Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên suy nghĩ trong lòng Chu Hạo Khiên đi cùng nàng cũng tốt, dù sao cũng là Chung phủ, trong lòng vẫn chống đối, vì vậy gật đầu một cái đáp được. Hai cùng cùng đến viện Thúy Ninh kể lại tình hình cho lão Vương phi, lão Vương phi nhìn hai người, gật đầu nói: “Máu mủ ruột thịt hẳn nên thăm viếng, phu thê cãi nhau là chuyện thường xảy ra, bảo tỷ tỷ của con nghĩ thông một chút.”
“Vâng, đa tạ tổ mẫu.” Minh Yên cung kính đáp, trong lòng có chút bất an, chuyện xảy ra như vậy ít nhiều cũng không thể phơi ra ngoài ánh sáng, không ngờ lão Vương phi không hề khinh thường, ngược lại cẩn thận an ủi khiến lòng nàng thấy ấm áp vô cùng.
“Người sống một đời không dễ gì, nghĩ thông suốt một chút cũng tốt. Buổi trưa không cần về vội, phải khuyên bảo nhiều hơn mới được.” Trên mặt lão Vương phi mang theo ý cười, nhìn thần sắc Chu Hạo Khiên càng cười tươi hơn, gần đây biểu hiện của tên tiểu tử này rất tốt, khiến bà vui vẻ yên tâm, xem ra để Minh Yên thật sự là một chuyện đúng đắn, bởi vậy ánh mắt nhìn Minh Yên cũng dịu dàng hơn.
Hai phu thê cảm tạ lão Vương phi xong mới cùng nhau ra cửa, vừa đúng lúc Mục Trắc phi dẫn Nhị thiếu phu nhân ở trên đường nhỏ bên kia đi tới bên này, nhìn bóng lưng của hai người nhếch môi cười nhạt. Nhị thiếu phu nhân mỉa mai nói: “Cả ngày dương dương đắc ý, hôm nay nhà mẹ xảy ra chuyện mất hết thể diện.”
Mục Trắc phi nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nói: “Một lãng tử hoa tâm cũng bị Úc Minh Yên dễ dàng thu phục, nam nhân của con sao không thấy con đi thu phục nó? Ngay cả một di nương hồ ly cũng đấu không lại, còn ưỡn bụng giữ người lại trong phòng nàng ta cả ngày, con là Chính thê thì có thể diện lắm hả?”
Vừa nhắc tới Vũ di nương, Nhị thiếu phu nhân lập tức đen mặt, nhưng bà bà ruột thịt chính miệng dạy bảo nào dám phản bác, đành phải rụt cổ cắn răng nghiến lợi đáp: “Ai biết nàng ta hạ thuốc gì, Nhị gia cứ như mất hồn, vừa hạ nha thì chạy đến phòng nàng ta, ở đó nguyên một ngày, con còn có thể đi qua cứng rắn cướp người về hay sao? Nếu truyền ra mặt mũi của con không bị người ta giẫm nát trên mặt đất à?”
Mục Trắc phi quét mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người đi theo ở phía sau sẽ không nghe được gì, lúc này mới nhìn nhi tức phụ của mình nghiêm khắc nói: “Nam nhân không phải là cần dỗ dành à? Cà ngày con nghiêm mặt cho ai xem? Nam nhân nào nhìn thấy khuôn mặt như trái khổ qua của con thì ai muốn vào phòng của con? Mặc dù gần đây Hạo Thần có hơi hoang đường, nhưng hai đứa là phu thê không phải không có tình cảm, con hạ thấp tư thế nói lời ngon ngọt nó còn có thể không quan tâm tới con? Nữ nhân lúc nên mền thì mền, nhìn người ta thu phục lãng tử hoa tâm cả một đám di nương không có ai quan tâm tới. Nghe nói cho đến bây giờ không có di nương nào đến ra mắt Úc Trắc phi, có phải không?”
Nhị thiếu phu nhân bị Mục Trắc phi răn dạy một trận, rõ ràng là Chu Hạo Thần không đúng, bà bà của mình còn ngại mình không được như người ta, quả nhiên nhi tử của mình mọi mặt đều tốt, con dâu thì đâu đâu cũng sai, nhưng làm con dâu lại không thể chống đối bà bà đành phải nghiến gãy răng và nuốt máu, áp chế cơn giận trong lòng, Nhị thiếu phu nhân gật đầu nói: “Vẫn chưa thấy, cũng không biết tiểu Vương gia có chủ ý gì.”
Hai mắt Mục Trắc phi trở nên tĩnh mịch, lạnh lùng nói: “Không cho thiếp thất ra mắt Úc Trắc phi hoặc là không xem Úc Trắc phi là người đúng đắn, không quan tâm có gặp hay không, hoặc là… Không muốn Úc Trắc phi phiền lòng, dứt khoát tách nhau ra, hoặc bán hoặc tặng cũng không phải là không thể, tính tình Chu Hạo Khiên xưa nay muốn làm gì thì làm, vì một Úc Minh Yên huyên náo cả kinh thành không ai không biết, cho dù phân phát thiếp thất cũng không phải là chuyện lớn nghiêm trọng gì, nhưng, hắn một mực làm vậy là gì cái gì?”
Nhị thiếu phu nhân nghe thấy lời của bà bà cũng cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ một chút nói: “Tối hôm trước nghe Nhị gia nói gần đây tiểu Vương gia ở trong quân cực kì hăng hái, mấy cấp trên của hắn muốn chỉnh hắn đều bị hắn chỉnh ngược lại cho một trận, kết quả việc này đến tai Hoàng thượng, ai biết Hoàng thượng chỉ cười nhạt nói một câu, tiểu tử Chu gia vẫn bướng bỉnh như trước, rồi không có câu sau nữa, từ sau ngày đó ở Kinh doanh mặc dù tiểu Vương gia vẫn là Tham lĩnh Tòng Ngũ phẩm, nhưng mấy Chỉ huy Thiêm sự Chính Tứ phẩm, Chỉ huy Đồng tri Tòng Tam phẩm, ngay cả Chỉ Huy sứ Chính Tam phẩm cũng không dám dễ dàng trêu chọc tiểu Vương gia, nghe Nhị gia nói hôm nay cả Chỉ Huy ti Kinh doanh cũng phải nhìn mặt mũi của tiểu Vương gia mà làm việc, đặc biệt là thái độ dung túng mặc kệ của Hoàng thượng, càng không ai dám xía vào.”
Mục Trắc phi nhìn Nhị thiếu phu nhân một cái, lạnh lùng nói: “Sao chuyện này con không nói sớm?”
Cơ thể Nhị thiếu phu nhân run lên không dám nói chuyện, nàng ta đang đấu gay gắt với Vũ di nương, nào để chuyện này ở trong lòng, nghe thấy lời khiển trách nghiêm khắc của Mục Trắc phi thì sợ tới mức cả đùi nhũn ra.
Mục Trắc phi nghiến răng, hung dữ trợn mắt nhìn Nhị thiếu phu nhân một cái, nói: “Chuyện này kín miệng một chút, không thể để người khác biết được, ta tự có cách xử lý. Trong thời gian ngắn có thể khuấy đảo Chỉ Huy ti Kinh doanh gà bay chó chạy, chỉ có mình hắn làm được, không biết là tính tình bướng bỉnh, hay là…”
Mục Trắc phi đi báo chuyện nhà cho lão Vương phi trước, sau đó mới sai người chuẩn bị xe ngựa xuất phủ. Nhị thiếu phu nhân trở về viện của mình, nhớ tới Vũ di nương ở hậu viện cả người không khỏi khó chịu, cắn răng nghiến lợi lại không dám quang minh chính đại đi gây phiền phức. Lúc này đột nhiên hai mắt sáng lên, toàn thân trở nên thoải mái hơn, gọi nha hoàn thiếp thân đi phía sau mình: “Nói cho phòng bếp, phải chăm sóc cho Vũ di nương thật tốt, mỗi ngày phải đưa thuốc bổ qua, nhân sâm tổ yến không thể thiếu, đây là hài tử đầu tiên của Nhị gia, phải đối xử cho thật tốt.”
Người bên cạnh Nhị thiếu phu nhân không biết tại sao Nhị thiếu phu nhân lại đột nhiên thay đổi thành một người khác, nhưng lại không dám hỏi vì sao, đáp một tiếng rồi rời đi.
***
Lúc Chu Hạo Khiên và Minh Yên đến Chung phủ vừa xuống xe ngựa thì Minh Yên lại nhìn thấy Úc Dương đang đứng ở cửa đợi nàng, không khỏi kinh hãi, bèn kéo cậu qua hỏi: “Không lo ở học đường đọc sách, chạy tới đây làm gì?”
“Tỷ, tỷ phu!” Úc Dương cười rất tươi, tiếng gọi tỷ phu kia khiến Chu Hạo Khiên rất hài lòng, lại nhìn Minh Yên đối xử với Úc Dương vô cùng thân thiết nên cũng có mấy phần thân thiết với tiểu cữu tử[1] này, vươn tay sờ đầu của cậu, hỏi: “Sao đệ lại ở đây? Theo lý hẳn nên đi học chứ? Trốn học sẽ bị phu tử đánh đấy.”
[1] Tiểu cửu tử: em vợ
Úc Dương cười hì hì, vẻ mặt nhìn Chu Hạo Khiên mang theo cái nhìn đánh giá, sau đó mới lên tiếng: “Mẫu thân bảo đệ qua, trong nhà xảy ra chuyện này, đệ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn xem như không biết, biết tỷ phu và tỷ tỷ đến nên ra đây đứng đợi hai người.”
Minh Yên nghe Úc Dương nói chuyện dường như thành thục hơn so với trước kia, trong lòng càng vui mừng, lại nghe thấy Đại phu nhân bảo cậu qua, trong lòng thở dài một tiếng, Đại phu nhân thật là… Cả một nhà đều kéo qua Chung phủ, chẳng lẽ muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau sao?
Trong ánh mắt trong suốt của mang theo vẻ cẩn thận, lúc nhìn Chu Hạo Khiên luôn dè dặt cẩn trọng, Minh Yên thấy vậy trong lòng buồn cười, nhưng vừa nghĩ tới tình hình bây giờ của Chung phủ thì lập tức nhịn lại, không biết còn tưởng rằng nàng đang hả hê đấy, mặc dù nàng đúng là có tâm trạng đến xem náo nhiệt thật.
“Mẫu thân có tới không?” Minh Yên nhỏ giọng hỏi, sau đó nhìn thấy có người từ trong Chung phủ đi ra đón, hiển nhiên là nhận được tin tức bọn họ tới.
Tiểu Vương gia đích thân giá lâm, Chung Lương tự mình ra đón, Chung phu nhân đi theo sát phía sau, trên mặt hai phu thê không thể nào rạng rỡ nổi, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, một Lan Lăng đến cũng thôi đi, ai biết Chu Hạo Khiên và Minh Yên cũng đến, đương nhiên sắc mặt khó coi là đúng rồi.
“Tiểu Vương gia đại giá quang lâm thật khiến hàn xá bồng tất sinh huy[2].” Chung Lương vẫn chưa thay triều phục, trong lời nói mang theo sự phòng bị.
[2] Bồng tất sinh huy: Vẻ vang cho kẻ hèn này.
“Chung Đô Đốc quá khen, hôm nay chẳng qua đi cùng chuyết thê đến thăm thê tỷ thôi, Chung đại nhân không cần khẩn trương.” Chu Hạo Khiên cười như không cười nói, nói một câu đã đặt mình ở trên cao, nói là đến thăm thê tỷ, rồi lại ra vẻ tự cao, thật khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của hắn.
Chung phu nhân dẫn Minh Yên đi vào trong, đè nén vẻ nghiêm túc ở trên mặt, cố gắng nặn ra nụ cười nói: “Úc Trắc phi khuyên nhủ lệnh tỷ, nó vẫn luôn ầm ĩ thật chẳng còn cách nào, Chung phủ cũng không thể nén giận suốt như vậy được.”
Minh Yên suy nghĩ trong lòng, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Chung phu nhân muốn Nhị tỷ phu hưu thê sao?”
Câu hỏi này quá trực tiếp khiến Chung phu nhân khó mà tiếp nhận, Chung Lương liếc Minh Yên một cái không nói chuyện, chỉ dẫn Chu Hạo Khiên đi đến phòng khách, Chung phu nhân và Minh Yên đi theo phía sau, trong lúc nhất thời bầu không khí vắng lặng không ai nói chuyện.
Từ xa đã nhìn thấy có một người đang ngồi trong phòng khách, Minh Yên tập trung nhìn kỹ, ồ, thì ra là Tống Tần, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Tống Tần này là một tảng đá lớn cứng rắn, lạnh băng thế mà lại đi cùng Lan Lăng, có hơi thú vị rồi đây.
Mọi người đã từng gặp nhau, Minh Yên nhìn Tống Tần cũng mang triều phục cười nói: “Tứ tỷ phu, Tứ tỷ tỷ của muội đâu?” Tống Tần nhìn Minh Yên có nề nếp nói: “Hậu viện.”
Minh Yên hiểu ra, người này đúng là kiệm lời, Lan Lăng đáng thương phải sống với tảng băng này, vì vậy gật đầu nói: “Vậy muội ra phía sau thăm Nhị tỷ tỷ.”
Chung phu nhân nghe vậy, vội nói: “Để ta dẫn Úc Trắc phi đi.” Minh Yên của ngày hôm nay đã không còn là tiểu thứ nữ của Úc phủ làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của người ta, hôm nay nhìn cách ăn mặc của nàng là biết có phân lượng, Chung phu nhân cũng không dám khinh mạn, mặc dù trong lòng thật sự không có cách nào vui vẻ được.
Suốt dọc đường đi hai người không nói câu nào, câu nói bóng gió hưu thê kia của Chung phu nhân khiến trong lòng Minh Yên không vui, giống như Lan Cúc là một miếng vải rách vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, người một nhà thì nói thế nào cũng được, nhưng vừa ra bên ngoài nữ nhi của Úc phủ chính là một thể, ngươi muốn tách ra đó là điều không thể.
Vừa bước vào sân nhỏ của Lan Cúc, xa xa Minh Yên đã có thể nghe tháy giọng nói khàn khàn của Lan Cúc, tim không khỏi chấn động, hai hàng lông mày nhìu chặt lại, dường như náo loạn ầm ĩ rất lớn, Lan Cúc phát điên như thế có phải Chung Dực cũng đang ở trong đó không?
Vẻ mặt Chung phu nhân trở nên xanh mét, trong ánh mắt mơ hồ mang theo hàn quang lạnh buốt, khóe mắt Minh Yên đảo qua, đột nhiên hỏi: “Nhị tỷ tỷ của ta luôn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, chưa bao giờ vô phép như vậy, cũng chưa từng ầm ĩ gây náo loạn, không biết lần này là vì chuyện gì mà lại náo loạn thành như vậy? Ta tin rằng, nếu không có lý do thích hợp, Nhị tỷ tỷ sẽ không khóc lóc om sòm như thế.”
Giọng Minh Yên nhẹ nhàng mềm mỏng không hề có chút tức giận, nhưng từng câu từng chữ lại khiến người người ta rùng mình, sắc mặt Chung phu nhân cứng đờ, vẻ mặt hơi không vui, thật lâu sau mới trả lời: “Lan Cúc không chịu nói là cái gì, đúng lúc Úc Trắc phi tới hỏi xem, ta đây cũng được an lòng.”
Minh Yên dừng chân ở cửa viện, nhìn Chung phu nhân hỏi: “Phu nhân cũng cùng vào chứ?”
Chung phu nhân nghiến răng nói: “Không vào, tỷ muội các ngươi trò chuyện với nhau đi.” Nói xong thì xoay người đi, Chung phu nhân làm vậy là thất lễ, Minh Yên nhìn bóng lưng của bà ta… Không biết vì sao gây gổ, lừa quỷ à! Chỉ sợ lý do này Chung phu nhân khó nói lắm đấy.
Minh Yên nhấc chân đi vào, trong sân đâu đâu cũng có mảnh vụn, mấy nha hoàn hồi môn của Lan Cúc đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ của mỗi người đều tiều tụy, hốc mắt sưng đỏ, nhìn thấy Minh Yên đến thì tiến lên hành lễ, Minh Yên đang muốn nói chuyện thì đột nhiên Lan Lăng vọt ra, vẻ mặt Lan Lăng giận dữ ngẩng đầu nhìn thấy Minh Yên đứng ở ngoài cửa thì lập tức thở dài một hơi mở miệng nói: “Muội tới rồi, nếu muội không đến tỷ thật đúng là không có cách nào.”
“Sao vậy?” Minh Yên thản nhiên nói, đứng ở chỗ này, Minh Yên không có cách nào khiến mình vui vẻ, cảm thấy có chút áp lực, những hạnh phúc kia lướt qua nàng, nếu không có tai nạn đó, có lẽ nữ chủ nhân của cái viện này sẽ là nàng, đứng ở đây lòng không đau đớn, chỉ có không kiên nhẫn mà thôi.
Trên quần áo Lan Lăng có nước đọng, cũng có vài chỗ nhăn nhúm, bên tóc mai có hơi hỗn loạn, vẻ mặt có phần chật vật, có thể thấy ở trong phòng bị Lan Cúc mắng rồi, có lẽ mấy cốc trà hay gì đó không có mắt đã chào hỏi tỷ ấy.
Minh Yên vươn tay kéo Lan Lăng qua, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ không sao chứ?”
Lan Lăng lắc đầu, cắn răng nói: “Sao có thể ngang ngạnh như thế chứ, một câu cũng không nghe, cứ như kẻ điên vậy.”
Minh Yên khẽ cau mày, nhìn Lan Lăng nói: “Tỷ ôm U tỷ nhi đến đây.” Lan Lăng sững sờ, hỏi: “Muội muốn làm gì? U tỷ nhi còn nhỏ như vậy sẽ dọa con bé mất.”
“Nhị tỷ tỷ mất trí, nhìn thấy nữ nhi của mình sẽ tỉnh táo một chút,” Nói đến đây thì ngừng lại, nhìn Lan Lăng hỏi: “Nhị tỷ phu có ở bên trong?”
Lan Lăng yên lặng gật đầu, nói: “Có, không nói câu nào, chỉ ngồi ở đó nhìn Nhị tỷ tỷ nổi điên, rất đáng thương, không biết chọc trúng chỗ nào của Nhị tỷ tỷ.”
Xem ra Lan Lăng hoàn toàn không biết chuyện Úc Duy Chương vào Đô Sát viện là do Chung Dực động tay chân, Minh Yên cũng không nói gì thêm, nhìn nha hoàn Lan Cúc hỏi: “U tỷ nhi ở đâu?” Vấn Thu cẩn thận trả lời: “Ở trong viện phu nhân.”
Minh Yên gật đầu một cái ra hiệu Lan Lăng đi ôm U tỷ nhi qua đây, Lan Lăng nghiến răng, xoay người đi, nàng biết Minh Yên là người có chủ ý, làm như vậy nhất định là có lý do, vừa mới đi đến cửa viện thì thấy Chu Hạo Khiên và Tống Tần cùng nhau đi đến, Tống Tần thấy dáng vẻ Lan Lăng nhếch nhác thì không hỏi mím chặt môi, tiến lên một bước chặn đường Lan Lăng, lạnh mặt hỏi: “Ai làm?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");