Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh này, anh tên gì vậy?” Kỷ Đạt hỏi.
“Hồ Quốc Đông.”
“Ồ, tôi tên Kỷ Đạt.” Nói xong, Kỷ Đạt đưa cho anh này tấm danh thiếp, coi như làm quen xã giao.
Hồ Quốc Đông cũng nhanh chóng móc trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa vào tay của Kỷ Đạt.
Kỷ Đạt uống nhiều rồi nên có chút say xe, mắt nhắm mắt mở nhìn dòng chữ trên danh thiếp. “Anh là kỹ sư à? Không giống, không giống chút nào.”
Hồ Quốc Đông lại cười hỏi: “Vậy tôi giống gì?”
“Giống giáo sư.”
“Tôi thì thấy anh cũng không giống ông chủ.”
“Vậy tôi giống gì?”
“Giống lưu manh.”
Cả hai đồng thời cười ha hả.
* * *
Xe taxi vùng Đông Bắc không phải là lái nhanh quá, mà bay chậm quá.
Tóm lại, dưới tay lái của bác tài xế xuất thân từ những tay đua nghiệp dư, chẳng mấy chốc, chưa đầy nửa tiếng, ba người đã có mặt tại cổng bắc trường đại học của Hồ Quốc Trình đang theo học.
Hồ Quốc Đông kéo nhẹ chiếc vali, dẫn cậu em trai đi vào trường.
Đến cổng trường, Hồ Quốc Trình nhất quyết không cho anh trai vào trường. “Anh, tiễn em tới đây được rồi, anh về đi. Trường của em lớn lắm, anh đưa em về ký túc xá xong, em sợ anh không tìm được cổng ra đâu.”
Hồ Quốc Đông cười cười: “Thằng nhóc này đủ thứ lý do, có phải ở trong trường có cô bạn gái nào đang đợi sẵn phải không, không cho anh gặp hả?”
Hồ Quốc Trình gãi đầu: “Anh lại nói bậy nữa.”
Hồ Quốc Đông cũng biết được em trai đang nghĩ gì. Đông một mình từ Cáp Nhĩ Tân sang đây đi công tác, đêm hôm khuya khoắt lạ nước lạ cái, muốn tìm khách sạn cũng khó, nên em trai anh lo lắng cho anh mình, mới muốn anh về sớm.
Kỷ Đạt ngồi trên xe taxi đậu ở đằng xa, mở đôi mắt không còn nhìn rõ lắm, chỉ thấy hai anh em họ đang nói gì đó với nhau trước cổng trường.
Tài xế taxi hỏi Kỷ Đạt: “Anh, tiếp theo là đi đâu vậy?” Ông tài xế này sốt sắng hỏi để mau chóng chở xong hành khách này, còn tiếp tục đón tiếp khách khác nữa.
Kỷ Đạt miệng ngậm điếu thuốc, từ trong bộ đồ vest móc ví ra, tìm hồi lâu rút ra tờ giấy bạc mệnh giá cao nhất (tờ 100 đồng), từ phía sau đưa cho ông tài xế, nói: “Khỏi đi đâu hết, cứ ở đây đợi.”
Tài xế nhìn thấy tiền nên cười mãn nguyện, được thôi, đợi thì đợi.
Một hồi lâu, Hồ Quốc Đông cuối cùng cũng chịu thua người em, nên thỏa hiệp bằng cách đồng ý không cần đưa em trai vào tận ký túc xá. Đông đứng đó tiễn em trai bằng ánh mắt, dõi mắt nhìn theo người em cầm vali đi dưới ánh đèn đường, mãi cho đến khi bóng dáng người em mất hút mới thôi.
Đông đứng một hồi ở cổng trường, móc điếu thuốc trong túi ra, châm một điếu, rít vài hơi, sau đó mới quay lưng chuẩn bị bước đi chầm chậm.
Ai ngờ vừa chưa bước được bước nào thì nghe tiếng còi xe hơi ở cách đó không xa, Đông ngẩng đầu lên, thì thấy dưới ánh đèn đường có một chiếc xe taxi đang đậu. Sau khi bấm cửa kính xe xuống, nhìn vào xe, thì thấy Kỷ Đạt đang ngậm điếu thuốc, cười với anh ta.
“Anh này, có chỗ ngủ chưa, nếu chưa có chỗ thì lên xe đi.”
Hồ Quốc Đông đưa tay đẩy gọng kính lên: “Vậy thì đêm nay làm phiền anh rồi.”
Căn hộ của Kỷ Đạt cách trường đại học của Hồ Quốc Trình cũng gần thật, tài xế rẽ vào mấy con đường là đến. khu dân cư mới này cũng rất rộng lớn, cơ sở hạ tầng xung quanh cũng tương đối hoàn hảo, nhưng mà, đương nhiên, nửa đêm khuya khoắt thế này cũng không nhìn rõ nữa. Căn hộ Kỷ Đạt mua ở tầng trên cùng, ba phòng ngủ, hai phòng khách. Đối với địa vị của Kỷ Đạt mà nói, căn hộ này không xa xỉ cho lắm.
Kỷ Đạt mời Quốc Đông lên nhà, hai người kẻ đứng trước, người đứng sau trong chiếc thang máy nhỏ, chẳng mấy chốc là đến tầng trên cùng.
Vừa bước vào nhà, Kỷ Đạt cởi phăng chiếc cà vạt trên cổ, rồi chồm sang Hồ Quốc Đông. Hồ Quốc Đông bị anh ta đẩy mạnh, nên giật lùi vài bước, nhưng không đẩy Kỷ Đạt ra.
Hai người đứng ở cửa bắt đầu hôn nhau, hay là nói rõ hơn, chỉ có Kỷ Đạt từ nãy đến giờ vồ vập Quốc Đông, Quốc Đông đứng đó không phản ứng gì.
Kỷ Đạt hồ hởi phấn khích có một mình, không thấy đối phương hưởng ứng gì, nên vồ vập mấy phút sau, cảm thấy cụt hứng: “Em rốt cuộc có chơi không?” Kỷ Đạt lần đầu tiên thấy Quốc Đông là biết ngay là người cùng giới. Bình thường Kỷ Đạt không thích tình một đêm, nhưng mà không biết đêm nay trời xui đất khiến thế nào mà dẫn Quốc Đông về nhà.
Quốc Đông lúc này mới cười: “Không chơi, tôi có người yêu rồi.”
“Thì coi như tình một đêm, chúng ta vui vẻ sung sướng với nhau một lần. Dù gì đi nữa, chắc sau này chúng ta cũng không gặp lại nhau.”
“Anh nghĩ thoáng thiệt, tôi không giỡn với anh.” Nói xong, Hồ Quốc Đông đi vòng qua Kỷ Đạt, tiện tay vứt vali của mình lên bàn uống trà trong phòng khách.
Kỷ Đạt đi theo sau mừng rơn, ngồi xuống ghế sô-fa, uống nhiều rượu nên giờ bắt đầu xây xẩm, choáng váng.
“Vậy sao em để anh hôn chứ? Anh tưởng em cũng có tình cảm với anh.”
“Thì coi như trả tiền trọ đêm nay thôi.”
“Hả… Em nói em…” Kỷ Đạt đang định quăng cái remote qua bên đó: “Em không phải là người không có tiền, tìm một chỗ trọ không tốt hơn sao, sao phải theo tôi về?”
“Tôi sợ không theo anh về, anh sẽ nổi điên ngay trên xe taxi luôn rồi.”
***
Trong căn hộ của Kỷ Đạt có hai phòng tắm, một cái liền với phòng khách, một cái ngay trong phòng ngủ của anh.
Hồ Quốc Đông đương nhiên là dùng phòng tắm kề phòng khách. Đông cởi hết quần áo, một lúc sau, trên người lạnh cóng quấn khăn tắm chui ra, hỏi: “Ủa, ông chủ lớn, phòng tắm của nhà anh hỏng rồi à? Sao toàn nước lạnh vậy.”
Kỷ Đạt đi vào đó vặn thử, đúng là nước lạnh. “Thôi được rồi, em dùng phòng tắm của phòng anh đi.”
Hồ Quốc Đông cám ơn, rồi cứ để chân ướt đầy nước giẫm đi qua đó.
Kỷ Đạt ở phía sau gọi lại: “Ê, em cũng phải lau chân cho khô chứ, mẹ nó, sàn nhà bị ướt hết rồi kìa.”
Hồ Quốc Đông quay đầu lại nhìn anh ta: “Tí nữa tôi lau lại cho anh.” Sau đó chui vào phòng tắm trong phòng ngủ của Kỷ Đạt.
Trong phòng tắm của Kỷ Đạt có cái bồn tắm khá lớn, Quốc Đông vặn nước nóng, vừa cởi khăn tắm ra chuẩn bị leo vào bồn, thì Kỷ Đạt đẩy cửa vào. Kết quả là Kỷ Đạt ngắm trọn thân hình khỏa thân của Quốc Đông.
“Anh không có chuyện gì cả”, Kỷ Đạt cười nham nhở: “Anh chỉ muốn nói với em, sữa tắm tạo bọt và hoa hồng khô ở trong tủ.” Nói xong, Kỷ Đạt đóng cửa đi ra.
Quốc Đông giữ nguyên tư thế một chân trong bồn tắm, một chân đứng bên ngoài, tưởng tượng rất lâu cái bộ dạng to khỏe như gấu của Kỷ Đạt ngâm trong bồn tắm này sẽ ra sao.
* * *
Khi Quốc Đông tắm xong đi ra, còn tưởng sẽ gặp Kỷ Đạt ở phòng ngủ, kết quả là ngoài những quần áo anh vứt trên giường ra, không thấy anh ta đâu cả.
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
Quốc Đông vừa lau khô tóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ nhìn thấy Kỷ Đạt đang mặc đồ ngủ uống trà ngoài phòng khách.
“Sao vậy, anh uống chút trà cho tỉnh rượu, sao em ngạc nhiên vậy?”
Phải nói Kỷ Đạt là người biết thưởng thức những thú vui tao nhã này thật. Trước mặt anh ta là cả bộ trà đạo, một cái tách uống trà bé cỏn con, Kỷ Đạt cầm lấy tách trà cỏn con trông như đồ chơi, trông cũng hay hay.
Kỷ Đạt mới Quốc Đông ngồi xuống, hai người không nói với nhau câu nào, lặng lẽ uống hết tách trà này đến tách trà khác.
Hồ Quốc Đông không hiểu trà đạo, từ đó đến giờ anh uống trà cứ như trâu uống nước. Kỷ Đạt thấy cách uống của Đông uổng phí và phá vỡ hứng thú trà đạo của mình, bèn lấy một cái ly thủy tinh lớn pha riêng cho anh ta một ly trà.
“Trước đây từng đến Trường Xuân chưa?”
“Thường hay đến, công ty chúng tôi có chi nhánh bên này.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ủa, sao trước đây chưa từng gặp em vậy?”
“Trên đời có biết bao nhiêu người, sao cứ nhất định phải gặp tôi chứ?”
Hai người đều yên lặng, Kỷ Đạt mở miệng tiếp: “Người yêu của em ở Cáp Nhĩ Tân là nam hay là nữ?”
“Từ khi tôi biết mình chỉ thích đàn ông, thì tôi đã không đi hại đời các cô gái nữa.”
“Haizz, anh bị các cô gái hại đời đây, cho nên bây giờ mới ra nông nỗi chỉ thích chơi với nam thôi.”
Hồ Quốc Đông không hỏi cô gái nào và làm sao hại đời anh.
Hai người lại rơi vào tĩnh lặng, nhưng lần này là Quốc Đông phá vỡ sự tĩnh lặng đó: “Tôi tưởng anh thích những người trẻ tuổi, tầm 18-19 tuổi cỡ đó, chứ ở độ tuổi của tôi, gương mặt của tôi… Haha.” Hồ Quốc Đông không xấu, với độ tuổi của anh mà nói, Đông chỉ hơi mập một chút, tuy không phải là thuộc dạng đẹp trung niên, nhưng ít ra cũng có chút khí chất. Tuổi tác, vóc dáng của Đông cũng hao hao Kỷ Đạt. Nếu như không nhìn thấy dục vọng trong mắt của Kỷ Đạt, Đông cũng không dám tin rằng Kỷ Đạt lại hứng thú với mình.
“Trước đây cũng thích loại tuổi đó, trước đây cũng từng tìm mấy cậu trạc tuổi em trai em. Sau này anh cảm thấy họ ồn ào quá, không khác gì các cô gái, đòi cái này, vòi vĩnh cái kia. Em nói họ vòi nhà cửa vòi xe cộ đi, nghe còn hợp lý, đằng này các chàng trai bây giờ còn vòi cả đồ trang điểm, quần áo thời trang nữa là sao?”
Hồ Quốc Đông cũng không bận tâm Kỷ Đạt lấy em trai mình làm ví dụ, nên cười ha hả: “Vậy lần sau tôi vòi thử đồ trang sức, quần áo thời trang được không?”
Kết quả làm ra vẻ cắn răng: “Được, anh lần sau sẽ mua cho em cái hiệu gì gì đó…à…Maybelline.” Anh ta nghĩ ngợi cả buổi trời mới nhớ ra cái tên Maybelline này. Những hiệu khác đều là tên phiên dịch ra kỳ lạ ngô nghê, nên Kỷ Đạt không sao nhớ được.
“Tôi chỉ đáng giá để sử dụng mỹ phẩm Maybelline thôi sao?”
“Anh mua thêm cho em một bộ mỹ phẩm Pond’s nữa.”