Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Hạo Khiên ồ một tiếng thật dài, hai mắt đặc biệt sáng rỡ, nhìn thẳng vào Minh Yên, khóe miệng cười rộ, hỏi: “Hóa ra là như vậy, nói ra Nam Dương Hầu phủ cũng coi như tổ tiên có công lao, nhưng đến đời của Tống Tể Cương thì có tình thế đi xuống. Con trai của Tống Tể Cương không ít, đích tử chỉ có một, đích tử này lại được Hầu phu nhân nuông chiều không được tích sự gì, ngược lại mấy thứ tử có chút thành tựu, đợi một thời gian nếu được quý nhân hỗ trợ sẽ tiền đồ rộng mở.”
Hai mắt Minh Yên sáng lên, đúng là một nhà tốt, đích tử không nên thân, thứ tử có bản lĩnh, Hầu phu nhân lại là người có thủ đoạn độc ác, Hầu gia là người không dùng được, Minh Yên lặng lẽ tính toán mối hôn sự này ở trong lòng, nếu Lan Phương gả qua… náo nhiệt lắm đây!
Chỉ là không biết hiện tại Úc phủ có chuẩn bị gả Lan Phương đi không, ở trong lòng Minh Yên vẫn giữ vững chính sách không kháng cự không thúc đẩy chuyện này, năm đó Lan Phương mưu hại nàng, nàng rất hận tỷ ta, nhưng muốn để nàng đẩy tỷ ta vào hang sói thì nàng vẫn chưa nhẫn tâm như vậy, nếu nhắc nhở Lan Phương đừng gả qua nàng cũng không rộng rãi như thế, cho nên giữ vững phương châm không kháng cự không thúc đẩy, để nhìn xem phu nhân và Lan Cúc thương nghị như thế nào.
Chu Hạo Khiên nhìn vầng trán trắng noãn như Dương Chi của Minh Yên hơi nhăn lại, nhếch miệng hỏi: “Nàng có ý gì, muốn ta thúc đẩy không?”
Minh Yên nghe vậy lắc đầu một cái, sắc mặt Chu Hạo Khiên hơi tức giận, nói: “Lần trước mẫu nữ bọn họ suýt chút nữa hại chết nàng, nàng… nàng cứ thế bỏ qua cho nàng ta?”
Minh Yên thản nhiên nói: “Thật ra cũng không cần chúng ta ra tay, Đại phu nhân xem trọng lợi ích của gia tộc hơn bất cứ điều gì khác, hôn sự này đã đổi thiếp canh, hợp bát tự, dù Lan Phương không muốn e rằng cũng không có cách nào hủy hôn. Huống chi, người làm mai là bà bà Lan Cúc, giữa Lan Phương và Lan Cúc Đại phu nhân vẫn thiên vị Lan Cúc hơn, tuyệt đối sẽ không để Lan Cúc vì hôn sự của Lan Lăng mà bị Chung phu nhân giày vò, cho nên, Lan Phương sẽ phải chắc chắn gả đi rồi, thiếp hà cớ gì phải ra tay? Thiện ác đến cùng vẫn có báo, ông Trời sẽ không bạc đãi bất cứ ai.”
Chu Hạo Khiên có vẻ đăm chiêu nhìn Minh Yên, sau đó cười hì hì: “Được, nàng nói thế nào thì làm thế nấy, chỉ là… sau này tránh xa bọn họ ra, miễn cho đến lúc đó nàng không được yên tĩnh.”
Minh Yên yên lặng gật đầu, nói sang chuyện khác: “Hôm nay ngày đầu nhậm chức có hài lòng không?”
Chu Hạo Khiên ha ha một tiếng, nhìn Minh Yên nói: “Sao không hài lòng? Ai dám chọc ta chứ? Nàng yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” Tuy Chu Hạo Khiên nói vậy, trong mắt lại thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, rất hiển nhiên lời này là giả, hắn chỉ không muốn để Minh Yên lo lắng thôi.
Minh Yên cũng không vạch trần Chu Hạo Khiên, chỉ gật đầu một cái, đáp: “Vậy thì tốt, để ta đi xem cơm canh xong chưa, chàng nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Minh Yên nói xong thì cúi người mang giày vô, Chu Hạo Khiên vươn tay kéo nàng lại, nhìn Minh Yên hỏi: “Tức giận.”
Minh Yên lắc đầu, cười nhẹ nói: “Ta có tức giận đâu? Chàng đa tâm rồi, chỉ là ta nghĩ chàng đói bụng rồi, ăn cơm sớm một chút cũng được, sáng mai còn phải thượng nha[1] nữa.”
[1] Thượng nha: nha là nha môn => đi đến nha môn, có thể hiểu là đi làm ấy.
Chu Hạo Khiên nghe Minh Yên nói vậy trong lòng được an ủi, nhưng thấp thoáng lại có chút mất mát, theo lý hậu phi không được tham gia vào chính sự, các nữ nhân hậu viện cũng tận lực ít tham gia vào những chính sự, Minh Yên làm vậy không thể bắt bẻ, hắn lại cảm thấy trong lòng rất mất mát.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, mỗi lần nhìn thấy những đốm sáng trong u quang sâu thẳm đều khiến nàng khó có thể an ổn, theo bản năng nàng muốn tránh né chuyện Chu Hạo Khiên làm, chỉ muốn quản lý hậu viện thật tốt để hắn không bận lòng là được. Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt mất mát, ngược lại nàng sinh lòng bất an. Chỉ là chuyện trên triều đình… Minh Yên thật sự không biết mình có nên hỏi hay không!
“Chuyện nhạc phụ có chút manh mối.” Chu Hạo Khiên đánh vỡ im lặng chậm rãi nói.
Minh Yên nghe vậy giật mình hoàn hồn: “Hả?”
“Nhạc phụ bị người ta hãm hại, nàng có muốn biết người này là ai không?” Lúc Chu Hạo Khiên nói lời này vẻ mặt hơi khẩn trương, hai tay nắm lại, có gắng để mình thoạt nhìn giống như trước.
“Ai?” Minh Yên hỏi ngắn gọn, ai lại hại ông ấy chứ? Không có nghe nói có kẻ thù chính trị nào mà.
“Chung Dực.” Chu Hạo Khiên nhả ra từng chữ, đôi mắt bồ câu nhìn chằm chằm Minh Yên, không bỏ sót một vẻ mặt nào.
Minh Yên cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng sấm nổ ầm ầm vang lên, Chung Dực?! Sao lại là hắn? Nhưng hắn không có lý do nào làm vậy cả? Lan Cúc là thê tử của hắn, sao hắn có thể làm ra chuyện hãm hại nhạc phụ chứ? Huống chi Chung Dực ở trong lòng Minh Yên, Chung Dực ở trong trí nhớ nàng chắc chắn sẽ không làm ra mấy chuyện này, hắn khinh thường làm ra mấy chuyện hèn hạ này. Nhưng Chu Hạo Khiên nói như chém đinh chặt sắt, dựa vào sự hiểu biết của nàng với Chu Hạo Khiên, không tuyệt đối nắm chắc Chu Hạo Khiên sẽ không nói lung tung…
Minh Yên rối rắm, nhìn Chu Hạo Khiên lại không biết nên nói như thế nào, vẻ mặt mang theo chút do dự không thể tin, lại mang theo ánh mắt khiếp sợ, hồi lâu mới lên tiếng: “Sao lại như vậy, Nhị tỷ tỷ không biết có đúng không, nếu biết chắc chắn đau lòng đến chết mất!”
Chu Hạo Khiên nhìn chằm chằm Minh Yên thật lâu, mới chậm rãi nói: “Cho tới bây giờ Chung phủ và vương phủ đều không cùng một thuyền, Chung phủ ủng hộ Túc Thân vương, mà ta ủng hộ An Thân vương.”
Minh Yên nhạy cảm bắt được lỗ thủng trong lời nói của Chu Hạo Khiên, hắn nói hắn ủng hộ An Thân vương mà không phải là vương phủ ủng hộ An Thân vương, nghĩ tới đây Minh Yên buột miệng hỏi: “Vương gia ủng hộ ai?”
Chu Hạo Khiên sững sờ, có lẽ không nghĩ tới Minh Yên phản ứng nhanh như vậy, sau đó nhếch môi, buồn bực trong lòng vừa rồi giải tán không còn một chút, cười nói: “Ai biết, thích ủng hộ ai thì ủng hộ người đó thôi.”
Từ trong lời này nghe ra quan hệ của hai phụ tử rất tồi tệ, còn chuyện lần trước Vương gia che chở Chu Hạo Thần nữa, Minh Yên vẫn nhớ rất rõ ràng, nàng không khỏi thở dài, từ trước đến nay tranh giành hoàng vị luôn là thắng làm vua thua làm giặc, nếu thắng vinh hoa phú quý cả đời không hết, nếu thua, trên đường hoàng tuyền cũng có người bầu bạn, nghĩ tới đây nhoẻn miệng cười: “Chàng muốn làm gì thì làm, huống chi với quan hệ của chàng với An Thân vương, chàng muốn ủng hộ người khác, e rằng người ta cũng không tin tưởng chàng.”
Chu Hạo Khiên nở nụ cười, vươn tay ôm Minh Yên vào ngực, hôn nhẹ một cái lên trán nàng, giống như vô ý hỏi: “Vậy chuyện Chung Dực phải làm sao? Dù sao liên lụy tới Úc phủ, ta nghe theo nàng.”
Minh Yên lắc đầu, nói: “Đây là chuyện ta không thể quản, thê tử của Chung Dực là Lan Cúc, tiểu Vương gia nên nghĩ cách để Lan Cúc biết chuyện này mới đúng.”
Đợt này Chu Hạo Khiên không ghen nữa, không khó chịu nữa, chỉ cần trong lòng Minh Yên không có tên tiểu tử Chung Dực kia, hắn còn lâu mới khó chịu, tiết lộ cho Lan Cúc quả thật một ý hay!
Minh Yên đã buông bỏ Chung Dực rồi, lúc nàng bỏ xuống mặc dù không muốn, lại khổ sở, nhưng còn có Chu Hạo Khiên, hôm nay trong lòng Minh Yên chỉ có mỗi Chu Hạo Khiên, chỉ là lúc Chu Hạo Khiên nhắc tới Chung Dực, trong lòng vẫn còn chút đau thương nhàn nhạt, nhưng trừ cái đó ra thì thật sự không còn chuyện gì nữa.
Nhưng đối với Lan Cúc… Nữ nhân âm mưu chiếm đoạt hạnh phúc của nàng, Minh Yên không định để cho nàng ta cứ thế mà sống không buồn không lo tới già, nàng không muốn hại nàng ta nhưng ít nhất nàng sẽ nói cho nàng ta biết trượng phu của nàng ta đã làm chuyện gì, để xem bọn họ đối mặt nhau như thế nào? Không phải phu thê bọn họ tình cảm sâu đậm lắm sao? Không phải tình vững hơn vàng sao? Mỗi lần gặp mặt Minh Yên đều nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của bọn họ, theo bản năng Minh Yên muốn hủy diệt hạnh phúc này, không thuộc về tỷ ta, dựa vào đâu mà tỷ ta có được?
Chu Hạo Khiên không biết suy nghĩ trong lòng Minh Yên, nhưng lời của Minh Yên quả thật đúng tâm ý của hắn, muốn để trong nhà hắn ta loạn lên cũng chưa hẳn không phải là một cách tốt.
***
Cuộc sống ở vương phủ coi như có quy luật, cũng không có ai lộ liễu làm Minh Yên mất mặt, từ bên trong cửa đại trạch đi ra luôn là một người tâm cơ thâm trầm, còn có tính nhẫn nại nữa. Liên tiếp mấy ngày quả thật Minh Yên rất yên bình, trong thời gian này Chu Hạo Khiên tìm quản sự để cho Minh Yên học hỏi, Minh Yên đối với đám quản sự đất đai cửa hàng này thật sự hài lòng, kiến thức của bọn họ nhiều nên nàng học được rất nhiều thứ, bèn để phụ thân Ký Dung đích thân dẫn người đến mỗi thôn trang.
Chu Hạo Khiên đi Kinh doanh, Minh Yên và mấy nha hoàn ở trong phòng thêu thùa, ở trên phương diện châm tuyến Bạch Hinh lại rất vụng về, Ký Dung cũng rất kiên nhẫn ở một bên nhỏ giọng dạy nàng ấy, Liên Song và Tuyết Hủy giúp đỡ Minh Yên phân chỉ, rảnh rỗi nói qua nói lại mấy câu, trong phòng đầy tiếng nói cười vui vẻ hòa thuận.
Tuyết Hủy nhìn Minh Yên một cái, thản nhiên nói: “Chủ tử, hôm nay thẩm Tiến gia sai người đưa tin, nói muốn gặp người.”
Minh Yên ngừng tay, thẩm Tiến gia? Là một trong bốn nhà nha hoàn Đại phu nhân sắp xếp cho mình, suy nghĩ một chút cười nói: “Vậy tỷ đi một chuyến, bảo bà ta ngày mai tới tìm ta.”
Tuyết Hủy khẽ cau mày, bất mãn nói: “Thẩm Tiến gia kia biết ăn nói, ngày thường không thấy nịnh bợ, lúc này vội vàng đến đây, không biết có phải thật sự có chuyện quan trọng hay không, nô tài này quen lạy cao giẫm thấp rồi.”
Trong lòng Minh Yên hiểu ra, chỉ sợ chuyện bên Lan Cúc đã xảy ra rồi, Đại phu nhân sai người đưa tin cho mình, nàng không nói toạc ra, chỉ nói: “Tiến gia trông coi cửa hàng, có lẽ có chuyện nên để người nhà của hắn đến báo, gặp mặt một lần cũng không sao.”
Liên Song cúi thấp đầu không nói gì, chỉ là vẻ mặt hơi thẫn thờ, Minh Yên liếc nàng ấy một cái, trong lòng thở dài một tiếng, nhìn mọi người nói: “Mấy người lui xuống hết đi, ta hơi mệt nằm nghỉ một lát, Liên Song pha cho ta chén trà.”
Mọi người vội vàng thu dọn lại đồ đạc rồi lui xuống, Minh Yên dựa nghiêng vào gối, nàng biết Liên Song đang nghĩ cái gì, chỉ là có vài chuyện không thể gấp được, nàng còn cần chút thời gian.
Liên Song bưng chén trà đi vào, Minh Yên bảo nàng ấy để ở trên bàn lò, nhìn Liên Song nói: “Liên Song, có phải nhớ đến đám người Hồng Tụ không?”
Liên Song sững sờ, không ngờ Minh Yên lại phát hiện, lập tức thấy bất an, vội vàng nói: “Chủ tử đừng lo lắng, em không có chuyện gì đâu, em biết người mới vào cửa có một số việc không phải muốn làm là có thể làm được, em cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi, chỉ là suy nghĩ thôi, đợi chủ tử đứng vững gót chân dĩ nhiên sẽ tìm bọn họ, đã đợi mấy năm rồi, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không sao.”
Minh Yên nắm lấy tay Liên Song, thở dài một tiếng nói: “Ta biết trong lòng em nhớ đám người Hồng Tụ, hiện tại ta đang suy nghĩ cất nhắc một nhà thẩm Tiến, nhìn xem có thể sử dụng hay không, nếu có thể dùng đương nhiên ta sẽ để thẩm Tiến lén lút hỏi thăm hành tung của đám người Hồng Tụ, chuyện này không thể gấp, người không thể tín nhiệm sao có thể yên tâm lớn mật để đi tìm người? Các em là nha hoàn ta mang tới hầu hạ bên cạnh lại không thể xuất đầu lộ diện, muốn trông cậy thì cũng phải trông cậy vào mấy phòng hồi môn kia.”
Liên Song biết nỗi đau của Minh Yên, gật đầu nói: “Em biết chủ tử đặt bọn họ ở trong lòng, người có chỗ khó xử của người, không biết hiện tại bọn họ sống có tốt không, trái tim treo lên tận cổ họng rồi.”
***
Minh Yên lăn qua lăn lại ngủ không được, lời của Liên Song luôn văng vẳng bên tai, không biết bọn họ sống có tốt không… Đúng vậy, nàng cũng rất muốn biết bọn họ sống có tốt không, Minh Yên trằn trọc mãi dứt khoát ngồi dậy, trong góc hai bên trên đầu giường có hai túi được làm từ Yên La mền mại, trong túi có hai viên Dạ Minh Châu to bằng đầu nắm tay đang tản ra ánh sáng dịu dàng.
Chu Hạo Khiên nghe thấy tiếng động thì mở mắt, nhìn Minh Yên hỏi: “Sao vậy?”
Minh Yên không ngờ lại đánh thức Chu Hạo Khiên, vội cười nói: “Không có gì, chỉ là không ngủ được thôi, lúc trưa ngủ nhiều quá.” Minh Yên nói dối, nàng không muốn để cho Chu Hạo Khiên biết nàng đang suy nghĩ gì, chuyện này không có cách nào giải thích rõ với Chu Hạo Khiên.
Chu Hạo Khiên ngồi dậy, dưới ánh sáng châu nhàn nhạt, trên mặt Minh Yên lỗ rõ vẻ mệt mỏi, ấn đường có chút không vui, hỏi: “Có người bắt nạt nàng sao?”
Minh Yên lắc đầu, nhìn Chu Hạo Khiên nhìu chặt hai hàng lông mày, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm, chầm chậm nói: “Lại nhíu mày, chẳng mấy chốc sẽ thành ông già đấy.”
Chu Hạo Khiên nghe vậy dở khóc dở cười, dùng một tay ôm lấy Minh Yên vào trong ngực, thở dài một tiếng nói: “Có chuyện gì không thể nói với ta sao? Nàng có chuyện giao cho ta đi làm cũng còn hơn nàng ở đây mày ủ mặt ê, bên Chung phủ đã có động tĩnh, chắc hẳn hai ngày này bên Úc phủ sẽ có người gọi nàng trở về, nàng đang bận tâm điều này?”
Minh Yên lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Không phải.”
“Vậy thì vì cái gì?” Chu Hạo Khiên suy nghĩ một hồi, hắn không nghe thấy Bạch Hinh nói rõ Minh Yên bị bắt nạt, trong phủ cũng không có người bị tà nhập, không có cơ hội sẽ không xuất thủ đi không dọa người.
“Nếu ta để chàng làm một chuyện giúp ta, chàng lại không thể hỏi tại sao, có thể không?” Minh Yên tựa vào trong ngực Chu Hạo Khiên, theo bản năng nói ra lời này, không biết tại sao mỗi lần đối mặt với Chu Hạo Khiên, Minh Yên đều như tước vũ khí đến xin hàng.
Chu Hạo Khiên nghe vậy thì thấy kỳ quái, hơi trầm tư, vẫn nói: “Được, nàng nói đi, ta không hỏi tại sao là được, đợi chừng nào nàng muốn nói cho ta biết thì hẵng nói.”
Minh Yên than nhẹ, còn có đứa ngốc hơn Chu Hạo Khiên sao? Điều kiện như vậy cũng đồng ý? Nhưng Minh Yên lại không nhịn được nhếch khóe môi, vui vẻ đến mức có muốn ngừng cũng không ngừng được, nam nhân này nhất định là đến để khắc nàng, dịu dàng nói: “Chàng giúp ta tìm mấy người, mấy người này rất quan trọng với ta, ta muốn tìm ra các nàng ấy, nhưng ta không thể ra cửa, bên người lại không có người tin cẩn được việc, trừ chàng ra ta không biết có thể tìm ai.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");