Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên giật mình trong lòng, không thể ngờ Lan Phương lại sẽ nói ra chuyện này, giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm vào Lan Phương nói: “Ngũ tỷ tỷ thật sự thích nói đùa, chỉ tiếc muội tử không có nhã hứng này, Ngũ tỷ tỷ vẫn nên ngoan ngoãn gả sang Hầu phủ đi, nếu Ngũ tỷ tỷ có tâm tư không nên có… Đến lúc đó đừng trách muội muội bất chấp tình tỷ muội.”
Lan Phương hé miệng cười một tiếng, cực kỳ đắc ý nói: “Tỷ đã nói sớm, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, Thất muội muội không thể quá kiêu ngạo, thật sự cho là mình không có gì là không làm được sao.”
Minh Yên nghĩ hoài cũng không rõ tại sao Lan Phương lại chắc chắn có thể đi vào vương phủ, hai mắt nheo lại, khóe môi hé nở nụ cười nhẹ, chậm rãi đáp: “Ngũ tỷ tỷ thật sự là một người kỳ tài, nhớ ngày đó tỷ muốn vào vương phủ mà động tay động chân ở trên xe ngựa muốn đẩy ta vào chỗ chết, hôm nay tỷ muốn vào vương phủ… Tỷ nói ta có thể nuôi hổ gây họa sao?”
Rốt cục vẻ mặt Lan Phương cũng biến đổi, tim đập dồn dập như đánh trống, chuyện lúc trước vẫn cho rằng Minh Yên không hay biết gì… Hôm nay Minh Yên đột nhiên nói ra Lan Phương thật sự bị dọa cho phát hoảng, sắc mặt âm tình bất định, hồi lâu mới bình phục lại, chậm rãi nói: “Ta không hiểu muội đang nói gì, nếu muội có nghi vấn gì có thể đi hỏi nương, lúc trước chiếc xe ngựa kia là do nương sai người chế tạo, có quan hệ gì tới ta?”
Loại người không có tim phổi như Lan Phương, Minh Yên biết không thể trông chờ nàng ta nói thật, nhưng có lúc cũng không thể rất vô lễ, Minh Yên chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn Lan Phương cười nói: “Ngũ tỷ tỷ muốn vào vương phủ chỉ sợ không dễ lắm đâu, đừng nói ta đây không đồng ý, e là lão Vương phi cũng không đồng ý, huống chi tiểu Vương gia cũng sẽ không đồng ý, sao tỷ lại tự chuốc khổ chui đầu vào rọ khiến mình mất mặt? Nếu truyền đến trong tai Hầu phủ, hoặc là tin tức này truyền ra bên ngoài, thanh danh của Ngũ tỷ tỷ bị hủy, e rằng cả đời này sẽ sống hết đời trong miếu ni cô.”
Lan Phương không chút lo sợ, cười một tiếng, thản nhiên nói: “Muội phải biết một chuyện, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người có quyết tâm, chỉ cần ta có lòng nhất định có thể đi vào được.”
Thái độ kiên nghị của Lan Phương nằm ngoài dự đoán của Minh Yên, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc nàng ta có kế sách thần kỳ gì mà có lòng tin tiến vào vương phủ như vậy?
“Vậy chúng ta bày hết các loại bản lĩnh ra đi, ta cá nhất định Ngũ tỷ tỷ sẽ không vào được vương phủ.” Minh Yên như đang nói một chuyện đùa, không hề coi trọng lời của Lan Phương.
Trên mặt Lan Phương thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, quay đầu nói: “Thất muội muội thật sự cho rằng nam nhân đều chung tình? Với mỹ danh của tiểu Vương gia, cùng lắm với muội cũng chỉ là say mê nhất thời mà thôi, đợi cảm giác mới lạ đi qua vẫn chưa nói chính xác được.”
Minh Yên yên lặng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Một đời người ai có thể nói chính xác được điều gì, tỷ muốn mình tốt, muốn giẫm đạp người khác ở dưới chân, nhưng chẳng lẽ Ngũ tỷ tỷ đã quên, lúc trước đến vương phủ xem mặt tỷ là nhân vật chính mà ta chỉ là vật kèm theo, nhưng tiểu Vương gia lại nhìn trúng ta, chẳng lẽ đến bây giờ tiểu Vương gia lại sẽ coi trọng Ngũ tỷ tỷ? Một cô nương chưa xuất giá có ai không biết xấu hổ như Ngũ tỷ tỷ mỗi lần mở miệng ngậm miệng đều nói mình muốn gả cho nam nhân nào?”
Lan Phương không ngờ Minh Yên lại không tức giận, vốn cho rằng nàng sẽ giận dữ, ai biết lại nhẹ nhàng nói câu bâng quơ như thế! Lan Phương đảo hai mắt, thật lâu sau mới lên tiếng: “Hôm nay muội đến còn chuyện gì khác không?”
Minh Yên mỉm cười, nhìn Lan Phương chậm rãi nói: “Ngũ tỷ tỷ nhanh chóng đi một chuyến đi, lúc này hẳn là Nhị tỷ tỷ đến rồi, có lẽ mẫu thân sẽ nổi giận vì chuyện Nhị tỷ phu đẩy phụ thân vào Đô Sát viện. Dù gì cũng là tỷ muội ruột, Ngũ tỷ tỷ cũng nên đến khuyên phải không?”
Hơi thở Lan Phương có chút bất ổn, mím môi nói: “Thủ đoạn của Thất muội muội thật tốt, về nhà một chuyến có thể khiến trong nhà huyên náo đến gà bay chó chạy mất hết trật tự.”
“Tỷ nói sai rồi, có nguyên nhân mới có kết quả, có quả mới có báo. Lúc trước Lục tỷ tỷ chết, Ngũ tỷ tỷ thật sự cho rằng mình sạch sẽ? Hôm nay Nhị tỷ phu và Nhị tỷ tỷ trở mặt nhau, không biết những người núp sau màn sẽ có kết cục gì? Tỷ nói đúng không Ngũ tỷ tỷ?” Minh Yên cười cười đi ra cửa, thẳng đến khi ra khỏi cửa chính của Nhạc Thủy Hiên, sắc mặt mới từ từ trầm xuống. Lan Phương chắc chắn như vậy, sẽ dùng thủ đoạn gì để thuận lợi tiến vào vương phủ? Trong lúc nhất thời Minh Yên nghĩ không ra, Úc Lan Phương cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi thì sao làm được điều này.
Nghĩ tới đây nhìn Liên Song và Tuyết Hủy nói: “Hai người có thăm dò được gì không?”
Tuyết Hủy quen thuộc trong viện Đại phu nhân nên có nghe được một vài tin tức, lúc này nhỏ giọng trả lời: “Vì chuyện lão gia vào Đô Sát viện cho nên tính tình phu nhân không được tốt, mấy ngày nay thường xuyên nổi giận, còn Thập Nhất di nương thì ngược lại, càng ngày càng có quyền, Đại phu nhân không có tâm lực đi lo việc nhà, hơn phân nửa là giao cho Thập Nhất di nương, Thập Nhất di nương thì ổn trọng trước giờ không hề tự chủ trương lấn lướt Đại phu nhân. Thập di nương đang bị nhốt, là vì suýt chút nữa làm hại Cửu di nương sinh non.”
Nghe đến đó Minh Yên nhíu mày hỏi: “Ngũ tiểu thư thì sao, gần đây có gì khác thường không?”
Tuyết Hủy suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Gần đây Ngũ tiểu thư luôn ở cùng Đại phu nhân, an ủi Đại phu nhân, còn lại hình như không có làm gì cả.”
Không tìm ra manh mối có thể tra… Minh Yên hơi đau đầu, năm đó Lan Phương có thể lợi dụng Đại phu nhân và Lan Cúc trừ bỏ Lan Nhụy, đủ thấy tâm cơ khá sâu, lúc này ra vẻ mẫu từ nữ hiếu chỉ sợ là muốn làm đệm lót để có thể đi vào vương phủ, nghĩ tới đây nàng không khỏi phiền lòng, nhấc chân bước đi, đi mãi đi mãi lại đến viện Trúc Ẩn, nhớ tới Thập Nhất di nương còn đang ở trong phòng Đại phu nhân bèn thay đổi ý định đến viện Trúc Ẩn, xoay người đi đến trong viện Đại phu nhân.
“Thất tiểu thư, xin dừng bước.”
Minh Yên nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn, là Xuân Hỉ – nha hoàn thiếp thân bên cạnh Thập Nhất di nương, bèn đứng lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Di nương nhà nô tỳ bảo nô tỳ đứng đây chờ Thất tiểu thư, Thất tiểu thư đi vào trong ngồi đi, di nương đang đợi người đấy.” Xuân Hỉ cười nói, vừa nói vừa dẫn Minh Yên đi đến viện Trúc Ẩn.
Minh Yên bất ngờ thế mà Thập Nhất di nương lại đợi nàng, không hề do dự dẫn hai nha hoàn vào viện Trúc Ẩn, sương phòng bên cạnh đóng chặt cửa, Minh Yên biết Thập di nương đang bị giam đương nhiên phải canh gác cổng nghiêm ngặt rồi.
Vào phòng, Thập Nhất di nương lập tức nghênh đón hành lễ, Minh Yên cười vịn nàng ấy đứng dậy, nói: “Sao di nương lại trở về?” Ta còn rẳng người di nương vẫn đang ở chủ viện đấy.”
Thập Nhất di nương tự tay rót trà cho Minh Yên, rồi mới lên tiếng: “Nhị tiểu thư vừa trở về, phu nhân lập tức đuổi ta ra ngoài.”
Minh Yên thầm hiểu, nhếch môi nói: “Không ngờ Đại phu nhân vẫn có thể ôn hoà nhã nhặn nói chuyện với Lan Cúc, ta cho rằng có thế nào cũng sẽ ầm ĩ đấy.”
Thập Nhất di nương cười một tiếng, nói: “Đúng là có ầm ĩ, nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nên để cho đám người không liên quan là bọn ta tránh ra ngoài.” Nói đến đây thì vẻ mặt ngưng trọng nhìn Minh Yên nói: “Ta còn có một tin tức quan trọng muốn nói cho Thất tiểu thư, người nên chú ý.”
Vẻ mặt Minh Yên trở nên nghiêm túc, nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Có liên quan đến Ngũ tỷ tỷ?”
Thập Nhất di nương sững sờ, nhìn Minh Yên kinh ngạc nói: “Sao Thất tiểu thư biết?”
Minh Yên lập tức tự thuật lại lời của Lan Phương, Thập Nhất di nương nhíu mày, nói: “Chưa thấy tiểu thư đại gia nào không biết xấu hổ như vậy, lời như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng, thật đúng là mặt dày! Muốn dựa vào sắc đẹp, tiến vào vương phủ? Phi! Chỉ dựa vào nàng ta? Mơ mộng hão huyền!”
Minh Yên không ngờ Thập Nhất di nương lại kích động như vậy, vội vàng trấn an nàng ấy nói: “Di nương cần gì phải kích động như vậy, Lan Phương vẫn luôn muốn gả cao, không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, hôm nay tỷ ta có thể nói như vậy đúng là ngoài ý muốn.”
Thập Nhất di nương cười lạnh một tiếng, lúc này mới nhìn Minh Yên nói: “Xem như ta thật sự lĩnh giáo thủ đoạn của Ngũ tiểu thư, mấy ngày này ta giúp Đại phu nhân chủ trì việc bếp núc, Ngũ tiểu thư… Thật sự đúng là săn sóc cho ta không ít, nếu không phải là vì nàng ta, đến bây giờ ta cần gì phải đối xử uất ức như vậy!”
Minh Yên cẩn thận suy nghĩ về lời của Thập Nhất di nương, có thể khiến cho người thông minh lanh lợi như Thập Nhất di nương ngã dập mặt, thủ đoạn của Lan Phương có thể suy nghĩ là biết, lúc này Minh Yên cũng không dám khinh thường, hỏi tiếp: “Di nương nói cụ thể một chút, ta cũng nên đề phòng một chút.”
Thập Nhất di nương ngày thường vốn phong lưu khéo léo, lúc này trong đôi mắt đẹp ngập tràn lửa giận tóe ra ánh sáng cũng mê hoặc người khác, Minh Yên nhìn mà không dứt mắt ra được, khó trách Úc Duy Chương lưu luyến nàng ấy như thế.
Nghe thấy lời Minh Yên, Thập Nhất di nương nghiến răng nói: “Hôm nay ta sẽ không lừa gạt Thất tiểu thư, trước kia ta từng nói với Thất tiểu thư ta tiến vào vương phủ là phụng mệnh tiểu Vương gia bảo vệ người, thật ra còn có một mục đích khác nữa, chính là một tìm quyển sổ sách.”
“Sổ sách?” Minh Yên lặp lại hỏi, hai hàng mày hơi nhíu lại, nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Sổ sách gì?”
“Chính là sổ sách lão gia ghi lại hành động vi pháp loạn kỷ của Chung Lương, không chỉ ghi chép cụ thể về việc tham ô bạc quân bị năm đó, lão gia còn âm thầm ghi chép rất nhiều về ngôn hành bất chính của Chung Lương, sổ sách này rất quan trọng, trong đó còn có danh sách thủ lĩnh khắp nơi trên cả nước ủng hộ Túc Thân vương, cho nên rất quan trọng.” Thập Nhất di nương vỗ trán thở dài nói, “Vào Úc phủ nằm vùng làm thiếp thất chính là vì có một ngày có thể lấy được quyển sổ này, lão gia vào Đô Sát viện trong phủ lộn xộn, phu nhân không quan tâm đến việc nhà, thấy sắp đắc thủ, vậy mà lúc này không biết Ngũ tiểu thư nghe được tiếng gió từ đâu, cực kỳ quan tâm chăm sóc Đại phu nhân, một lòng nịnh nọt, cho nên Đại phu nhân giao chìa khóa của kho nhỏ cho nàng ta bảo quản, nếu muốn nhận món gì đắt tiền đều phải qua tay Ngũ tiểu thư, chỉ là hoàn toàn không ngờ rằng quyển sổ kia lão gia lại giấu vào trong kho nhỏ, không biết làm sao Ngũ tiểu thư nhận được tin tức chuẩn xác như vậy, hôm nay quyển sổ kia đã rơi vào trong tay Ngũ tiểu thư, ta từng ba phen mấy bận ban đêm thăm dò Nhạc Thủy Hiên, nhưng đều không tìm được Ngũ tiểu thư giấu thứ đó ở đâu.”
Vẻ mặt Thập Nhất di nương giận dữ, Minh Yên nghe vậy trợn mắt há mồm, khó trách Lan Phương có thể chắc chắn vào được vương phủ như vậy, chỉ là… Sao Lan Phương có thể biết chuyện cơ mật này? Phải biết rằng Minh Yên biết được chút chuyện này đều là do Chu Hạo Khiên từ từ nói với nàng, Lan Phương có thể có được tin tức này, còn có thể thuận lợi lấy được sổ sách, Minh Yên không thể không bội phục nàng ta nhìn xa trông rộng, tâm tư kín đáo.
Khó trách trước đó Lan Phương ầm ĩ náo loạn không muốn gả cho Thế tử Nam Dương Hầu, chẳng lẽ lúc đó Lan Phương đã có tính toán rồi? Nhưng… Lúc đó Lan Phương cũng không dự đoán trước được Úc Duy Chương bị người của Đô Sát viện dẫn đi? Cũng không có cách nào đoán trước được tất cả mọi chuyện xảy ra phía sau, có thể là sau khi chuyện xảy ra Lan Phương nhanh chóng quyết định, trái tim Minh Yên không khỏi căng lên, quá đáng sợ!
Nhìn Minh Yên thần sắc bất định, Thập Nhất di nương khó khăn nói: “Hôm nay sổ sách ở trong tay Ngũ tiểu thư, nếu nàng ta cầm lấy đổi vị trí Trắc phi…”
Còn chưa nói xong, Minh Yên đã hiểu rõ, nhíu mày lại, nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Làm sao Lan Phương biết được sự tồn tại của quyển sổ kia? Lại làm sao biết sức nặng của quyển sổ đó?”
Thập Nhất di nương nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: “Đây mới là điều khiến ta không hiểu, Ngũ tiểu thư là một khuê tú nhỏ bé làm sao biết được những chuyện này thật khiến người ta nghĩ không ra, ta đã từng âm thầm quan sát theo dõi Ngũ tiểu thư nhưng không thu hoạch được gì.”
Mặt Minh Yên trầm như nước, năm đó Lan Phương có thể trở tay làm hại Lan Nhụy mất mạng, vậy chuyện của Lan Nhụy và Chung Dực làm sao Lan Phương biết được? Sao Lan Phương có thể chắc chắn hại chết Lan Nhụy còn Lan Cúc có thể nhất định gả vào Chung phủ? Tất cả chuyện này vẫn là một bí ẩn, chỉ là bí ẩn này khiến người ta thật sự nhìn không thấu đoán không ra có hơi hoảng hốt.
“Sau này di nương tốn nhiều tâm tư một chút trông chừng Ngũ tỷ cho kỹ, ta không tin tỷ ta có thể không lọt ra dấu vết!” Minh Yên không còn là người lương thiện nữa, chỉ có thể đi từng bước một, trên người Lan Phương có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Thập Nhất di nương cũng bất ngờ, nghiến răng nói: “Thất tiểu thư nói rất đúng, rồi sẽ có một ngày con hồ ly này lộ đuôi thôi, ta không tin không tra ra được chút manh mối nào.”
Minh Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời, tâm trạng càng nặng nề, nhìn Thập Nhất di nương nói: “Làm phiền bên di nương rồi, bất kể thể nào kính xin di nương nhất định phải giúp ta trông chừng Dương ca nhi, không dối gạt di nương, Dương ca nhi là vướng bận duy nhất của ta ở Úc phủ, hai tỷ đệ bọn ta vì sinh tồn chỉ có thể giả vờ lạnh lùng với nhau chứ tình cảm rất tốt. Nếu Ngũ tỷ tỷ có thể có tâm tư này, ta sợ tỷ ta sẽ dùng Dương ca nhi để uy hiếp, dù sao ta cũng đã gả ra ngoài, có rất nhiều chuyện không thể kịp thời nhận được tin tức mà ngăn cản, cho nên chỉ đành làm phiền di nương bận tâm nhiều hơn, Minh Yên cảm ơn nhiều.”
Minh Yên đứng dậy cực kỳ trịnh trọng mà khom lưng cúi đầu, Thập Nhất di nương sợ tới mức vội vàng đỡ nàng dậy, đáp: “Dù Thất tiểu thư không nói tỳ thiếp cũng sẽ làm vậy, tiểu Vương gia đã sớm phân phó Úc Dương là huynh đệ ruột thịt duy nhất của người nhất định phải bảo vệ cho tốt, Thất tiểu thư cứ yên tâm đi.”
Minh Yên nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt càng âm u, khóe môi mím chặt, cắn răng nói: “Di nương, lúc không có chuyện gì làm thì ở trước mặt Đại phu nhân cứ như vô ý nhắc tới hôn sự của Ngũ tỷ tỷ, tốt nhất là có thể khiến cho bên Hầu phủ biết hành động Ngũ tỷ tỷ đứng núi này trông núi nọ ghét Thế tử Nam Dương Hầu, nam nhân đều sỉ diện, nếu Thế tử Nam Dương Hầu biết được thì ai biết sẽ làm ra chuyện gì, tóm lại nhất định phải gây thêm phiền phức cho Lan Phương, tuyệt đối không thể để cho nàng ta rãnh rỗi gây tai họa cho người khác!”
Thập Nhất di nương gật đầu, nói: “Biết rồi, ta sẽ cố hết sức, nhưng nếu tiểu Vương gia ra tay sẽ nhanh hơn, Thất tiểu thư vẫn nên nói với tiểu Vương gia một tiếng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");