Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
  3. Chương 38: Khái niệm cơ bản
Trước /128 Sau

Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 38: Khái niệm cơ bản

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Ninh không lo lắng về việc tại sao Hướng Hứa lại có được khả năng như vậy mà cố gắng khai thác về những điều mà cô bé biết.

Bao gồm cả việc chỉ có tinh hạch có màu mưới có thể làm cho con người xuất hiện được dị năng hay tinh hạch trong suốt chỉ có thể bổ sung dị năng đã bị tiêu hao.

Đối với việc này, Cố Ninh tỏ vẻ nghi vấn: “Năng lượng sẽ bị tiêu hao sao?”

“Đúng vậy.” Hướng Hứa nghiêm túc trả lời: “Tựa như hôm này lúc ở cổng sắt, cô gái kia bắn ra được nhiều nhất hai mươi quả cầu lửa. Nói chung, mỗi lần tạo ra một quả cầu lửa đều sẽ tiêu hao một lượng năng lượng trong cơ thể cô ta.”

“Vậy còn em?” Cố Ninh hỏi.

“Tinh thần lực của tôi có thể bao trùm được toàn bộ khuôn viên trường. Nói cách khác, bất luận tôi muốn thấy thứ gì tôi đều có thể thấy được.” Hướng Hứa tự tin nói.

Điều mà Hướng Hứa đang nói đến không phải là nhìn bằng mắt thường, tinh thần lực không phải là một đôi mắt, mà nó là một loại cảm giác, giống như vô số xúc tua, chạm vào mọi thứ thông qua xúc cảm. Nó cũng giống như người mù đưa tay ra sờ một đồ vật, sau đó đó thông qua tinh thần lực truyền thông tin về một cách rõ ràng.

Giống như Hướng Hứa nói, tinh thần lực của cô bé ban đầu sẽ cảm giác được một số người đang đến. Nếu tập trung sẽ có thể phán đoán được xem đó là nam hay nữ thông qua quần áo của họ. Nếu muốn đạt được càng nhiều thông tin thì càng cần nhiều tinh thần lực hơn để quan sát chi tiết.

Không giống như việc nhìn bằng mắt thường chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy người đi đến là nam hay nữ, cao hay lùn, mập hay ốm.

Cố Ninh gật đầu, nói: “Vậy ngoại trừ có chức năng ra đa thì em không có thể làm gì khác không?”

… Hướng Hứa bị Cố Ninh so sánh như vậy liền choáng váng, nghĩ cẩn thận một lúc thì nhụt chí nói: “Tạm thời trước mắt là như vậy.” Nhưng cô bé nhanh chóng nói thêm: “Nhưng hiện tại tôi đang nghiên cứu tinh thần lực và cách sử dụng nó. Chị cũng biết thời gian từ lúc tôi ăn tinh hạch kia cũng không được mấy ngày. Nếu cho tôi thêm thời gian, chắc chắn tôi sẽ trở nên lợi hại hơn. Hơn nữa có thêm một cái ra đa cũng có thể giúp chị tránh né được rất nhiều nguy hiểm.”

Cố Ninh cũng không tiếp tục nói về vấn đề ra đa có hữu dụng hay không mà hứng thú hỏi: “Năm nay em mấy tuổi?”

Hướng Hứa bị cô đột nhiên thay đổi chủ đề thì sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu được ý tứ của cô, vì thế tự hào nói: “Tôi năm nay tám tuổi, năm ba trung học.”

Cố Ninh cũng không hỏi lớp mấy mà cô bé đã chủ động nói ra, không thể không nói cô bé đang cố gắng tìm thêm điểm cộng từ cô, chứng tỏ rằng cô bé thông minh hơn những gì mà cô tưởng tượng.

Nhưng phản ứng của Cố Ninh khiến Hướng Hứa thất vọng, cô chỉ lãnh đạm gật đầu, cũng không quá kinh ngạc.

Điều này khiến Hướng Hứa cảm thấy có chút thất vọng, cô từ khi mới sinh ra đã khác với những đứa trẻ khác, mở mắt ra đã có thể nhớ được mọi thứ. Khi mới có sáu tháng tuổi, cô đã có thể nói chuyện, một tuổi đã có thể nói chuyện lưu loát với người khác, đến nỗi khiến cho mọi người cảm thấy đau đầu về vấn đề học tập của mình. Chỉ mới có tám tuổi, cô đã nhảy lớp lên đến năm ba trung học, được lên không ít mặt báo và chương trình nổi tiếng nhưng cô đều từ chối.

Cô cùng các bạn cùng lớp căn bản không thể có cách nào giao tiếp với nhau, thậm chí người lớn cũng sợ khi đối mặt với cô.

Cô rất giỏi về việc quan sát người khác và dễ dàng nắm bắt được nhược điểm của đối phương.

Còn về phần Cố Ninh, cô đã thận trọng thăm dò nhưng ngoài việc tiết lộ bí mật lớn nhẩt của bản thân về việc mình có thể nhìn thấy tương lai, nhưng Cố Ninh không hề kinh ngạc mà lại bĩnh tĩnh khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Mà rất lâu rồi, cô không cảm thấy sợ hãi bất kỳ điều gì.

Cố Ninh không có thời gian để quan tâm cảm xúc của Hướng Hứa như thế nào, mà đang cẩn thận cân nhắc những gì cô bé nói. Sau khi suy nghĩ thì đưa ra được kết luận rằng, sau khi ăn tinh hạch, có thể có dị năng hay không đều phụ thuộc vào cơ thể của con người.

“Em nói tỷ lệ ăn tinh hạch để có dị năng không phải là một trăm phần trăm.”

Hướng Hứa nhanh chóng loại bỏ đi cảm cúc tiêu cực, trả lời vấn đề của Cố Ninh: “Đúng vậy, có nhiều người là dị năng giả, nhưng số người vẫn là người bình thường vẫn nhiều hơn. Có thể là một phần mười, cũng có thể là một phần một trăm.”

Tâm tình Cố Ninh bây giờ cũng không tốt, thậm chí còn có chút buồn bực: “Cho nên, chị là một trong số những người nhiều hơn kia.”

Đây là một câu trần thuật. Bời vì từ sau khi cô ăn viên tinh hạch kia, cô căn bản không thấy bản thân có điều gì khác biệt, nếu không phải không gian kia của cô có biến đổi lớn thì chắc chắn cô sẽ thấy rất buồn bực. Nhưng so với không gian chỉ có tác dụng duy nhất là giúp cô thay đổi tâm trạng và thả lỏng cơ thể, cô vẫn muốn tăng cường thực lực của bản thân mình. Nhưng cô đã thử qua, không gian ngoại trừ cô thì không ai có thể tiến vào.

“Thật kỳ lạ.” Nói tới đây hai lông mày của Hướng Hứa không nhịn được mà nhíu lại: “Tôi có thể cảm nhạn rõ ràng có một nguồn năng lượng đang dao động trong chị. Hơn nữa vòng tròn xung quanh con người cũng chỉ xuất hiện khi xảy ra biến dị. Nhưng chị lại không thể tạo ra được dị năng, tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

Cố Ninh trong lòng thầm tự hỏi liệu có phải năng lượng đi vào cơ thể cô đều đã bị không gian kia hấp thụ hay không, sau đó tự động tiến hóa, khiến cho cô dù đã xuất hiện biến dị nhưng không thể tạo ra dị năng. Nếu đúng… Cố Ninh liền cảm thấy trong lòng phiền muộn, thở dài một hơi.

Cố Ninh cùng Hướng Hứa nói chuyện rất lâu.

Cuối cùng, cô kết luận: “Em thực sự thông minh, nhưng là người thông minh thì thường có chủ ý của riêng mình. Tôi có thể đảm bảo em nếu em đi theo tôi, sẽ không bao giờ phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng phải hứa với tôi một điều.” Cố Ninh nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không coi em là trẻ em mà đối xử, cũng có thể sẽ ép em sử dụng dị năng của mình. Em phải hoàn toàn nghe lời tôi, thể hiện sự thông minh của mình một các hợp lý, còn có phải quản lý tốt người anh trai kia của em. Nếu em hứa có thể thực hiện những điều đó thì bây giờ em có thể chuyển sang ký túc xá ở với bọn tôi.”

Hướng Hứa không hề bị những lời Cố Ninh nói mà sợ hãi, ngược lại lại nở một nụ cười thoải mái. Bên má phải cô bé có má núm đồng tiền lúc hiện lúc ẩn khiến cô bé có thêm vài phần đáng yêu, nói: “Trước đó, tôi với anh trai luôn lo lắng sẽ phải mùa đông này như thế nào. Tôi cùng anh trai đã thề trước mộ của ba mẹ, nhất định phải sống thật tốt. Nhưng chúng tôi còn quá nhỏ, mà thế giới này lại quá mức nguy hiểm, có lẽ chúng tôi chưa kịp trở nên mạnh mẽ đã bị nơi này giết chết.” Cô bé nhìn Cố Ninh, trong ánh mắt ngập tràn kia cảm kích: “Tôi thực sự rất thông minh, bởi vậy tôi biết, nếu tôi bỏ qua cơ hội này thì tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai. Chúng tôi sẽ chứng minh cho chị thấy, quyết định của chị hôm nay là vô cùng chính xác.”

Sau khi Hướng Hứa ra khỏi cổng ký túc xá, cô mới cảm thấy sợ hãi.

Bất luận dù cô có nói chuyện ly kỳ hay cảm động lòng người, Cố Ninh luôn nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng. Giống như cuộc nói chuyện này, đối với cô là vấn đề quyết định sống còn nhưng đối với Cố Ninh, đó chỉ là một quyết định, có hay không đều không quan trọng. Thái độ Cố Ninh khiến cho cô phải đánh ra con át chủ bài của chính mình, thậm chí còn phải đáp ứng điều kiện của cô ấy.

Nhưng không biết vì lý do gì, lẽ ra người chiếm thế chủ động trong cuộc nói chuyện này phải là cô, nhưng mọi thứ diễn ra vượt quá dự tính của cô. Tuy kết quả khôgn giống với những gì cô mong đợi nhưng cô lại cảm thấy vô cùng cao hứng…

Thấy vẻ biểu cảm lo lắng cho mình của Hướng Dật, Hướng Hứa chỉ gật đầu với cậu ta một cái, sau đó nở một nụ cười nruwjc rỡ nhất từ khi mạt thế xẩy ra đến giờ.

Cuối cùng, hai anh em Hứa Dật và Hướng Hứa chuyển đến ký túc xá ở cùng Cố Ninh.

Trình Minh cùng cổ đạo trưởng không hề biết gì về Hướng Hứa nên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Bởi vì trong mắt họ, Cố Ninh không phải người có lòng trắc ẩn đến như vậy.

Cố Ninh bảo Hướng Hứa giới thiệu qua về dị năng của mình, ngoài trừ Hứa Dật ở bên ngoài, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rõ ràng khả năng của Hướng Hứa khiến bọn họ kinh sợ.

Cổ đạo trưởng cảm khái nói: “Ra đa công nghê cao.”

Tiếp đó mọi người tự giới thiệu về bản thân mình.

Sau đó, Cố Ninh bắt đầu vào vấn đề chính.

“Tôi định sẽ nói tin tức về tinh hạch cho Tam Ca, để bọn họ ra ngoài giết tang thi, thu hoạch tinh hạch. Tranh thủ lúc chưa có nhiều người biết về tin tức này, chúng ta phải nắm được quyền chủ động. Khoảng thời gian này chính là lúc chúng ta có thể đuổi kịp và vượt qua những người khác.”

Cổ đạo trưởng gật đầu, nói: “Cố Ninh nói rất đúng, một khi tin tức này được truyền ra, nhất định sẽ làm những người khác phát điên.”

Những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý.

Hơn nữa còn có chút kích động, bất luận là Trình Minh cùng cổ đạo trưởng tận  mắt nhìn thấy Nhan Ngọc sử dụng dị năng hay nghe kể lại như Hoàng Mộng Dao hay Tạ Vũ Hồng, đối với loại dị năng tay không tạo ra lửa này đều mong muốn có được.

Cố Ninh quét mắt nhìn mọi người trong phòng, hỏi: “Như vậy, mọi người đều nguyện ý đi theo tôi?”

Mọi người đều liếc nhìn nhau, sau đó trịnh trọng gật đầu một cái.

Rõ ràng, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này.”

“Tốt.” Cố Ninh nói: “Hướng Hứa, em sẽ phụ trách giám sát cổng trường, nếu có xe quân đội trở về thì đó chính là Tam Ca, lập tức báo cho tôi biết.”

Hướng Hứa gật đầu, đồng tử hơi co lại, đồng thời tinh thần lúc tràn ra ngoài, hướng đến công rtruownfg.

Trong khi giám sát cổng trường, Hướng Hứa vẫn luôn nhìn Cố Ninh, chừo chỉ thị tiếp theo từ cô.

Hoàng Mộng Dao nói: “Nhưng nếu chúng ta đi mất,ai sẽ chăm sóc cho chú và dì?”

Cố Ninh nói: “Tôi sẽ đưa họ tới chỗ Tam Ca.”

Cho dù đám người Nhan Ngọc và Vương Kế Trung muốn tìm đến cô để gây chuyện nhưng cũng phải để ý đến súng trong tay Tam Ca.

Cố Ninh nói tiếp: “Chờ đến khi có dị năng, chúng ta có thể thử đến khu vực trugn tâm thành phố, nơi có nhiều tang thi hơn để luyện tập. Hơn nữa, mùa đông sắp tới rồi, chúng ta cần có nhiều vật tư hơn, còn cả quần áo chống rét cùng chăn bông nữa.” Khôgn chỉ có bọn họ, phía bên Tam Ca còn có ninh lình và trẻ con. Cố Ninh không bao giờ có thể quên được ánh mắt đầy tò mò mà ngoan ngoãn đó. Bây giờ, mừa hè thì nóng như lò nung, mùa đông thì lạnh giá khắc nghiệt, còn có thể có bão tuyết nữa.

Đâu là mùa đông đầu tiên từ sau khi mạt thế diễn ra, đa số mọi người đều vội vã rời khỏi nhà, không kịp mang theo quần áo chống rét cùng vật tư. Chỉ sợ rằng hơm một trăm đưa trẻ kia hơn một nửa không thể sống sót qua nổi mùa đông này. Như Tam Ca nói, bọn trẻ này hiện tại còn yếu ớt, nhưng mộp ngày nào đó, khi thế hệ chúng ta gài  đi, thì bọn trẻ sẽ trưởng thành và trở nên mạnh mẽ.

Bọn chúng sẽ là hy vọng của thế giới này.

Cho nên, nếu có thể, cô cũng hy vọng có thể giúp bọn trẻ vượt qua mùa đông đầu tiên này.

Khu vực trung tâm thành phố ;à nơi có nhiều tang thi nhất và cũng chính là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Khi mạt thế xảy ra, rất nhiều người đã chạy trốn ra khỏi nơi đó, và cũng khôgn có ai dám đặt chân tới đó nữa. Mọi người chỉ dám tìm những nơi hẻo lánh để ẩn náu.

Nhưng cũng có nghĩa là có rất nhiều siêu thị lớn, trung tâm mua sắm và các cửa hàng tạp hóa chưa bị càn quét, nơi đó sẽ có rất nhiều vật tư mà họ đang cần.

Nghĩ như vậy, sau này khi không gian tiến hóa, căn phòng kia cũng trở nên rộng lớn hơn, cô có thể càn quét hết các trung tâm thương mại cùng siêu thị lớn của toàn thành phố.

Tất nhiên, cô cùng không quên kế hoạch đến tiệm vàng để thu thập những thứ còn sót lại.

Hiện tại cô rất nghèo, cực kỳ nghèo, thế giới này tuy rằng nguy hiểm nhưng có rất nhiều tiền, ít nhất có thể trả hết những món nợ còn thiếu của gia đình cô.

Tóm lại, việc cấp bạch bây giờ là tiến hóa dị năng. Kể cả ba mẹ cô, nếu ba mẹ Cố có thể tiến hóa dị năng, cô cũng không muốn họ đi giết tang thi, chỉ cần họ có thể tự bảo vệ được mình là cô đã có thể nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.

Nếu may mắn, cổ đạo trưởng, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao cùng Tạ Vũ Hồng đều có thể thành công tiến hóa dị năng, áp lưucj lên cô cũng nhẹ đi không ít.

Còn nếu không may, không có ai tiến hóa dị năng, cô cần phải xem xét xem có cần một đồng đội như vậy không.

Tuy biết rằng có chút tàn nhẫn nhưng ai họk cũng không phải người thân, quen biết cũng chỉ mới có hai ngày, bọn họ đơn giản là thấy cô có thực lực mà thôi. Mà cô cũng bởi vì họ không có thực lực mà loại bỏ. Mỗi người đều có thứ mình muốn.

Đương nhiên cô cũng khôgn muốn mọi chuyện diẽn ra như vậy, dù sao trước đây xảy ra nguy hiểm, bọn họ đều là những người đầu tiên đứng lên vì cô, cũng luông tỏ ra đồng tình trước những quyết định của cii. Bốn người này vẫn có thể tin tưởng được, sau khi mạt thế diễn ra, người như vậy cũng không dễ tìm được.

Cố Ninh cân nhắc đến rất nhiều thứ.

Còn mấy người cổ đạo trưởng lại đang đắm chìm trong hưng phấn vì sắp có được ‘siêu năng lực’.

Bọn họ đối với dị năng cũng chưa hiểu rõ ràng.

Hướng Hứa không được sự cho phép của Cố Ninh, cũng không chủ động phổ cập kiến thức cơ bản về tinh hạch và dị năng cho bọn họ.

Mà Cố Ninh lúc nói chuyện với Hướng Hứa đã hiểu một chút về dị năng.

Dị năng về cơ bản có bảy hệ khác nhau.

Hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, một hệ tốc độ và một hệ lực lượng.

Nhan Ngọc có thể tạo ra quả cầu lửa nên thuộc về hệ hỏa.

“Tôic ó thể cảm nhận được dao động dị năng trong cơ thể cô ta, rất mỏng manh. Năng lượng cũng rất ít nên mới bị tiêu hao nhanh chóng.” Hướng Hứa miêu tả cảm nhận lúc đó.

Còn sức mạnh tinh thần của Hướng Hứa thuộc về hệ biến dị dị năng.

Con người điều khiển dị năng để chiến đấu là hình ảnh mà không ai có thể tưởng tượng được.

Theo miêu tả của Hướng Hứa, Cố Ninh dường như thấy được một khung cảnh trnasg lệ, từ từ mở ra một bí mật trước mắt cô.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thoáng qua nhưng khiến cô bắt đầu trở nên sôi sục vì nó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /128 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net