Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện; kì sơn bổn bất lão, nhân tuyết bạch đầu. Không giành được vai chính, đành phải thành thật làm khán giả, cuộc sống của bạn tôi không can dự vào được, tất cả là chỉ có thể cảm động lây.” —— Khánh Bồi
Vào học kỳ hai Lý Trạch Niên làm ở bộ phận tuyên truyền của hệ, sau đó được bầu làm Phó chủ tịch. Cậu rất có năng lực, công việc ở hội học sinh cũng làm rất tốt, nghe nói giảng viên và bạn bè ở trường khen cậu không ngớt. Nhưng cậu lại là người không có phương hướng riêng, lại còn là một tên không biết thưởng thức.
Tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới quen được với cái tính cách có hai mặt này, có thể nói là rất nhiều mặt(2).
Dương Sinh hẹn gặp cậu ở cổng Đông của trường sau giờ học, kết quả đêm qua cậu lại quên sạc điện thoại, ra cổng Bắc chờ thật lâu, may mắn cậu còn biết mượn điện thoại của người khác. Dương Sinh từ cổng Đông chạy đến tìm cậu, vươn tay vỗ lên gáy cậu: “Không phải nói là chờ ở cổng Đông sao? Điện thoại của cậu đâu?”
“Tối qua quên sạc.” Bị đánh nên cậu đưa tay sờ gáy, chấp nhận chuyện mình đã là sinh viên đại học mà ngay cả phương hướng cũng không phân biệt nổi.
Dương Sinh nhìn những ngón tay cứng đờ, không chút cảm giác của cậu, tức giận nói: “Chờ đến khi nào mới có người đi ngang qua?” Ở cái chỗ chim không thải phân, cả một bóng người cũng không có này, cậu không thể suy nghĩ chút sao?
“Sao mình biết được tại sao cậu chọn chỗ này…” Thấy Dương Sinh tức giận, lập tức nâng mặt lên mỉm cười, miệng xin lỗi, “Được rồi được rồi, mời cậu ăn cơm được chưa, cậu muốn ăn gì? Gà cay(3) hay là cá luộc(4)? Mình đói!”
“Ăn hàng!” Dương Sinh cười, trắng mắt liếc Trạch Niên.
Sau đó, gần như không ai thấy Dương Sinh ở sân trường, vì cậu ấy đang ở trong một góc kéo lấy một người toàn thân lạnh ngắc.
Trước mặt mọi người, họ không có những cử chỉ thân mật với nhau, nhưng khi chỉ riêng hai người thì lại có. Bọn họ cũng chưa bao giờ che giấu cái gì, trước mặt tôi cũng như thế.
Nhất định đầu tôi đã hỏng rồi mới đồng ý đi ăn cơm với hai người bọn họ vào cái ngày Giang Trọng Ngạn ra ngoài tụ tập với đám bạn người Đài Loan.
Bọn họ ngồi trước mặt tôi, tôi nhìn Dương Sinh gắp một miếng xá xíu(5), giọng điệu có chút đùa cợt phàn nàn với tôi: “Cậu không biết tên này ngốc thế nào đâu, tự nhiên hôm qua lại hỏi tớ vì sao còn lâu mới tới Trung thu mà trăng đã tròn! Tớ thật sự là chịu hết nổi…”
Lý Trạch Niên bất mãn khi bị ‘lên án’, “Này, cậu có cần phải để ý vậy không?”
“Bây giờ sợ bị người khác cười rồi à?”
“Gì chứ…” cậu giả vờ.
“ ‘Gì chứ’ cái gì, ngày hôm qua là ai cứ như một tên ngốc hỏi mình ‘không phải Trung thu trăng mới tròn sao’ hả?”
“Khụ,” Trạch Niên không cãi lại được, xấu hổ nhưng lại giả vờ nghiêm túc, giơ đũa cười với tôi: “Ăn thôi ăn thôi, đừng nghe cậu ấy!”
“Ngốc.” Dương Sinh ngậm đũa nhìn cậu, ánh mắt cười đến nheo lại.
Bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí trêu chọc nhau của ba người chúng tôi, vừa ăn vừa đùa, xoay quanh chủ đề về kiểu mẫu “người bạn tốt nhất”.
Lúc tôi về phòng, Giang Trọng Ngạn vẫn chưa về, gian phòng bên hướng Bắc sớm trở nên lạnh lẽo vào buổi tối.
Gần đến cuối kỳ, ngay cả nhóm anh Vĩ sát vách chuyên đánh DOTA thâu đêm cũng phải ‘nước đến chân mới nhảy’ nhốt mình trong thư viện, trên hành lang không có chút hơi thở con người, dường như mọi người đều bị dìm vào cái bầu không khí cuối kỳ.
Tôi ngồi trước bàn, mở sách nhưng không phải ôn bài. Tôi quyết định bỏ qua sách giáo khoa, chọn một quyển sách khác để giải trí.
Banana Yoshimoto(6) là tác giả mà một giảng viên trẻ mới tới trong hệ đã giới thiệu. Thật ra tôi không thích giọng văn lắm, nhưng một quyển tiểu thuyết mỏng cũng có thể đọc lướt qua thật nhanh coi như để giải trí.
Thế nhưng, ở phần 《 bóng trăng》(7) của bà ấy lại làm tôi xúc động.
“Mình không thể ở lại đây được nữa rồi. Mình sẽ phải tiến lên theo mỗi phút. Đành phải vậy thôi, bởi thời gian là thứ dòng chảy không thể nào ngăn được. Mình phải đi.
Khi 1 đoàn lái buôn trên sa mạc vừa đi khuất, là sẽ có 1 đoàn khác bắt đầu. Sẽ có những người còn gặp lại. Và những người không gặp lại bao giờ. Những người sẽ ra đi không báo trước, những người chỉ là phút thoáng qua. Mình có cảm giác như họ sẽ ngay lập tức trở nên trong suốt trong lúc mình vẫn chưa kịp nói hết lời chào. Dõi theo dòng sông đang chảy, nhưng mình vẫn phải sống.”(8)
Lúc đó tôi cảm thấy, e rằng mình đã dừng chân không tiến lên rất lâu rồi. Dù biết cuộc sống vẫn tiếp tục theo quy luật của nó, nhưng lần nào cũng vậy, tôi tìm cho mình đủ loại lý do đàng hoàng, một lòng tin rằng đó là kỵ sĩ thiết giáp, là kim cương bất hoại. Còn hơn ba năm để gặp mặt, có lẽ chỉ còn được ăn vài bữa cơm với nhau, cần gì phải thật sự tuyệt tình, ngoảnh mặt làm ngơ?
Nửa tháng trước đã tự thề với mình xong, đến giữa tháng liền xin đầu hàng —— tôi vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của bọn họ. Dù là trên internet, từ chỗ Dương Sinh hay từ Lý Trạch Niên đều thu hút tôi, vì thế tôi dùng tất cả mọi cách, để quan sát những khía cạnh khác nhau của cậu, xem giấc mơ của cậu, thậm chí cả cuộc sống sau này của cậu.
Si nhân thuyết mộng, đại trí như thử(9).
Ngày cuối học kỳ, tôi thấy Dương Sinh sửa soạn hành lý xuống lầu, cha mẹ cậu đến đón cậu về nhà. Mà Lý Trạch Niên cũng phải bắt tàu lửa rời khỏi thành phố này, về quê. Tôi lại bắt đầu tò mò, sau kỳ nghỉ đông cách xa nhau như thế, quan hệ của bọn họ có còn thân mật như trước hay không.
Thế nhưng, một chuyến tàu lửa khác vào mùa đông lại đưa bọn họ cùng nhau về miền Nam, về quê Trạch Niên. Cậu nhớ rõ ràng mọi thứ mà nắm tay dẫn Dương Sinh đến nơi trước đây cậu từng học, chỗ từng trốn học, dẫn Dương Sinh đi chơi mạt chược, dẫn Dương Sinh đến giới thiệu với người nhà —— đương nhiên là với thân phận ‘bạn thân’.
Bọn họ cùng nhau đi du lịch.
Hai người cùng nhau đứng trên Đằng Vương Các(10), dù không thể thấy cảnh ‘lạc hà dữ cô vụ tề phi"(11), nhưng lúc này nhìn được dòng Cám Giang(12) cũng đã thoả mãn. Bọn họ còn cùng nhau đi Lư Sơn(13), cùng nhau chụp hình ở Tiên Nhân động (14).
Trên đường, bởi vì Trạch Niên có chút mù mờ nên họ bị lạc nhau. Trên núi sóng điện thoại quá kém, vì không liên lạc được với Dương Sinh nên cậu thật sự sợ hãi, chỉ có thể không ngừng kêu, “Sinh Sinh, Sinh Sinh”, làm âm thanh vang vọng khắp núi. Dương Sinh leo cả nửa ngọn núi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gọi của Trạch Niên, tìm được cậu ở sườn núi.
Cậu ấy gấp gáp chạy đến chỗ Trạch Niên, giận dữ gào lên với Trạch Niên, gần như sắp chảy cả nước mắt.
Trạch Niên ngẩn người, giơ tay ôm lấy cậu ấy: “Uầy, cậu biết không, vì Giang Thanh(15), Mao Trạch Đông đã từng viết: ‘Thiên sinh nhất cá Tiên Nhân Động, vô hạn phong quang tại hiểm phong’(16),…thật nguy hiểm.”
Nhớ lại mình chưa bao giờ có ý nghĩ bảo vệ người khác mãnh liệt như vậy, Dương Sinh ôm cậu chặt đến phát đau, nhưng không buông tay, tức giận nói: “Còn cười, có ngày bị cậu làm cho tức chết!”
Tất cả hành trình đó đều được Trách Niên hoá thành con chữ, thanh sơn lục thuỷ, động nhân sơn sắc(17).
Tôi bí mật xem Trạch Niên viết trong blog: ‘Tôi mong rằng thời gian dừng lại, mãi mãi sống ở đây, bên cạnh Sinh Sinh.’
——
CHÚ THÍCH:
(1) Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện; kì sơn bổn bất lão, nhân tuyết bạch đầu: theo mình nghĩ thì là: nước xanh không lo vì có gió thổi thành sóng, núi không già vì đã có tuyết phủ trắng đầu.
(2) Ý ở đây là tính cách của Trạch Niên có mặt tốt, mặt xấu.
(3) Gà cay – 辣子鸡:
(4) Cá luộc – 水煮鱼 – mình dịch trong google thì ra cá luộc, search hình ảnh thì ra món này:
(5) Xá xíu – 叉烧 – xoa thiêu: là một loại thịt heo quay hoặc nướng, xuất phát từ Quảng Đông, Trung Quốc:
(6) Banana Yoshimoto – 吉本 バナナ – Cát Bản Banana: sinh ngày 24 tháng 7 năm 1964 tại Tokyo, nhóm máu A, là con gái của triết gia Nhật nổi tiếng Yoshimoto Takaaki, là một trong những gương mặt nổi bật nhất của văn đàn Nhật Bản hiện đại, thường đuợc so sánh cùng Murakami Haruki và Murakami Ryu, người mà với tác phẩm Kitchen đã làm nên “Bananamania” (hội chứng Banana) trên toàn thế giới.
(7) “Bóng trăng” là phần thứ hai trong quyển “Kitchen” của Banana Yoshimoto – đã được Nhã Nam xuất bản. Quyển “kitchen” gồm hai phần. Phần đầu là Kitchen I, Trăng tròn – Kitchen II. Phần 2 là Bóng Trăng.
(8) Đoạn này mình gõ theo bản dịch xuất bản chứ không edit từ QT nhé :”>
(9) Si nhân thuyết mộng, đại trí như thử – 痴人说梦, 大致如此: theo mình thì ý là ‘Người si thường hay nói mộng’.
(10) Đằng Vương Các (tiếng Trung: 滕王阁) là tên gọi của ba nhà lầu có gác do Đằng Vương Lý Nguyên Anh thời nhà Đường cho xây dựng tại các tỉnh Giang Tây, Tứ Xuyên và Sơn Đông. Trong số này, nổi tiếng nhất là Đằng Vương các ở Giang Tây, do nó gắn liền với bài thơ Đằng Vương các tự của Vương Bột. Trong phạm vi bài này chỉ đề cập tới Đằng Vương các tại Giang Tây. – Wiki
(11) Lạc hà dữ cô vụ tề phi – 落霞与孤鹜齐飞 – xuất phát từ bài Đằng Vương Các Tự của Vương Bột, ý là “Ráng chiều rơi xuống, cùng cái cò đơn chiếc đều bay” – Nguồn
(12) Sông Cám Giang – còn gọi là sông Cám, ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc – Wiki
(13) Lư Sơn – hay còn gọi là Lô Sơn là một dãy núi nằm ở phía nam thành phố Cửu Giang (九江), tỉnhGiang Tây, Trung Quốc, gần hồ Bà Dương – Wiki
(14) Tiên Nhân Động – 仙人洞: nằm ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. – Wiki
(15) Giang Thanh – nghệ danh là Lam Bình (1914–1991) – là người vợ thứ tư của Mao Trạch Đông
(16) Thiên sinh nhất cá tiên nhân động, vô hạn phong quang tại hiểm phong – 天生一个仙人洞, 无限风光在险峰 – nghĩa là “Trời sinh cái động Người Tiên đó. Chất ngất đầu non đẹp lạ lùng” –Nguồn
(17) Theo mình nghĩ thì ở đây ý bảo hai người bọn Trạch Niên đi khắp nơi.