Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng, sau hồi lâu đắn đo, cân nhắc kỹ lưỡng, Thiên hừ một tiếng, hạ tay xuống, cất súng đi. Hắn không muốn đánh cược với Thần Chết nên quyết định không đấu súng với Việt. Hắn tức tối chửi đổng một câu:
- Cmm! Mau cút đi cho khuất mắt tao.
Việt bật cưới:
- Chọn thế là tốt đấy.
Việt chưa cất súng đi mà vẫn giữ nguyên tư thế như lúc trước. Anh đáp:
- Nhưng tao nghĩ kẻ nên đi là mày chứ.
Thiên rít qua kẽ răng:
- Mày! Khốn kiếp! Hãy đợi đấy.
Rồi hắn quát mấy thằng đàn em:
- Lũ vô dụng, bọn mày còn đứng đấy làm gì, mau đi.
Đám đàn em của hắn sợ tái mặt, theo tên Thiên lẳng lặng cụp đuôi bỏ đi. Sau khi Việt thấy bọn chúng bỏ đi được một đoạn khá xa, anh mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
- Hừ, may thật, sém tí thì xong đời rồi.
Anh đưa tay trái lên quệt mồ hôi rỉ ra trên trán. Lúc này bàn tay cầm súng của anh chợt run run, ngón trỏ không tự chủ được siết cò, nhưng chỉ nghe cạch mà không có tiếng nổ vang lên. Hóa ra khẩu súng trong tay anh không hề có viên đạn nào cả. Tên Thiên đã bị anh lừa một vố rất đau.
Trước đó vài phút, ngay khi anh thấy hắn đưa tay vào ông thì biết hắn định làm gì. Hắn có súng, anh cũng có nhưng anh lại không có đạn. Không có thời gian suy nghĩ, chậm mấy giây thôi thì sẽ toi đời nên anh quyết định liều một phen. Anh bèn sử dụng tốc độ và tâm lý để đấu. Anh rút súng trước và đưa tới đầu hắn trước, sau đó gây áp lực tâm lý nặng nề lên Thiên khiến hắn loạn óc, không thể tập trung suy tính.
Trận đấu này anh đã chơi một ván cá cược và vật dùng để cá cược chính là mạng sống của bản thân anh. Ban nãy, xét tới tình cảnh của Thiên, về phía hắn ta, cũng có thể xem là ván cược bằng mạng sống bản thân. Nhưng rốt cuộc, hắn đã không dám liều chơi một ván. Hắn chấp nhận từ bỏ để rồi ra đi trong nhục nhã và hận thù như lời Việt đã nói trước đây.
Việt dám liều và chiến thắng, Thiên sợ hãi và thua thảm. Khác biệt giữa thắng và thua, thành công và thất bại chính là đấy - dám liều. Đời đôi khi là thế, muốn đạt được cái mình muốn, muốn thành công, anh phải liều, nếu không, anh mãi mãi là kẻ thua cuộc, mãi mãi tụt ở phía sau.
Việt thở hắt một hơi, giắt súng vào bên hông rồi lấy áo phủ lên rồi về lại phòng trọ. Trên đường về, anh vừa đi vừa nghĩ bụng: "Sau này, ngoại trừ lúc đi học, bình thường mình có nên mang theo súng bên người không nhỉ? Tình hình đã trở nên nguy hiểm hơn nhiều rồi." Tới đây, anh chợt nghĩ sang chuyện khác: "À phải, cũng đến lúc bắt tay vào thực hiện kế hoạch, ngày mai đi gặp hắn thôi. Bước đầu tiên: Xâm nhập."
Ngày hôm sau, Việt đi học buổi học đầu tiên của năm mới. Từ sau vụ anh giải cứu Hằng khỏi đám xã hội đen, mối quan hệ có gần gũi hơn trước, dường như có hơi vượt trên tình bạn chút đỉnh. Điều này làm anh nghĩ tới cái xăm bốc đầu năm, nó bảo anh sẽ gặp tai họa về chuyện tình cảm, lẽ nào đối tượng trong xăm là Hằng? Vậy thì nguyên nhân tai họa sẽ bắt đầu từ...
Việt liếc nhìn bọn Đình Hiếu, cụ thể là tên Trường thì thấy chúng đang cười nói với nhau. Anh cảm thấy quái lạ, hình như chúng không hề quan tâm dãy bàn anh đang ngồi. Tên Trường đã có mục tiêu mới hay đang có âm mưu gì? Dù thế nào thì cũng phải nghĩ cách đối phó. Nếu đã vậy, tốt nhất là tránh xa, giữ một khoảng cách an toàn với Hằng, dù sao anh cũng không có tình cảm gì với cô ấy cả. Tên Trường là kẻ nóng nảy, bộp chộp, tên đó mà điên tiết lên thì gì cũng chơi được, khi đấy anh khốn rồi. Việc gì phải dây vào, vua còn thua thằng liều mà.
Cách tốt nhất để giải quyết là tìm một cô nào đấy để làm tấm bình phong. Trong đầu Việt hiện ra hình ảnh của một cô gái, là Như Quỳnh, nhưng nếu thế thì lại phạm vào nghi kỵ của anh. Bỗng Hằng đập tay anh, gọi:
- Này Việt, đang nói chuyện sao đột nhiên im lặng thế.
Việt đáp:
- Không có gì, mình đang suy nghĩ vẩn vơ ấy mà, xin lỗi bạn nhé.
Anh xoay quyển vở về phía anh, chỉ tay vào một đoạn chữ và nói:
- Bạn giúp mình giải bài này với, mình chưa hiểu rõ đoạn này.
- Đâu, đưa mình xem nào.
- Chỗ này...
- À, cái này thì làm thế này...
Việt giải thích cho cô bạn. Hằng thi thoảng lại ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt long lanh như biết nói, liếc nhìn thoáng qua rồi lại nhìn vào vở, hai gò má cô hơi ửng hồng, miệng cười mỉm. Việt từng được nghe một bậc tiền bối bảo cô gái nào có biểu hiện như thế thì hơn nửa là thích chàng tra bên cạnh. Bắt gặp cảnh đấy ở Hằng, Việt thầm than thở trong lòng: "Thôi xong, thế này thì kiểu gì cũng gặp họa tình." Xem ra cái xăm đoán trúng chóc rồi. Điều này đã làm anh bị phân tán tư tưởng suốt hai tiết đầu của buổi học. Thực sự phải tìm cách giải quyết nó rồi.
Song song với việc giải quyết nó, anh còn một việc cũng quan trọng không kém cần được xử lý ngay. Anh đành phải từ chối lời mời nhậu của đám con trai trong lớp để đi. Sau giờ nghỉ trưa, anh đi tới chỗ làm việc của gã "Chung ruồi". Hiện tại gã có công việc là quàn lý mấy thằng tay chân của gã khuân vác hàng hoá ở cảng. Nhưng giờ đang trong lễ Tết, nên gã và thuộc hạ rất bận. Thấy anh đến, gã tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Gã hỏi trống không:
- Ranh con, mày đến đây làm gì?
Việt cười tươi rói, nhún vai nói:
- Ấy chớ, năm mới thằng em đến chúc ông anh một năm anh khang thịnh vượng không được hay sao?
Giờ "Chung ruồi" và anh đang hợp tác, anh nên tôn trọng hắn ta, dẫu sao hắn cũng lớn hơn anh năm sáu tuổi. Còn trong suy nghĩ của Chung, anh và hắn chưa thân thiết tới mức đến tận nơi để chúc Tết thế này, rõ ràng là có chuyện nên mới đến tìm. Hắn ta cười khẩy, hỏi:
- Bớt nói nhảm đi, mày muốn gì?
Việt vờ như không nghe câu hỏi của gã. Anh liếc ba thằng kia bên cạnh và nói:
- Hôm nay ông anh chỉ làm cùng ba người họ thôi à? chỗ này trở nên vắng vẻ hẳn nhỉ?
Chung hiểu ý, vẩy tay ra hiệu cho bọn chúng đi sang chỗ khác. Sau đó gã hỏi anh:
- Nói đi, mày muốn gì?
- Tôi nói thẳng luôn, tôi muốn dò hỏi ông anh có cách nào xâm nhập vào băng đảng của Thành Hưng hay không?
- Mày...
Gã trừng mắt nhìn anh, gằn giọng:
- Ranh con khốn kiếp, mày lôi tao dính vào đám người kia, tao chưa xử mày là may mắn lắm rồi, giờ lại còn dám nhờ tao giúp mày thâm nhập vào tổ chức của chúng nữa, mày muốn chết hả?
Việt nhún vai đáp:
- Tôi nghĩ cần xem lại bản lĩnh xử tôi của ông anh đấy.
Chung bị móc họng một câu, giận dữ, xiết chặt nắm đấm chực chờ xông đến đánh Việt. Việt thấy thế thì cười cười, thò tay vào túi áo lôi ra khẩu súng ngắn. Trước khi đi gặp gã, anh đã mang theo nó để sử dụnh cho mục đích của mình. Anh nói:
- Tôi vừa có được khẩu súng này đấy, từ khi có nó, tôi luôn mang theo trong người, kể ra cũng yên tâm hơn.
Chung giật mình lắp bắp
- Mày... mày...
- Lúc trước tôi không cần súng đã đủ khiến ông anh thua liểng xiểng, giờ tôi có thêm cái này nữa thì... Ông anh nghĩ có thể làm gì được tôi không?
Gã thấy anh cầm khẩu súng múa qua múa lại trước mặt thì sợ đến mất mật. Gã siết chặt tay vào thành ghế để giảm cơn run rẩy. Gã cố gắng nói một cách bình tĩnh:
- Mày đừng tưởng mua được súng là có thể dọa được tao. Súng thì tao còn lạ gì loại súng mua lậu này nữa.
Việt xua xua, đáp:
- Ồ không phải, khẩu súng này tôi đã lấy từ bọn Hắc Báo bằng tay không đấy. Nếu không tin ông anh có thể xem thử.
Nghe tới đây thì Chung trợn trừng hai mắt, há hốc mồm kinh ngạc, không thốt ra nổi một chữ. Việt vừa đưa tới nửa vời thì thu lại và tiếp tục nói:
- À quên, tiếc là tôi đã cải tiến nó nên biểu tưởng đầu con báo đã mất. Nhưng với hiểu biết của ông anh chắc vẫn nhận ra kiểu súng này chỉ dành cho bọn đặc nhiệm Hắc Báo nhỉ?
- Không sai, nhưng mày... đừng tưởng dùng nó thì dọa được tao.
Việt lắc đầu:
- Không không, tôi đưa nó ra để chứng tỏ tôi muốn nhờ ông anh giúp đỡ thôi. Tôi có bằng chứng ông anh bán hàng cấm, còn ông anh có bằng chứng tôi dùng súng trái phép, thế là công bằng, không ai dám phản bội. Đúng không nào?
Nói xong Việt cất lại súng vào trong người.
“Thằng ranh con này thực ra là ai, có ý đồ gì chứ.” Chung thấy Việt dùng cả súng trái phép thì có chút e dè, nhưng hắn vẫn từ chối:
- Hừ, tao sẽ không bao giờ giúp mày.
- Ấy ấy, ông anh đừng vội trả lời thế, hãy cứ nghĩ kỹ đi đã. Ông anh giúp tôi xâm nhập tổ chức Hưng Sơn, tôi giúp sẽ ông anh kiếm mối giao hàng, thậm chí là trả thù. Thế nào?
Kế vừa đấm vừa thưởng kẹo quả có tác dụng. Chung nghe xong, cặp lông mày nhíu lại, coi bộ hắn bắt đầu suy nghĩ lại. Việt cũng giữ im lặng, chờ đợi quyết định của hắn ta có dám đánh cược liều một phen để có tiền và trả được hận hay không. Qua hồi lâu suy nghĩ căng thẳng, Chung ruồi mở miệng nói:
- Được rồi, tao chấp nhận giúp mày, nhưng mày cũng phải nhớ thoả thuận của chúng ta. Nếu mày không làm theo những gì đã hứa thì đừng trách tao trở mặt.
- Có thế chứ. Ông anh cứ yên tâm, tôi nói là sẽ giữ lời.
- Không chỉ có thế, tao vẫn còn một điều kiện nữa.
- Ông anh cứ nói.
- Ví giúp mày nên phía tao sẽ bị thiệt hại nên nếu như sau này mày kiếm được lợi ích gì, phải chia cho bọn tao một nửa.
- Không thành vấn đề.
- Tốt, thành giao.
- Vậy có cần viết ra giấy trắng mực đen không?
- Khỏi, giờ mày muốn tao giúp thế nào.
- À, theo mày thì băng đảng Hưng Sơn chắc chắn sẽ giành được vụ làm ăn này không?
“Chung ruồi” lắc đầu:
- Cái này tao không dám chắc, mỗi bên đều có thế mạnh riêng, chẳng qua, hàng lậu thì băng đảng Hưng Sơn chiếm lợi thế hơn. Trước giờ phần lớn số hàng lậu đều do bọn chúng tun vào. Các nơi tiêu thụ của chúng rải khắp thành phố này.
- Ồ! Thật à? Vậy nếu như bọn Tuấn hay Hắc Báo đổ tiền vào thì sẽ ra sao? Tiềm lực kinh tế của chúng rất mạnh cơ mà.
Gã Chung nghe anh hỏi thì chau mày suy nghĩ giây lát rồi đáp:
- Hừm! Chúng vẫn có khả năng giành được nhưng thực lực băng đảng mạnh lắm, tỷ lệ giành được cao hơn hai băng đảng kia.
Anh gật gù bảo gã:
- Hay lắm, tức là kế hoạch của tôi xem ra không lệch hướng, hê hê hê!
Gã ngạc nhiên, hỏi ngược lại:
- Kế hoạch gì cơ? Sao mày chưa kể cho tao cái này?
- Ông anh chưa cần phải biết, đến lúc biết thì sẽ biết. À, còn đây mới là việc tôi muốn nhớ ông anh giúp. Ông anh có tên đàn em nào có thể tiếp xúc với cấp cao của Hắc Báo không?
- Cái này à?
Chung vuốt cằm suy nghĩ hồi lău, rồi nở nụ cười trả lời:
- Tao biết có một thằng dưới tay tao có thể giúp được mày. Nhưng nó sẽ chỉ giúp mày bước đầu thôi, tiếp theo làm thế nào thì tuỳ ở mày.
- Được. Ai thế?
- Trong nhóm của tao mày có biết ai đâu mà hỏi, cứ đi theo tao thì mày sẽ gặp no.
Chung đứng dậy dẫn Việt đi gặp một kẻ thuộc hạ của hắn. Tên đấy sẽ giúp Việt xâm nhập băng đảng của Hưng, Sơn bằng cách nào?