Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi mua được tạp chí “Hotboy” kỳ này ở sạp báo, Vương Kiệt Hạo lập tức lật sang mục “Thư bạn đọc”. Quả nhiên, trong chuyên mục kỳ này anh thấy được lá thư do mình gửi đến.
“Bìa tạp chí số ra tháng Tám này rõ ràng là cô minh tinh xinh đẹp Doãn Khiết. Nhưng khi lật ra cả chục trang trong đó, toàn là chuyên mục về đàn ông, còn bài phỏng vấn Doãn Khiết mà mình muốn xem thì chỉ có vỏn vẹn mười trang. Chuyện gì đây? Cái này là lừa dối độc giả rồi, ai mà muốn xem thân hình của đàn ông chứ!!... Hứ, hứ, nhưng mà trong chuyên mục “ Hiến t*ng trùng” mà mấy người thực hiện, mình đã thấy hình minh họa là anh biên tập Hồ Lý trên tay đang cầm tờ đơn xin hiến t*ng trùng. Mình đã dùng kính lúp xem N lần rồi, cuối cùng đã nhìn rõ tên người hiến tặng và cả số điện thoại trên đó nữa!! Xem mình sẽ chọc anh ta vài hôm!!”
Còn trong thư trả lời độc giả của anh biên tập Hồ Lý viết rằng” “A, thật đáng ghét, thì ra anh là người mà trong ba ngày liên tiếp gọi đến 84 cuộc điện thoại quấy rối tôi!!!” Cảm giác tức giận đó cũng thể hiện rất rõ trên trang giấy, dường như vừa lật cuốn tạp chí ra, thì sự tức tối và oán trách đó xộc lên mặt người ta ngay.
Nhìn thấy anh chàng biên tập Hồ Lý trả lời một cách tức giận, nếu như không phải đang đứng ở ngoài sạp báo, thì Vương Kiệt Hạo đã cười một cách nham hiểm và cười ra tiếng chứ chẳng đùa. Con “ Hồ Ly “ nhỏ ơi, anh không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.
Đúng rồi, lá thư này quả là của Vương Kiệt Hạo viết đấy, gọi điện thoại quấy rối anh Hồ Lý cũng là Vương Kiệt Hạo này, nhưng những lý do vớ vẩn nào là “muốn xem bài phỏng vấn của cô diễn viên xinh đẹp chứ có muốn ngắm nhìn thân hình đàn ông đâu” gì gì đó của anh đều là ngụy biện. Vương Kiệt Hạo này chính là một gã thích đàn ông, thích ngắm nhìn thân hình đàn ông, chứ làm gì mà chỉ vì trên tạp chí có bài phỏng vấn cô diễn viên mà đi quấy rối một anh biên tập bình thường chứ?... Hắn ta có những hành động không biết mắc cỡ đó, hoàn toàn là không phải mục đích ở phàn nàn bài phỏng vấn, mà là ở anh biên tập nóng nảy kia.
Hồ Lý không quen biết với Vương Kiệt Hạo. Ừ, hoặc là có thể nói anh biên tập này nhận ra Vương Kiệt Hạo chính là thằng khốn trong ba ngày gọi điện thoại liên tục quấy rối mình. Nhưng điều này không có nghĩa là Vương Kiệt Hạo không biết gì về Hồ Lý. Vả lại, anh cũng không đơn giản như Hồ Lý từng nghĩ, mối quan hệ giữa hai người chỉ là một độc giả bình thường và một người biên tập viên, mà sâu xa hơn đó là Vương Kiệt Hạo ở tầng trên của Hồ Lý trong cùng một chung cư, nhưng điều này Hồ Lý không hề hay biết.
Nói đến mối quan hệ hàng xóm láng giềng thời nay cũng rất là xa lạ. Đừng nói là ở tầng trên tầng dưới, ngay cả người hàng xóm ở đối diện với mình mặt mũi ra sao, rất nhiều người cũng không nhớ ra. Ba tháng trước, Vương Kiệt Hạo cũng vậy, hoàn toàn không hề có chút ấn tượng gì với Hồ Lý, hoàn toàn không biết khu chung cư mình đang ở có một “con hồ ly nhỏ” hay thẹn thùng này, nhưng tất cả đều thay đổi trong một buổi chiều tối của ba tháng trước.
***
Đêm đó, Vương Kiệt Hạo kết thúc một ngày làm việc, đang ngồi trong phòng khách xem phim bằng dàn tivi cao cấp siêu lớn, ai ngờ phim đang đến hồi gây cấn, thì Vương Kiệt Hạo nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ từ bên ngoài vọng vào. Vương Kiệt Hạo nhíu mày ra mở cửa, nhìn thấy một tên say xỉn đang một tay cầm chìa khóa cố nhét vào cánh cửa chống trộm của nhà anh, một tay thì đập vào khung cửa: “Cánh cửa chết tiệt, cánh cửa chết tiệt… Đến mày cũng quay ra bắt nạt tao sao?” Giọng nói đó đã gần như muốn khóc, Vương Kiệt Hạo nhìn chằm chằm, chỉ thấy nước mắt của người đàn ông say xỉn quậy phá này đã ràn rụa cả mặt.
Nếu như bình thường mà gặp phải những chuyện này, chắc chắn Vương Kiệt Hạo sẽ mắng nhiếc mấy tên say xỉn đó. Nhưng anh thấy người đang ở ngoài cửa nhà mình với hai hàng nước mắt ràn rụa, cảm thấy rất tội nghiệp, không biết làm sao mà trong lòng Vương Kiệt Hạo cảm thấy thương xót. Anh cứ đứng yên ở trong cánh cửa chống trộm đó, nhìn người đàn ông ở ngoài đang tựa vào cửa khóc gào. Khuôn mặt của người đàn ông đó vốn dĩ thanh tú, nay đã bị rượu làm cho ửng đỏ cả lên, vả lại vừa khóc vừa kéo tay áo lau nước mắt, dường như đang có những ấm ức gì đó lớn lắm.
Cứ để người ta hò hét om sòm ở ngoài mãi cũng không được, Vương Kiệt Hạo bèn nhủ lòng từ bi một lần hiếm hoi trong đời, nhíu mày lôi Hồ Lý vào nhà mình. Anh cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nhìn vào người đàn ông được mình nhặt về, đang bó gối ngồi trên ghế sofa khóc, cũng không biết anh ta ở tầng mấy, uống rượu say xỉn chạy đến nhà mình phát khùng, quậy phá.
Cho đến tận lúc bấy giừ Vương Kiệt Hạo cũng không ý thức được rằng sự xót thương hiếm hoi của mình lại là điềm báo cho một tình yêu, chỉ là đi vào trong nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn sạch cho người đàn ông say xỉn tội nghiệp đó lau mặt.
Ai ngờ chiếc khăn lạnh vừa chạm vào mặt đối phương, đối phương đột nhiên như phát điên lên vậy ôm chầm lấy eo anh, vùi đầu vào lòng anh. Vương Kiệt Hạo rõ ràng là thích đàn ông, nhưng điều này không có nghĩa anh tùy tiện nảy sinh tình cảm với một người đàn ông xa lạ kỳ cục. Anh nhíu mày mấy lần muốn đẩy người đàn ông này ra khỏi người mình nhưng cố gắng mấy lần cũng không xong, ngược lại còn bị ôm càng lúc càng chặt.
“Rốt cuộc là anh muốn gì đây?...” Vương Kiệt Hạo suýt chút nữa là muốn mắng ầm lên.
Nào ngờ, anh vừa dứt lời, người đàn ông say xỉn đó băt đầu khóc òa, vừa khóc vừa trút hết mọi chuyện. Thì ra sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta khó khăn lắm mới xin được một chân tập sự ở một tờ tạp chí, khó khăn lắm mới có những biểu hiện tốt trong cơ quan, nên muốn thể hiện bản thân mình để trở thành biên tập của một chuyên mục lớn. Kết quả bị người ta cản trở chuyển qua làm một biên tập trả lời thư độc giả. Thường thì được điều chuyển làm biên tập của mục này sẽ là những nhân viên sắp bị liệt vào danh sách tinh giảm biên chế. Nếu không sao lại cho phụ trách một mục không quan trọng gì chứ?
Ngoài những chuyện này, người đàn ông say xỉn này còn kể ra đủ thứ chuyện trên đời, nào là hắn ta tên gì, học trường gì, hồi đại học bị bạn bè gọi là con mọt sách…Những điều này trong mắt của Vương Kiệt Hạo đều chẳng là những “ngang trái” gì to tát cả, nhưng cái tên “Hồ Lý” được thốt ra từ cái miệng của người đàn ông say xỉn này, nó nặng như trời sập vậy. Bị ép buộc phải nghe “ tiểu sử bươn chải của một nam độc thân” suốt cả tiếng đồng hồ, nên Vương Kiệt Hạo vỗ trán một cách buồn rầu : “Vậy mà cũng tên Hồ Lý nữa, chẳng thấy giống hồ ly tí nào, giống y chang một con heo ngốc thì có.”
Còn vấn đề Hồ Lý này ở tầng mấy, nhà số mấy, thì Hồ Lý không hề kể, chỉ biết ôm chầm Vương Kiệt Hạo, thậm chí còn hay rúc vào lòng anh nữa. Người anh ta đôi khi cọ phải thân dưới của Vương Kiệt Hạo nữa…Còn điều gì tệ hại hơn khi được một người đẹp trai tuấn tú đang trong lòng mình mà không được làm ăn gì?
Vương Kiệt Hạo thôi thì làm một lần chính nhân quân tử hiếm hoi vậy, cho anh chàng Hồ Lý say xỉn này ngủ ở trong phòng ngủ, còn mình thì chuẩn bị mùng mền ra ngủ ngoài sofa. Nhưng anh chưa kịp rời xa Hồ Lý một mét, thì anh chàng đang thiếu hơi ấm đó lại bắt đầu khóc gào lên, miệng la lối đòi ôm cho bằng được, không cho Vương Kiệt Hạo đi. Cho nên, tối hôm đó Vương Kiệt Hạo ngủ chung với Hồ Lý say xỉn mà lần đầu tiên biết mặt. Nhưng họ ngủ cũng tương đối trong sáng, hai người chỉ ôm nhau suốt đêm. Vương Kiệt Hạo nhìn Hồ Lý dùng tay áo lau nước mắt rồi ngủ vùi trong lòng mình, anh mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ trong đầu anh còn hiện lên câu cuối: Mẹ kiếp, kiếp trước mình mắc nợ con hồ ly ngu ngốc này bao nhiêu tình đây!
Còn khi Vương Kiệt Hạo tỉnh dậy, cảm giác trống trải trong lòng càng khiến anh bất mãn. Từ trước đến giờ chưa hề có một người đàn ông nào có thể ngủ với anh cả một đêm dài rồi phủi quần bỏ đi như vậy! Một lời nhắn, một câu nói, một cái áo cũng không để lại!... À không, ít ra cũng để lại một thứ… Vương Kiệt Hạo nhìn thấy kế bên chiếc gối của mình có thêm hai cây kẹo que, bỗng nhiên xụ mặt xuống.
Cái gì đây? Tạ ơn à? Chiếc giường và cái ôm của Vương Kiệt Hạo này rẻ quá!
Nhưng khi Vương Kiệt Hạo cho vào miệng cây kẹo que mà mình chưa ăn qua bao giờ, cảm giác ngọt ngào từ kẹo cũng bắt đầu vương vấn nơi khóe môi.
***
Hồ Lý cúi đầu ủ rũ, lôi cái cặp táp nặng ì bước vào khu thang máy. Anh trải qua những ngày tháng đen đủi xui xẻo đó bắt đầu từ tháng trước. Anh ta là một thanh niên ngay thẳng do không biết a dua nịnh nọt nên bị những người trong tòa soạn cô lập. Rõ ràng cùng một lúc được nhận vào làm nhân viên tập sự, bây giờ người ta đã là trưởng phụ trách một trang mục đàng hoàng, còn mình chỉ là biên tập của mục Thư bạn đọc. Đương nhiên, những điều này còn chưa phải là quan trọng nhất…
Tháng trước, biên tập phụ trách mục Giới tính bỗng nhiên nghĩ ra chiêu mới, bày ra chủ đề hiến t*ng trùng gì gì đó, kêu gọi cả bọn mới được nhận vào làm biên tập đến trung tâm để hiến t*ng trùng, còn họ thì cầm theo máy ảnh đứng kế bên chụp hình.
Mấy chuyện mắc cỡ chết người đó ai chịu làm? Mấy biên tập mới vào người này đẩy người kia, người kia chỉ người nọ, cuối cùng đẩy cho Hồ Lý.