Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên biết Thập Nhất di nương là vì tốt cho nàng, gật đầu nói: “Di nương yên tâm, ta sẽ nói chuyện này với tiểu Vương gia, tóm lại ta sẽ không để người lòng lang dạ sói như Ngũ tỷ tỷ tiến vào vương phủ.”
Thập Nhất di nương an ủi Minh Yên một hồi, lại nói thêm: “Chúng ta cũng nên đi đến chính viện thôi, chắc hẳn chắc náo loạn được một lúc rồi, không thể xem được cảnh tượng náo nhiệt thì cũng phải được cảnh tượng sôi nổi sau đại chiến chứ.”
Minh Yên cười đồng ý, vừa đi theo Thập Nhất di nương ra ngoài vừa kể lại chuyện ở Chung phủ ngày đó, Thập Nhất di nương cũng không giật mình là vì đã biết được chuyện này, Minh Yên cũng biết nhất định là Thập Nhất di nương điều tra tình hình Úc phủ đề phòng rủi ro mới tiến vào, biết quan hệ giữa Lan Nhụy và Chung Dực cũng không kỳ quái, biết Lan Cúc thay thế Lan Nhụy gả vào Chung phủ cũng không ngoài dự đoán, nhưng nhất định Thập Nhất di nương không biết phía sau còn có công lao của Lan Phương.
“Lời này là thật?” Thập Nhất di nương kinh ngạc nhìn Minh Yên hỏi.
Minh Yên gật đầu nói: “Ta cũng vô tình nghe người ta nói mới biết, ban đầu là Lan Phương cố tình tiết lộ tin tức cho Đại phu nhân và Lan Cúc, cho nên mới có chuyện Lan Nhụy chết thảm, Lan Cúc gả thay. Di nương đợi đến lúc có thời cơ thích hợp không ngại từ từ tiết lộ từng tin tức một cho phu nhân biết, nếu phu nhân biết năm đó mình bị Lan Phương tính kế không biết sẽ có cảm nhận gì. Lại thêm Đại phu nhân cưng chiều Lan Cúc, hôm nay cuộc sống của Lan Cúc ở Chung phủ như sống trong nước sôi lửa bỏng, mặc dù hôm nay hai mẫu nữ cãi nhau nhưng dù sao cũng là thịt trong tim, cộng thêm Đại phu nhân yêu thương Lan Cúc nhiều hơn Lan Phương, di nương không ngại ra tay từ góc độ này, một vạn lời đồn thì sẽ thành sự thật, càng huống chi bản thân chính là sự thật.”
Thập Nhất di nương nuốt nước miếng một cái, nhìn nét mặt hờ hững của Minh Yên như đang nói đến một chuyện không liên quan, nhưng lỡ như mình thật sự làm xong chuyện này, vậy thì chính là khiến Đại phu nhân đoạn tuyệt với Lan Phương. Có thể ở trong nháy mắt đã nghĩ ra được mưu kế phản công Lan Phương, sự nhanh trí này thật khiến nàng ta bội phục, khó trách lần trước Bạch Hinh đưa tin cho mình đã tỏ rõ nàng ấy đã ở quy về dưới tay Minh Yên rồi, sau này sẽ rời khỏi chủ tử tiểu Vương gia bạc tình bạc nghĩa kia.
Hiện tại Thập Nhất di nương đã hiểu tại sao Bạch Hinh nhanh chóng quyết định đi theo Minh Yên rồi, chiến tranh ở hậu viện vĩnh viễn không phải như chiến tranh của nam nhân đao kiếm rõ ràng, nhưng trình độ tàn nhẫn không thua gì ở trên chiến trường. Ở Minh Yên bất kể là mưu trí hay thủ đoạn, xem như Thập Nhất di nương đã lĩnh giáo, có thể ở trong thời gian ngắn nghĩ ra được cách quấy nhiễu trận cước của kẻ địch, lại mượn thế lực của phủ Nam Dương Hầu, tạo ra đả kích ở mức độ lớn nhất cho Lan Phương, đây đúng là một mưu lược đỉnh cao.
Thập Nhất di nương cúi đầu mỉm cười, tiểu Vương gia không nhìn nhầm, lúc trước Thập Nhất di nương cảm thấy Minh Yên rất thông minh nhưng lại có hơi mền lòng, nử tử ở hậu viện không được mền lòng, mền lòng không thể sinh tồn, rất dễ bị người ta lợi dụng, bây giờ nhìn thấy Minh Yên sát phạt quyết đoán, ung dung sắp đặt, không nóng không vội, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Cách chính viện còn một đoạn nữa những đã nghe thấy tiếng cãi vã sắc bén ở bên trong truyền ra, Minh Yên và Thập Nhất di nương đều sững sờ, chẳng lẽ lúc này mới bắt đầu trận chiến? Nhưng đã qua một thời gian dài rồi, không thể nào! Còn đang nghi ngờ thì nhìn thấy nha hoàn Xuân Vũ bên cạnh Đại phu nhân vọt ra, vẻ mặt hoảng hốt không thôi, quay đầu nhìn thấy Thập Nhất di nương và Minh Yên thì chạy nhanh tới, cầm lấy tay Thập Nhất di nương nói: “Di nương, người mau mau đi vào khuyên nhủ đi. Đại phu nhân muốn đuổi Nhị tiểu thư ra ngoài đấy!”
Thần sắc Minh Yên cứng đờ, Thập Nhất di nương cũng giật mình, không ngờ lại ầm ĩ gay gắt như thế, Minh Yên nhìn Xuân Vũ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mẫu thân lại làm vậy?”
Trên mặt Xuân Vũ có dấu đỏ, hiển nhiên là bị đánh trúng, búi tóc cũng tán loạn, lúc này nghe thấy Minh Yên hỏi vậy thì đâu còn cố kỵ này kia, nói: “Phu nhân muốn Nhị tiểu thư nói với Nhị cô gia mang lão gia ra khỏi tù, nhưng Nhị tiểu thư không đồng ý, hai mẫu nữ bèn cãi nhau, Ngũ tiểu thư ở một bên có kéo cũng không kéo được, cãi nhau dữ dội lắm.”
Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương một cái, trong ánh mắt hai người không khỏi hiện lên vẻ sững sờ, Lan Phương đứng ra khuyên có thể khuyên đến mức hai mẫu nữ Lan Cúc và Đại phu nhân tranh cãi đến mức này thì thật đúng là khiến người ta giật mình. Thập Nhất di nương nhìn Xuân Vũ nói: “Đi, đi xem thôi, mấy ngày nay thân thể phu nhân không tốt đừng để bị tức giận đến ngã bệnh, Ngũ tiểu thư cũng thật là, khuyên can thôi mà cũng khuyên không được, một người là nương ruột một người là tỷ tỷ ruột, sao lại khuyên không được chứ?”
Thập Nhất di nương ra vẻ oán giận nói một câu lại khiến Xuân Vũ sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ do dự. Minh Yên thấy vậy nhất định là biết Xuân Vũ đang nhớ lại biểu hiện của Lan Phương, khéo miệng khẽ nhếch lên nương theo lời Thập Nhất di nương nói: “Từ trước đến nay Ngũ tỷ tỷ luôn là người có chừng mực, sao có thể ngay cả lời khuyên can cũng không nói được, di nương đừng oán trách Ngũ tỷ tỷ.”
Hai người một đáp một xướng, mặc dù Xuân Vũ không lên tiếng nhưng nàng ta không phải đứa ngốc, vừa rồi có lẽ không chú ý đến, lúc này nghe thấy Thập Nhất di nương và Minh Yên nhắc nhở, bỗng cảm thấy hành động vừa rồi của Lan Phương quả thật kỳ lạ.
Nhìn Xuân Vũ đăm chiêu, mục đích của hai người đã đạt được, ngoại trừ Tô ma ma, Xuân Vũ là người bên cạnh mà Đại phu nhân tin tưởng nhất, nếu nàng ta có lòng nghi ngờ Lan Phương, vậy sau này sẽ thỉnh thoảng nhắc tới hai câu ở bên cạnh Đại phu nhân, lòng nghi ngờ của Đại phu nhân vốn rất nặng, cộng thêm Thập Nhất di nương tận dụng triệt để nói mấy tin đồn như đúng mà là sai, cuộc sống của Lan Phương cũng sẽ không yên ổn, Minh Yên cúi đầu trong mắt thoáng hiện qua ý cười. Lan Phương, tỷ đừng trách ta lòng dạ độc ác, là tỷ có lỗi trước, hôm nay lại còn muốn dùng sổ sách uy hiếp ta tiến vào vương phủ… chỉ cần Úc Minh Yên ta còn sống thì tỷ cứ mơ mộng hão huyền đi!
Đi theo Xuân Vũ vào trong sân, chợt nghe thấy âm thanh độc đoán sắc nhọn của Đại phu nhân truyền đến: “… Không ngờ ta lại nuôi một con sói, mấy năm nay ta không thương cô sao, hễ có đồ tốt đều đưa cho cô trước, cô xem chuyện tốt mà cô làm đi, không tóm được trái tim trượng phu của mình thì thôi đi, còn hại phụ thân của cô vào Đô Sát viện, mấy ngày nay ta sốt ruột lo lắng không có một ngày yên ổn, còn cô thì chỉ lo cho trượng phu quý báu của cô thôi, sao cô lại không nghĩ đến chuyện về nhà thăm lão nương của cô hả? Cô là đồ không có lương tâm, sớm biết thế lúc sinh cô ra ta nên bóp chết cô ngay, tránh cho ta bị chịu tội hoài không hết…”
“Con cũng không muốn sống nữa đâu, hiện tại nương cứ bóp chết con đi! Nhà mẹ đẻ và nhà chồng hai bên đều gây chuyện, bà bà vẫn luôn hoạnh hoẹ con, không dễ dàng gì về nhà một chuyến muốn được an ủi, ai biết ngược lại bị oán giận, con đây còn sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa…” Lan Cúc càng nói càng uất ức, thế là lại chạy đi đâm đầu vào cây cột…
Minh Yên và Thập Nhất di nương đều giật mình không ngờ Lan Cúc lại làm tới mức này, lập tức bất chấp tất cả hai người chạy nhanh về phía trước cố gắng ngăn cản lại, Đại phu nhân thấy vậy kinh hô một tiếng, sợ tới mức cả người run lên, chẳng qua bà chỉ buột miếng mắng hai câu chứ cũng không thật sự muốn Lan Cúc chết, bà nhìn mà trời đất mù mịt, suýt chút nữa hoa mắt chóng mặt ngất lịm đi, may mà Tô ma ma chống đỡ cho Đại phu nhân. Nha hoàn bà tử trong phòng loạn thành một nùi, may có Hạ Hà cách Lan Cúc khá gần, đi lên ôm chặt lấy Lan Cúc, nhất thời hai người đều ngã xuống đất, lúc này Lan Phương như mới hồi phục lại tinh thần, kinh hô một tiếng nhào về phía Lan Cúc.
“Tỷ, sao tỷ lại ngốc như vậy, chẳng qua nương chỉ nói lẫy thôi mà tỷ tưởng thật sao? Sao tỷ có thể làm như vậy, nếu tỷ thật sự có mệnh hệ gì thì tỷ bảo sau này nương phải làm sao đây?” Lan Phương lau nước mắt kéo Lan Cúc khóc không ra tiếng, hai mắt thoáng nhìn thấy Minh Yên và Thập Nhất di nương chạy nhanh tới, nói tiếp: “Hơn nữa tiểu Vương gia đã nói nhất định sẽ để phụ thân trở lại trước tết Trung Thu, tỷ và nương còn ầm ĩ với nhau làm gì nữa? Nhị tỷ phu… Nhị tỷ phu hẳn là có nỗi khổ tâm nào đó, tỷ cùng nương nói chuyện với nhau đang hoàng xem, chẳng lẽ nương thật sự giận tỷ hay sao?”
Lan Cúc chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, tức giận vừa rồi qua đi, nhớ tới nữ nhi của mình thì sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn Lan Phương, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ, chầm chậm nói: “Tỷ thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng nương nào cho tỷ cơ hội để nói chuyện, tỷ phu của muội làm sai, là hắn không tốt, nhưng náo loạn thì cũng náo rồi, ầm ĩ thì cũng ầm ĩ rồi, đánh cũng đánh rồi, ngã cũng ngã rồi, còn muốn giày vò như thế nào nữa, còn muốn như thế nào nữa mới bằng lòng bỏ qua? Mặc dù chuyện của phụ thân là do tỷ phu của muội động tay chân, nhưng tỷ phu cũng nói đây là vì nghĩ cho sự an toàn của phụ thân, có một số việc chúng ta không thể biết được, nhưng hắn bảo đảm với tỷ sẽ không làm hại đến phụ thân, chẳng lẽ nương thật sự hy vọng tỷ bị hưu mới bằng lòng bỏ qua sao?”
Đại phu nhân nghe vậy thì tức giận há miệng thở hổn hển, chỉ vào Lan Cúc muốn nói gì đó lại nhất thời nói không ra lời, tức tới mức ho khan. Lan Phương lập tức giao Lan Cúc cho Hạ Hà, còn mình bước nhanh đến bên người Đại phu nhân nhẹ nhàng vỗ lưng dịu dàng nói: “Nương, phụ thân thường nói chuyện triều đình rắc rối phức tạp, có lẽ Nhị tỷ phu thật sự có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ mới làm vậy, nương đừng nóng giận, chẳng lẽ nương thật sự buộc Nhị tỷ tỷ hòa ly sao? Từ xưa đến nay nữ nhi xuất giá đều phải chạy qua chạy lại hai nhà mẹ đẻ với nhà chồng, Nhị tỷ tỷ lại không phải cố ý, mà chuyện này cũng không phải là lỗi của tỷ ấy, là Nhị tỷ phu làm mà, sao nương có thể giận lây sang Nhị tỷ tỷ được, chẳng lẽ mỗi lần Nhị tỷ phu làm việc gì đều phải nói với Nhị tỷ tỷ sao?”
Lan Phương còn chưa dứt lời, Đại phu nhân nghe vậy càng giận thêm, nhìn Lan Cúc nói: “Cô đúng là không có tiền đồ, gả qua nhiều năm như vậy rồi sao vẫn chưa tóm được trái tim của nam nhân nhà mình, phụ thân của cô có chuyện lớn nhỏ gì mà không trao đổi với ta? Đừng nói là chuyện lớn như đưa nhạc phụ vào tù, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ như cọng cỏ cũng phải cẩn thận bàn bạc với ta, cô xem cô đã làm cái gì, chuyện lớn như vậy cô lại không hề hay biết, thật sự là tức chết ta mà…”
Lan Cúc có khổ khó nói, biết rõ trong lòng Chung Dực vẫn luôn chất chứa Lan Nhụy, sao mình có thể đến gần hắn được chứ? Mấy năm nay chuyện trên triều đình có bao giờ hắn nói với nàng đâu, mà nàng cũng không muốn khiến hắn cảm thấy chuyện gì nàng cũng quản hắn, cộng thêm có một bà bà khôn khéo như vậy, Lan Cúc thật sự là có khổ mà không nói ra được, có nước đắng cũng không đổ đi được, những lời này sao có thể nói ở trước mặt mọi người? Nếu để người ngoài biết mình với Chung Dực chẳng qua chỉ là phu thê tương kính như tăng, sau này nàng còn có thể ngẩng mặt lên sao? Dù sao vẫn cần phải giữ mặt mũi…
Minh Yên nào ngờ tới, Lan Phương lại dám quang minh chính đại châm ngòi tình mẫu nữ của Lan Cúc và Đại phu nhân, nữ nhân này thật sự đáng sợ, Lan Cúc là tỷ tỷ ruột của nàng ta… Nghĩ tới đây cơn tức trong lòng Minh Yên dâng lên, nàng không thích Lan Cúc, nhưng nàng càng ghét Lan Phương hơn!
Minh Yên tiến lên một bước đỡ Lan Cúc dậy, thở dài một tiếng nói: “Hậu phi vẫn không thể tham gia vào chính sự, chúng ta làm dâu làm thê nhà người ta, nhất là ở trong một gia tộc lớn trên có trưởng bối dưới có trục lý lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào lời nói và việc làm của chúng ta, đương nhiên là phải cẩn thận hơn bao giờ hết, lớn cũng cẩn thận mà nhỏ cũng phải cẩn thận. Nhị tỷ phu không nói ra chuyện này với Nhị tỷ tỷ cũng là muốn tốt cho Nhị tỷ tỷ, hôm nay ầm ĩ Nhị tỷ tỷ có thể thoát khỏi liên can, tất cả tội lỗi nên để Nhị tỷ phu chịu, sao Nhị tỷ tỷ còn phải nén giận?” Nói đến đây ngẩng đầu nhìn về phía Lan Phương, khóe môi nhếch lên một độ cong cực nhỏ, thản nhiên nói: “Ngũ tỷ tỷ vẫn chưa xuất giá, đương nhiên không biết khó khăn về chỗ dựa ở nhà chồng, càng không biết bà bà trục lý tiểu cô khó chơi cỡ nào, càng không biết làm trượng phu không nhất thiết phải nói hết ra từng chuyện một cho thê tử của mình biết, nhưng Nhị tỷ phu làm như vậy quả thật là có nỗi khổ tâm, một đại nam nhân ôm tất cả tội lỗi vào mình, để thê nữ của mình sạch sẽ không dính một hạt bụi, Nhị tỷ tỷ và tiểu ngoại sinh nữ[1] hạnh phúc vô cùng đấy, nếu trước khi Nhị tỷ phu làm chuyện này mà nói cho Nhị tỷ tỷ biết, mọi người bảo Nhị tỷ tỷ phải làm sao đây? Vì nhà mẹ đẻ mà ầm ĩ với trượng phu, hay vì trượng phu mà giấu giếm nhà mẹ đẻ? Dù là lựa chọn nào cũng khiến cho Nhị tỷ tỷ tiến thoái lưỡng nan, trong tình huống đó Nhị tỷ phu có thể đặt Nhị tỷ tỷ ở một nơi sạch sẽ, khiến mọi người chỉ trích không hề dính líu đến tỷ ấy, chỉ có thể nói mẫu thân chọn cho Nhị tỷ tỷ một mối hôn sự tốt, Nhị tỷ tỷ gả cho một trượng phu có tình có ý, U tỷ nhi có một phụ thân biết gánh trách nhiệm, mọi chuyện không thể song toàn, có chính tất có phản, mẫu thân không thể khắt khe quá được, Nhị tỷ tỷ vì chuyện này mà náo loạn đến mức Chung phủ gà bay chó chạy, ngộ thương cả Nhị tỷ phu, chẳng lẽ mẫu thân thật sự hy vọng Nhị tỷ tỷ được bị hưu, hoặc giống như Ngũ tỷ tỷ mới nói, Nhị tỷ tỷ hòa ly với Nhị tỷ phu? Hòa ly? Sau đó nương để Nhị tỷ tỷ sống như thế nào? Ngũ tỷ tỷ chưa gả ra ngoài, không biết đau khổ trong chuyện này, người đứng nói không đau thắt lưng, tỷ đẩy mẫu thân và Nhị tỷ tỷ vào chỗ nào?”
[1] Ngoại sinh nữ: cháu gái bên ngoại.
Minh Yên nói mạch lạc rõ ràng, cộng thêm Minh Yên muốn nhắm vào Lan Phương, cho nên trong câu chữ đều là bảo vệ hôn nhân của Lan Cúc, lại biểu lộ rõ ý đồ bất lương của Lan Phương, từng câu đối nghịch, so sánh với nhau, ngay cả Đại phu nhân đang tức giận cũng nghe ra mùi vị trong đó, không vui liếc nhìn Lan Phương, thở dài: “Chung quy vẫn chưa xuất giá không biết chua xót trong này, con muốn tỷ tỷ của con hòa ly, nói ra thật đơn giản, hòa ly? Thế mà con cũng mở miệng nói ra được!”
Lan Phương bị Đại phu nhân quở mắng cố nén lửa giận còn phải giả vờ đáng thương, Minh Yên thấy nàng ta cố nén giận mà trong lòng hết sức vui vẻ, dương dương tự đắc nói: “Hôn sự của Ngũ tỷ tỷ đã định rồi, không biết mẫu thân đã chọn hôn kỳ chưa? Mặc dù hôm nay phụ thân gặp khó, nhưng càng vào lúc này chúng ta càng không thể mất uy phong. Có con và Nhị tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ sẽ không để cho Ngũ tỷ tỷ bị ủy khuất.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");