Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chờ đến khi đã hoàn toàn bỏ lại tang thi phía sau, xe mới chậm rãi dừng lại.
Tam Ca, Cố Ninh và La Long lần lượt bò xuống, đến khi ổn định ngồi trong xe thì mọi người mới tiếp tục lên đường.
Trong xe, tất cả đều nghênh đón bọn họ.
Trừ bỏ vẻ mặt mấy người Tiếu Vân Vân có chút mất tự nhiên, những người khác đều vô cùng kích động.
“Cố Ninh, lần này may mà nhờ có cô.” Tam Ca tuy không nói quá nhiều lời hoa mỹ, nhưng ánh mắt anh ta so với trước đây đã thân thiết hơn nhiều.
Cố Ninh thành thật nói: “Không có gì, tôi chỉ là đang tự cứu bản thân mình thôi.”
“Cố Ninh, tay cô!” Hoàng Mộng Dao bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, sau đó nhanh chóng đi tới nắm lấy cổ tay Cố Ninh.
Mọi người hỉ thấy bàn tay bị thương đang được băng bó của Cố Ninh giờ đây đã bị nhuốm đầy máu. Cô vẫn rũ tay bên người khiến người khác cũng không phát hiện, nhưng lúc này, khi Hoàng Mộng Dao kêu lên, liền nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Cô có sao không?” Tam Ca lo lắng hỏi.
Cố Ninh lắc đầu nói: “Không có việc gì.” Sau đó quay sang Hoàng Mộng Dao nói: “Phiền cô băng lại cho tôi một lần nữa.”
Hoàng Mộng Dao vội vàng kéo ba lô đang đặt trong góc của Cố Ninh ra, tìm được thuốc liền cẩn thận mở ra tẩm ướt băng gạc, sau đó bắt đầu rửa sạch miệng vết thương. Chờ đến khi rửa sạch vết máu, lộ ra miệng vết thương, mọi người xung quanh đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy vết thương của Cố Ninh lúc này đã bị xé rách to hơn, da thịt lẫn lộn, nhìn có chút ghê người.
Tay Hoàng Mộng Dao run rẩy, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Cố Ninh một cái, đối với ánh nhìn của Cố Ninh, cô bỗng nhiên bình tĩnh lại. Sau đó mỉm cười với Cố Ninh, tiếp tục giúp cô băng bó.
Tay đã thương như vậy, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể sử dụng dao.
Tam Ca suy nghĩ một lát rồi nhìn phía Cố Ninh, cô nhíu mày nhìn bàn tay đang băng bó của mình, như có chút lo âu.
Tam Ca nói: “Cố Ninh, tay cô như vậy, chỉ cần còn ở điểm tập kết, tôi có thể bảo đảm an toàn cho cô.”
Cố Ninh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm kích nói: “Cảm ơn Tam Ca.” Nét phiền muộn tan ra vài phần, nhưng điều cô lo lắng lại không phải an toàn của chính mình.
Như nhìn ra được lo lắng của cô, Tam Ca tiếp tục nói: “Tôi biết cô đang lo lắng cho an toàn của ba mẹ mình. Điểm tập kết của chúng tôi có vài trăm người trong đội cứu hộ, mỗi ngày đều ra ngoài tìm kiếm những người sống sót. Cô cho tôi biết vị trí lạc mất ba mẹ, tôi sẽ bảo đội cứu hộ khi ra ngoài sẽ chú ý khu vực đó. Chắc chắn sẽ sớm có tin tức thôi.”
Cố Ninh chỉ có thể cảm kích nói: “Vậy cảm ơn Tam Ca.” Không thể không nói lời này của anh ta như cho cô một viên thuốc an thần, so với việc tìm kiếm không có kế hoạch như cô, đội cứu hộ ra ngoài tìm tỷ lệ chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.
Tam Ca nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không cần cảm ơn tôi. Nếu hôm nay không có cô, một xe chúng ta, tất cả chưa chắc sống sót trở về.”
“Đúng vậy Cố Ninh, đều là nhờ cô.” La Long ở một bên chen vào nói.
Ngược lại, Cố Ninh có chút khó xử, cô không có ý nghĩ muốn cứu ai, người duy nhất cô muốn cứu, chính là bản thân mình.
Sau khi sự việc kia xảy ra, mọi người không còn tâm trạng nghỉ ngơi nữa, ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh trong xe.
Khoảng hơn nửa giờ lái, cuối cùng xe cũng dừng lại.
“Tam Ca, tới rồi!” Bộ đàm truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Trương Dương.
Tinh thần mọi người trong xe đều không khỏi run lên.
Bên ngoài là tiếng người ầm ĩ.
Ngay sau đó tiếng cổng lớn được mở ra, xe lại lần nữa khởi động tiến vào.
Trên mặt Tam Ca cũng hiện lên vẻ tươi cười, đối với mấy người Cố Ninh nói: “Đây chính là điểm tập kết. Đến đây rồi, chúng ta sẽ an toàn.”
Trên mặt Cố Ninh cũng nở ra một nụ cười, nhưng mà nụ cười này vừa mới xuất hiện liền đột nhiên đọng lại. Thính lực của cô như xuyên qua cửa xe, nghe được tiếng người bên ngoài.
Cô nghe được giọng nói mà cô quen thuộc suốt hai mươi năm đang khóc lóc, cầu xin: “Cầu xin các người! Hãy cho chúng tôi vào! Cầu xin các người! Tôi quỳ xuống xin các người!”
“Dừng xe!” Cố Ninh đột nhiên đứng lên.
Tam Ca kỳ quái nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong xe, tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn cô.
Cố Ninh trực tiếp cướp lấy bộ đàm trong tay Tam Ca hét lớn: “Dừng xe! Trương Dương! Dừng xe!”
Lập tức xe dừng lại.
Cố Ninh liền mở cửa xe, nhảy xuống chạy tới phía cổng lớn!
“Để ta đi xem!” Cổ đạo trưởng nói một tiếng liền vén trường bào nhảy xuống xe theo Cố Ninh, vừa chạy vừa hô: “Cố Ninh! Từ từ đã!”
“Tôi cũng đi.” Hoàng Mộng Dao nói xong cũng nhảy xuống xe đi theo.
Sau đó, những người liên quan đều nhảy xuống đuổi theo cô, bao gồm cả Trương Dương, Trình Minh và những người còn lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì cũng chạy theo về phía cổng lớn.
Khu tập kết người sống sót này là từng là một trường học.
Trường cấp hai Lệ Thủy nằm ở vùng ngoại thành. Trước mạt thế, nơi đây này là trường học có tiếng của thành phố Kim Vĩnh, toàn bộ trường tổng cộng có bốn khu dạy học, hai tòa ký túc xá và bốn phía đều được bao quanh bởi tường cao ba mét để phòng ngừa học sinh leo tường đi chơi net. Về sau khi mạt thế nổ, lại nhờ bức tường này vây lại, thủ vệ mọi người khỏi tang thi.
Vậy nên, nơi đây trở thành điểm tập kết cho những người sống sót là điều đương nhiên.
Cổng chính của trường là cánh cổng sắt to, vô cùng kiên cố, bên cạnh là một cánh cổng nhỏ, thường ngày dành cho học sinh ra vào, chỉ vào ngày nghỉ cổng chính mới được mở ra. Có một phòng nhỏ giữa hai cửa là phòng bảo vệ. Lúc này, cổng lớn đã được đóng lại, chỉ khi nào đội cứu hộ trở về mới được ưu tiên mở. Hai bên cửa còn có mười hai người, phụ trách bảo vệ cổng.
Mà ở cửa nhỏ từ phòng bảo vệ kia là bốn người đàn ông đang phụ trách tiếp nhận những người không phải do đội cứu hộ đưa về.
Hiện tại, những người đang xếp hàng đột nhiên xảy ra tranh chấp.
Một người phụ nữ trung niên tóc tai bù xù chật vật quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu với người đàn ông canh cửa, miệng vẫn không ngừng khóc lóc cầu xin: “Cầu xin các người, hãy cho chúng tôi vào! Vết thương trên đùi thương ông ấy thật sự không phải do tang thi cắn, đã hơn nửa tháng rồi! Thật mà! Cầu xin các người! Coi như thương hại chúng tôi đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ấy sẽ chết mất! Cầu xin các người! Cho dù phải chết, cũng cho chúng tôi tìm lại con gái mình đã! Cầu xin các người! Hãy thương xót chúng tôi!” Bà đập đầu liên tục xuống đất, phát ra từng tiếng “bang, bang”, trán bà sưng đỏ làm cho người khác thương cảm.
Một số người đang chờ phía sau đều tỏ ra thông cảm, nhưng có một số người rõ ràng là mất kiên nhẫn. Một số thậm chí còn hét lớn trong đám đông: “Đã nói rồi! Người bị thương không được phép vào! Mau tránh ra để cho người đằng sau còn vào! “
Bên cạnh người phụ nữ trung niên còn có một người đàn ông đang nằm, chắc là đã hôn mê, môi rạn nứt, quần dài bị cuốn tới đầu gối, lộ ra một vết thương đã bị mưng mủ. Bên cạnh là một người phụ nữ trung niên có mái tóc màu đỏ, vẫn luôn khuyên người phụ nữ đang dập đầu kia. Nhưng người phụ nữ kia lại dường như không nghe thấy, một mực dập đầu xuống đất.
Trong đó đã có một số thủ vệ mặt lộ vẻ không đành lòng, nhưng cũng có những người khác tỏ ra vẻ khinh miệt, không kiên nhẫn, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ kia nói: “Tôi đã nói rồi! Đây là luật ở nơi này! Dù có người chết ở chỗ này, cũng không đến lượt bà đi nhặt xác! Bà muốn dập đầu thì đi chỗ khác mà dập! Đừng có làm bẩn nơi này!” Nói xong liền nâng chân hung hăng đạp vào người phụ nữ trung niên kia!
Một đá này đá thẳng vào vai người phụ nữ trung niên kia, như dùng hết lực, trực tiếp khiến bà ấy ngã vào đám đông. Những người chen chúc phía sau liền kêu lên, sau đó lùi lại tránh ra một khoảng.
Người phụ nữ trung niên kia kêu một tiếng, người phụ nữ tóc đỏ bên cạnh đỡ bà lên, sau đó bà lại tiếp tục quỳ rạp xuống đất, quỳ lạy hết người này đến người khác.
Đám đông lúc này đều im lặng.
Tên thủ vệ lại không chịu bỏ qua như vậy, dường như bị làm cho nhục nhã, trở nên dữ tợn hét: “ĐM! Nếu bà muốn chết, tôi đá chết bà!”
“Đừng đánh! Đừng đánh!” Người phụ nữ trung niên tóc đỏ kia liền nhào qua, muốn ngăn lại.
Lập tức bị tên thủ vệ kia đẩy ra, quát: “Cút ngay!”
“Thôi đi, không cần thiết phải làm như vậy, mọi người đều được cha sinh mẹ dưỡng.” Một người thủ vệ khác cũng không nhịn được tiến lên khuyên nhủ vài câu.
“Là mẹ mày sao?! Không phải mẹ mày thì cút ngay cho tao!” Người đàn ông kia liền đẩy người thủ vệ đang ngăn cản kia ra, sau đó lại lần nữa nâng chân lên muốn đạp vào đầu người phụ nữ kia!
Ngay khi chân hắn sắp chạm vào đầu người phụ nữa thì!
Chỉ nghe được “bằng!” – một tiếng súng vang lên!
Người đàn ông kia chân còn chưa chạm vào bà đã hét lên một tiếng thảm thiết. Hắn tựa vào tường, khóc rống lên ôm lấy chân của mình mà ngã xuống đất, đầu óc quay cuồng!
Đầu gối hắn liền xuất hiện một lỗ đạn! Nơi đó đang chảy máu đầm đìa.
Tức khắc xung quanh liền vang lên một trận xôn xao!
Mọi người đều nhìn về hướng tiếng súng nổ ra.
Chỉ thấy một cô gái tóc vàng với bộ đồ thể thao đang cầm súng chạy nhanh về phía bên này! Người vừa nổ súng chính là cô ấy!
Người phụ nữ trung niên tóc đỏ đứng ở góc nhìn thấy cô gái tóc vàng đang chạy tới, lúc đầu bà còn cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ lại liền phát ra một tiếng kêu kinh hãi! Sau đó, bà không dám tin tưởng ngồi xổm xuống lay người phụ nữ đang quỳ: “Thanh Thanh! Đừng quỳ nữa! Cô mau nhìn xem! Nhìn xem! Là Cố Ninh! Chính là Cố Ninh!”
Người phụ nữ trung niên nghe được tên Cố Ninh, theo bản năng ngẩn người một chút, hoang mang nhìn sang, bà không dám tin vào mắt mình, máu trên lông mày chảy vào mắt, khiến cho tầm mắt là một mảnh máu hồng, bà nhìn Cố Ninh đang chạy về phía mình!
Bà mở đôi môi nứt nẻ, gian nan cất lên giọng nói mang theo vẻ không dám tin tưởng mà vui sướng: “Cố, Cố Ninh…”
“Mẹ!”
Cố Ninh quỳ xuống ôm chặt lấy mẹ Cố, cả người đều phát run, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở: “Mẹ!”
“Ninh Ninh… Là con sao Ninh Ninh, có phải mẹ đang nằm mơ không?” Mẹ Cố mở to mắt không dám tin, mắt bà nhiễm đầy tơ máu, thoạt nhìn rất đáng sợ. Bà nhìn không dám chớp mắt, chỉ tham lam Cố Ninh, sợ rằng chỉ sợ nhắm mắt thôi, cô sẽ biến mất.
“Là con. Là con đây. Mẹ, là con, con tới muộn quá!” Cố Ninh nhịn không được nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Mấy người Tam Ca, cổ đạo trưởng, Trình Minh và Hoàng Mộng Dao không tự chủ được dừng bước, nhìn cảnh Cố Ninh ôm chặt người phụ nữ người đầy máu mà khóc như đứa trẻ, tất cả đều lâm vào trầm mặc.
Đó là Cố Ninh, là người giết tang thi cũng không thèm chớp mắt, là người tay bị thương đến mức da thịt lẫn lộn vẫn không rơi một giọt nước mắt. Vậy mà lúc này đây, cô lại khóc thành ra dáng vẻ kia. Có thể thấy được tâm trạng của cô bây giờ như thế nào.
Nhưng không biết là vì cái gì, cảnh tượng đó khiến cho lòng người vô cùng xót xa.
“Mấy người còn nhìn cái gì! Mau tới đây hỗ trợ!” Cố Ninh hét lên với mấy người còn đang ngây ra đứng ở đằng xa.
Hoàng Mộng Dao sửng sốt, sau đó liền nhanh chóng đẩy mấy người phía trước gian nan đeo theo ba lô của Cố Ninh chạy qua. Tiếp đó, cô quỳ trên mặt đất lấy ra thuốc và băng gạc, đồng thời giúp Trình Minh đỡ mẹ Cố, bắt đầu giúp mẹ Cố xử lý vết thương trên trán.
Những người khác vội vàng xem xét tình huống của ba Cố đang nằm trên mặt đất.
Những người đang đứng xem thì đột nhiên thấy nhiều người chạy đến như vậy, giống như là người nhà của người phụ nữ dập đầu ban nãy, lập tức cảm thấy có chút hối hận, vừa rồi nếu họ đứng ra hỗ trợ, nói không chừng là có thể theo chân mấy người đó lấy chút quan hệ. Nhìn những người này ai cũng có súng trong tay, khẳng định đều là người nơi này.
Cố Ninh từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa kịp khô, mắt đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, quét qua đám người đang nhìn một lượt, những nhìn cô đều không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Cuối cùng, Cố Ninh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên mặt đất la hét, trong ánh mắt mang theo sát khí, thanh âm trầm đục nói: “Ngươi đáng chết!”
“Cố Ninh!” Tam ca nhịn không được hô một tiếng, theo bản năng muốn ngăn cô lại.
Lại bị Cố Ninh dùng ánh mắt vô cùng rét lạnh, liền không nói nên lời.
“Mày không thể giết tao! Tao chính là cháu trai của Vương Kế Trung! Mày mà giết tao, chú tao sẽ giết cả nhà mày!” Tên thủ vệ kia liền hoảng sợ la hét!
Cố Ninh thậm chí còn không thèm chớp mắt, trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh người đàn ông này hung hăng đá mẹ cô và khuôn mặt xây xát đầy máu của mẹ Cố. Trong đầu cô chỉ có một giọng nói: “Người này phải chết! Người, này, phải, chết!”
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn ta, Cố Ninh nhấc dao trong tay, châm chọc nói: “Đáng tiếc, tôi không quen Vương Kế Trung.”
“Dừng tay!!!” Chỉ nghe được một tiếng hét lớn! Bên kia vội vàng kéo tới một đám người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo dài đen.
Lúc này ánh mắt tên thủ vệ đột nhiên sáng lên! Đối với bên kia ngạc nhiên vui mừng hét: “Chú, cứu cháu! Cứu —— a!” Giọng nói người đàn ông đột nhiên im bặt, hắn trợn mắt không dám tin chuyện gì đã xảy ra. Hắn cúi đầu nhìn con dao đâm xuyên ra ngực mình, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Ninh, trong ánh mắt hiện ra vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Sau đó “xoẹt!” một tiếng.
Con dao dài được rút ra.
Cố Ninh nhìn con dao còn nhuốm đầy máu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tam Ca vẫn còn đang sững sờ đằng xa, rồi từ từ nở ra một nụ cười, nói: “Tam Ca, ở nóc xe tôi đã cứu anh một mạng, hiện tại đến phiên anh cứu tôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");