Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nóng quá.
Giống như bị ném vào trong cái lò nướng vậy, Tống Vân thấy mình không thể nào thở được, đầu óc choáng váng, bụng thì trống trỗng như đang khao khát cái gì đó.
Có người tới gần mang theo một tia lạnh lẽo.
Tống Vân gấp gáp nhào đến, ôm chặt lấy cánh tay người nọ. Nhiệt độ trên người hắn rất thoải mái, dường như nó có thể xua tan đi những cái khô nóng ở trên dưới toàn thân nàng.
“Tống Vân?”
Đang gọi mình sao?
Nàng không biết người trước mặt là ai, nhưng nàng chỉ muốn gọi tên một người: “Tư Chính Khanh……”
“Ừ.”
Tư Chính Khanh nhẹ nhàng đáp lại, ngón tay linh hoạt giống như lột vỏ quả cam ra, từng chút từng chút lột đi hỉ phục của nàng, một cơ thể hoàn mỹ lọt vào trong mắt hắn. Đầu ngón tay hắn chạm vào da thịt trần trụi của nàng, giống như giọt sương ngọt ngào chảy xuống cồn cát đang khô khát, nàng khát vọng muốn hắn chạm vào mình nhiều hơn nữa, như một hài tử không ăn được kẹo, nàng ủy khuất kéo tay hắn.
“Ta rất…… Khó chịu……”
Nàng nức nở, cầu xin hắn giúp đỡ.
Đôi mắt đầy nước trong veo như dòng suối, vẻ đáng thương lộ ra chút ngây thơ muốn bị người ta hủy diệt. Ngay từ lúc mới bắt đầu lý trí của Tư Chính Khanh đã bị sụp đổ, vật cứng giữa hai chân khiến cho bộ hỉ phục bị nhô lên, hắn trướng đau đến sắp phát điên lên.
Nàng sẽ không chịu nổi.
Tư Chính Khanh liên tục nhắc nhở chính mình. Mặc dù trong đầu đã muốn đem nàng yêu thương vô số lần, máu trong người đều đang gào thét muốn chiếm hữu nàng, nhưng lúc này hắn vẫn rất kiên nhẫn để cho nàng thích ứng từng chút một.
Ánh sáng mờ nhạt của nến hỉ chiếu vào da thịt nàng, nó như khối ngọc thạch thượng hạng, chạm vào thấy mềm mại mịn màng khiến cho người ta quyến luyến không rời được.
Hắn đặt một nụ hôn xuống cổ nàng, xương quai xanh mảnh khảnh xanh, đầu vai mượt mà …… Mỗi một chỗ đều có dấu vết hắn để lại. Da thịt nóng của nàng phủ một tầng mồ hôi mỏng, Tư Chính Khanh tỉ mỉ hôn nó.
Nụ hôn vừa chạm vào đã rời đi như vậy giống như đang bị tra tấn, nàng rất muốn được lấp đầy bởi cái gì đó, trong cơn hoảng loạn nàng cởi dây buộc tóc
hắn đi. Mái tóc đen được xoã xuống, đuôi tóc xoã lên đỉnh đỏ chót trên đồi núi tuyết của nàng.
“Hu……”
Dưới sự kích thích này đầu v* đứng thẳng lên.
Tư Chính Khanh dừng động tác, ánh mắt dừng ở trước ngực nàng.
Không được âu yếm nữa Tống Vân bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nàng vặn vẹo cơ thể quyến rũ, đáng thương dụi những giọt nước mắt ở khóe mắt.
Lần đầu tiên Tư Chính Khanh nhìn nàng khóc mà không an ủi không ôm nàng, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vú nàng.
“Tống Vân, nàng muốn ta làm gì đây?” Hắn muốn nàng tự mình nói ra.
Tống Vân bị dục hỏa thiêu đốt đến không còn lý trí nữa, dù Tư Chính Khanh có nói gì thì nàng cũng không quan tâm. Nàng chỉ biết ưỡn ngực, khát khao ai đó đến xoa dịu cơn ngứa ngáy trên cơ thể nàng.
“Nói chuyện.”
Hắn lạnh lùng nói một lần, làm Tống Vân tỉnh táo ngay tức khắc. “Hửm…… Tư Chính Khanh……”
“Ừ, muốn ta làm cái gì?” “Hôn…… Hôn ta……” “Hôn chỗ nào?”
“Huhu……” Tống Vân lấy bàn tay che hai con mắt lại, môi bị mình cắn đến đỏ bừng: “Hôn hôn lên đầu v* được không?”
Không đợi Tống Vân phản ứng, vú đã bị hắn ngậm vào. Tư Chính Khanh giống như con sói đối cuối cùng cũng được ăn cơm, hắn thay phiên mút cắn, làm Tống Vân nhịn không được kêu: “Đau……”
Hắn hơi giảm lực lại, hắn cảm thấy trong miệng mình như đang có một miếng đậu hủ tươi ngon, vừa non vừa mềm, đầu răng chỉ cần cọ qua cũng có thể để lại dấu.
Tống Vân thích mặc váy hở cổ, thường để xương quai xanh và non nửa bộ ngực lộ ra bên ngoài. Mỗi lần Tư Chính Khanh nhìn thấy chúng hắn đều hận không thể đem nàng nhốt lại, nhưng Tống Vân cứ khăng khăng nói nó đẹp, không chịu nghe lời hắn.
Về sau ngày nào hắn cũng sẽ để lại dấu lên ngực nàng, để xem nàng còn dám đem dấu hôn này đi rêu rao khắp nơi không.
Tư Chính Khanh nắm eo nàng, tiếp tục làm mưa làm gió ở trước ngực nàng. Vòng eo nàng sinh ra đã nhỏ như vậy, hai cặp vú no đủ như thế, hắn dùng một tay cũng khó có thể khống chế được nó, hắn hơi dùng sức nâng hai bầu ngực nàng lên, bầu vú như cục bột tràn ra từ miệng hổ, rồi lại bị mút và hôn.
Quá tra tấn mà.
Mỗi một lần bị liếm mút và gặm cắn bụng nhỏ sẽ chảy ra một luồng nóng, Tống Vân kẹp chặt hai chân cọ xát nó thì bị Tư Chính Khanh phát hiện. Hắn mạnh mẽ dùng đầu gối chen vào giữa hai chân nàng, bẻ hai chân nàng ra hai bên, cả người thuận thế tiến vào.
Hoa dịch giữa hai chân nàng tràn ra, đệm chăn ngay bắp đùi đã hỗn độn, giọt sương phun ra khỏi tiểu huy*t hẹp bên dưới đám lông thưa thớt, cùng với ánh mắt mê màng không tập trung của nàng, nó càng trở nên vô cùng d*m đãng.
Yết hầu Tư Chính Khanh cứ lăn đi lăn lại, hắn đưa tay đặt ở đầu vai nàng rồi nâng người nàng lên, nàng nhẹ nhàng nhìn qua, môi hơi bĩu lại, như một loại trái cây ngon đang quyến rũ người ta đến ngắt hái. Hắn nhịn không được, vội vàng hôn lên nó, nuốt hết hơi thở của nàng.
Môi răng quấn quýt với nhau, đầu lưỡi dây dưa, nụ hôn giữa đôi tình nhân là dễ khiêu khích tình dục nhất, Tống Vân đỏ mặt hé nửa môi ra, ngoan ngoãn để mặc cho hắn công thành đoạt đất, tiểu huy*t bên dưới lại phun ra một vũng nước.
Tư Chính Khanh đưa tay thăm dò vào bên trong, hắn cũng không bất ngờ khi tay mình bị ướt. Đem toàn bộ d*m dịch bôi lên trên ngực nàng, Tư Chính Khanh như một con chó săn đói khát, cúi đầu liếm láp mút cắn, tiếng thở dốc của nàng càng rõ ràng hơn, hai chân không biết từ khi nào đã kẹp lấy eo hắn cọ xát qua lại.
Gân xanh trên trán nổi lên, Tư Chính Khanh hít sâu một lần nữa, đem dục hỏa này áp chế xuống. Tiểu huy*t vừa mềm vừa nhỏ, hắn đem một ngón tay tham nhập vào bên trong, thịt mềm từng từng lớp lớp tiếp nối* bao vây lấy nó.
*Nguyên văn: tre già măng mọc(前仆后继): có sự tiếp nối, mất cái này, người này thì có cái khác, người khác thay thế.
Nó quá nhỏ.
Tư Chính Khanh chưa từng tiếp xúc qua nơi riêng tư của nữ nhân khác, nên hắn cũng không thể so sánh được. Nhưng tiểu huy*t của nàng chỉ có thể gắng gượng nuốt được một ngón tay như thế, huống chi là thứ đồ vật ở giữa hai chân mình?
Hắn cụp mắt suy nghĩ một lúc, dùng đầu ngón tay xoa lên hạt châu nhỏ được giấu kín trên cánh hoa.
Phản ứng của Tống Vân rất kịch liệt, vòng eo gần như là nhảy lên theo phản xạ, nàng víu tay hắn, trong ánh mắt có sự nghi ngờ và khát vọng.
Tư Chính Khanh rất hy vọng vào lúc này nàng sẽ tỉnh táo, như vậy thì phản ứng của nàng có lẽ sẽ càng kịch liệt hơn. Nhưng nếu không uống loại thuốc mạnh như vậy, Tống Vân nhất định sẽ đau đến chết đi sống lại.
Thôi bỏ đi, chung quy vẫn là để tốt cho nàng.
Hạt châu giống như quả nho mọng nước, chỉ cần đầu ngón tay hơi dùng sức đã có thể cảm nhận được tính đàn hồi của nó, hắn xoa ấn nó một vòng, hạt châu từng chút tăng thêm một vòng, cũng khiến cho tiếng rên rỉ của Tống Vân càng thêm rõ ràng.
“Tư Chính Khanh……”
Tiếng gọi vô ý thức của Tống Vân đã thiêu rụi hết lý trí của Tư Chính Khanh, lực ngón tay càng tăng thêm. Thuốc thôi tình làm cho thân thể của nàng vô cùng mẫn cảm, thực mau đôi chân gầy nhỏ đã run rẩy, bụng nhỏ căng chặt, nàng khóc thành tiếng.
Sương hoa trào ra khỏi tiểu huy*t, đây là lần đầu tiên nàng ra trong tối nay.
Tư Chính Khanh lại một lần nữa đem ngón tay thăm dò vào bên trong, dù đã có nhiều d*m dịch để bôi trơn nhưng hắn vẫn cảm thấy Tống Vân sẽ không thể nào tiếp nhận được mình.
Dường như lần phóng thích* này đã làm công hiệu của thuốc biến mất, Tống Vân chớp đôi mắt đen đầy nước, hậu tri hậu giác nàng nhớ ra đây là đêm tân hôn của bọn họ.
*Nguyên văn “tiết thân(泄身)”: theo như baidu khi phụ nữ cao trào sẽ xuất tinh. Con gái mà để xuất tinh thì sao ấy nên mình sẽ để “phóng thích” cho hay.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tư Chính Khanh ở ngay trước mặt, trán và bên gáy nổi lên gân xanh, cũng không biết hắn đang tức cái gì nữa. Tống Vân thật cẩn thận chạm vào yết hầu hắn, Tư Chính Khanh như bị dọa sợ nắm chặt lấy cổ tay của nàng.
Con ngươi tối sầm của hắn làm cho người ta thấy sợ hãi, Tống Vân cũng không dám đối diện với hắn, nàng sợ một khi mình đã vào thì sẽ không thoát ra được.
“Tống Vân.”
Giọng hắn đều đã khàn đi.
“Chàng……” Tống Vân nhìn hạ thể mình đang nuốt lấy ngón tay của hắn, nàng vặn vẹo cơ thể: “Sao chàng còn chưa tiến vào……”
Nhắm chặt đôi mắt lại, Tư Chính Khanh phun ra một hơi thở đục: “Nàng câm miệng lại.”
“Chàng còn hung dữ với ta?” Nàng ủy khuất liếc nhìn hắn một cái, phát hiện cái lều to giữa hai chân hắn đang nhô lên: “Chàng đã như vậy…… A!”
Tư Chính Khanh đột nhiên đem ngón trỏ đâm sâu vào bên trong, tiểu huy*t càng vào càng nhỏ hẹp, hắn có thể tưởng tượng ra được nếu hắn thật sự đi vào thì cơn sảng khoái đó sẽ làm da đầu người ta tê dại đến mức nào.
“Thế này đã chịu không nổi rồi, vậy mà còn muốn ta đi vào à?”
Tống Vân đương nhiên biết chuyện này sẽ có chút khó khăn, dù gì thân thể này chỉ mới vừa mười bốn tuổi. Nàng hiểu những băn khoăn của hắn, nhưng kích cỡ của hai người không tương xứng, đau đớn là điều khó có thể tránh khỏi.
Nàng vòng hai tay qua cổ hắn, chân cũng quấn vào eo hắn, nàng thẹn thùng ngập ngừng nói: “Chàng vào đi, không sao đâu, ta không sợ đau……”
Người này nhẫn nhịn đến mức hai mắt đều đỏ bừng, sao Tống Vân có thể nỡ được chứ?
Tư Chính Khanh cũng không nỡ.
Nàng nhỏ nhắn như thế, yếu ớt như thế, nếu bởi vì chuyện này mà để lại cho nàng bóng ma, vậy tương lai……
Thấy hắn do dự, Tống Vân không thể không dùng phép khích tướng với hắn: “Đừng nói là chàng không được……”
Vòng eo bị nắm một cách hung tợn, nhưng mà Tư Chính Khanh không bị mắc lừa, hắn chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng sẽ sớm biết phu quân của nàng có được hay không. Nhưng hiện tại, nàng đừng có kích ta, vô dụng thôi.”
“Ta đã nói là không sao mà!”
Tống Vân không thể nào hiểu nổi, hắn đã nhịn thành ra như vậy mà còn không chịu tiến vào, không lẽ hắn thích bạo d*m?
Tư Chính Khanh không quan tâm đến nàng, tiếp tục đưa ngón tay thứ hai xâm nhập vào trong. Hai ngón tay cùng nhau tiến vào hiển nhiên đã tạo áp lực cho Tống Vân, nàng có chút khó chịu mà cau mày, nhưng cũng không phải là nàng không thể thích ứng được. Nhưng…… xác thực, chỗ đó của hắn to hơn hai ngón tay rất nhiều, chính vào ngày đầu tiên họ gặp nhau hắn đã biết điều đó.
Ngón tay xoay tròn đi vào, dần dần hai đốt ngón tay đã bị nuốt chửng. Hắn tỉ mỉ mà vuốt ve mỗi một chỗ bên trong tiểu huy*t, hơi cong ngón tay lên đào móc về phía trước, Tư Chính Khanh nhớ rằng trong sách vở có đề cập đến chỗ mẫn cảm của nữ tử là ở……
“Á!”
Tống Vân đột nhiên nghẹn ngào kêu.
Tư Chính Khanh đã chạm vào một chỗ mà cảm xúc hoàn toàn khác với với những chỗ thịt mềm khác, chỗ kia sờ vào hơi thô ráp, hình như còn có ít hạt nhỏ nhô lên. Nàng phản ứng rất mãnh liệt, Tư Chính Khanh ghi nhớ vị trí này, hắn chuyển sang vuốt ve chỗ khác.
Tống Vân nhẹ nhàng thở ra, Tư Chính Khanh lại đột nhiên chọc vào nơi đó, huy*t thịt đột nhiên cắn chặt, hắn cố tình chạm vào nơi đó hết lần này đến lần khác, đường đi thậm chí đã bắt đầu co rút, ngay cả hai chân, vòng eo………
“A A!”
Tống Vân vội vàng che miệng, che giấu đi tiếng rên rỉ mà nàng đã không khống chế được. Bụng nhỏ run rẩy, hoa dịch từ chỗ sâu bên trong điên cuồng trào ra, nàng lập tức không còn sức lực nữa.
Thừa lúc nàng vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, Tư Chính Khanh thả con mãnh thú giữa hai chân ra, quy đ*u to đặt ở tiểu huy*t, tiểu huy*t hơi lõm xuống, sắn sàng để chuẩn bị nuốt con quái vật khổng lồ này.
Hắn thử đẩy vào phía trong một chút, huy*t đạo thật sự quá nhỏ, quy đ*u chen tiến về phía trước liền bị trượt sang một bên.
Hình như thất bại rồi?
Tống Vân thở hổn hển, thấy Tư Chính Khanh quẫn bách, nửa ngày rồi mà vẫn không thể nào đi vào được. Nàng mở rộng hai chân ra, kéo đuôi tóc hắn.
Tư Chính Khanh nhìn lại, đó là ánh mắt của mãnh thú sau khi được thuần phục. Tuy vẫn cương quyết, nhưng không biết vì sao Tống Vân vẫn có thể nhìn ra được một chút ủy khuất trong hắn.
“Sao nàng nhỏ thế?”
Hắn gần như định bỏ cuộc.
Hai đôi tay dài thò qua đẩy cánh hoa rồi đem huy*t căng ra. Tống Vân cắn môi, e lệ ngượng ngùng mời hắn: “Chàng thử lại đi……”
Tư Chính Khanh thực sự rất muốn nện chết nàng.
Nhưng vẫn cố gắng khống chế cơ thể lại, đem dương v*t đẩy vào từng chút một. “Tư Chính Khanh?”
Hắn không còn lòng dạ nào để trả lời nàng, phân tâm liếc nhìn nàng một cái. “Ta rất thích chàng.”
Dương v*t thô dài “Xì” một tiếng cắm vào toàn bộ, Tống Vân đau đến mức ngũ quan đều vặn vẹo.
Nó thật sự rất đau.
Nước mắt nàng trào ra, hai chân run rẩy.
“Đừng…… Đừng nhúc nhích……” Tống Vân yếu ớt kéo ống tay áo hỉ phục của hắn: “Chàng chầm chậm……”
Tư Chính Khanh thong thả ung dung kéo tay áo ra khỏi tay nàng, bàn tay vung lên đem hỉ phục trên người ném xuống mặt. Sau đó hạ eo thấp xuống, đâm vào
bên trong một chút. “Chầm chầm à?”
Đầu lưỡi hắn liên tục lặp lại hai chữ bày, hắn nhếch khóe miệng lên, trong con ngươi là sự hưng phấn đang bị kiềm ném.
“Muộn rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");