Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 9
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thu hồi tâm tư của mình, Minh Yên quan sát hai vị phu nhân, chỉ thấy Doãn phu nhân có kiểu cách hơn so với Triệu phu nhân, đặc biệt là bộ áo váy gấm Hoa Phượng đỏ rực cao quý hơn so với bộ tơ lụa màu xanh hồ trên người Triệu phu nhân, hoa văn mép váy cũng phức tạp lộng lãy hơn.

Lúc này Doãn phu nhân đang đánh giá ba người nhưng từ đầu đến cuối trên mặt luôn mang theo nụ cười nhạt, trước tiên ánh mắt dừng trên người của Lan Phương, nhìn trang phục thì biết đây nhất định là đích nữ, khí thế toàn thân cũng không phải là giả, dáng vẻ dịu dàng hiền lành như tản mát từ tận trong xương tủy ra, ánh mắt Doãn phu nhân nhìn Lan Phương càng thêm dịu dàng.

Đầu chỉ hơi chuyển sang trên người Lan Lăng, dừng không lâu thì hờ hững đảo qua dừng lại trên người Minh Yên. Doãn phu nhân nhìn Minh Yên thì nhớ tới vừa rồi tiểu cô nương này đã nhắc nhở Lan Phương chuyện hành lễ, ánh mắt nhìn nàng có chút dịu dàng, chỉ đáng tiếc nhìn thế nào cũng mang theo chút không phóng khoáng, ngược lại nếu có phong thái của Lan Phương thì thật sự là một đối tượng đủ tư cách.

Đại phu nhân nhìn Doãn phu nhân đánh giá các nàng và Lan Phương, ngẩng đầu nhìn về phía Từ phu nhân, tỏ ý hỏi bà ấy có biết hôm nay Doãn phu nhân sẽ đến không?

Từ phu nhân lắc đầu tỏ vẻ không biết trước gì hết, trong lòng Đại phu nhân hơi có chút nghi ngờ, nhưng vẫn cười nói: “Đã khiến Doãn phu nhân chê cười, các tiểu nữ chưa từng gặp qua việc đời nên còn nhiều điểm thiếu sót.”

Doãn phu nhân nghe nói như vậy thì nở nụ cười, nhìn Đại phu nhân nói: “Ta thấy mấy đứa bé này rất được, dáng vẻ không cần phải nói, phẩm hạnh cũng nhìn ra là rất ngoan. Tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy mấy vị tiểu thư, nhưng ta đã từng gặp qua tức phụ[1] của Chung Dực, cũng là một đứa bé khiến người ta yêu thương, có một tỷ tỷ như vậy, so với mấy muội muội đều rất tốt.”

[1] Tức phụ: nàng dâu, vợ

Nói đến Lan Cúc thì Đại phu nhân càng nở nụ cười chân thật hơn, nhìn Doãn phu nhân và Triệu phu nhân nói: “Cũng không sợ hai vị phu nhân chê cười, đứa nhỏ Lan Cúc này khiến ta rất là yên tâm, lúc còn ở nhà chính là một đứa bé ngoan. Hôm nay gả đi được bà bà yêu thương, phu quân tôn kính, cũng là cái phước của nó.”

“Nói vậy cũng đúng, ta thấy Chung thiếu gia đối với Thiếu phu nhân thật sự rất tốt, dáng vẻ dịu dàng kia khiến đám bà già này rất hâm mộ.” Triệu phu nhân cười nói tiếp, ánh mắt nhìn Minh Yên càng thêm thâm thúy.

Ba người Minh Yên ngồi xuống cái ghế bành ở bên cạnh, lẳng lặng cúi thấp đầu nghe các phu nhân nói chuyện. Minh Yên nghe thấy bọn họ nói đến Chung Dực và Lan Cúc thì hai tay theo bản năng đan chặt vào nhau, ngực thì đau đớn như bị kim đâm. Đột nhiên nhớ tới lần trước Dương ca nhi lẻn vào trong viện của nàng, nói với nàng Chung Dực rất chăm sóc cậu, ở trong thư viện Duyệt Vi cũng rất tốt, nàng đừng quá lo lắng cho cậu… Đối tốt với nó, còn không phải bởi là vì nó cũng là đệ đệ của Lan Cúc sao?

Trong tai của Minh Yên đều là những lời ca ngợi của bọn họ về Chung Dực và Lan Cúc, nói giống như chỉ có ở trên trời, ở nhân gian nào có thấy, Minh Yên tức đến mức thiếu chút nữa không nhẫn nhịn được, may mắn lúc này Đại phu nhân nói: “Mấy đứa các con đi chơi đi, nhưng đừng đi quá xa, lát nữa chúng ta còn phải đến tiền điện dâng hương đấy.”

Minh Yên lập tức đứng dậy, nàng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nàng thật sự không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Chung Dực và Lan Cúc.

Hành lễ xong rồi lui xuống, ra cửa ba tỷ muội liếc nhìn nhau, Lan Lăng mở miệng nói đầu tiên: “Chân tỷ có hơi đau nên không đi dạo được, các muội đi đi.”

Minh Yên cười lạnh một tiếng ở trong lòng, biết Lan Lăng tính muốn nghe trộm cuộc nói chuyện của Đại phu nhân và các phu nhân, trong lòng nàng chế giễu một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Lan Phương, hỏi: “Ngũ tỷ tỷ muốn đi đâu?”

Lan Phương nhìn ánh mắt sạch sẽ của Minh Yên, nhếch môi mỉm cười một cái, thản nhiên nói: “Thất muội muội cứ đi chơi đi, tỷ ở đây nghỉ ngơi một lát, chỉ là đừng đi quá xa, nhớ đi sớm về sớm là được.”

Vừa nghe thấy Lan Phương thế mà cũng muốn ở lại nghe lén, Minh Yên có chút tò mò, Đại phu nhân là mẫu thân của nàng ta, có chuyện gì mà không thể chính miệng hỏi mà phải ở lại giờ mánh khóe thấp hèn này.

Mặc dù trong lòng nghĩ mãi không ra, nhưng ngoài mặt lại nói: “Muội muội vừa tới đã thấy ở phía sau miếu có một rừng hoa quế lớn, hôm nay là mùa hoa quế nở chắc hẳn phong cảnh rất đẹp, muội đi xem một lát rồi sẽ về.”

“Mau đi đi, rề rà gì nữa.” Lan Lăng không kiên nhẫn nói, thật muốn Minh Yên biến đi cho khuất mắt.

Minh Yên không để ý đến thái độ của Lan Lăng gật đầu xoay người dẫn Ký Dung và Tuyết Hủy rời đi. Đi ra khỏi cửa sân, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lan Lăng và Lan Phương tiến đến gần sương phòng, nhưng một người ở đông sương, một người ở tây sương, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ hai người không cùng nhau hành động? Hay hai người đều không hy vọng đối phương có thể biết hành tung của mình?

Cửa ải quan trọng nhất quả nhiên vẫn là tỷ muội không đồng lòng, hẳn các nàng ấy cũng sợ đối phương biết suy nghĩ của mình nhỉ. Bước ra khỏi cửa sân không lâu, Minh Yên đột nhiên dừng chân nhìn Ký Dung nói: “Ta quên không mang theo khăn rồi, tỷ đến chỗ xe ngựa cầm lại đây giúp ta đi.”

Ký Dung nhớ rõ Minh Yên đã mang theo rồi, nhìn sang khuôn mặt bất động của Minh Yên thì lập tức hiểu rõ, vội nói: “Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Tuyết Hủy nhìn Ký Dung đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Yên do dự một chút rồi mới lên tiếng nói: “Tiểu thư, Triệu phu nhân là phu nhân của Phó sử Thông chính sử, Doãn phu nhân là phu nhân của phủ doãn Thuận Thiên.”

Minh Yên lập tức dừng chân nhìn Tuyết Hủy, cau mày hỏi: “Sao tỷ biết?”

“Trước kia nô tỳ theo Đại phu nhân ra ngoài có gặp qua mấy lần, cho nên mới biết.” Tuyết Hủy cung kính nói, vẻ mặt mơ hồ mang theo chút bất an.

Minh Yên nhìn vẻ mặt Tuyết Hủy rồi liếc nhìn xung quanh, nhấc chân đi ra khỏi cửa sân sau, đi đến rừng hoa quế, chỉ là lúc này không còn tâm trạng ngắm hoa, khẽ tựa vào một gốc cây chờ Ký Dung, nhìn Tuyết Hủy hỏi: “Tại sao lại nói cho ta biết những thứ này? Có phải đã nghe ngóng được gì không?”

Tuyết Hủy ngẩng đầu nhìn Minh Yên, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, nói: “Nô tỳ là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư tốt nô tỳ mới có thể tốt được, nói những thứ này là  vì có liên quan đến chung thân đại sự của tiểu thư.”

Minh Yên chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, nàng không rõ tại sao Tuyết Hủy lại đột nhiên quay đầu hướng về mình, cau mày hỏi: “Tuyết Hủy, ta biết tỷ là người trong phòng của Đại phu nhân đi ra, có một số việc tỷ vẫn đừng nên tham dự vào, tránh cho đến lúc đó sẽ khó xử.”

Tuyết Hủy tựa như đã sớm đoán được Minh Yên sẽ nói như vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nô tỳ không nói gì cả, tiểu thư cũng không nghe thấy điều gì, không phải sao?”

Minh Yên nhíu mày không hiểu nhìn Tuyết Hủy, rốt cuộc nàng ấy muốn làm gì, Minh Yên im lặng không nói gì, lúc này Tuyết Hủy nói một câu ngược lại khiến nàng bất an, một người vô dục vô cầu dựa vào cái gì mà tốt bụng giúp đỡ ngươi?

Không nghe thấy Minh Yên tiếp tục phản đối, Tuyết Hủy nhếch môi lộ ra một nụ cười nhạt, như vậy cũng tốt, nàng không muốn phản bội Đại phu nhân, nhưng cũng không muốn Đại phu nhân tính kế Thất tiểu thư thiện lương, có chút phòng bị cũng tốt.

“Nô tỳ nghe ngóng được là Triệu phu nhân muốn đến xem mặt, ngài ấy làm mai cầu hôn một vị tiểu thư trong phủ chúng ta cho Thành Môn Lĩnh Tống đại nhân.” Tuyết Hủy lẳng lặng nói, mặc dù tin tức này kín đáo, nhưng những năm gần đây nàng ấy vẫn có căn cơ ở trong phủ. Muốn thăm dò một chuyện cũng không khó.

Minh Yên khẽ cau hàng lông mày lá liễu lại, đứng thẳng người lên từ từ đi vào trong rừng hoa quế phía trước, cánh hoa hồng nhạt thỉnh thoảng hạ xuống, hương hoa nồng đậm lượn quanh hai người. Minh Yên suy nghĩ, Thành Môn Lĩnh là Tòng tứ phẩm cao hơn Úc Duy Chương một bật, sao có thể đến Úc phủ cầu hôn?

“Tống đại nhân này mặc dù có chức quan cao nhưng tiếc là đã có một đời vợ, hai nhi tử, còn có hai phòng thiếp thất, cầu hôn là cưới kế thất.” Lời của Tuyết Hủy cởi bỏ nghi ngờ của Minh Yên.

Kế thất? Nhi tử? Thiếp thất? Sắc mặt Minh Yên tái xanh, người như vậy có chết cũng không gả, gả đi đúng là quá hời rồi. Từ xưa đến nay mẹ kế khó làm, đầu óc ai có vấn đề mới muốn gả sang.

Lan Lăng tích cực như vậy, chẳng lẽ nàng ta bằng lòng đi làm kế thất cho người ta? Minh Yên nghĩ không ra, cho dù Tống đại nhân là Tòng tứ phẩm, nhưng dù sao cũng là kế thất, vui cái gì chứ?

“Doãn phu nhân có quan hệ rất tốt với Vương phi của vương phủ Vũ Ninh, nghe nói gần đây vương phủ Vũ Ninh muốn tuyển chọn Trắc phi cho tiểu Vương gia, Doãn phu nhân là đi xem giúp Vương phủ.” Nói đến đây thì hạ thấp giọng xuống, liếc nhìn Minh Yên nói: “Lần trước Đại tiểu thư trở về là nói chuyện này với Đại phu nhân, muốn đi cửa sau đưa Ngũ tiểu thư ngồi lên ghế Trắc phi.”

Trắc phi? Vương phủ Vũ Ninh? Sắc mặt Minh Yên hơi biến đổi, người khác không biết Vương phủ Vũ Ninh nhưng nàng biết. Trước kia lúc ở ngoài phủ, có một lần đi ra phố cùng di nương, từng có nghe người ta nói đến vương phủ Vũ Ninh. Nước Đại Chiêu ngoại trừ mấy dòng dõi quý tộc Thiên gia chân chính ra, muốn nói có quyền thế nhất, thanh thế nhất chính là vương phủ Vũ Ninh.

Chỉ là… thanh danh của tiểu Vương gia kia thật sự rất khó nghe, Minh Yên thở dài, không biết Đại phu nhân nghĩ như thế nào, hai mối hôn sự này đều không tốt để chọn. Một người là vợ chết, một người là có tiếng xấu háo sắc tham hoa, chẳng lẽ nữ nhi Úc phủ nhất định phải gả cho người như vậy?

Nhìn thần sắc bất định của Minh Yên, trong lúc nhất thời Tuyết Hủy không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng đi sau lưng Minh Yên.

Hai mối hôn sự này Minh Yên đều không muốn, nhưng nếu Đại phu nhân quyết tâm muốn gả Lan Phương vào vương phủ Vũ Ninh… Hừ, nàng tuyệt đối sẽ không để bà ta được như ý nguyện. Lúc trước bà ta cướp đoạt hôn sự của Lan Nhụy, đời này nàng muốn cướp hôn sự của Lan Phương, Đại phu nhân vốn không muốn để nữ nhi ruột thịt của mình đi chịu khổ, nàng phải cẩn thận tính toán cho kỹ mới được…

Đang đi, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Minh Yên sững sờ, nơi này còn có người khác? Ở nơi vắng vẻ thế này, nếu tiểu thư đại gia đụng phải nam tử xa lạ, khuê dự[2] của nàng sẽ tiêu đời, nghĩ tới đây quay đầu nhìn Tuyết Hủy nói: “Chúng ta trở về!”

[2] Khuê dự: danh tiếng của nữ tử nơi khuê phòng

Rừng hoa quế này dựa vào núi, con đường gập ghềnh, có nhiều cái chắn, bởi vậy chủ tớ Minh Yên đi qua đây mới không phát hiện trong rừng này còn có nam tử khác, nhưng bây giờ nghe tiếng bước chân là biết khoảng cách rất gần. Nhất thời lo lắng, Minh Yên kéo Tuyết Hủy trốn vào đằng sau núi đá ở bên cạnh, nơi này có một khe hở nhỏ, vừa vặn có đủ không gian để hai chủ tớ các nàng chen vào.

Ai biết đi vào càng bị dọa sợ hơn, bên trong lại có một nam nhân đang trốn, Minh Yên vừa nhìn thấy thì mặt mũi trắng bệch, nhấc chân muốn đi ra ngoài, nhưng tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng tới gần, cộng thêm Tuyết Hủy ngăn ở trước mặt Minh Yên, trong lúc nhất thời hai chủ tớ thật sự có chút hoảng hốt, quả thật trước có sói sau có hổ.

Nhất là nam tử ở bên trong này thật sự… thật sự… quá sức đẹp rồi!

Đầu đội mũ nhất thống[3] được làm bằng gấm đỏ, phía trước đính một viên phỉ thúy lớn cỡ trứng chim bồ câu, màu sắc rất chói mắt, thế nhưng hai bên lỗ tai của hắn có hai trâm hoa quế. Minh Yên nhìn mà nín thở, chỉ có Trạng nguyên lang mới cài trâm hoa, nam tử bình thường nào dám cài trâm hoa, chỉ sợ hoa đẹp hơn người, càng khiến mình lộ vẻ nhếch nhác hơn.

[3] Mũ thống nhất:

ch9 - mũ nhất thống 1

ch9 - mũ nhất thống

Thế nhưng nam tử ở trước mắt… Lại khiến Minh Yên cảm thấy người đẹp hơn hoa… Dáng vẻ nam tử này thật đúng là tuấn tú, chắc hẳn Tống Ngọc với Phan An cũng không bằng, chỉ là có hơi âm nhu[4], thiếu chút khí phách nam nhâm, trong lòng thầm nói ẻo lả!

[4] Âm nhu: Hết sức dịu dàng êm dịu; chỉ phái nam hoặc phái nữ có tướng mạo đẹp mà tính cách còn dịu dàng

Trên người mặc bộ đồ đỏ chót tay áo thẳng xuyết[5], trên thắt lưng có đeo bạch ngọc, mặt trên thắt lưng đính một vòng trân châu cỡ trái long nhãn, ngọc bội là một đôi ngọc bích Phượng xuyên hoa[6], có tua màu xanh rũ xuống, trên chân mang giày đụn mây đỏ rực. Nguyên bộ quần áo từ trên xuống dưới đều rực rỡ sắc đỏ, nếu không phải nàng biết đây không phải là trang phục tân lang, Minh Yên thật sự cho rằng là tân lang quan[7] trốn hôn đến đây.

[5] Tay áo thẳng xuyết: kiểu tay áo dài thòng ý, tra GG nó ra vậy đó.

ch9 - tay áo thẳng xuyt

[6] Phượng xuyên hoa:

ch9 - ngọc phượng xuyên hoa

[7] Tân lang quan: chú rễ là quan lại, cụ thể hẳn là Trạng nguyên

Một đại nam nhân cài trâm hoa trên tai, chân mang giày đỏ, thân mặc đồ đỏ, lại âm nhu như vậy, cho dù tướng mạo như Phan An, tài so Tử Kiến, Minh Yên vẫn cảm thấy hoảng sợ trong lòng, nam tử hẳn nên có khí phách nam tử đầu đội trời chân đạp đất, nào có loại… ẻo lả như vậy!

Nam tử kia cũng nhìn Minh Yên, nhìn trang phục của Minh Yên, lại nhìn dáng vẻ lạnh nhạt xinh đẹp của nàng, hắn cảm thấy trong lòng như có một con mèo đang cào loạn, kiểu tuyệt sắc thế này thật sự hiếm thấy. Nhan sắc vẫn là thứ yếu, quan trọng là dáng vẻ lạnh lùng kia, nét mặt thờ ơ khi nhìn mình, càng khiến tâm hắn ngứa ngáy hơn.

Tại sao ngày thường không thấy loại sắc đẹp thế này? Uổng công cái đám mèo mả gà đồng kia thổi phồng x Tiểu Phượng Tiên của Lâm Tiên Các như tiên nữ, nào bì được một phần với nữ tử trước mặt, ôi chao… Hắn phải hỏi giai nhân là người nơi nào, ngày kia hắn phải đi cầu hôn, lỡ như bị người khác cưới mất, hắn thật muốn chết quách đi cho xong!

Minh Yên cảm thấy ánh mắt của nam tử này thật sự ghê tởm, xoay người lại, đẩy đẩy Tuyết Hủy ra dấu nàng ấy đi ra ngoài. Tuyết Hủy lắc đầu một cái, chỉ chỉ nam tử sau lưng Minh Yên, lại chỉ tiếng bước chân ở bên ngoài truyền đến, nếu để người khác phát hiện dáng vẻ hiện giờ của ba người các nàng… Cả đời Minh Yên tiêu rồi!

Trong lúc Minh Yên xoay người, đôi mắt của nam tử kia thoáng hiện lên vẻ cân nhắc, nhìn vẻ mặt Minh Yên mang theo nghi ngờ, mở miệng hỏi: “Xin hỏi tiểu thư ở quý phủ của vị đại nhân nào?”

Minh Yên không thèm nhìn hắn một cái, sắc mặt cực kì khó coi, Tuyết Hủy không nhịn được nói: “Bèo nước gặp gỡ, tình cờ gặp được, kính xin công tử hãy tự trọng, tên huý của tiểu thư nhà ta há có thể tùy tiện nói cho người ngoài biết? Dạng chó hình người một chút phép tắc cũng không có, thật sự không biết nhà nào lại dạy dỗ ra được nhi tử như ngươi!”

Tuyết Hủy hẳn là buồn bực rồi, bị nhốt ở trong này rồi còn phải trốn trong một không gian nhỏ hẹp cùng một đại nam nhân. Không có việc gì thì không sao, nhưng nếu thật sự bị người ta bắt được thì thanh danh của tiểu thư nhà mình còn có nha đầu là nàng đều xong đời. Đại phu nhân sẽ không hạ thủ lưu tình với một tiểu thư không còn khuê dự, vì giữ gìn danh tiếng của Ngũ tiểu thư, nói không chừng Thất tiểu thư cũng sẽ bị… Nghĩ đến đây sao có thể không tức giận được chứ?

Nam tử bị Tuyết Hủy nói cho nghẹn, lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cái gì mà không được chứ, cùng lắm là gia cưới về nhà là được.”

Minh Yên cũng giận, quay đầu qua nhìn nam tử kia thấp giọng quát nói: “Xin công tử tự trọng, giữa ngươi và ta không hề có liên can gì, chỉ tình cờ tránh nạn mà thôi, nếu sau này thật sự vô tình gặp lại, kính xin công tử giơ cao đánh khẽ không được nói quen biết với ta, Minh Yên sẽ vô cùng cảm kích!”

Nam tử sững sốt, nhìn Minh Yên hỏi: “Dáng vẻ của ta rất xấu sao?”

Minh Yên nghiến răng, dứt khoát quay đầu đi không nhìn hắn nữa, chỉ thản nhiên nói: “Lần đầu gặp mặt, chưa kịp nhìn kỹ, huống hồ nam nữ khác biệt, kính xin công tử tự trọng.”

Trong mắt nam tử hiện lên vẻ nghiền ngẫm, nhìn bóng lưng Minh Yên, trong lòng lặng lẽ lập lại: Minh Yên… Minh châu có nước mắt, ngọc ấm khói bay… thật đúng là hợp với nàng, Minh Yên, hắn sẽ nhớ kỹ!

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mấy người Minh Yên đều không nói thêm nữa. Minh Yên chỉ cảm thấy cơ thể căng cứng thẳng đờ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, căng thẳng đến mức như sắp không thở nổi nữa.

Nếu như bị bọn họ tìm được nơi này… Mình đúng là đi đời nhà ma rồi! Một nữ tử trốn vào một nơi bí ẩn cùng một nam tử, cho dù không xảy ra chuyện gì nhưng thế đạo sẽ không cho phép nàng sống sót, trừ phi nàng thật sự gả cho nam tử này, nhưng nàng không thể gả, nàng còn phải báo thù!

“Ôi? Nơi này có một cái động này, ngươi nói hắn có ở bên trong này không?” Âm thanh của một nam tử ở bên ngoài truyền vào, mặt Minh Yên xanh mét cả lên.

Tuyết Hủy vô cùng khẩn trương, cả khuôn mặt đều trắng bệch. Xong rồi, thật sự xong rồi, chỉ cần bọn họ đi vào thấy được cảnh tượng này, Đại phu nhân ở gần đó nhất định sẽ nghe thấy tiếng động, nàng và Thất tiểu thư đều đi tong!

Nam tử kia nhìn vẻ mặt Minh Yên, lại nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tuyết Hủy chắn ở phía trước, hạ thấp giọng hỏi: “Nàng sợ ghê vậy? Cùng lắm là theo gia về nhà thôi? Vinh hoa phú quý, dải lụa tơ lụa đều sẽ không thua thiệt nàng, thế nào?”

Minh Yên nhìn nam tử, cắn răng nói: “Trong sạch rất quan trọng với ta, danh tiết có bẩn, chết cũng không gả!” Nếu nàng thật sự mang theo thanh danh tư tình với nam nhân để xuất giá, đến nhà chồng sẽ bị người ta nói này nói kia, huống chi mời làm thê, chạy làm thiếp[8], trong tình huống như vậy nàng gả đi cũng chỉ có thể làm thiếp, đây không phải là chuyện nàng muốn!

[8] Mời làm thê, chạy làm thiếp: chính thức đón dâu mới là thê, bỏ trốn theo trai chỉ có thể làm thiếp

Minh Yên kiên cường khí khái ngược lại thật sự nằm ngoài dự đoán của nam tử, trên mặt nhất thời lơ đễnh, chợt nghe thấy có người đến đây tìm, nam tử kéo Minh Yên lại nói: “Nhớ kỹ, tiểu gia không cho phép bị từ chối, nếu không muốn gả cho ta trong tình huống này, được thôi, ngày khác ta ba mối sáu sinh khua chiêng gõ trống danh chính ngôn thuận đến hạ sính được chứ?”

Trên mặt Minh Yên đỏ ửng xen lẫn tức giận, không nói một câu, hắn lại không biết mình là tiểu thư nhà nào, rất khó để tìm được nàng. Trừng mắt liếc nam tử một cái, quay đầu đi.

Tuyết Hủy giật tay nam tử ra, quát: “Còn có phép tắc không hả, đồ dê xồm!”

Tuyết Hủy bảo vệ Minh Yên ở phía sau, giang hai cánh tay che chở giống như con diều hâu, lắng nghe tiếng động càng lúc càng gần, thân thể cũng không kiềm chế được mà khẽ run rẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Nam tử nhìn chủ tớ Minh Yên, đột nhiên kéo ngọc bích Phượng xuyên hoa ở bên hông mình xuống, nhìn Minh Yên nói: “Cho nàng, gia là người giữ lời hứa, nhớ kỹ, đây là tín vật của gia, nếu nàng giám gả cho người khác, cẩn thận gia tiêu diệt cả nhà nàng!”

Minh Yên suýt chút nữa bị nghẹn họng mà chết, khẩu khí thật lớn, nhà nàng cũng không phải là nhà dân, ngươi muốn diệt là có thể diệt được sao, không khỏi khinh bỉ hừ một tiếng!

Âm thanh tuy nhỏ nhưng nam tử vẫn nghe thấy rõ ràng, híp mắt cười như không cười nhìn Minh Yên, nói: “Nàng đừng có mà không tin, gia nói được dĩ nhiên làm được!”

Đột nhiên trên người nam tử này tản mát ra khí thế khiến Minh Yên sững sờ, nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại nhìn thấy vẻ mặt đáng đánh đòn của hắn, trong lòng mờ mịt không biết bây giờ phải làm thế nào?

Nam tử đi lên phía trước một bước chặn cửa động lại, trước khi đi ra ngoài thì quay đầu lại, nhìn hai chủ tớ nói: “Người mà Chu Hạo Khiên ta nhìn trúng vẫn chưa có một ai chạy thoát được, không tin nàng cứ thử xem!”

Chu Hạo Khiên?! Dưới chân Minh Yên mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất, Tuyết Hủy vội vàng đỡ lấy nàng, cũng không dám nói lời nào, chỉ nghe thấy âm thanh vang dội của nam tử ở bên ngoài truyền vào: “Ngươi đúng là đồ vô dụng, hiện tại mới tìm đến đây, đi đi đi, đi uống rượu, mấy người các ngươi đều phải bị phạt, mảnh rừng có chút chun thế này có đánh rắm cũng nghe thấy mà tìm lâu như vậy!”

Sau đó lại truyền tới mấy tiếng cười nói, tiếng mắng chửi, tiếng cười đùa dần dần đi về nơi xa, thẳng đến khi không nghe thấy tiếng động gì lúc này hai chủ tớ mới lảo đảo nghiêng ngã đi ra khỏi động.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tuyết Hủy lo lắng hỏi han, nhìn mà cũng muốn khóc lên.

Minh Yên lắc đầu một cái, hít sâu mấy hơi để bản thân bình tĩnh lại, nhìn Tuyết Hủy nói: “Tuyết Hủy, chuyện hôm nay ta không nói tỷ cũng biết có liên quan trọng đại thế nào, nếu có chút tiếng gió, đừng nói là ta, ngay cả tỷ cũng sẽ không toàn mạng, tỷ có hiểu không?”

Tuyết Hủy gật đầu, trịnh trọng nói: “Tiểu thư, người yên tâm, chuyện này nô tỳ đã quên rồi, sau này cũng sẽ không nhớ lại.”

Minh Yên gật đầu, đang muốn nói thêm gì đó thì giọng nói sốt ruột của Ký Dung truyền tới, Minh Yên chỉnh sửa lại áo váy tóc tai, lúc này mới vịn Tuyết Hủy đi ra ngoài.

“Tiểu thư, người chạy đi đâu thế, nô tỳ tìm người rất lâu rồi, thật là hù chết nô tỳ mà.” Ký Dung vỗ vỗ ngực nói, nhìn thấy Minh Yên bình an vô sự thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phía trước có mảnh hoa quế hết sức đẹp nên ta và Tuyết Hủy đi qua xem, không phải đã trở về rồi sao? Chuyện ta để tỷ lo liệu như thế nào rồi?” Minh Yên mau chóng trấn tĩnh lại bản thân, có một số việc dù thân thiết như Ký Dung cũng không thể nói, nói ra chính là hại nàng ấy!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gửi Thanh Xuân Đã Không Vì Mình Nhưng Vẫn Phải Đi Qua...

Copyright © 2022 - MTruyện.net