Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thầy đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói:
- Cậu lớp trưởng đâu? Cậu mau lại đây!
- Dạ!
Thầy gọi mất mấy phút thì tên lớp trưởng mới lon ton chạy lại. Thầy đã giận lại càng thêm giận:
- Gọi mãi mới có mặt, cậu làm lớp trưởng kiểu gì thế! Hừ, tôi sẽ phạt hết tất cả các cậu xem lần sau còn dám nữa không?
Thầy lệnh cho lớp trưởng điểm danh toàn bộ nam sinh, thằng nào cũng đều bị dính một “sẹo” trong bảng điểm. Chưa hết, thầy phạt cả lớp chạy việt dã mười vòng quanh sân trường. Riêng tên Trường bị thầy khuyến mãi thêm trò nhảy cóc ba vòng sân nữa, đến khi hết tiết mới thôi. Đến khi ra về, chân cẳng muốn rã rời, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, căm tức nói:
- Khốn kiếp, để cho thằng đó có được cơ hội.
Đình Hiếu đáp:
- Do mày tự dâng cho hắn thôi, nếu mày không ngoan cố làm thì đâu có việc gì.
Trường cười khẩy, mỉa mai lại:
- Mày mừng hơi sớm đấy, không thấy cảnh phía trước à?
Theo cái hất hàm của Trường, Tân và Hiếu chuyển mắt nhìn về phía trước.
Ngay trước mặt bọn chúng không xa, Quốc Việt đang đi song song với Hằng và Thu Ngọc. Ba người cùng tiệc sinh nhật của Vinh rồi dính phải vụ ẩu đả tối hôm trước, cho nên Hằng muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Việt cũng như việc liên quan đến bọn côn đồ ấy mà thôi. Có điều hình ảnh ấy dưới mắt mấy tên đang ghen tị kia lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác…
...
Hằng hỏi Việt câu đơn giản:
- Này, tối hôm trước Việt bị đám côn đồ đó đuổi đánh phải không?
Chuyện xô xát xảy ra rất lớn, mọi người trong nhóm đi hát đều chạy ra ngoài hết, các cô gái không thể nào không biết. Anh chỉ còn cách gật đầu thừa nhận. Hằng nói tiếp:
- Hôm đấy bạn lỗ mãng quá, nếu bạn không nổi nóng xông tới bàn của chúng thì đã không có chuyện gì rồi.
Cô ấy trách mắng đúng, Quốc Việt lại gật đầu:
- Ừ, nhưng thấy bọn chúng cứ mở miệng trêu chọc các bạn, mình cảm thấy khó chịu nên hành động có hơi bốc đồng.
Thu Ngọc bĩu môi không đáp, Hằng thì cười hì hì, trêu chọc anh:
- Bạn định làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Mình thấy hình như nó không thành công rồi.
Động tác của hai cô gái một chế giễu một cười, tuy khác nhau nhưng đều để lộ ra vẻ hấp dẫn, hút hồn Việt khiến chàng ta ngây ra như phỗng.
Vẫn luôn đứng phía sau nhìn chằm chằm nãy giờ, hai tên Đình Hiếu và Trường lại có một phen GATO. Bọn chúng giận đến nghiến răng nghiến lợi. Gã Trường xiết chặt nắm tay, rít lên:
- Thằng khốn kiếp, dám chọc gậy bánh xe. Hiếu, mày nhìn rõ chưa, còn nín nhịn nữa không.
Trong bụng Đình Hiếu như bốc lửa, bên ngoài lại làm mặt lạnh:
- Không sao cả, xưa nay chưa có kẻ nào có thể cướp được thứ tao muốn. Trước sau gì Ngọc sẽ thuộc về tao, con bé Hằng đó sẽ chẳng thoát khỏi tay mày được đâu, cứ chờ đấy.
Từ nhỏ đến lớn, hắn được chiều chuộng, muốn gì được nấy đã hình thành tính hư hỏng. Bất cứ thứ gì hắn thích thì phải có cho bằng được, bất kể đến dùng cách nào. Khả năng Việt trở thành tình địch của hắn là rất lớn, điều này càng kích thích bản chất xấu xa trong con người hắn.
Một người thì tính du côn, một kẻ thì không từ thủ đoạn, sớm muộn gì cũng phải nổ tan tành.
Mà chuyện đấy thì để sau hãy tính, hiện tại Việt đang ngẩn ngơ ngắm hai cô gái xinh đẹp trước mắt. Hằng cười chán, chợt cô phát hiện anh vẫn mãi nhìn cô và Ngọc, một ý nghĩ tinh quái bỗng lóe lên. Cô bèn lại gần vòng lấy cánh tay Việt:
- Em thật vô ý quá! Đáng lý hai chị em em phải cám ơn anh đã ra tay tương trợ ngày hôm qua mới phải chứ nhỉ!
"Lại trò gì nữa đây trời!" Việt ngơ ngác không hiểu mô tê răng rứa gì cả. Hắng nói tiếp:
- Hai chị em em gia cảnh nghèo khó, biết lấy gì đền ơn bây giờ?
Việt ngỡ ngàng chẳng biết phải ứng phó sao trước kiểu trêu chọc quay ngoắt một trăm tám mươi độ của cô. Anh hết nhìn cô lại nhìn sang Ngọc cầu cứu. Ngọc biết cô bạn mình lại nổi máu đùa giỡn nên cũng không lên tiếng.
Im lặng chính là ngầm tán thành, Hằng tiếp tục chọc anh:
- Sao anh không nói gì? Hay anh chê dung mạo em xấu xí nên không vừa ý? Anh muốn em báo đáp thế nào?
Cô to gan vòng lấy tay anh, cộng thêm giọng của cô như nũng nịu khiến xương cốt anh như nhũn ra, nhất thời chả biết đối đáp như thế nào. Đến giờ thì Ngọc không thể nhịn nổi nữa, cô che miệng cười khẽ. Cô vốn đã xinh đẹp, giờ cô lại đưa ngón tay thon dài, trắng muốt che ngang đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt đen to tròn mất đi vẻ lạnh lùng ngày thường.
Việt vẫn biết nụ cười ấy là do trò đùa của Hằng, không phải dành cho mình, nhưng hình ảnh đó vẫn khiến trái tim anh lạc nhịp. Anh không khống chế được bản thân, nhìn cô ngây ngốc.
Hằng vẫn như bạch tuộc bám lấy cánh tay anh định trêu chọc thêm một hai câu. Bất chợt cô nhận thấy anh không đáp lại mà nhìn chằm chằm cô bạn của mình, trong đầu lóe lên một chủ ý mới bạo hơn. Đã nghĩ là làm, cô buông tay Việt, mặt chuyển thành ai oán:
- Em đã bỏ đi sự ngại ngùng của phụ nữ, mong có thể đền ơn cứu mạng, vậy mà anh...
Việt lúc này đã hoàn hồn được đôi chút, thấy Hằng vẫn tiếp tục trò đùa dai của cô, lại còn làm ra vẻ ai oán trẻ con. Anh phì cười, lớn mật đưa tay ra ôm eo cô, hùa theo:
- Không cần phải thế, chỉ là giúp người lúc gặp cơn nguy khốn. Hai em không cần suy nghĩ lung tung cho nhức đầu.
Cả hai cô đều sửng sốt trước hành động của Việt. Hằng đâu ngờ anh làm táo tợn vậy. Cô xấu hổ đỏ bừng hai má, trông hấp dẫn cực kỳ. Nhưng bây giờ sự việc không thể cứu vãn được nữa, đâm lao phải theo lao, cô đẩy tay anh ra và nói:
- Thế sao được chứ, phàm là con người, chịu ơn phải báo ơn, anh nói vậy thì em biết phải làm gi đây?
Thu Ngọc đứng cạnh đó lắc đầu ngán ngẩm còn Việt dở khóc dở cười. Anh càng lúc càng thấm câu nói của thằng bạn. Anh cắt lời cô:
- Mình quả thật không theo được màn cải lương này, xin tha cho.
Hằng thấy đối phương đã bó tay chịu thua thì đắc ý, bèn chuyển giọng sang than thở:
- Nếu như anh không ưng em, thôi thì...
Nói đến đây cô đảo mắt qua Ngọc vẫn đứng ở bên cạnh xem trò vui nãy giờ. Cô vội kéo tay cô ấy, đẩy về phía Quốc Việt.
-... Để chị gái xinh đẹp của em thay mặt đền ơn cho anh vậy!
Nói xong cô vòng tay ôm lấy Ngọc đẩy về phía Việt, miệng cười lớn. Ngọc bất ngờ bị cô kéo mạnh, chưa kịp phản ứng thì dưới chân vấp một cái, người lảo đảo. Cô kinh hãi, nghĩ ắt hẳn sẽ ngã một cú nặng nề. Vì việc xảy ra quá đột ngột, cô lúng túng không biết làm gi, đành để mặc ra sao thì ra, bụng thầm mắng cô bạn chơi xấu. May mắn Việt phản ứng nhanh nhẹn, ngay lúc cô vừa mất thăng bằng, anh lao tới đỡ lấy.
Ngọc cảm thấy người rơi vào vật âm ấm, êm ái thì biết đã thoát nạn, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng anh, cô vô cùng xấu hổ, gò má ửng đỏ. Theo phản xạ, cô đẩy anh ra. Có điều vạt áo của cô vô tình vướng vào móc khóa trên áo anh. Một tiếng roạt khô khốc vang lên. Cổ áo cô bị xé thành một đường sâu hoắm, màu xanh nhạt lộ ra thấp thoáng.
Ngọc hoảng hốt, vội vàng đưa hai tay lên che chắn trước ngực. Việt phát hiện điều không hay trước, nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy Ngọc trước khi áo của cô rũ xuống.
Bỗng nhiên xung quanh ồ lên một tiếng. Anh giật mình nhận ra mình đang ôm Ngọc trước ánh mắt của bao nhiêu đứa bạn cùng lớp. Anh đau đầu, nhất thời không biết xử lý thế nào; lại thấy người đẹp đang giãy dụa, nửa muốn buông cô ra, nửa luyến tiếc cảm giác mềm mại trong lòng. Hơn nữa anh nghĩ nếu buông ra thì cô ấy hẳn sẽ còn xấu hổ hơn nữa. Chính vì vậy, anh bèn cúi đầu thì thầm bên tai cô:
- Áo của bạn bị rách nút rồi, đừng giãy dụa nữa, để mình cởi áo ngoài cho bạn.
Thu Ngọc nghe anh nói vậy thì khựng lại. Cô do dự giây lát, sau đó hít sâu một hơi, gật đầu. Thế là trước mặt bao người, một tay anh vẫn ôm Thu Ngọc sát vào ngực mình, một bên kéo khóa áo ngoài, cởi ra rồi choàng lên người cô.
Gương mặt Thu Ngọc đỏ như ánh hoàng hôn, hai má nóng bừng, tưởng như có thể chín luôn vậy. Cô dùng tay giữ chặt áo, quấn chặt quanh người rồi bỏ chạy. Hằng cũng bối rối xách cặp chạy theo Ngọc.
Chỉ còn một mình Quốc Việt đứng chơ vơ. Nhìn bóng dáng hai người đẹp khuất dần, anh cười khổ, tự nhủ: "Một kết thúc có hậu, mình biến thành con quái vật để người ta săn đuổi." Tuy vậy, anh vẫn bình tĩnh cúi xuống lấy balô khoác lên vai rồi lững thững ra về. Anh đi xa rồi nhưng đám bạn cùng lớp chưa hết xì xào đoán già đoán non xem chuyện gì vừa diễn ra.
"Con quái vật mới" đã biến mất nên mọi người chỉ túm tụm bán tán thêm chốc lát rồi lũ lượt kéo nhau về.
Nơi góc sân trường vắng lặng, hai cặp mắt đục ngầu như lửa đốt nhìn chằm chằm ra cổng trường, mặc dù hiện giờ cổng trường đã chẳng còn bóng dáng ai.
Vẻ mặt Đình Hiếu không thể giữ bình tĩnh được nữa. Hai nắm tay của hắn xiết chặt. Khi hắn chứng kiến Việt ôm Thu Ngọc thì tức đến lộn ruột, tròng mắt đỏ vằn. Tên Trường thì khỏi phải nói, sớm đã giận đến nghiến răng nghiến lợi từ khi Hằng khoác tay Viễt. Nếu không phải e ngại đám đông và hai cô gái ở đó, có lẽ chúng đã nhảy ra ẩu đả từ lâu.
Nhân vật chính lúc này đang tận hưởng cảm giác sung sướng lâng lâng mà không hề biết mình vừa bị hai gã kia liệt vào danh sách kẻ thù không đội trời chung.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, anh thấy Ngọc đã đến, anh tiến lại dãy bàn phía sau lưng cô ngồi xuống. Từ sau chuyện hiểu lầm đấy, mọi người trong lớp đều cho rằng hai người quen nhau.
Anh và Ngọc đã giải thích nhiều lần rằng đó chỉ là tai nạn, tất nhiên, chẳng có ai tin hai người. Chuyện đó xảy ra ngay trước mắt, mà Thu Ngọc cũng không la hét gì cả, liệu có thể giả được sao. Cô thẹn quá hóa giận, lại càng ghét anh hơn. Mấy nam sinh trong lớp bây giờ đều xem anh là kẻ thù; vì anh đã thần không biết, quỷ không hay trộm đi hoa khôi của lớp, à không, của khoa chứ.
Xét tới Việt, anh biết dù có nói gì đi nữa cũng chả có ma nào tin. Vậy là anh để thế luôn, mặt dày ngồi phía sau cô, mặc kệ người ta nghĩ gì. Anh vừa ngồi xuống, thì cô quay xuống nói với giọng bực bội:
- Này Việt, bạn có thể chuyển chỗ khác được không? Bạn không thấy mọi người đang hiểu lầm chúng ta đang....
Nói đến đây thì cô đỏ mặt, anh hiểu ý của cô là gì, chẳng qua anh vẫn cười vô sỉ, đáp:
- Có sao đâu, dù sao thì cũng đã hiểu lầm rồi, giải thích bao nhiêu cũng sẽ như vậy thôi.
Ngọc ngập ngừng:
- Nhưng cứ như vậy thì...
- Không có chuyện gì đâu, giữa hai chúng ta chả có gì, hoàn toàn là tình bạn trong sáng, Ngọc lo gì chứ.
Anh vẫn mặt dày. Tình bạn giữa hai người đúng là trong sáng, nhưng thâm tâm anh có trong sáng không thì chỉ mình anh biết.
Thu Ngọc giận đến mức ngứa răng muốn cắn, cô lườm anh một phát, chu môi giận dỗi nói:
- Hừ, bạn thật là...
“Đẹp quá, đúng là quá đẹp, đúng là đôi mắt em liếc như là dao cau!” Quốc Việt bị ánh mắt này của nàng làm cho ngây ngốc.
P/S: đoạn này nhờ con em nó viết hộ, chính mình đọc cũng nổi da gà, nhưng mà lỡ viết rồi nên cũng ngại sửa mong các độc giả thông cảm.