Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Ninh được phân cho hai phòng liền nhau trên tầng ba của ký túc xá nữ, phòng 308 và 309.
Có thể thấy, Tam Ca ở đây có chút địa vị.
Cố Ninh cũng không hề để ý, nhóm Tiếu Vân Vân kia không được phân ở nơi này.
Trong ký túc xá, chăn đệm cùng chiếu lót đều đã bị cướp sạch, Hoàng Mộng Dao phải lấy quần áo trong ba lô của Cố Ninh lót trên giường. Ba mẹ Cố còn đang hôn mê chưa tỉnh nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ ốm yếu. Cố Ninh trong lòng chua xót, vội vàng mời bác sĩ Cao vào xem vết thương trên chân ba Cố.
“Có những triệu chứng mất nước, miệng vết thương bị sưng mủ rất nghiêm trọng, cần phải tiến hành giải phẫu, nếu không hút mủ kịp thời sẽ có khả năng cao dẫn tới ung thư.” Bác sĩ Cao kiểm tra xong vết thương của ba Cố liền đi ra ngoài, cau mày nói với Cố Ninh: “Loại phẫu thuật này tôi có thể thực hiện được, nhưng hiện tại lại không có dụng cụ cũng như thuốc men.”
Cố Ninh nghe cô ấy có khả năng làm được phẫu thuật, thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Được, cô cứ liệt kê ra danh sách những dụng cụ cùng thuốc men cần thiết, tôi sẽ có cách.”
Bác sĩ Cao lấy ra một cây bút bi cùng một quyển vở trong hòm thuốc ra liệt kê ra những thứ cần thiết, một bên nói với Cố Ninh: “Gần đây có bệnh viện nhân dân Lệ Thủy, nơi đó hẳn là có những dụng cụ để phẫu thuật. Nếu có thể, cô hãy mang hết những thứ có thể về, cả thuốc men nữa.”
Cố Ninh nhìn liếc qua những vật cần có, sau đó gấp tờ giấy lại, cẩn thận để vào trong túi, nói với bác sĩ Cao: “Được.”
Bác sĩ Cao nghe nói đây là em gái của Tam Ca, cũng không quan tâm cô làm như thế nào có thể đến được bệnh viện nhân dân Lệ Thủy, chỉ nói: “Khi nào chuẩn bị xong thì gọi tôi. Tôi đi trước đây.”
“Cảm ơn bác sĩ Cao.” Cố Ninh nói.
“Gọi tôi là Cao Duyệt là được.” Bác sĩ Cao gật đầu với cô một cái, sau đó liền đeo hòm thuốc đi xuống lầu.
“Không bằng bây giờ chúng ta chuẩn bị xuất phát đi bệnh viện Lệ Thủy đi.” Trình Minh nhìn theo Cao Duyệt xuống lầu nói với Cố Ninh.
Trương Dương ở bên cạnh xung phong nhận việc nói: “Tôi biết đường, tôi có thể làm người dẫn đường!”
Cố Ninh nói: “Không vội, tôi muốn ra ngoài trước một chuyến. Mọi người đừng chạy lung tung, ăn đồ, vật tư đều ở trong ba lô, cứ thoải mái dùng. Nếu ba mẹ tôi tỉnh lại, bảo bọn họ không cần lo lắng, chăm sóc bọn họ hộ tôi.”
“Cái này ngươi không cần lo lắng. Nhưng bây giờ bên ngoài loạn như vậy, ngươi một mình lại muốn đi đâu? Nếu không bảo Trình Minh đi cùng đi?” Cổ đạo trưởng đề nghị.
“Không cần. Tôi chỉ đi xung quanh, tìm hiểu tình huống trường học này một chút. Khoảng hai giờ nữa sẽ quay lại.”
Cố Ninh đã nói như vậy, Trình Minh cũng không làm khó cô nữa, miễn cưỡng đồng ý.
Cố Ninh không chậm chễ thời gian, để lại súng, sau đó đi ra ngoài.
Cổ đạo trưởng đứng trên ban công nhìn theo bóng dáng Cố Ninh càng ngày càng đi xa, đôi mắt thon dài hơi nheo lại, đột nhiên nhớ tới quẻ cuối cùng mà mình bốc được trước khi mạt thế xảy ra, một quẻ đại hung, thiên hạ đại loạn. Nhưng trên đại hung này lại có một đường sinh mệnh mỏng manh đứt quãng, rồi lại kéo dài vô tận.
Kỹ thuật bói của ông từ trước đến nay không chuẩn lắm, nên cũng không hề để ý, ai mà lường trước được không lâu sau liền xảy ra mạt thế.
Mới biết được chính mình kia một quẻ cư nhiên trăm dặm không một ứng nghiệm!
Nhưng đại hung giáng xuống, thiên hạ đại loạn, vậy một đường sinh mệnh kia giờ đang ở đâu?
Cổ đạo trưởng nhìn bóng dáng Cố Ninh, trong lòng dường như xuất hiện một suy nghĩ.
Cố Ninh cầm theo đao nhanh chóng đi xuyên qua ký túc xá, chuẩn bị tìm kiếm một chỗ nào đó vắng vẻ, không có người để tiến vào không gian.
Ánh mặt trời chói chang, nhưng lại không hề có cảm giác nóng bức. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ trưa.
Cố Ninh trong lòng suy tính một chút thời gian bây giờ của thế giới bên kia, nhưng còn chưa đợi cô suy tính xong, bỗng nhiên, phía trước có một nhóm người hùng hổ đi tới. Cảm nhận được nhóm người phía trước không có ý tốt, người xung quanh hai con đường đều nhanh chân tránh khỏi nơi này.
Tòa nhà khu dạy học có không ít người ngó ra từ cửa sổ, tò mò nhìn về phía bên này.
Từ sau khi mạt thế xảy ra, mọi thiết bị khoa học kỹ thuật để giải trí đều không thể sử dụng được nữa, sinh hoạt nhàm chán khiến mọi người lúc nào cũng tìm kiếm kích thích. Tự nhiên thấy đánh nhau liền hóng hớt nghe ngóng.
Người cầm đầu nhóm người kia là một thanh niên mặc áo màu đen, đang đi về phía bên này, hét lên với Cố Ninh: “Cô chính là người giết Vương Nghiệp?!”
Cố Ninh thấy trong tay bọn họ cầm đủ loại kiểu dáng “vũ khí” liền cảm giác không ổn, còn không đợi cô trả lời.
Thanh niên kia chỉ thẳng vào cô hét: “Giết cô ta!”
Cùng với tiếng hét này, một nhóm thanh niên phía sau đều đồng loạt giơ vũ khí vừa hét vừa chạy về phía Cố Ninh!
Đây là một con hẻm chỉ rộng khoảng 5 mét, một bên là khu dạy học, một bên là khu ký túc xá nam.
Nghe câu giết cô! Cố Ninh liền biết nhóm người chính là hướng tới mình, không cần nghĩ cô cũng biết là do ai phái tới.
Cố Ninh không phải người bốc đồng, mà ngược lại, dưới tình cảnh này cô vô cùng bình tĩnh, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu bỏ chạy!
Nhưng, cô vừa mới xoay người chạy được hai bước, liền dừng lại, từ phía ngược lại cũng có năm sáu thanh niên đang tiến tới, quây cô vào giữa, một nhóm người ai cũng cầm vũ khí trong tay, hướng về phía cô.
Không còn đường lui, Cố Ninh cũng không lùi lại nữa, vết thương ở bàn tay cô vẫn còn đang đau âm ỉ, nhưng bây giờ không phải là lúc để ý đến thứ này, chuyển con dao đang cầm ở tay trái sang tay phải, sau đó không chút do dự lao về phía trước!
Trong nháy mắt, khí thế được toát ra từ người Cố Ninh khiến cho những người khác cảm thấy áp lực không thể tả xiết. Nhưng bọn họ đã sớm cười nhạo trong lòng, bọn họ có tổng cộng hơn mười người, chẳng lẽ còn không đối phó được với một cô gái?!
Nhanh chóng, bọn họ liền phải trả giá.
Người đầu tiên xông tới ngay lập tức bị Cố Ninh chém đứt một cánh tay, hắn ta ngã xuống đất kêu gào thảm thiết! Bao gồm cả tên vừa bị cô chém lẫn những người vây xem xung quanh đều bị cảnh tượng này làm cho ngây cả người. Có thể nghe được tiếng có người đang hít một hơi lạnh.
Cố Ninh khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, như thể vừa nãy cô giết một con tang thi vậy.
Đương nhiên là đối phương bị đau đớn đến chết, nhưng đối tượng bị hại lại hoàn toàn khác với những gì mọi người tưởng tượng.
Cố Ninh giơ dao đỡ một đòn rìu giáng xuống! Sau đó một chân đá bay người từ phía sau có ý định đáng lén cô! Một đá này người ngoài xem cũng không hề xem trọng, ngay cả cái tên bị đá cũng không đem cú đá này vào mắt, nhưng, khi một đá kia đạp thẳng vào bụng anh ta, lập tức cơn đau đớn truyền! Cả người tên đó bay hẳn ra ngoài! Đến khi bị đụng mạnh vào vách tường khu dạy học, hắn ta còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Cố Ninh nắm lấy cán rìu rồi dùng sức vặn ngược lại! Tên kia liền cảm thấy hoảng sợ bởi lực từ tay cô! Tay hắn tay bị vặn theo cán rìu ngược chiều kim đồng hồ, thống khổ kêu lên một tiếng, buông rìu ra! Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu vai truyền đến một trận đau nhức! Chỉ thấy một chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt, theo bản năng nhìn sang, hắn liền thấy cái rìu mà hắn vừa cầm giờ đây đã cắm sâu vào vai hắn, mơ hồ nhìn thấy được cả xương! Hắn ta kêu lên sợ hãi một tiếng, mắt trợn trắng rồi ngã ngất xuống mặt đất!
Chỉ ở trong chớp mắt, trên mặt đất cũng đã có bốn người ngã xuống! Ba người trọng thương ngã xuống đất, gẫy tay, gẫy chân, một người thì bị con dao chính hắn mang tới đâm xuyên qua ngực.
Trên trán tên cầm đầu bắt đầu chảy đầy mồ hôi lạnh! Một nửa cảm thấy sợ, một nửa là đau đớn, hắn ta vừa mới vọt tới gần Cố Ninh đã bị cô một chân đá bay! Tự mình trải qua mới biết được, người con gái dáng người nhỏ bé, yếu đuối này có bao nhiêu sức lực! Lúc bị đá bay, dường như sinh ra ảo giác, hắn ta cảm thấy mình như bị một tê giác to lớn xông đến, dùng đầu húc mạnh vào người! Mà bây giờ, hắn nằm ở góc tường mà không thể đứng dậy nổi, vừa động đậy liền cảm thấy cả người đau đớn, chắc là đã gãy mấy cái xương.
Hắn mang nhiều người như vậy vốn là muốn nhanh chóng xử lý cô, ai mà biết vận khí của bọn họ lại “tuyệt” như vậy! Không ngờ gặp gỡ được Cố Ninh! Lão Vương hứa hẹn chỉ cần hắn giết chết Cố Ninh, sẽ cho bọn họ vật tư đủ cho nửa tháng! Bây giờ là mạt thế, giết một người chỉ là chuyển nhỏ. Đâu ai quan tâm là già trẻ gái trai?
Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, sẽ gặp phải một cô gái giết người không ghê tay! Hắn ta nhìn cô gái tóc vàng đang múa dao đằng kia, trong lòng dâng lên một trận sợ hãi!
Nhưng Cố Ninh cũng cảm thấy nhẹ nhàng như đám đông nhìn thấy, bàn tay bị thương ảnh hưởng nghiêm trọng tới khả năng chiến đấu của cô, nhiều lần tay tê dại khiến cho cô suýt nữa buông tay! Đồng thời, sức lực cô cũng dần yếu đi! Cho nên mỗi động tác đều không hề lưu tình, những người đó thật sự muốn giết cô, mỗi một công kích đều hướng tới điểm yếu của cô!
Cố Ninh hung hăng lấy dao đâm vào ngực một tên, người này chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, hắn ta không dám tin mở to hai mắt nhìn cô, âm thanh đau đớn cũng không thể phát ra. Ánh mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi, tuyệt vọng, cùng hận thù, tay phải nắm chặt cánh tay cô. Nhưng mà Cố Ninh chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó liền duỗi tay đẩy hắn về hướng dao của đồng bọn mình.
Đối với sinh mạng của bản thân, cô không muốn thương hại bất cứ ai đe dọa mình.
Khi dao của tên đồng bọn kia đâm phải cậu ta, biểu cảm của hắn ta xuất hiện vẻ hốt hoảng! Cố Ninh nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn ta, sau đó mạnh mẽ vặn ngược, đem người đè xuống đất, cô không chút do dự dùng dao chém vào cổ hắn ta!
Một chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt Cố Ninh, cô không lau mà chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người đứng cách mình 3 mét. Không một ai dám tiến lên, ai nấy đều sợ hãi lùi về sau.
Sau đó, cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn lên những người đang đứng bên cửa sổ hóng hớt, bọn họ lập tức chột dạ trốn ra sau. Cuối cùng, Cố Ninh bình tĩnh nhìn người đàn ông đã bị chém đứt một cánh tay đang nằm trên vũng máu, chậm rãi đi về phía trước.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ âm thanh la hét của tên đầu tiên, không hề có âm thanh nào khác.
“Bạch Lang lão đại!”
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, một người xông vào.
Toàn bộ phòng họp có sáu, bảy người, tất cả đều đồng loạt quay ra nhìn người vừa chạy vào.
Bạch Lang đang chán nản ngồi họp, lập tức tỉnh táo hỏi: “Chuyện gì?”
Người thanh niên chạy tới cẩn thận nhìn thoáng qua người ngồi ở vị trí thứ hai, bên cạnh Bạch Lang, Vương Kế Trung, sau đó mới trả lời: “Vừa rồi có mười mấy người mang theo đao đi đòi giết cô gái kia.”
Cô gái kia, chắn chắn là người ở cổng trường sáng nay, Cố Ninh.
Ngồi bên phải Bạch Lang là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nhìn thoáng qua nụ cười có chút đắc ý của Vương Kế Trung, ánh mắt đằng sau gọng kính vàng hiện lên một tia không vui.
Tam Ca đột nhiên ngồi trên ghế đứng lên: “Cái gì?!”
“Phải không?” Bạch Lang nghiêng người liếc mắt qua Vương Kế Trung rồi Tam Ca, sau đó nói: “Sau đó thì sao? Bị giết rồi?”
“Không, không có.” Người thanh niên kia nói.
“Không có?” Bạch Lang kinh ngạc, có chút châm chọc nói: “Cô ta chạy kịp?”
“Không, không phải.” Cậu ta lắc đầu, ánh mắt không nhịn được hiện lên một tia sợ hãi: “Mười ba người, ba người đã chết, năm người trọng thương, còn có năm đã kịp chạy thoát.”
“Cái gì?!” Lúc này đổi lại là Vương Kế Trung kích động đứng lên, tay chống trên bàn không dám tin trừng mắt nhìn người báo tin.
Tam Ca trầm ổn ngồi xuống, châm chọc Vương Kế Trung: “Lão Vương sao lại kích động? Cũng không phải ông hạ thủ giết người.”
Vương Kế Trung tự biết mình thất thố, vội vàng ngồi xuống.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nam nhìn Tam Ca nói: “Tam ca, xem ra cậu thật sự coi trọng cô gái này nha, còn phái người bảo vệ.”
Tam Ca đang muốn nói chuyện.
Lại bị cậu thanh niên báo tin còn mang theo giọng nói hoảng sợ ngắt: “Không… Không phải.” Cậu ta nhớ lại một màn kia trong đầu, sợ hãi nói: “Là một mình cô ta… Một mình cô ta làm.”
“Cái gì?!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");