạo Nam là một người không thích nói nhiều, khuôn mặt nho nhã rất giống Tần Trắc phi, khóe môi thường xuyên mang theo nụ cười, nhìn rất thân thiết lễ độ, thái độ đối với Minh Yên cũng rất hiền lành, vị đại ca này khiến Minh Yên cảm thấy dễ chung đụng hơn Chu Hạo Thần một chút.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, bầu không khí vô lực từ náo nhiệt vừa rồi chuyển thành vắng vẻ, ai cũng biết lúc này ở ngoài có một người đang quỳ, kể từ khi nãy Minh Yên không hề nhìn Chu Hạo Khiên, thứ nhất phải chú ý đến dáng vẻ, thứ hai Minh Yên thật sự không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, nam nhân như vậy khiến nàng không cách nào nữa vẽ ra tuyến đường phân biệt rõ ràng như trước kia, nàng biết mình mềm lòng.
Lão Vương phi nhìn lướt qua mọi người, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì thì các ngươi đều về hết đi, ta mệt rồi.” Đọc Full Tại mTruyen.net
“Mẫu thân.” Vương gia sốt ruột hô một tiếng, Mục Trắc phi khẩn trương nhìn lão Vương phi, nếu lão Vương phi thật sự phủi tay mặc kệ, chuyện này thật sự khó giải quyết. Làm ca ca cướp nữ nhân của đệ đệ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, nào còn mặt mũi nào gặp người khác.
Nghĩ tới đây Mục Trắc phi vội vàng đi ra, bịch một tiếng quỳ xuống, nức nở nói: “Nhi tức biết sai rồi, mấy năm nay không dạy dỗ tốt tên nghịch tử này, để nó làm ra chuyện không tuân theo nhân luân[2], kính xin mẫu thân nể mặt nhi tức mấy năm nay cố gắng lo liệu cái nhà này không có công lao cũng có khổ lao mà mở một mặt lưới, sau này nhi tức nhất định sẽ dạy dỗ tốt nó, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện nữa.”
[2] Nhân luân: luân lí làm người thời xưa
Nhìn Mục Trắc phi cầm khăn không ngừng lau nước mắt, cẩn thận ngẫm lại lời của bà ta, trong lòng Minh Yên sóng gợn không ngừng, lão Vương phi nói cái gì mà khiến Mục Trắc phi kích động như vậy.
“Mẫu thân, Thần Nhi cũng không cố ý, thật sự có điểm mơ hồ không rõ. Vũ Ninh Nhi kia rõ ràng là Thần Nhi quen biết trước, là sau đó Hạo Khiên trắng trợn cướp đoạt, nếu Hạo Khiên đối tốt với nàng ta thì thôi, ai biết sau này đứng núi này trông núi nọ không quan tâm tới nàng ta, Thần Nhi vốn chung tình với nàng ta, người một lần đến hai lần đi không thể để nàng ta chịu uất ức.”
“Đừng nói nữa, con đúng là một phụ thân tốt mà, chuyện náo loạn đến mức này con lại đổ hết tội lên Hạo Khiên? Nếu như con nói vậy là lỗi của Hạo Khiên? Nữ nhân kia cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu đã làm ra chuyện như vậy thì không cần sống nữa, nếu không phải cốt nhục trong bụng nàng ta là của vương phủ chúng ta, ta đã trực tiếp đánh chết rồi! Họa thủy khiến huynh đệ trở mặt giữ lại cũng là tai họa, đợi nàng ta sinh đứa bé xong thì đuổi ra ngoài thật xa cho ta, giữ lại mạng cho nàng ta đã vô cùng nhân hậu rồi!” Lão Vương phi cả giận nói.
Trong lòng Minh Yên run lên, cúi thấp đầu im lặng không nói gì, trong lòng lại tức giận ngập trời, Vương gia này hoàn toàn không thích Chu Hạo Khiên, lỗi gì cũng đổ lên người hắn, có phụ thân như vậy sao? Càng nghĩ càng nổi nóng, Minh Yên mím chặt môi trong lòng dần dần có chút thương tiếc Chu Hạo Khiên, mấy năm nay không biết hắn sống thế nào, mẹ đẻ mất sớm, cha ruột vô tình, còn đáng thương hơn cả mình!
Nghe được lão Vương phi nói đuổi mẹ giữ con Nhị thiếu phu nhân cực kỳ vui vẻ, khối đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, đợi đến lúc tiểu tiện nhân kia sinh ra thì đuổi nàng ta ra ngoài, có những lời này của lão Vương phi nàng ta không cần làm người xấu bận tâm đối phó với Vũ Ninh Nhi kia, lão Vương phi nói được làm được. Hơn nữa nàng ta đã vào cửa một năm vẫn không có tin tức gì, nàng ta thật sự sợ mình không thể sinh được, đã khám không ít đại phu, cũng uống rất nhiều thuốc, nếu thật sự không thể sinh được thì sau này mình sẽ nuôi đứa bé của Vũ Ninh Nhi, đến lúc đó Vũ Ninh Nhi bị lão Vương phi đuổi đi Chu Hạo Thần sẽ không thể trách mình, nàng ta ôm đứa bé nuôi bên cạnh mình thì Chu Hạo Thần sẽ vì đứa nhỏ mà sẽ đối xử với mình không quá tệ, huống chi tình cảm phu thê của bọn họ vốn cũng tốt, nếu không xảy ra chuyện của Vũ Ninh Nhi cũng sẽ không làm mình làm mẩy.
Nhị thiếu phu nhân đang suy nghĩ tính toán, Minh Yên liếc nhìn nàng ta một cái, mặc dù không thể hoàn toàn đoán trúng tâm tư của nàng ta, nhưng cũng có thể đoán được một hai. Chỉ là Minh Yên biết, Chu Hạo Khiên cắm một cây đinh vào Nhị phòng, quả quyết sẽ không để bị đuổi đi dễ dàng như vậy, lúc này Nhị thiếu phu nhân vui vẻ thì quá sớm rồi.
“Vâng, mẫu thân nói đúng lắm, tất cả đều lo liệu theo lời của mẫu thân, thế nhưng, Hạo Thần nên trừng phạt như thế nào ạ?” Vương gia cẩn thận hỏi, sau lưng thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, biết mẫu thân vô cùng thiên vị Hạo Khiên, không biết sẽ trừng phạt Hạo Thần thế nào…
Lão Vương phi vẫn đang do dự, Nhị thiếu phu nhân đột nhiên đứng thẳng người lên quỳ xuống bên người Mục Trắc phi, mặt đầy nước mắt nói: “Kính xin tổ mẫu khai ân, chuyện này đúng là Nhị gia không đúng, tôn tức cũng cực kỳ tức giận, nhưng mấy năm này Nhị gia chưa bao giờ làm ra chuyện hoang đường vô lý bực này, hẳn là nhất thời kích động thôi, huống chi xưa nay có câu anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường, anh hùng còn có lúc nhụt chí huống chi là phàm phu tục tử. Xin tổ mẫu tha cho chàng lần này, tôn tức nguyện ý chịu phạt thay Nhị gia.”
Lão Vương phi thở dài một hơi, nhìn hai bà tức[3] khóc lóc kể lể một trận trong lòng cũng quay cuồng, vẫn nói: “Huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như y phục, vì một nữ nhân có thể làm ra chuyện vi phạm lễ pháp quy tắc, tổn hại tình nghĩa thủ túc, nếu chuyện này truyền ra ngoài phủ Vũ Ninh Vương chẳng phải sẽ thành trò cười cho cả kinh thanh? Phụ nhân mắt ngắn, không biết lợi ích của tình thế, đương kim thánh thượng sùng bái Nho đạo, coi trọng nhất là truyền thống nhân luân, nếu truyền đến tai Thánh thượng, không thể tránh được một trận trách mắng.”
[3] Bà tức: mẹ chồng con dâu
“Mấy năm nay tiểu Vương gia bướng bỉnh bất trị, việc xấu đếm không xuể cũng không thấy Thánh thượng trách cứ, mẫu thân quá lo lắng rồi!” Mục Trắc phi không nhịn được giải thích, bà không bao giờ chấp nhận lão Vương phi bất công như vậy, mấy năm nay chưa từng thấy lão Vương phi trách cứ Chu Hạo Khiên!
Trong phòng yên tĩnh lại, luôn nói quan tâm quá sẽ bị loạn quả nhiên đúng, cho dù người suy nghĩ sâu xa như Mục Trắc phi thấy nhi tử ruột của mình bị phạt cũng khó tránh khỏi thất thố. Vương gia vừa nghe thấy vậy lập tức quát: “Im miệng! Lời này mà bà cũng có thể nói? Mau nhận sai với mẫu thân!”
Mục Trắc phi lập tức cảnh tỉnh lại, ngay tức khắc nghẹn ngào không thôi, nói: “Là nhi tức nói bậy, mẫu thân đừng tức giận, xin mẫu thân trách phạt.”
Sắc mặt Lão Vương phi không có cảm xúc gì, thoáng cái trong phòng trở nên vô cùng đè nén, thật lâu sau, Vương gia mới cẩn thận hô: “Mẫu thân, người đừng tức giận mà hại đến thân thể mình, phụ nhân dốt đặc biết cái gì ạ.”
Từ đầu đến cuối Chu Hạo Khiên không nói lời nào, giống như một người tàng hình ngồi ở đó, chỉ có ở sâu trong đôi mắt kia mới dao động chút cảm xúc, Minh Yên nhìn hắn mà sinh lòng thương hại, có người nhà như vậy, nếu không phải còn có lão Vương phi yêu thương hắn thì không biết hắn sống ra sao?
“Hạo Khiên càn quấy nhưng nó sẽ không làm ra chuyện không có đạo đức như thế này, nó không làm việc đàng hoàng, bướng bỉnh bất trị, nhưng các con có từng nhìn thấy nó làm ra chuyện gì gây phiền toái cho vương phủ chưa? Có từng làm ra chuyện gì khiến vương phủ không ngẩng đầu lên được chưa? Hành động việc làm của nó đều là hành vi của bản thân nó, không liên quan đến vương phủ, cho nên mấy năm gần đây Thánh thượng không trách cứ nó. Nhưng chuyện Hạo Thần làm lại không tuân theo nhân luân, đương nhiên Hoàng thượng sẽ chỉ trích, con sẽ trả lời như thế nào? Chẳng lẽ con còn muốn nói lại những lời vừa rồi? Con có dám nói với Hoàng thượng không?” Lão Vương phi cực kỳ tức giận, nhi tử này của bà mấy năm nay vẫn luôn hồ đồ như thế, xảy ra chuyện lớn lúc nào cũng khó khăn quyết đoán, mấy năm gần đây căn cơ của vương phủ đã không bằng như lúc lão Vương gia còn sống, lão Vương phi thật sự lo lắng nếu mình nhắm mắt rồi, vương phủ có thể sẽ tan thành mây khói trong chớp mắt hay không.
Gây dựng sự nghiệp không thành thì thôi đi, đến cả giữ gìn sự nghiệp cũng không giữ được, khó trách lão Vương phi thất vọng, mấy năm nay bà nắm chặt quyền hành trong vương phủ, nếu không sớm đã không biết loạn thành thứ gì rồi. Thất vọng về nhi tử của mình, nhưng dù sao cũng là do mình đứt ruột sinh ra, lão Vương phi không thể thật sự mặc kệ…
“Hạo Khiên, việc này con là khổ chủ, con nói xem con muốn xử lý thế nào?” Lão Vương phi nhìn Chu Hạo Khiên hỏi.
Lão Vương phi thấy tình thế khó xử, lại muốn đem quăng cho Chu Hạo Khiên, Minh Yên vẫn cảm thấy có chút bất công. Nhưng Chu Hạo Khiên đã sớm nhắc nhở nàng, biết lão Vương phi là người coi trọng đại cục, tức giận thì tức giận nhưng quan trọng nhất vẫn là danh tiếng của vương phủ. Nghĩ tới đây cũng cảm thấy ngồi ở vị trí lão Vương phi, mặt bên là nhi tử ruột của mình, một bên là tôn tử ruột, thật đúng là khó xử, làm tổn thương lão Vương phi cũng thấy khó.
Chu Hạo Khiên nhìn về phía lão Vương phi, chậm rãi đứng dậy, giọng nói hào sảng, nét mặt kiên định nói: “Tôn tử đã đồng ý với tổ mẫu, nếu tổ mẫu chịu để Minh Yên vào cửa, sau ngày đại hôn con sẽ thống cải tiền phi[4], một lòng quay về chính đạo. Hôm nay tổ mẫu đã để Minh Yên vào cửa, lại giữ lời giao chìa khóa cho Minh Yên, tôn tử không đành lòng để tổ mẫu khó xử, sau khi trở về viện con sẽ viết một tờ hưu thư tặng Vũ di nương cho Nhị ca, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, trong phủ có ai dám nhiều chuyện lập tức bán cả nhà đến Mạc Bắc làm nô lệ, tóm lại thanh danh của vương phủ không thể bị tổn hại. Từ nhỏ tôn tử đã sống cùng tổ phụ ở quan ngoại nhiều năm, năm đó tổ phụ thiết giáp uy phong đi sâu vào lòng con, mặc dù con không nên thân không thể uy chấn đại mạc như tổ phụ nhưng con sẽ không để người ta chà đạp vương phủ!” Nói đến đây nhìn Vương gia một cái, nhếch môi thoáng hiện lên nụ cười chế nhạo, chầm chậm nói: “Tôn nhi đã nhận được công văn của bộ Lại, ba ngày sau sẽ đến đại doanh Kinh Giao đảm nhiệm Tòng Ngũ phẩm Tham lĩnh, tôn nhi sẽ ở trong quân doanh giành lấy vinh quang cho vương phủ chúng ta, sẽ không giống như ai đó bao nhiêu năm nay ở trong quân doanh không hề có chiến tích nào!”
[4] Thống cải tiền phi: Hối hận những sai lầm trước kia
Minh Yên thấy dáng vẻ dõng dạc hùng hồn của Chu Hạo Khiên tâm tình cũng kích động theo, nữ nhân nào không hy vọng trượng phu của mình là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nhưng lúc nghe thấy câu cuối cùng Minh Yên lại muốn đổ mồ hôi, không dám nhìn vào khuôn mặt xám ngắt của Vương gia, tên này chẳng có lúc nào khiến người ta bớt lo.
Vương gia hung dữ trợn mắt nhìn Chu Hạo Khiên một cái, muốn nói gì đó nhưng nói không ra lời, hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi. Chu Hạo Khiên không coi ai ra gì ngồi xuống lại, Mục Trắc phi và Nhị phu nhân nghe thấy lời của Chu Hạo Khiên thì thở phào trong lòng, chuyện này cuối cùng cũng xong, bà ta thật sự sợ lão Vương phi sẽ làm ra chuyện gì đó.
Nhưng Chu Hạo Khiên nói… Sắp vào trong quân doanh nhâm chức… Người có mặt ở đây đều không phải đứa ngốc, Minh Yên liếc nhìn thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, nhớ kỹ từng người vào trong lòng. Lão Vương phi phất tay nói: “Hạo Khiên đã nói vậy, chuyện này cứ quyết định thế đi, sau này nếu tiếp tục xuất hiện chuyện như vậy thì đừng trách ta không để ý đến tình cảm và thể diện nhất định sẽ trục xuất khỏi gia môn, trục xuất khỏi từ đường, các con đều trở về hết đi.” Lão Vương phi hạ lệnh tiễn khách, mọi người đành phải cáo từ, Chu Hạo Khiên đi sau cùng, nhìn lão Vương phi nói: “Tổ mẫu, sau này đừng suy nghĩ nhiều, lớn tuổi rồi đáng lẽ ra nên hưởng phúc, tôn nhi sẽ không khiến tổ mẫu thất vọng, ở trong triều nhất định sẽ vươn lên, không làm nhục uy danh tổ tông.”
Lão Vương phi nhìn Chu Hạo Khiên khóe môi lộ ra một nụ cười vui mừng, đột nhiên nói: “Con trở về trước đi, để tức phụ của con lại nói chuyện với ta một lát. Chuyện trong triều vốn không đơn giản như con nghĩ, phụ thân con vô dụng, mấy năm nay nó có thể bảo vệ cái nhà này cũng không dễ dàng, sau này không thể bướng bỉnh cãi lại nó, nếu không lần sau ta sẽ mặc kệ con.”
Chu Hạo Khiên cười hì hì, không để ý nói: “Ông ấy nào quan tâm đến con, trong mắt ông ấy chỉ có một nhi tử mặt nào cũng tốt, còn con chỉ là quần là áo lượt không nên thân, có bao giờ ông ấy đánh giá cao con đâu? Tổ mẫu, người yên tâm đi, trong lòng con có tính toán.”
Chu Hạo Khiên thoải mái bước đi, lão Vương phi đứng dậy, Minh Yên vội vàng tiến lên dìu đỡ, lão Vương phi cười nói: “Ngồi lâu mỏi eo, chúng ta đi vào trong nói chuyện.”
“Vâng.” Minh Yên nhẹ nhàng đáp, dùng tay còn lại vén mành hoa màu đen lên vịn lão Vương phi đi vào phòng trong.
Ngồi ở trên giường đất lớn gần cửa sổ, Minh Yên vươn tay cầm cái đệm thật dày đệm ở phía sau lão Vương phi, lại nhẹ nhàng bóp vai cho bà, sức lực vừa vặn. Trước kia Mai di nương luôn đâu ở đây, Minh Yên từng bóp cho bà ấy không ít lần, thủ pháp vô cùng nhuần nhuyễn.
“Minh Yên, con có biết tại sao ta giữ một mình con lại không?” Lão Vương phi không ngăn cản động tác của Minh Yên khẽ híp mắt lại hỏi.
“Tôn tức ngu dốt, kính xin tổ mẫu dạy bảo.” Minh Yên dịu dàng nói, lão Vương phi là người duy nhất đối tốt với Chu Hạo Khiên, Minh Yên muốn hiếu thuận với bà, bởi vậy giọng điệu hoàn toàn trái ngược với ngày thường, xen lẫn chút thân thiết trong đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");