Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chàng trai chỉ trạc khoảng hai mươi tuổi, trên tay đang xách một chiếc cặp táp màu đen, tay kia xách một chiếc bàn gập nhỏ. Chàng trai mặt đỏ bừng đang len lỏi giữa các sạp, năn nỉ các chủ sạp chừa chút không gian cho mình, chỉ cần đủ chỗ để có thể đặt cái bàn nhỏ xuống, rao bán những chiếc vòng tay kết cườm.
Nhưng câu trả lời của tất cả các chủ sạp đều là lắc đầu, xua tay, mong cậu ta bỏ đi sớm.
Thật là buồn cười, ai mà không biết con đường này là chỗ ngon nhất, bán được nhất của chợ đêm? Ai ở đâu, bày bán món gì đều đã được mọi người ấn định sẵn hết cả, làm gì còn có chỗ cho cậu ta ở đâu chui ra chia phần?
Bị từ chối nhiều lần, sắc mặt chàng trai càng thêm đỏ tía. Cậu ta vốn dĩ không biết cách ăn nói, lần này năn nỉ ỉ ôi bao nhiêu người, nhưng cuối cùng đều bị từ chối, hết thảy mọi thứ này đều khiến sự mắc cỡ lẫn lòng tự ái của một chàng trai lên đến tột đỉnh.
Chàng trai cúi gằm mặt, lê những bước chân nặng nề đi tiếp về phía trước, trong lòng đã nghĩ sẵn, thử một lần cuối cùng, nếu như chủ sạp kế tiếp vẫn không đồng ý nhường chỗ cho cái sạp nhỏ của mình, thì cậu, cậu sẽ về nhà!
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, sau đó lao ra như một cảm tử quân vậy, quyết chết để lao sang kẻ thù, à không, lao sang ông chủ sạp trước mặt.
“Xin xin xin xin xin xin…” Kết quả là cậu ta vừa mở miệng đã sợ hãi, cái tính hiên ngang oai hùng vốn có bỗng đâu biến mất đi hết.
Còn ông chủ sạp lại rất điềm đạm bình tĩnh đang loay hoay công việc của mình, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của chàng trai vậy. Ông ta một tay cầm lấy mấy xâu thịt dê nướng, một tay quết lên xâu thịt những nước sốt ướp thịt bí truyền. Đây là một hàng quán bán thịt nướng, mà xem có vẻ rất đông khách.
“Xin xin xin xin xin xin...” Chàng trai căng thẳng ôm lấy chiếc túi xách của mình, lại một lần nữa lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng.
Ông chủ vừa gọi phục vụ đem thịt dê nướng xong mang sang cho khách, vừa ngậm điếu thuốc hỏi: “Em cà lăm à?”
“Hả? Tôi, tôi không phải…”
Ông chủ quán lại tiếp tục cầm xiên cánh gà lên lò than nướng tiếp, vẫn không thèm ngó chàng trai một cái. “Không cà lăm mà cứ cà lăm suốt?” Ông ta vừa quạt vừa rưới nước sốt ướp thịt lên: “Rốt cuộc là em có chuyện gì?”
Chàng trai hồi hộp nuốt nước miếng ừng ực, ấp a ấp úng nói ra yêu cầu của mình: “Em muốn bán hàng… Chính là trong chiếc túi xách này, những vòng hạt cườm đều do tự tay em xâu…”
Lúc này chủ quán mới ngẩng đầu lên nhìn chàng trai một cái. Chàng trai cũng không thấp bé, đã một mét bảy mươi mấy rồi. Chủ quán này còn cao hơn anh chàng cả nửa cái đầu, cộng thêm thân hình vạm vỡ, vẻ mặt khó hiểu nữa, khiến trong lòng chàng trai cứ run bần bật.
“Em xâu à?” Ông chủ vừa ngậm điếu thuốc vừa nhìn anh chàng một cách dò xét, ánh mắt lại rất nhanh chuyển sang xiên thịt trong tay mình.
“Ừm, ừm, là em xâu đấy! Tất cả trong chiếc túi xách này đều là em xâu cả!” Chàng trai gật đầu lia lịa.
“Vậy em định bán cho tôi à?”
“À, không!... Ý em là muốn hỏi anh có thể nhường cho em một góc quán anh để em bày hàng ra được không, chỉ cần một chút xíu chỗ thôi là đủ, để em đặt được chiếc bàn và cái túi xách này là được rồi…”
Chàng trai tưởng rằng sẽ phải tốn công tốn sức thêm, nhưng không ngờ ông chủ quán lại bằng lòng một cách hào phóng: “À, vậy thì tùy em, cứ tìm một chỗ sát bên đường ấy.”
“Thật à?” Chàng trai chớp mắt một cách mừng rỡ, rồi nhanh chóng cúi chào cám ơn ông chủ, giống như sợ ông đổi ý vậy.
Chàng trai phấn khởi như chú chuột vậy, chạy loanh quanh hết hai vòng hàng quán của ông chủ bán thịt nướng, rồi nhanh nhảu chọn lấy một góc quán sát vệ đường, đặt cái bàn xếp xuống, sau đó đặt cái túi xách lên. Cậu mở túi xách ra, bên trong đựng đầy những sợi dây chuyền, bông tai, vòng hạt cườm nhỏ nhắn, xinh xắn, rồi cẩn thận dùng kim đính lên tấm vải nhung bên trong chiếc túi xách.
Những đồ trang sức lấp la lấp lánh đó gắn trên tấm vải nhung, quả thật là đẳng cấp hơn hẳn. Ông chủ quán thịt nướng liếc nhìn động tác của chàng trai, không biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng ông không ngờ rằng, chàng trai bày biện hàng hóa xong, lại không làm tiếp gì cả, ngược lại chỉ ngồi bó gối trên chiếc ghế nhỏ cạnh bên một cách khờ khạo, mở đôi mắt ngây thơ ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại. Chỉ đến khi một vài cô gái bị mấy món đồ thủ công xinh xắn này cuốn hút lấy, rồi hỏi giá, cậu ta mới xoa xoa hai tay, nói giá mà mắt không dám nhìn lên.
Vị trí tốt như vậy mà lại chẳng bán được bao nhiêu.
Bởi vì khách không đông, nên chàng trai còn có thời gian thò đầu quan sát nơi mình tạm “cư trú”. Chợ đêm ở con đường này là nhộn nhịp nhất. Lúc cậu mới ở Mỹ về đã nghe nói đến, nghe nói chợ đêm này nhộn nhịp nhất là từ 6 giờ tối đến rạng sáng. Khách ở đây ngược xuôi không ngớt, hàng quán quầy sạp ở xung quanh cứ nối tiếp chen chúc nhau, quả là náo nhiệt.
Phải nói con đường tấp nập như vậy, một hàng quán mà chiếm được bốn năm mét vuông đã là ngon và tốt lắm rồi. Rất nhiều chủ hàng quán quầy sạp cũng giống như chàng trai vậy, mang theo bên mình những hàng hóa cần bán, đến nơi mới trực tiếp bày ra. Nhưng họ không dùng chiếc bàn xếp được bé cỏn con như cậu, mà phải dùng một tấm bạt một hai mét vuông, trải trực tiếp xuống đất, rồi đổ đống hàng hóa của họ lên trên đó.
Nhưng cái quán thịt nướng nơi chàng trai xin được bày sạp bán hàng cũng không nhỏ, chỉ riêng bàn cũng có mười mấy chiếc, xếp dọc theo con đường, thậm chí có cả hai chiếc bàn bày hẳn trên mặt đường, mà lại chẳng ai đến chỉ trích chủ quán chiếm dụng lòng đường cả.
Cái quán thịt nướng này chỉ riêng phục vụ bưng bê cũng có đến năm sáu anh chàng, nhưng nướng thịt xiên que thì chỉ có một mình chủ quán. Cái lò than to đùng kia một lần có thể nướng hàng trăm xiên, lửa đỏ rực, khiến cho anh chàng thầm thán phục. Kế bên cái lò nướng còn có một cái quạt nhỏ thổi gió để nổi lửa. Chủ quán cởi trần, bận bịu đến nỗi mồ hôi chảy xuống sống lưng, cứ men theo những thớ thịt săn chắc mà tuôn xuống. Chàng trai nhìn ngắm mà có chút ngưỡng mộ.
Chắc có lẽ nhác thấy ánh mắt của chàng trai đang nhìn mình chằm chằm, chủ quán không cần ngẩng đầu trong khi tay vẫn nướng thịt, vừa nói lớn với chàng trai: “Sao em không rao đi!”
Nhưng xung quanh lộn xộn như vậy, ồn ào như vậy, những người đang trò chuyện nhiều như vậy. Chàng trai biết, chủ quán đang nói chuyện với mình. Cậu ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Rao gì ạ?”
“Rao bán hàng chứ, em không rao, làm gì có khách tới mà mua!”
“Rao như thế nào ạ?”
“Rao làm sao cho hay thì rao thế đó!”
“Em rao rồi là có người đến mua hàng ạ?”
“Đừng nói người khác, em mà rao, chắc chắn anh ghé mua liền.”
Những thực khách xung quanh đang ăn đều bịt miệng để nén tiếng cười thành tiếng, nghe thấy chàng trai bị chủ quán chọc ghẹo mà còn không biết.
Chàng trai khù khờ gật gật đầu, đứng dậy, dùng tay làm loa, lấy hơi cả buổi trời mới cất tiếng rao thành tiếng: “Mười mười mười mười đồng! Toàn toàn toàn toàn bộ mười đồng!”
Toàn bộ thực khách đều cười ồ lên.
Chủ quán cũng cười khà khà, lắc đầu, xiên thịt nướng trong tay phát ra tiếng xèo xèo.
Chàng trai cũng thẹn thùng, rao được mấy tiếng chỉ tổ làm trò cười cho mọi người xung quanh, nên không thèm rao nữa, lại ngồi xuống đất trở lại, chu mỏ ra không nói lời nào.
Cứ như vậy thì đương nhiên không có bao nhiêu khách. Mãi đến khi chợ đêm sắp tàn, vắng lặng trở lại, bảy tám tiếng trôi qua, anh chàng chỉ bán ra được có ba sợi dây đeo tay, hai cặp bông tai, tổng cộng được 50 đồng, nhưng trừ đi tiền vốn, cũng chỉ lời được có 20 đồng.