Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ý định nghỉ ngơi thư giãn dưới hồ nước thánh của Leo hoàn toàn bị phá sản khi mà có con gấu lắm mồm đang lải nhải bên tai. Nó luôn nói về những vị thần linh và cuộc sống trước đây của nó, không hề tẻ nhạt buồn chán như bây giờ.
-Ôi! Giá mà ta có thể tự do bay nhảy ngoài kia, sống một cuộc sống tự tại, không phải suốt đời suốt kiếp canh giữ hồ nước thánh, có khi ta còn tìm được ý trung nhân...
-Mi nói nhiều quá.-Anh khó chịu lên bờ mặc quần áo, làn sương mỏng dần rồi biến mất, Akiko đang ngồi minh tưởng, mắt nhắm hờ như ngủ. Tự dưng thấy đói, anh đoán chắc cũng xế chiều rồi, hoặc cũng có thể là nửa đêm.
-Cô thấy đói không?
-...
-Ê!-Không thấy cô trả lời, anh vội vàng chạy đến lay vai cô, bình thường cô sẽ đáp lại ngay chứ.
-Aki...
Người cô đổ rạp xuống như cái xác không hồn, anh hoảng hốt đỡ cô vào lòng. Mạch tốt, hơi thở đều đặn, thân nhiệt bình thường, cô vừa ngủ thiếp đi trong tư thế ngồi. Chắc do mệt và đói, nhưng sau khi tắm nước thánh, đáng ra phải thấy tràn trề sinh lực mới phải.
-Ê gấu, lấy cho ta miếng nước!
-... ngài ấy nhá, có nước da trắng nõn hồng hào, ngũ quan xinh xắn, có thể nói là vị thần hệ mộc xinh đẹp nhất, ta vẫn hay...-Nó vẫn còn ngồi nói một mình dù chả ai thèm nghe.
-Con gấu ngu xuẩn-Anh hét lên- Lấy cho ta miếng nước vào cái lọ này coi!
-Giề? Lấy để làm giề?-Nó cong môi, giọng chua loét.
-Để uống, nói nhiều quá, làm đi.
-Hừ! Làm như ngươi là thánh ý.
Nó làu bàu cầm lấy chiếc lọ pha lê trên tay anh và múc nước vào. Nước thánh đã lấp lánh nhiều màu, đựng trong chiếc lọ pha lê còn trông kì ảo và đẹp hơn gấp bội.
-Cô ta bị làm sao?-Nó đưa lọ nước cho anh.
-Chắc mệt hoặc đói.-Anh trả lời đại khái.
-Ngươi đừng có làm sánh nước thánh ra ngoài, phải tội đấy, cô ta cũng đang bất tỉnh như vậy lỡ sặc thì sao?
Nghe con gấu nói có lí, anh không đáp lại, nhẹ nhàng mở hé miệng cô và kề lọ pha lê lên, đổ nước từ từ.
Nước mới chạm tới cổ, cô dã ho sặc sụa, nhưng tuyệt nhiên không tỉnh lại, anh càng lo lắng hơn.
-Thế này thì không phải ngủ rồi.
Anh đành sử dụng cái cách cổ điển đã từng làm với cô, truyền nước gián tiếp qua đường miệng. Cũng không phải là yêu kế gì nhưng đó là phương án duy nhất lúc này, anh âm thầm than khổ. Nuốt khan, anh nhấp một ngụm nước nhỏ rồi mở hé môi cô, dù không muốn, hai môi vẫn chạm nhau.
Cũng may là cô không sặc, nếu không thì chả biết làm sao, nhưng vẫn chưa tỉnh. Anh lo lắng không yên, kiểu này làm sao mà đi tiếp đây.
-Hay là ngươi ở lại đây với ta đi!-Con gấu lại huyên thuyên, anh từ chối phũ phàng.
-Mình mi ở đây là được rồi, bọn ta còn nhiều việc lắm.
-Thế giờ ngươi định làm gì khi mà cô gái chưa tỉnh, đây lại là chặng cuối rồi, ngươi xem có đường nào để đi không? Ngoài con đường dẫn ngươi đến đây.
Anh cau mày suy nghĩ, lại phải tìm đường mà đi, anh đỡ cô nằm xuống rồi đi loanh quanh sờ mấy vách đá xem có bất thường gì không. Con gấu cười khẩy.
-Cho người rờ rẫm đến sáng mai.
-Hừ, mi im đi.
Anh vẫn kiên nhẫn quan sát, trong này kín như bưng, không lấy một kẽ hở, vậy lối ra duy nhất chỉ có thể là... đáy hồ.
Anh niệm chú, mặt hồ từ từ rung chuyển rồi tách thành hai nhánh, con gấu vội la toáng lên.
-Ngươi định làm gì?
-Ha, tìm thấy rồi nhé, viên đá dưới kia là gì?
Bị anh hỏi vẹo lại, nó nín ngay, không thèm hé răng nói nửa lời.
-Để ta đoán nhé, đó là viên đá thần, nguồn gốc sức mạnh của nước thánh, nhưng nếu biết thần chú, hòn đá sẽ tự dịch chuyển tạo ra một lối đi bí mật phải không?
Mặt nó tái đi, nhìn anh với vẻ mặt:Làm sao ngươi biết? Anh phì cười.
-Ta chỉ đoán đại thôi, ai ngờ lại đúng.
Anh không hề đoán đại mà đã đọc suy nghĩ của con gấu ngốc nghếch, nó cười ngạo nghễ.
-Thì sao, ngươi có biết thần chú không?
Anh hơi sững người, nó không hề có thần chú trong tay, nếu có nó đã đi khỏi đây từ lâu rồi. Đến phiên mình cứng họng, anh đành khéo lấp liếm.
-Tạm thời ta chưa nghĩ ra, nhưng ta sẽ tìm ra cho mi xem.
Anh đi loanh quanh suy nghĩ, những vách đá anh kiểm tra không hề có dấu khắc chữ cổ hay thần chú, mà thần chú thì làm sao mà đọc bừa bãi được.
-Ê Leo!
Anh quay lại thấy cô đã tỉnh từ lúc nào.
-Cô làm tôi hết hồn.-Anh mỉm cười đỡ cô dậy.
-Tôi vừa nằm mơ, giấc mơ lạ lắm.-Cô day hai thái dương, hơi đau đầu, còn mệt nữa.
-Cô mơ thấy gì?
-Tôi mơ mình gặp một người phụ nữ rất trẻ đẹp, đầu đội vương miện, tay cầm huyền trượng, trên người mặc chiếc váy trắng muốt đính kim cương rất lộng lẫy...
-Cô gặp Nữ vương điện hạ?-Anh vội ngắt lời cô-Người đã nói gì?
-Tôi không nhớ lắm, đại khái là hãy lấy lại cây huyền trượng và hai món bảo bối duy nhất trong ngọn núi để cứu Magicland, người còn thì thầm với tôi mấy câu thần chú và dặn là không để con gấu lắm mồm biết.
-Nói tôi nghe xem!
Cô ghé vào tai anh thì thầm, nhưng ngay lập tức con gấu xen vào đòi nghe. Nếu nó biết được câu thần chú sẽ trốn đi chơi không chịu trông nom "hồ thuần khiết".
-Ta muốn nghe thần chú, muốn nghe!-Nó giãy lên đanh đách như đỉa vẩy vôi, anh đứng thẳng người, vươn vai, định bụng sẽ hạ con gấu này để có thể đi tiếp, nhưng nó không phải là một con gấu bình thường. Suốt mấy thập kỉ ngâm mình trong nước thánh, ma lực của nó cũng gần đạt cực đại, nếu vào dạng siêng tu luyện, nó sẽ còn mạnh hơn nhiều.
-Ta không muốn cho mi biết thần chú cũng chỉ vì nghĩ cho mi, lỡ các vị thần linh quay lại, lấy ai kì lưng cho các ngài nếu mi bỏ đi, mi cũng góp phần không nhỏ để duy trì sức mạnh ngọn núi, lỡ mi đi rồi ma lực ngọn núi suy yếu thì sao? Các vị thần sẽ giận mi lắm đó!
Anh nói cũng không khéo lắm nhưng rất dễ thuyết phục con gấu ngốc nghếch, nó sợ không được thần linh sủng ái nên đành để hai người yên.
Sau khi được truyền đạt lại thần chú, anh bắt đầu chuẩn bị tư thế, việc mở cửa chắc cũng tốn kha khá ma lực. Cô tranh thủ lấy một ít nước thánh vào lọ pha lê để khi cần có cái mà dùng.
End chap 15
Au ráng làm chap này tặng mọi người nè, hẹn gặp lại các reader iu dấu vào tháng sau☺