Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì quá mỏi mệt do đi đường dài nên Như Quỳnh nghiêng đầu dựa vào vai anh mà ngủ. Thấy cô ấy ngủ ngon lành, anh rất ngạc nhiên, chẳng lẽ cô không đề phòng anh giở trò hay sao. Một cảm giác lâng lâng lẫn vui mừng trào dâng trong lòng anh. Vô số suy nghĩ, liên tục xuất hiện. Ý nghĩ kiên định ban đầu của anh bị lung lay dữ dội. Anh hết nhìn sang cô gái rồi lại ngẫm đến mình. Ánh mắt biến đổi không ngừng, rõ ràng, anh đang mâu thuẫn với chính bản thân. Hồi lâu sau, miệng anh bỗng nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh trở lại. Anh đã đưa ra lựa chọn cho mình.
Qua mấy lần gặp gỡ, nói chuyện cùng cô ấy, Việt nhận ra một điều rất quan trọng. Đó là anh yêu cô và phải có được cô. Nếu anh đạt được những mục tiêu ấp ủ trong lòng mà không có cô bên cạnh chia sẻ thì chúng chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì thế, anh quyết phải chinh phục Như Quỳnh bằng được. Tất nhiên, dùng cách quang minh chính đại, vậy mới là hạnh phúc thật sự. Chỉ là đôi khi vẫn nên hưởng thụ đôi chút, do dự hồi lâu, anh vòng tay phải ra sau lưng Quỳnh nửa ôm lấy eo thon, mềm mại của cô, nửa lại thả lỏng phòng khi cô thức dậy.
Quãng đường còn khá xa, mặt đường gập ghềnh, xe buýt chạy xóc nảy, trồi lên hụp xuống liên tục nên đầu Quỳnh cứ lắc lư qua lại. Thấy vậy, anh bèn đưa tay đẩy cho đầu cô tựa hẳn lên chỗ hõm trên vai anh, sau đó tay đưa lên đỡ lấy đầu và một bên tai cô. Anh cố giữ cứng người để cô có thể ngủ được ngon giấc. Tư thế quá mức thân mật hiện tại của hai người giống như một đôi tình nhân đang ôm nhau vậy. Chẳng qua mọi người trên xe cũng không để ý đến, họ đang cố đánh một giấc cho chuyến xe đường dài, chỉ có anh vẫn thức ngắm nhìn cô ngủ.
Không biết qua bao lâu, xe cũng đã chạy tới chặng cuối cùng. Anh lái phụ nhắc nhở thành phố ĐN chỉ còn cách ba cây số nữa. Những người cùng tới bến như Việt cũng bắt đầu tỉnh lại. Đường còn chẳng bao xa nữa, anh bèn nhẹ nhàng thu tay về rồi để đầu Quỳnh tựa lên vai anh như lúc đầu để tránh cô khỏi ngại ngùng khi thức dậy, sau đó khoanh tay trước ngực và nhắm mắt lại. Tiếng ồn ào, cười nói trên xe khiến cô tỉnh lại từ trong mơ màng. Cô liếc sang Việt đang giả bộ ngủ thì thở phào nhẹ nhõm. Cô lại thầm nghĩ không hiểu sao hôm nay mình lại ngủ say thế không biết, cả chặng đường dài thế mà không hay biết gì, cảm giác mơ mơ hồ hồ như được ngủ ở một nơi rất yên bình. Phải chăng vì bờ vai của anh ấm áp quá.
Trong lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì Việt vờ ngáp dài một cái và mở mắt từ từ ra. Ngoảnh sang bên Quỳnh làm vẻ ngạc nhiên hỏi cô:
- Xe chạy êm nên ngủ đã thật, ủa Quỳnh, bạn không chợp mắt một chốc à?
Quỳnh bật cười duyên, đáp:
- Mình cũng vừa mới dậy, xe sắp tới bến rồi.
- Ừ!
Hai người nói thêm một đoạn nữa thì xe dừng lại, cuối cùng cũng ở bến xe ĐN rồi. Việt xách đồ giúp cô xuống xe buýt. Anh hỏi Quỳnh:
- Bạn đi thẳng về trường sư phạm luôn phải không? Đồ nặng thế này để mình đi cùng bạn một đoạn.
Quỳnh lắc đầu cười:
- Không cần phiền bạn đâu, có chuyến xe buýt nội thành mà, mình bắt xe về trường là được.
Việt tặc lưỡi tiếc nuối:
- Ừ, vậy cũng được. Thôi tạm biệt bạn ở đây, mình đi cái đã.
- Ừ, tạm biệt.
Anh vừa đi được mấy bước thì chợt dừng lại, do dự vài giây rồi quay đầu hỏi cô câu cuối:
- Quỳnh này, một ngày nào đấy chúng ta đi uống nước cho vui nhỉ? Bạn bè cũng nên thăm hỏi tình hình của nhau.
Cô yên lặng giây lát rồi đáp:
- Mình không dám chắc, nếu rảnh thì mình sẽ suy nghĩ.
Việt nghe câu trả lời lấp lửng của cô thì có hơi thất vọng một chút, nhưng cô không từ chối thẳng thừng cũng đã tốt rồi. Anh nói tiếp:
- Ừ, thì thế mình đi đây, tạm biệt, hẹn gặp lại.
- Ừ, hẹn gặp lại.
Việt xách ba lô đi bộ từ bến xe về phòng trọ. Đường đi không gần cũng không xa, anh không muốn tốn tiền xe ôm. Thành phố hôm nay không nắng lắm, từng dải mây trắng trên cao lững lờ trôi. Bên dưới phố xá đông đúc, nhộn nhịp trong tiếng cười đùa huyên náo. Kỳ nghỉ Tết đã hết từ ba ngày trước nhưng không khí tươi vui lẫn ấm áp của nó vẫn còn vương vấn khắp nơi. Người đi trên đường mặc những bộ quần áo đẹp, chạy xe đến nhà bạn bè thăm hỏi nhau.
Một cơn mưa bụi bất chợt rơi, kết hợp với thời tiết se se lạnh của những ngày đầu xuân, càng tăng thêm vẻ trữ tình vốn đã rất đẹp của đất trời. Việt mặc cho áo ẩm ướt vì mưa. Anh không né tránh mà trái lại, anh bước một cách chậm rãi, thưởng thức khung cảnh tuyệt vời này. Cơn mưa bụi giống như nước cam lồ của đức phật bà thanh tẩy, gột rửa đi những suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng anh. Đầu óc anh bây giờ hoàn toàn trống rỗng, anh đơn thuần chỉ ngắm cảnh vật mà thôi.
Anh cứ đi từ từ như thế về đến dãy phòng trọ. Ở đây khác hẳn bên ngoài, yên tĩnh, hơi chút ảm đạm, dẫu cũng đã có vài ba sinh viên. Căn phòng vui vẻ nhất không ngờ lại là phòng anh, bật nhạc xập xèng khá là vui tai. Anh tiến vào trong, tức thì ngớ người. Một bất ngờ lớn, ông anh Thành Nhân đến sớm hơn cả anh. Anh thả ba lô xuống giường rồi giỡn anh ta một câu:
- Ông anh không về quê ăn Tết à?
Anh ta gật đầu, trả lời gọn lỏn:
- Ừ!
- Ông anh nói thật đấy hả?
- Không đùa đâu, anh đã hơn hai mươi năm rồi chưa biết mùi vị Tết gia đình là gì.
Việt thoáng ngẩn người, sau đó bật cười lớn:
- Ha ha ha! Em không nghĩ ông anh cũng biết đùa cơ đấy.
Thành Nhân nhún vai đáp:
- Tin hay không tùy chú mày thôi.
Việt xua xua tay, nén cười và nói:
- Thôi thôi không đùa nữa. Mà thằng Tùng sao vẫn chưa vào nhỉ? Mai phải đi học rồi mà.
- Nó bảo chơi Tết cho đã cái đã, tuần sau nó mới vào.
- Hầy, cái thằng này, nó lười thật, bỏ nguyên cả tuần học. À, em đi chơi đây.
Việt nói xong thì ra khỏi phòng trọ. Anh đi ra ngoài để ngẫm nghĩ vài chuyện và chuyện làm anh đắn đo nhất là nên mua xe máy trước hay tìm chỗ trọ khác để trọ một mình. Sở dĩ anh muốn ở như vậy vì anh lo lắng ngày nào đấy, chuyện Thuần Dương Công sẽ bị lộ. Đến lúc đấy thì họa khôn lường. Vấn đề trọ một mình thì có thể dùng lương gia sư hàng tháng bù đắp vào.
Mua xe máy cũng tốt, cái lợi tối thiểu đầu tiên là tiết kiệm được thời gian đi lại. Chẳng qua với điều kiện kinh tế eo hẹp hiện nay của ông bà thì quá khó. Còn nếu tiếp tục trọ chung ba người thì anh có thể chắt chiu tiền lương giảm bớt phần nào tiền xe cho ông bà. Đầu óc anh mải luẩn quẩn trong dòng suy nghĩ đó nên không chú ý nhóm Đình Hiếu đang đi ngược hướng. Hiếu thấy anh thì gọi lớn:
- Việt, mày vào sớm quá nhỉ?
Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp chúng tiến tới thì ngán ngẩm, nghĩ bụng: "Chết tiệt! Sao đi đâu cũng gặp mấy tên ôn thần này chứ." Lòng bực bội nhưng dù gì vẫn đang là năm mới, anh không tiện phát ngôn bậy bạ
- Ừ!
Anh gật đầu xem như chào hỏi bọn chúng rồi bước sang trái định đi qua. Đình Hiếu chặn anh lại và nói:
- Này ông bạn, đừng đi nhanh vậy, Tết nhất bạn bè cũng nên thăm hỏi nhau tí chút chứ.
Việt dáp:
- Sao, mày lại muốn đánh nhau nữa hả?
- Ấy, không không, như tao đã nói cái ngày trước Tết đấy, ân oán của năm cũ cho qua đi, xem như tao và mày không hiểu nhau nên có chút hiểu lầm dẫn tới xô xát. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cũng nên làm hoà chứ.
Hai thằng kia hùa theo:
- Đúng thế, quên hết chuyện không tốt đi. Làm bạn chứ?
"Không biết chúng định giở trò gì nữa đây." Việt quan sát vẻ mặt ba thằng đó một lượt nhưng không phát hiện chút dị trạng nào. Đã vậy, anh cũng ậm ừ cho qua:
- Vậy tôi có thể xem đây là lời xin lỗi. Tốt rồi, mâu thuẫn giữa chúng ta coi như chấm dứt. Bây giờ tôi còn có việc, xin phép đi trước.
Hiếu tặc lưỡi tiếc nuối:
- Thật sự phải đi sao, bọn này định mời mày đi chơi cùng cho vui.
Việt gật đầu khẳng định:
- Ừ, tao đi đã.
Sau đó anh bước tới trước. Ba đứa kia tránh sang bên nhường đường cho anh. Hành động này của chúng rất kỳ lạ làm anh kinh ngạc, chẳng qua anh không quan tâm mà đi thẳng luôn. Ba đứa kia đứng phía sau nhìn theo. Tên Trường thở phào một hơi rồi hỏi tên Tân:
- Này, mày nói xem mối thù oán này kết thúc chưa?
Tân lắc đầu:
- Tao không biết nữa.
Hiếu nở nụ cười, nói:
- Bọn mày cứ yên tâm, tao dám cá là sẽ hết.
- Vậy thì tốt.
- Chúng ta đi, tao dẫn hai đứa mày đến chỗ này chơi hay lắm.
Cả ba thằng đi theo hướng ngược lại với Quốc Việt. Bọn chúng bị gì vậy? Mối thù bị Việt sỉ nhục nặng nề há bỏ qua dễ dàng như thế? Nhưng khi nói với Việt, ánh mắt Hiếu biểu lộ sự chân thành rất rõ ráng. Chả lẽ hắn thật sự muốn làm hòa? Ồ, cũng thú vị nhỉ. Hay giống như câu nói của tên Tân ban nãy - không biết. Thôi cứ để thời gian trả lời. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, Việt đi tiếp chưa được bao lâu thì đụng độ ngay nhóm tên Thiên. Khi anh đi ngang qua một ngõ nhỏ, cùng lúc nhóm bọn chúng đi ra. Không đợi đại ca ra lệnh, đám đàn em của tên Thiên đã dàn hàng bao vây Việt. Việt vẫn bình tĩnh, nhún vai hỏi:
- Gì đây chứ? Gây sự đầu năm mới à?
Thiên nhếch mép cười:
- Ranh con, tao hai lần vuột mất mày, hôm nay thì đừng hòng.
- Ố ồ, đánh nhau đầu năm không tốt đâu.
- Tao lại thấy tốt đấy, bọn bây, đập hắn cho tao.
Nghe được lệnh của hắn, đám du côn lập tức nhào tới, vung nắm đấm đánh Việt. Việt lẩm bẩm: "Đánh thật sao?" Sau lưng anh, hai thằng nhào tới, trước mặt là một thằng nữa. Những thằng khác chủ quan nên chỉ đứng xem. Việt cười khẩy, tình thế vừa khớp, anh vung chân phải móc ra sau nửa vòng, đá trúng ngay mặt một thằng. Tiếp đó, chân phải theo đà xuống bắt chéo chân trái, Việt xoay hông, hạ tấn gần sát đất; đồng thời tay phải thủ ngang trước ngực, trảo trái phóng từ dưới lên, từ ngực đánh ra đánh ngay hàm dưới thằng thứ hai khiến hai hàm của hắn va vào nhau côm cốp. Chưa hết, anh tiếp tục xoay người, hai trảo cùng tống thẳn tới rồi bất ngờ phanh sang hai bên nhanh như cắt. Chỉ nghe "roạc" một tiếng khô khốc, cái áo của thằng thứ ba bí xé toạc thành hai; trên ngực tên đấy xuất hiện tám đường máu đỏ tươi.
Đòn tấn công chớp nhoáng, hai kẻ đánh lén sau lưng chưa kịp làm gì thì đã trúng đòn ngất xỉu, còn kẻ thứ ba vội lấy mảnh áo rách quấn quanh ngực, miệng không ngừng kêu la đau đớn. Võ công của Việt có sự tiến bộ kinh người. So với ngày mới bước vào cổng trường đại học, anh đã đổi khác rất nhiều. Bây giờ anh dư sức triệt hạ một người bình thường chỉ bằng một đòn. Và đòn ban nãy anh sử dụng là phần đầu của chiêu "Bái vĩ, hồi đầu, trảo phanh thây" trong Hổ Quyền. Những kẻ khác sau khi sững sờ đôi ba giây, lập tức lao tới. Việt thuận thế đứng lên, vung chân sau đạp mạnh tới trước, đá văng một thằng. Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện chứ không hề có chiêu số gì cả.
- Đủ rồi đấy.
Bên trái Việt đột ngột có tiếng rít chói tai, rồi luồng gió vù tới cổ Việt. Việt giật mình, liếc nhanh đối phương, một chân bước về, xoay người một góc nhỏ. Đối phương dường như đã biết trước, tay phải hắn cầm một vật đen ngòm vung tới phía Việt. Đó là Thiên, hắn vừa thi triển Xà Hình Quyền, Việt cũng chẳng vừa, tay phải anh khép vào hông rồi đưa lên đầu hắn. Tiếng "lách cách" vang lên. Việt đã cầm khẩu súng dí sát Thái Dương của tên Thiên. Hắn ta tái mặt, miệng lằp bắp:
- Mày... sao mày... cũng có súng?
Trên tay hắn ta cũng có súng ngắn định ngắm vào đầu Việt. Vốn dĩ hắn định dùng Xà Hình Quyền đánh lạc hướng, sau đó dùng súng để uy hiếp. Chỉ tiếc Việt đã nhận ra được động tác rút súng của hắn nên phản ứng nhanh hơn, cướp lấy tiên cơ. Thành ra khi hắn mới chỉ súng tới ngực anh thì anh đã dí súng vào huyệt Thái Dương của hắn trước, khiến hắn hoảng sợ đứng đờ người ra. Từ hôm bị kéo vào trận đánh giữa bọn Hắc Báo và bọn Thành Hưng, Việt đã luôn muốn mang nó theo. Hôm nay không hiểu sao anh lại có cảm giác nhất định phải đeo nó, quả là may mắn. Nghe tên Thiên hỏi, anh mỉa mai:
- Mày có thì sao tao không thể có.
- Mày... lấy nó ở... đâu?
- Ồ, cũng đơn giản như mày lấy nó từ đâu vậy.
Trong thời gian trước và trong Tết, Việt đã âm thầm cải tiến, thay đổi cấu trúc khẩu súng ăn trộm được. Không những uy lực tăng lên mà biểu tượng đầu con báo đen khắc trên báng súng cũng đã bị xóa. Không ai có thể phát hiện nguồn gốc của nó nữa. Anh trợn mắt nhìn hắn nói:
- Súng có đạn thật đấy, tao không đùa đâu.
Thiên tức tối nghiến răng nghiến lợi:
- Mày...
- Sao hả?
Việt siết cò từ từ. Tiếng động quay của hộp tiếp đạp khiến hắn sợ hãi lạnh toát cả sống lưng. Việc Việt có súng nằm ngoài dự tính của bọn người tên Thiên. Mấy tên đàn em cũng vì sợ đại ca bị mất mạng mà ngừng lại, không dám manh động. Thấy có được lợi thế, Việt bèn hỏi tiếp:
- Sao hả? Giờ mày chọn ra đi cùng nỗi hận hay ở lại với đau thương?
Tất nhiên tên Thiên hiểu hàm ý của Việt. Hắn và Việt nhìn nhau trừng trừng, trong đầu âm thầm suy tính. Tên Thiên sẽ làm gì đây?