Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
  3. Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất
Trước /107 Sau

Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 30: Phò mã là đáng giá nhất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Phò mã, bổn cung nghe nói Cao Viễn đem hồ sơ niêm phong rồi cất vào kho, nộp lên hình bộ. Hình bộ lại từ chối nói rằng có nhiều vụ án đang phải giải quyết, sự tình của Phùng Đào đều bị đẩy xuống phía dưới. An Dương hầu mỗi ngày đều đi đến hình bộ nhưng cũng không có hiệu quả gì."

Lưu Dục buông miếng dưa hấu đang cắn dở: "Việc này điện hạ bận tâm làm gì? Chỉ cần đem chức vị phó thống lĩnh cho người của chúng ta là được."

"Phò mã nói nghe thật dễ dàng, phụ hoàng muốn dùng ai cũng không phải thuộc quyền hạn của bổn cung." Cố Cẩm Lan nhíu nhíu mày, nàng làm sao lại không biết vị trí đó rất trọng yếu, nếu có thể làm như vậy, binh quyền cấm vệ quân sẽ ở trong tay của Thái tử.

"Điện hạ, theo tình huống hiện tại, ta nghĩ phụ hoàng tuy có ý tứ muốn bảo hộ thái tử, nhưng cũng không phản đối việc Thành vương tranh quyền, chắc là vì muốn cân bằng thế lực trong triều đình, không để một người nắm giữ quá nhiều quyền hạn. Việc này cũng dễ giải quyết, Thành vương chắc chắn sẽ cực lực tiến cử người của hắn, làm cho thái tử cũng đi tiến cử vài người, giữ lại hai người vừa có xuất thân lại có năng lực, như vậy cũng không cần hắn phải nâng đỡ. Ta đánh giá, tân phó thống lĩnh cũng sẽ chọn một trong những người đó."

Lưu Dục nói xong một hơi, vội vàng đoạt cái chén trong tay Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi thừa dịp ta đang nói chuyện lại đém nước nho của ta uống hết! Ngươi còn như vậy, ta sẽ không nói ra chủ ý nào!"

Cố Cẩm Lan nghe Lưu Dục nói xong, nghĩ nghĩ, tự nhiên cũng rõ ý tứ của hắn. Cảnh đế cũng không phải là người không hiểu biết, hai bên đều cực lực đề cử người, vì để tránh hai đảng phân tranh, hắn sẽ không chọn người của bên nào, chức vụ cuối cũng sẽ thuộc về Hắc Mã.

Nàng vì thế hào phóng đem cái chén đưa cho Lưu Dục: "Phò mã muốn uống thì cứ uống, ngươi nói cứ giống như bổn cung đối với ngươi không tốt."

Cố Cẩm Lan vỗ vỗ tay.

"Chủ tử"

"Truyền tin đến Đông Cung cho Thái tử, dựa theo ý tứ của phò mã mà làm việc."

"Vâng"

Cố Cẩm Lan là công chúa xuất thân từ dòng chính thất, tôn quý nhất Đại Tề, nàng là người được sủng ái nhất trong cung, huống hồ thủ hạ của nàng còn phân bố tại các nơi, vì thế thời tiết vừa trở thu, vốn nóng nực mười phần, nhưng chỗ ở của nàng các góc hẻo lánh đều đặt đầy khối băng. Lại thêm các loại đồ uống ướp lạnh, cho nên khí hậu này cùng với khí hậu cuối thu cũng không khác biệt gì nhiều.

Việc này lại giúp cho Lưu Dục dễ dàng sỗ sàng, dù sao ôm điện hạ cũng không nóng. Vì thế vào lúc này, Lưu Dục chậm rãi xê dịch đến gần Cố Cẩm Lan, Cố Cẩm Lan đương nhiên biết động tác nhỏ của hắn, buồn cười nhìn hắn: "Phò mã, dựa vào gần như vậy, không nóng sao?"

Lưu Dục trong lòng yên lặng nói, nóng, như thế nào lại không nóng, toàn thân đều nóng, thể xác và tinh thần đều nóng.

"Cùng điện hạ ở chung một chỗ, vui vẻ liền quên nóng."

"Phò mã, miệng lưỡi trơn tru, ngươi học từ ai?" Công chúa nói chuyện ngôn từ đều không có ý tứ trách tội.

Lưu Dục nghiêm túc nói: "Ta nói đều là sự thật, làm gì có chuyện miệng lưỡi trơn tru."

Tuy rằng thời tiết vẫn nóng bức như cũ, nhưng trong phòng lại mát mẻ, giờ phút này bầu không khí tốt vô cùng. Vừa mới nhổ được một mối họa lớn trong lòng, tự nhiên có thể nghỉ ngơi thư giãn, đây là thời điểm tốt để nói chuyện yêu đương cùng bồi dưỡng tình cảm. Đương nhiên, mọi việc sẽ như vậy nếu không có tên thái giám quỳ gối phía dưới thông báo, nói rằng ngoài phủ có một người tự xưng là tỷ tỷ của phò mã họ Mai tới thăm. Lưu Dục cắn răng oán hận, nhìn về phía nương tử nhà mình, gương mặt có chút băng lãnh. Nàng bất đắc dĩ đứng lên chỉnh sửa vẻ ngoài, chờ tỷ tỷ tốt kia đến.

"Ai nha, có phải hay không ta quấy rầy đến điện hạ cùng phò mã gia?" Mai Bạch Vũ vẫn như cũ, cười một cách xinh đẹp.

"Không biết Mai đường chủ đại giá quang lâm, có chuyện gì cần làm sao?" Lưu Dục tức giận nói.

Mai Bạch Vũ một chút cũng không khách khí, ngồi xuống ghế: "Công chúa điện hạ, phò mã gia, các ngươi chỉ lo nói chuyện yêu đương, sự tình của Phùng Đào các ngươi cũng mặc kệ?"

"Vụ án của hắn, bằng chứng chất đầy một núi, còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?"

"Phò mã gia, ngươi cũng quá ngây thơ rồi, bằng chứng như núi thì hắn nhất định phải mất mạng sao?"

"Mai đương chủ có ý gì?" Cố Cẩm Lan tự nhiên hiểu được, dù là có bằng chứng, hung thủ cũng chưa chắc sẽ bị giết.

"Vĩnh An điện hạ, phò mã gia không biết, không lẽ người cũng không biết? Người của ta tại hình bộ truyền tin đến, nói hình bộ thượng thư Giang đại nhân chuẩn bị đổi trắng thay đen." Mai Bạch Vũ uống một ngụm trà, thong thả nói ra tính toán của Giang Hoài Hà.

Cố Cẩm Lan buông chén trà trong tay, trên mặt không hiện ra tức giận nhưng thật uy nghiêm: "Giang Hoài Hà thật to gian! Hắn thật sự cho rằng Đại Tề ta không làm gì được hình bộ của họ Giang hắn sao."

Lưu Dục cao hứng đứng dậy: "Điện hạ, cơ hội tốt, cơ hội tốt!"

Hai mỹ nhân đồng thời nhìn về phía Lưu Dục, không rõ hắn đối với sự việc này như thế nào lại cao hứng như vậy.

"Nhân tình lớn như vậy, chúng ta như nào có thể không đưa cho An Dương hầu? Điện hạ, ngươi nói có đúng hay không?"

Cố Cẩm Lan nghe xong cười nói: "Vẫn là phò mã có đầu óc thông minh."

"Như vậy kể cả hộ bộ thượng thư cùng hình bộ thượng thư đều không thoát được, thông tri cho Ninh vương điện hạ để hắn chọn người đi. Hộ bộ đó giờ đều quản tiền tài của quốc khố, ta muốn chặt đứt túi tiền của Thành vương."

Lưu Dục lại nheo mắt, oán hận nói: "Dám cùng nữ nhân của ta đối nghịch, làm ta chậm trễ bồi dưỡng tình cảm với điện hạ, hắn sẽ không có kết cục tốt."

Lưu Dục ở trước mặt Mai Bạch Vũ nói lời này, Cố Cẩm Lan nghe được mặt đỏ hồng, thế nhưng thần thái vẫn bình thường: "Phò mã, Mai đường chủ còn ở đây, đừng có nói bậy." Nói xong lại giương mắt nhìn Mai Bạch Vũ, chỉ thấy nàng ta oán hận buông cái chén trong tay: "Lưu Dục, ngươi là cái thứ không có lương tâm, tỷ tỷ vội vàng đến nói tin tức quan trọng cho ngươi, ngươi lại cố ý ở trước mặt ta làm ta thương tâm sao?"

Lưu Dục tại thời điểm nói cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ thuận miệng nói ra, lúc này lại cười làm lành: "Ai nha tỷ tỷ, ngươi nói vậy làm gì, trời nóng như vậy, ngươi lại vất vả, mai uống nước dưa hấu."

"Tiểu thỏ tử, như thế này còn được."

Cố Cẩm Lan ở một bên nghe Lưu Dục cùng Mai Bạch Vũ xưng hồ thân mật như vậy, đáy lòng hiện lên sự tức giận, nàng lại không lên tiếng. Việc này làm cho Lưu Dục nghĩ nghĩ, xem thử lát nữa nàng có nên ho một tiếng hay không, xong lại vội vàng đưa cho Mai Bạch Vũ chén nước dưa hấu.

Mai Bạch Vũ nhận lấy chén nước, vừa uống vừa nói: "Phò mã gia, ngươi tính toán xử lý việc này cụ thể như thế nào?"

Lưu Dục cầm lấy cái quạt tròn trên bàn, quạt cho Mai Bạch Vũ: "Tỷ tỷ tốt, việc này còn phải làm phiền ngươi nha."

Mai Bạch Vũ nhướn mày: "Ta?"

"Đương nhiên, trong đại lao của hình bộ có người của ngươi, làm cho hắn quan sát tình hình xem lúc nào cần phải ra tay, ta để cho Ninh vương điện hạ thông báo cho An Dương hầu."

"Phò mã gia, ngươi làm người lại không phúc hậu, Thiết Huyết đoàn của ta cũng không phải do ngươi thành lập, mỗi ngày đều để cho đường chủ ta đây giúp ngươi làm việc, thật là mua bán lỗ vô cùng. Thủ hạ của ta nhiều người như vậy, bọn họ đều cần có cơm ăn."

"Tỷ tỷ, lời nói này thật đúng, thật chính xác."

Cố Cẩm Lan nói: "Phò mã, ngươi tính toán đem tiền của ngươi trả thù lao cho Mai đường chủ sao?"

"Như thế nào có thể, ta chỉ có một trăm hai, điện hạ không cần nghĩ đến tiền của ta."

"Phò mã nói chính xác là như thế nào?"

"Ta nói đúng, nhưng là ta có biện pháp khác."

Mai Bạch Vũ cười thích thú, tới gần Lưu Dục: "Phò mã gia, ngươi còn có biện pháp nào tốt? Nói bản đường chủ nghe một chút, ở trong phủ công chúa, ngươi là đáng giá nhất."

"Ngươi có mấy cái thanh lâu tại kinh thành này?"

Nghe được lời nói của Lưu Dục, Mai Bạch Vũ hiếm thấy lại thu liễm thái độ bất cần đời của mình, nghiêm túc nói: "Ngươi như thế nào biết?"

Lưu Dục đắc ý nói: "Địa phương thu thập tin tức tốt nhất, nếu không phải thanh lâu thì là tửu lâu, trà lâu, ba cái lâu này qua lại thôi nha. Tổ chức sát thủ không lẽ mở trà lâu?"

"Chuyện gì ngươi cũng đoán đúng?"

Lúc nãy nghe Lưu Dục nói, Mai Bạch Vũ còn nghĩ Cố Cẩm Lan an bày người tại Thiết Huyết đoàn của mình, nghe Lưu Dục giải thích xong nàng mới thả lỏng. Tuy rằng nói là giúp đỡ bọn họ, nàng vẫn không hi vọng Thiết Huyết đoàn cho một tay mình thành lập là trà trộn người của người khác.

* Editor: Mình up chương hơi chậm, do bây giờ mình vào việc học rồi. Mình sẽ cố gắng up chương đều đặn hơn, nhất quyết sẽ không drop truyện nhé.

Quảng cáo
Trước /107 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net