Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yang
Beta: Yin
- --------
Tấm rèm bay phấp phới không được người thắt chặt, mới tờ mờ sáng, ánh sáng vàng nhạt tràn từ bên ngoài vào, rơi xuống cả căn phòng ấm áp.
Thịnh Hoan mở mắt ra ngay lập tức, như một con cá chép lộn mình bật dậy, cúi thấp đầu, vùi mặt mình vào trong lòng bàn tay, trong lòng múa may đấm ngực dậm chân, sâu trong cổ họng liền phát ra thanh âm oán trách chính mình.
Hôm qua cô vậy mà mơ thấy Lục Cận Ngôn, lại còn mơ thấy anh ta hôn mình nữa chứ, đây thật sự quá không bình thường.
Cô không có cảm giác gì đặc biệt với Lục Cận Ngôn, chỉ coi anh ta là người đàn ông mà Thời Dao thích nên cô hao tổn tâm cơ, nghĩ mọi cách để mà quyến rũ, trêu chọc.
Nhưng cô chưa bao giờ có bất kỳ cảm xúc thật sự nào, có thể nói thẳng ra là gặp dịp thì chơi.
Phải chăng là do anh ta đã làm điều tương tự này với cô, nên cảm xúc của cô cũng biến hoá theo? Thịnh Hoan bị ý tưởng này làm cho giật mình.
Lục Cận Ngôn khẳng định không có tí hứng thú gì với cô, huống chi còn có ánh trăng sáng (1) Thời Dao ở bên cạnh bầu bạn.
Chiếu theo tình trạng như nước với lửa của mình với Thời Dao, nếu cô thật sự coi trọng Lục Cận Ngôn, đoán chừng sẽ không có một kết cục tốt đẹp nào.
Lục Cận Ngôn ở trong mắt cô không khác gì một tảng băng lạnh không có tình người, vậy mà hôm qua đột nhiên chuyển biến, làm cô có chút không kịp thích ứng.
Nếu nói thẳng ra thì cô với Lục Cận Ngôn cũng không quá thân thiết.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở trường đại học.
Sau đó cô cũng đi du học và làm việc tại Mỹ, tổng cộng hai người gặp nhau cũng chỉ được vài lần.
Hiện tại Lục Cận Ngôn là vì mặt mũi của ba mẹ cô mà chịu đựng, nhưng nếu sau này Thời Dao ở bên gối anh ta thổi vài ngọn gió, không biết chừng sẽ giết chết cô lúc nào không hay.
Cô cũng không muốn bởi vì tranh đấu mà tính mạng bản thân cũng không còn đâu.
Tìm một ngày rảnh rỗi liền dọn về nhà ở, sau đó tận lực giảm bớt qua lại với Lục Cận Ngôn.
Hôn ước của cô cùng Lục Cận Ngôn cũng chỉ là vì kích thích Thời Dao, chờ thêm một thời gian nữa, cô phải suy nghĩ biện pháp giải trừ hôn ước.
Về chuyện sau đó anh ta và Thời Dao sẽ ở bên nhau, Thịnh Hoan không tin tình cảm cả hai vẫn tốt đẹp như trước, đây chính là kết quả cô mong muốn.
Thịnh Hoan tự mình dọn giường gọn gàng, sau đó điều chỉnh gương mặt cùng biểu cảm thật tốt, phảng phất như đang đeo một chiếc mặt nạ hoàn hảo, lúc này mới mở cửa phòng ra đi xuống lầu.
Thời điểm Thịnh Hoan mở cửa có hơi sửng sốt, cô nhớ mang máng bản thân đã khoá trái cửa phòng cẩn thận.
Đây không phải là đề phòng Lục Cận Ngôn, là do thói quen khi cô ở Mỹ dưỡng thành, nếu không khoá cửa sẽ cảm thấy không yên lòng.
Tối hôm qua là lần đầu tiên cô không khoá lại, nguyên nhân là vì đã nằm trên giường nên lười đi khoá.
Chỉ là trong lòng vẫn luôn nhớ đến, cho nên lần thứ hai hẳn là sẽ tùy tay khóa lại mới đúng.
Nhưng cô vừa vặn nhẹ nắm đấm, cửa liền mở ra một cách dễ dàng, thật là kỳ lạ.
Dường như từ lúc mơ thấy Lục Cận Ngôn hôn mình đến giờ, cô luôn luôn cảm thấy mọi thứ có chút không bình thường.
Thời điểm Thịnh Hoan xuống lầu, Lục Cận Ngôn đã ngồi ở trên bàn cơm, nghe thấy tiếng động cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Có lẽ bởi vì trong lòng có quỷ, Thịnh Hoan bị Lục Cận Ngôn nhìn, phảng phất cả người trong suốt bị anh nhìn thấu, bao gồm cả ý nghĩ trong lòng.
Mặt nạ như thể bị anh xé rách, chỉ biết xấu hổ mà cong cong khóe môi, nhìn anh chào hỏi.
Lục Cận Ngôn thu hồi ánh mắt, khuôn mặt vẫn vô cảm như mọi ngày.
Lục Cận Ngôn quả đúng là lười quan tâm đến cô, vậy chính cô cũng không cần phải tự làm mình mất mặt, dù sao đợi đến khi trở về nhà rồi, cô sẽ xử lý triệt để mối quan hệ của mình với Lục Cận Ngôn.
Bữa sáng được chia làm hai phần đặt ở hai đầu trên bàn cơm, Thịnh Hoan ngồi ở ghế trên, không nhanh không chậm ăn sáng.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, Thịnh Hoan nhìn thoáng qua, duỗi tay trượt nghe máy.
Là bệnh viện gọi điện thoại tới.
Thời điểm Thịnh Hoan từ Mỹ trở về, người cố vấn đã giúp cô viết một lá thư đề cử, hơn nữa trước đó đã có kinh nghiệm làm việc ở Mayo Clinic, cô liền trực tiếp trở thành bác sĩ của bệnh viện đứng đầu thành phố An.
Thịnh Hoan cắt bánh mì bơ trong tay, đặt điện thoại giữa xương quai xanh cùng một bên tai, đầu hơi nghiêng qua một bên, mí mắt buông xuống, câu có câu không trả lời điện thoại.
Chờ tới khi tắt điện thoại, Thịnh Hoan mới vừa buông di động xuống, liền nghe được thanh âm trầm thấp của Lục Cận Ngôn: "Chuyện gì?"
Thịnh Hoan không nghĩ tới Lục Cận Ngôn sẽ hỏi tới chuyện của mình.
Cô hơi dừng một lúc, có chút không để ý mà mở miệng: "À, không có việc gì."
Nghe Thịnh Hoan nói, ánh mắt Lục Cận Ngôn không dấu vết mà chìm xuống.
Rõ ràng là Thịnh Hoan đang trả lời qua loa, thái độ hiện tại của cô đối với anh vô cùng lấy lệ.
Không, có lẽ lần về nước này của cô, một chút lấy lệ đối với anh cũng khinh thường cho.
Bàn tay vốn đang cắt bánh mì của Thịnh Hoan ngừng lại, có chút khó hiểu nhìn anh đột nhiên đứng lên dậy, khuôn mặt lạnh lẽo.
Cô còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, đã thấy anh dùng vẻ mặt vô cảm nhìn mình một cái, sau đó xoay người rời đi.
Không bao lâu, biệt thự liền vang lên tiếng động cơ xe.
Thịnh Hoan sờ sờ cái mũi, không hiểu Lục Cận Ngôn đang phát cái bệnh thần kinh gì.
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinandyang-
Bởi vì hôm nay có hẹn với bệnh viện nên sau khi ăn sáng xong, Thịnh Hoan liền trở về phòng ngủ thay một bộ quần áo, chuẩn bị ra cửa.
Cô mới vừa trở lại thành phố An không lâu, đương nhiên cũng chưa kịp xử lý chuyện bằng lái xe, chỉ có thể kêu một chiếc taxi để đi đến bệnh viện.
Nhưng Đông Hồ lại là khu vực dành cho người giàu có, trong phạm vi mấy trăm mét cũng không tìm được một chiếc taxi nào, gọi xe cũng không có người nào đồng ý đến đón.
Từng chiếc xe riêng trong khu biệt thự lướt qua mặt cô, mỗi chiếc đều là những thương hiệu nổi tiếng.
Mặt trời chói chang rọi trên đỉnh đầu, Thịnh Hoan đột nhiên có chút hối hận, vừa nãy nên mở miệng nhờ Lục Cận Ngôn cho cô đi nhờ một đoạn đường mới đúng.
Nếu không hiện tại cũng sẽ không tứ cố vô thân (2) như thế này.
Thịnh Hoan giơ tay che lấy ánh mặt trời chiếu rọi, hơi quay đầu nhìn thoáng qua khu biệt thự.
Nếu đi bộ về lại cũng quá xa đi, nhưng nếu không trở về cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, thời gian hẹn với bệnh viện cũng sắp đến rồi.
Giữa lúc suy nghĩ, có một chiếc xe chầm chậm đi đến từ phía sau cô, sau đó liền dừng lại, bóp còi.
Thịnh Hoan nghe thấy tiếng mới giật mình quay đầu, xuyên qua cửa sổ xe liền thấy một bên mặt anh tuấn ngồi ở ghế lái, trầm tĩnh cùng đen tối.
Cô có chút khó hiểu, không phải Lục Cận Ngôn đã lái xe rời đi rồi sao? Sao lại có thể đột nhiên xuất hiện, còn dừng xe ở bên cạnh cô.
"Sao anh lại ở đây?"
"Lên xe." anh mở miệng, lời ít mà ý nhiều, phảng phất mang theo mấy phần mệnh lệnh, không chấp nhận lời từ chối.
Thịnh Hoan nhìn ánh nắng chói chang chiếu trên đỉnh đầu, cũng không chần chờ, kéo cửa sau xe ngồi lên.
Đợi trong chốc lát, Lục Cận Ngôn vẫn chưa lái xe rời đi, nhịn không được mở miệng hỏi, "Sao còn chưa đi?"
"Thịnh Hoan"
Lục Cận Ngôn nhếch miệng, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, có chút trào phúng: "Tôi không phải tài xế nhà cô."
Thịnh Hoan đột nhiên nhanh chí hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lục Cận Ngôn, sau khi nói câu xin lỗi, liền mở cửa xe đi đến vị trí phụ lái.
Mới vừa ngồi xuống, chưa kịp phòng bị, cả người Lục Cận Ngôn đã vươn người tới đè cô xuống.
Theo bản năng, Thịnh Hoan liền sinh ra phản ứng tránh né, sau đó ngửa đầu ra phía sau, cái ót trực tiếp đụng phải cửa sổ xe, mạnh đến nỗi cả xe cũng run động theo.
Thịnh Hoan nhịn không được hô đau một tiếng, giơ tay định sờ lên chỗ bị đụng.
Nhưng lại có một bàn tay còn nhanh hơn cả cô, đầu ngón tay mang theo một chút lạnh lẽo, xoa dịu một chút đau đớn trong chốc lát, làm Thịnh Hoan thoải mái nói không nên lời, cũng làm cho cô nuốt lại những lời định chỉ trích.
Lục Cận Ngôn nhìn Thịnh Hoan đau đến lông mày đều nhăn tít lại, yết hầu hơi căng thẳng, thấp giọng dò hỏi: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Đại khái là giờ phút này không khí quá mức tốt đẹp, dường như thanh âm Lục Cận Ngôn cũng không còn lạnh lẽo như thường ngày, ngược lại còn nhàn nhạt ý tứ quan tâm, Thịnh Hoan bĩu môi, có chút oán giận: "Còn không phải do anh đột nhiên áp tới hay sao."
Trong giọng nói, tự nhiên có vài phần hờn dỗi khó nhận ra.
Không có vẻ giả tạo cùng dụ dỗ, chỉ có chính bản thân mình, là cảm xúc chân thật của Thịnh Hoan.
Lục Cận Ngôn thu tay về, cúi đầu giúp cô thắt dây an toàn, bình tĩnh giải thích, "Giúp cô thắt cái dây an toàn, trốn cái gì?"
"Ai mà biết anh định giúp tôi thắt dây an toàn chứ?" Dường như trong khoảnh khắc Lục Cận Ngôn vừa dứt lời, Thịnh Hoan ngay lập tức lên tiếng phản bác lại, đại khái là thật sự ủy khuất, liền nhịn không được lên chỉ trích Lục Cận Ngôn
"Chính tôi có tay chân tự làm được, không cần anh giúp, còn hại tôi đụng vào đầu nữa chứ, chẳng phải anh luôn luôn không thèm nhìn tôi sao? Ai mà biết đột nhiên có lòng tốt như thế, còn muốn giúp tôi thắt dây an toàn.
Anh cũng không nói một tiếng, liền vươn người ép qua, tôi còn tưởng rằng..." nói đến một nửa, Thịnh Hoan lại mím chặt môi, đột nhiên có chút xấu hổ, cúi đầu không nói gì nữa.
Lục Cận Ngôn vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô, khóe môi như có như không kéo lên một vòng cung: "Tưởng rằng cái gì? Sao không nói tiếp?"
Thịnh Hoan ngơ ngác nhìn chằm chằm người bên cạnh, đây con mẹ nó vẫn là Lục Cận Ngôn sao? Thời điểm cô quyến rũ tên khốn này, không phải vẫn luôn tỏ thái độ thờ ơ, xa cách sao? Hiện giờ làm sao lại cảm thấy, người dụ tình đã trở thành anh ta rồi?
Nếu cô đoán không sai, thì Lục Cận Ngôn mẹ nó là đang tán tỉnh với cô à? Không lẽ bị cái gì đó ám lên người rồi?
"Không có gì." Thịnh Hoan cúi đầu phủ nhận, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, không thể lộ ra trước mặt Lục Cận Ngôn một tia hoảng sợ nào.
Cô vội vã đổi chủ đề: "Dây an toàn thắt xong rồi, chạy nhanh đi."
"Không vội."
Nghe thấy Lục Cận Ngôn trả lời, Thịnh Hoan vừa muốn hỏi lại, bỗng nhiên cảm nhận được một bóng người cùng hơi thở nặng nề đè ép xuống.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú kia không ngừng phóng đại trước mắt, sau đó theo sát, cánh môi ấm áp mềm mại dừng ở trên môi cô.
Cơ thể anh áp sát Thịnh Hoan, đem cả người cô cố định ở trên ghế ngồi, không nặng không nhẹ mà hôn.
Thịnh Hoan quả thực có chút trợn mắt há mồm, cô đã từng hôn Lục Cận Ngôn một hai lần, chưa bao giờ duỗi đầu lưỡi ra.
Thịnh Hoan không có bất cứ phản ứng gì, ngây ngốc mặc cho anh làm bậy, sau đó lưỡi cũng bị cạy ra, một dòng điện lưu chạy khắp cơ thể cô, dễ dàng kích thích một trận tê dại tứ chi.
Trái tim đập liên hồi, biên độ mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, đồng thời một nụ hôn cũng rơi bên tai cô: "Em cho rằng tôi muốn hôn em sao?"
Anh nói ra suy nghĩ trong lòng cô, sau đó trầm thấp bật cười, "Tôi đúng là muốn hôn em."
(1): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
(2): người đơn độc, không có ai thân thích.