Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm lúc lắc cái đầu, miệng xuýt xoa:
- Đau đầu quá! Khốn ki*p thật! Thằng lái xe say rượu hay đui mắt mà không thấy có người đi qua đường, con m* nó! Tý chết.
Còn có thể mở miệng mắng chửi người khác thì ít ra vết thương cũng không quá nghiêm trọng. Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, tự nói:
- Đây là đâu? À, đường về phòng. Phòng trọ mình cách đây trăm mét nữa. Cứ về nhà trước đã, sau đó tính gì tính.
Mặc cho nhiều can ngăn nhưng Lâm vẫn ngoan cố lê từng bước khó nhọc, cố gắng quay về phòng mình. Khi xe cấp cứu chạy tới chỗ Lâm ngất xỉu thì Lâm đã mất hút trong màn đêm.
Phải mất khá nhiều thời gian, Lâm mới về được phòng. Hiện tại hắn hoàn toàn kiệt sức, cho nên vừa vào trong, cởi giày xong, hắn lập tức đặt lưng xuống giường ngủ mê mệt, đến mặt cũng không rửa.
Thế rồi hắn thấy mình ngồi trong một căn phòng, không khí nóng bức, ngột ngạt. Lạ ở chỗ hắn không phải là hắn mà hắn là một thanh niên chỉ tầm hai mươi hai mốt tuổi. Hắn đang ngơ ngác thì bất ngờ bị đánh một cú sau đầu, đầu óc hắn choáng váng, hai mắt tối sầm... Hắn lại thấy căn phòng đang bốc cháy dữ dội, ngoài ra trên lưng hắn còn cõng một người khác. Hắn nhìn khắp nơi nhưng không tìm thấy đường thoát ra. Hắn chạy qua trái, dốc hết sức bình sinh đá vỡ cửa kính rồi nhảy ra ngoài. Vừa nhảy ra thì khung cảnh đột ngột thay đổi, hắn lại trở về khu rừng âm u của cơn ác mộng lần trước. Khuôn mặt hắn bỗng dưng là mặt hắn. Sự việc diễn ra giống hệt lúc trước, hắn bị cảnh sát truy đuổi trong rừng và ngã xuống núi. Khung cảnh biến chuyển thêm lần nữa, tự dưng hắn ngã vào một ngôi nhà và hắn lại biến thành gã thanh niên lạ hoắc nọ. Hắn cùng hai ai đó nữa bị rất nhiều người với vũ khí trên tay vây vào giữa. Đám kẻ thù xung quanh liên tục giáp công làm ba người chống đỡ vô cùng vất vả.
- Anh Hưng, em đoạn hậu, anh chạy mau.
Bất ngờ kẻ đứng bên cạnh hắn hét lớn bảo hắn và người kia chạy đi, sau đó lao ra chắn trước mặt hắn hứng thay để hắn và ông kia thoát đi. Đáng tiếc một tên đeo mặt nạ bất ngờ xuất hiện đánh bật hai người trở lại. Ông kia lập tức chết trận. Kẻ thù vung đao chém tới hắn. Ngay khi lưỡi đao kề sát hắn, hắn sợ quá vùng vẫy.
Hắn thấy mình vẫn ở trong phòng trọ. Hóa ra tất cả đều là ác mộng, những cơn ác mộng khủng khiếp.
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn còn nhớ những ác mộng đó, quái lạ, chỉ là mơ mà cứ đau đớn như thật vậy, Và rồi... chợt hai mắt hắn tối sầm, đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ. Cơn đau thậm chí kinh khủng hơn lúc ở khu chợ. Hắn ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, cơ mặt hắn co quắp, nhìn rất đáng sợ. Vô số hình ảnh, âm thanh kỳ lạ chẳng biết từ đâu ào tới dồn dập khắp não hắn. Lâm vò đầu bứt tóc, lăn lộn trên giường, hắn lấy hai tay đập liên hồi lên đầu nhưng cơn đau không hề giảm xuống. Cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn vùi mặt vào gối, hét lên thảm thiết... rồi hắn lịm đi.
Không rõ bao nhiêu phút trôi qua, Lâm dần tỉnh lại. Hắn chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng, lẩm bẩm tự hỏi bản thân:
- Ủa, đây là đâu, sao mình lại ở đây?
Lâm sao thế nhỉ? Cả phòng mình trọ mà hắn cũng không nhận ra, chả lẽ cơn ác mộng khiến hắn sợ đến ngu người rồi ư? Bao nhiêu hình ảnh kỳ lạ đồng loạt sáng bừng trong trí óc khiến Lâm ngơ ngẩn hồi lâu, hắn mới à lên:
- Mình đã nhớ rồi, đã nhớ ra rồi.
Hắn bước xuống giường và vào phòng vệ sinh. Hắn đi tới trước gương soi rồi thấm nước vào các ngón tay, thấm nước lên cả cổ. Tiếp theo hắn làm một việc mà nếu ai đó được chứng kiến, chắc chắn sẽ sợ tái xanh mặt. Lâm bấu ngón tay vào da cổ rồi kéo mạnh ngược lên trên đầu. Tức thì da cổ, da mặt hắn bị xé toạc, tóc cũng bị nhổ khỏi đầu; ấy thế mà Không một vết máu chảy. Cái quái gì thế này?
Lâm ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương là một khuôn mặt hoàn toàn khác, không có vết sẹo, đỡ xấu xí hơn, trẻ hơn, góc cạnh hơn. Khuôn mặt đã gieo rắc nỗi khiếp đảm cho Tuấn, Thiên và Phong - Quốc Việt.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cớ gì Lâm lại biến thành Việt?
Sự thực thì Việt và Lâm chỉ là một người mà thôi. Cái đêm mà Việt bị ngã xuống núi, đầu anh đập mạnh vào đá nên anh bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Nếu tối nay không nhờ vụ tai nạn, có lẽ phải rất lâu anh mới có thể lấy lại ký ức. Nhưng cú hích đầu tiên vào đầu óc anh chính là ngày anh (hay là Lâm khi đấy) gặp cô gái ở khu chợ. Cô gái đó là Quỳnh. Ánh mắt của Quỳnh đã khắc sâu trong lòng Việt nên việc đối mặt với nó như giáng một đòn lên trí não anh. Vụ tai nạn đóng vai trò phá tan bức tường ngăn cách Việt với ký ức của mình.
Thế thực hư mọi chuyện thế nào? Tại sao khuôn mặt Việt thay đổi hoàn toàn như vậy? Tất cả bắt đầu từ buổi tối ở phòng Quỳnh. Sau khi rời khỏi đó, Việt quay về phòng mình thay đồ và cải trang. Mục đích cải trang là để tránh bị cảnh sát phát hiện nếu anh bị bắt. Việt học thuật cải trang này từ trong quyển bí kíp của vua Quang Trung và nó được biết đến với cái tên: Thuật Dịch Dung. Thuật này khó học, Việt chỉ mới sơ thành, mặt nạ anh làm còn khá thô, nhưng ít ra hoàn toàn khác với khuôn mặt cùa anh.
Sau khi dịch dung xong, Việt quay trở lại công ty của ông Tâm để truy tìm sơ hở của kè hãm hại anh để lại. Có điều anh chưa tìm ra thứ gì thì bị phát hiện rồi cảnh sát truy đuổi vào tận trong rừng. Anh ngã xuống núi khi vẫn mang mặt nạ da. Năm, em trai Tuấn đi qua gần đó, thấy có người bị ngất giữa vũng máu nên đưa về chữa trị. Việt tỉnh lại, bị chứng mất trí nhớ tạm thời nên quên cả tên mình, bèn lấy tên Hoàng Lâm. Sau đó Năm giới thiệu Lâm (Việt) cho Tuấn vào vị trí bảo vệ, thay cho gã gác cổng đã tử trận. Do Việt vẫn đang dịch dung nên Tuấn không nhận ra anh. Ông ta đồng ý ngay. Việt cứ mất trí nhớ như thế cho đến tận vụ tai nạn tối nay. Ngẫm lại vụ tai nạn, Việt không khỏi thở phào: "May mà mình bị hất bay vào đống cái trên lề đường, với lại có nội công hộ thể, chứ nếu không đã mất mạng rồi. Tuy vậy sáng mai mình vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra não có bị tổn thương không thì mới yên tâm."
Ngẫm lại vụ tai nạn, bỗng anh liên tưởng sang một khía cạnh khác. Anh sực nhớ khoảnh khắc chiếc xe máy lao xẹt qua trước mặt hắn, hai thắng ngồi trên xe còn nhếch mép cười, y như vừa lừa được con "nai" nào đấy. Thần sắc Việt chuyển thành nghiêm trọng, nhất định ẩn chứa điều gì đó không bình thường ở đây. Việt dám chắc trên bảy mươi phần trăm có kẻ nào đảy muốn hại chết anh. Hắn ta đã sai thuộc hạ hoặc thuê người đi làm chuyện này. Nhưng hiện tại, theo Việt biết thì không có thù hằn với ai cả. Anh nghĩ bụng: "đợi đối phương tự tìm đến là ngu, tốt hơn là chủ động ra tay trước. Mình sẽ điều tra kẻ nào muốn hại mình."
Đó là điều Việt dự định sẽ làm vào sáng mai, còn bây giờ anh phải đi ngủ tiếp, mới ba giờ rưỡi sáng, vì cơn ác mộng phá giấc ngủ của nên anh cảm thấy rất mệt. Anh cần đi ngủ để lấy lại sức. Việt quay lại giường ngủ, ác mộng đã biến mất.
Sáng hôm sau, Việt không đi làm ngay mà anh đến bệnh viện trước. Anh vẫn mang mặt nạ để tránh không bị người khác phát hiện. Anh muốn kiểm tra xem phần đầu có bị gì nghiêm trọng không, cũng may bác sĩ bảo anh bình thường, chỉ bị xước da đầu chứ não không có vấn đề gì. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Giờ Việt bắt tay vào điều tra thủ phạm. Bước đầu tiên là khoanh vùng đối tượng. Anh đang đóng vai Lâm, những kẻ có khả năng ngoài bang Hắc Báo, tổ chức của Thanh Sơn thì chỉ có Thiên, Vinh và đám lưu manh anh đánh tối nay nữa thôi. Chợt Việt mỉm cười, anh nghĩ ra được một cách.
Anh mua cuộn vải trắng được dùng để băng bó, sau đó anh quấn vải quanh bàn tay và kéo xuống tận một phần hai cẳng tay nhằm giả bộ bị gãy xương. Tiếp theo anh dặn đám đàn em ở khu chợ quản lý cẩn thận rồi anh đến công ty. Anh lựa đúng thời điểm để cùng gặp Vinh và Thiên. Bọn chúng thấy tình trạng của anh thì đều rất ngạc nhiên. Thiên hỏi:
- Ơ kìa Lâm, anh sao vậy? Hôm qua mới nhậu đó mà giờ bó bột là thế nào?
Việt (Lâm) thở dài:
- Cũng tại tôi, băng qua đường không cẩn thận nên bị xe đụng, chắc do tối qua tôi đã chuếnh choáng rồi.
- Vậy à? Anh gặp may đấy, đúng là không nên uống quá say khi đi đường.
Việt gật gù:
- Anh nói đúng, may là chiếc xe kia hãm lại một chút. Mà đấy là tôi đi bộ chứ tôi đi xe thì nặng hơn. Ôi, lần sau có nhậu tôi chẳng dám uống say nữa.
Việt vừa nói vừa liếc nhanh qua mặt Thiên và Vinh. Cả hai đều rất ngạc nhiên nhưng Thiên dường như không hay biết việc này; còn thần sắc Vinh thoáng hiện lên sự tiếc nuối. Hơn nữa, khi nghe anh nói "chiếc xe kia hãm lại một chút" thì khoé miệng hắn ta giật giật, hai mắt có vẻ tức tối.
Việt đã xác nhận được Vinh có khả năng là thủ phạm hại anh. Việt nói thêm với bọn chúng đôi ba câu nữa rồi kiếm cớ rời đi. Thiên, Vinh cũng về phòng làm việc của mình.
Vinh gọi cho thằng đàn em:
- Hôm qua mày nói đã xử gọn thằng Lâm, sao hôm nay nó vẫn đi làm bình thường hả?
- Không thể nào, chính mắt em thấy hắn văng lên lề đường kia mà, bị cú nặng như thế, hắn sống sao nổi chứ.
Vinh nghiến răng kèn kẹt:
- Thế mà nó chỉ bị gãy một tay thôi thằng ngu. Bây giờ tao sẽ qua xử bọn mày.
Nói xong Vinh liền tắt máy. Hắn chạy xe máy tới chỗ đám đàn em. Hắn đi thẳng vào trong, chiếc xe đâm phải Việt đang đậu ở đấy. Vinh vừa vào đã quát lớn:
- Bọn mày làm ăn kiểu khỉ gì thế hả? Xe ô tô tông mà hắn cũng không chết.
- Không thể nào.
Bọn kia sửng sốt đến đờ người ra. Vinh tiếp tục chửi mắng:
- Ý bọn mày là nghĩ tao bịa chuyện hả? Hắn nói bọn mày hãm phanh lại, có đúng không?
Bọn chúng lắc đầu lia lịa:
- Dạ không hề, bọn em còn tăng tốc hơn nữa ấy chứ, chắc hắn ta...
Vinh cắt ngang:
- Câm ngay, không giải thích gì nữa, chúng mày mau nghĩ cách khác, khi nào xong nhiệm vụ mới nhận được tiền.
Vinh đi tới chiếc xe ô tô, không biết vì sao hắn vô cùng giận dữ. Vinh chỉ tay vào đầu mui xe, quát lớn:
- Khốn kiếp, chúng mày đã làm gì với cái xe thế hả mấy thằng kia?
Bọn kia run như cầy sấy:
- Dạ không phải bọn em đâu, do thằng Lâm làm đấy ạ.
- Đừng hòng lừa được tao, hắn là người thường, sao có thể làm ra cái này.
- Bọn em cũng là người thường.
Vinh nghe thế thì trầm ngâm suy nghĩ: "Chết tiệt, không lẽ do thằng Lâm thật? Võ cômg của hắn kinh khủng tới mức này rồi ư?"
Điều gì khiến Vinh lo lắng như vậy? Hóa ra Vinh đã vô tình phát hiện đầu mui xe bị móp, lõm sâu xuống, hai vết lõm có hình bàn tay, hiển nhiên là tay con người. Chính Việt đã tạo ra hai vết lõm này.
Tối hôm qua, khoảnh khắc trước khi bị tông, Việt kịp đẩy hai tay tới trước, đánh lên mui xe. Dù Việt mất trí nhớ nhưng vẫn có nội công hộ thể. Trong lúc nguy cấp, Thuần Dương Công theo bản năng tự vệ, bộc phát hoàn toàn ra hai bàn tay. Kình lực mạnh kinh hồn, dẫu mui xe làm bằng kim loại cũng không thể chịu nổi chưởng lực nên bị lõm xuống.