Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối mặt với lời mời kỳ lạ của Cố Ninh, Phương Pháp ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Cố Ninh, em nói nghiêm túc sao? Em không nói thì anh cũng muốn đi cùng em.”
Mọi chuyện được quyết định trong vui vẻ.
Phương Pháp đột nhiên hỏi: “Vậy còn Trang Thần thì sao? Em có định cho cô ấy vào nhóm không? Cô ấy là dị năng hệ phong, thân thủ cũng rất lợi hại.”
Cố Ninh trầm ngâm một lúc rồi do dự lắc đầu: “Tạm thời tôi chưa có ý định này. Tôi cảm thấy quan hệ của cô ấy với một đoàn đội khác không bình thường. Tuy rằng tôi coi trọng nhưng hiện tại vẫn chưa hiểu rõ gì về cô ấy, chỉ sợ sẽ có phiền phức.”
Phương Pháp gật đầu nói: “Em lo lắng cũng đúng. Thân phận Trang Thần tuyệt đối không hề đơn giản. Lần trước có một đám người cướp máy bay nhận ra được cô ấy, một nhóm năm người toàn bộ đều là dị năng giả, lại còn cực kỳ kiêu ngạo.” Anh dừng lại rồi lại bổ sung thêm: “Nhưng cô ấy là người tốt.”
Cố Ninh đương nhiên biết anh đang nói đến chuyện chân anh bị thương, hành động cũng không thuận tiện, chứng tỏ từ khi bọn họ tách nhau hai người họ gặp không ít nguy hiểm, Trang Thần tuy quen anh không lâu, chỉ là đi chung đường, dù cô giữa đường bỏ lại anh cũng không ai nói được gì, nhưng cô không hề bỏ lại anh, điều này đáng được trân trọng.
Chỉ là Trang Thần lại có quan hệ thân thiết với Bạch Lang. Bạch Lang với cô không có xung đột gì lớn nhưng cũng tương đối căng thẳng. Trang Thần có thân phận như vậy khiến cô không thể không thận trọng.
Lúc sau, Cố Ninh cũng cố tình không đề cập đến vấn đề này với Trang Thần. Ngược lại Trang Thần lại chủ động hỏi thăm Cố Ninh: “Cố Ninh, tiếp theo cô định làm gì? Không phải là định ngây ngốc ở lại đây chứ? Không phải tôi nói quá nhưng nơi này tuy rằng tạm thời bây giờ an toàn nhưng cũng không có nghĩa là mãi mãi an toàn. Dù sao dị năng giả cũng là số ít, một phần ngàn, thậm chí là một phần vạn. Nếu có tang thi triều vây khốn thì không thể dựa vào mấy dị năng giả này được.”
Trang Thần thẳng thắn nói: “Ba mẹ cô không phải dị năng giả, bọn họ hẳn là nên tìm một nơi ổn định để có thể an dưỡng tuổi già. Lực lượng quân đội ở thủ đô là mạnh nhất, dị năng giả ở nơi đó cũng là nhiều nhất, nếu cô theo theo chúng tôi đu, bất luận là trên đường hay khi đã đến thủ đô, chúng tôi hứa sẽ đảm bảo an toàn cho ba mẹ cô. Tôi thực sự rất coi trọng cô, Cố Ninh, tôi hy vọng cô có thể cùng chúng tôi tới thủ đô.” Cô ấy dừng một chút, nói: “Tôi nghe Bạch Lang nói ở đây cô cứu giúp rất nhiều hơn, chủ yếu là trẻ em… Tuy rằng có chút tàn nhẫn nhưng hiện tại mà nói, thế giới này đối với bọn chúng vô cùng nguy hiểm. Muốn bảo vệ được người khác thì trước tiên cô phải đảm bảo mình có thể sống sót trước đã.”
Cố Ninh gật đầu nói: “Tôi biết.”
Trang Thần vỗ vai cô nói: “Chúng tôi hẳn sẽ dừng lại ở chỗ nảy tầm ba, bốn ngày, cô có thể suy nghĩ một chút. Nếu muốn đi cùng chúng tôi, cô có thể đưa theo Phương Pháp cùng ba mẹ cô, đương nhiên, chúng tôi cũng hoan nghênh những dị năng giả khác.”
Cố Ninh cười nói: “Được. Tôi sẽ sớm đưa cho cô câu trả lời.”
Trang Thần cũng mỉm cười, tùy tiện vuốt tóc nói: “Vậy được rồi, Phương Pháp kia, trả lại cho cô đó.”
Cố Ninh gật đầu nói: “Được.”
Trang Thần chào Phương Pháp một tiếng rồi rời đi.
“Em không định đi cùng cô ấy đúng không?” Phương Pháp từ trên giường bước xuống.
Cố Ninh cười cười, không bày tỏ ý kiến, chỉ có thể nói đề nghị Trang Thần vô cùng hấp dẫn.
—–
Bên kia, Bạch Lang cùng Trang Thần cũng đang nói về việc này: “Tôi đoán cô ấy không chịu đi cùng cô.”
“Cô ấy bảo muốn chút thời gian để suy nghĩ.” Trang Thần dừng lại một chút: “Chỉ là tôi cảm thấy không có hy vọng lắm.”
“Cô ta chắc nghĩ mình là thánh mẫu Maria đi cứu vớt nhân loại.” Ân Tang bỗng nhiên cười khẩy nói.
Trang Thần lạnh lùng liếc cô ta một cái, nhìn thấy vết thương đã khép lại của Ân Tang nói: “Xem ra vết thương lành nhanh quá nên quên đau rồi đúng không?”
Ân Tang định mỉa mai lại một câu nhưng lại bị ánh mắt bâng quơ của Bạch Lang chặn lại.
Trang Thần nhìn Bạch Lang rồi lại nhìn an, đột nhiên xì một tiếng, vui vẻ nói: “Bạch Lang, tôi thực sự muốn nhìn thấy hình ảnh anh cùng Cố Ninh ở bên nhau.”
Bạch Lang có chút kinh ngạc.
Ánh mắt Ân Tang trầm lại.
Trang Thần một bên cười, một bên gật đầu nói: “Hẳn là cực kỳ xuất sắc.”
Bạch Lang trào phúng nói: “Xem ra không có Dịch Thiếu Khanh không có ở đây, cô thực sự cảm thấy nhàm chán.”
Trang Thần gật đầu, suy tư nói: “Hình như là thế, ít nhất anh ta không vô vị như mấy người.” Cô ngồi dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Bảo thủ hạ dị năng thủy của anh cho tôi hai xô nước, tôi muốn tắm rửa một chút.”
—–
Một màn giới thiệu căng thẳng đang diễn ra.
Trong đại sảnh im lặng không một tiếng động.
Trương Tiểu Bạch dựa vào người Phương Pháp, vẻ mặt vô hại như không có chuyện gì nói: “Phương Pháp à, anh cùng với Cố Ninh có quan hệ gì vậy? Sao lại quen nhau? Quen nhau bao lâu rồi?”
Phương Pháp cũng không nghĩ quá nhiều, miệng năm miệng mười kể sạch mối quan hệ của anh với Cố Ninh tốt như thế nào ra.
“À ~~~ mạt thế xảy ra mới quen nhau sao.” Trương Tiểu Bạch bắt được trọng điểm, ngoài ý muốn
“Nga ~~ mạt thế lúc sau mới nhận thức a.” Trương Tiểu Bạch bắt được lời nói trọng điểm, ngoài ý muốn sâu xa nói, cùng những người khác trao đổi một ánh mắt lúc sau không khí thực rõ ràng hòa hợp lên.
Trình Minh bị thương nặng, tuy rằng Cố Ninh đã dùng dị năng chữa cho cậu nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên hiện giờ vẫn còn đang hôn mê. Lúc trên xe cậu có tỉnh lại một lúc, sau đó lại hôn mê tiếp.
Mọi người bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Hoàng Mộng Dao phụ trách nhóm lửa, Chung Húc phụ trách ngưng tụ nước.
Chung Húc có thể nói là người khổ cực nhất, từ lúc trở về đã không ngừng ngưng tụ nước để mọi người dùng. Bởi vì có cả phụ nữ nên đám lính bọn họ phải từ bỏ ý tưởng tắm tập thể trong sân, chỉ có thể cho nước vào thùng rồi thay phiên nhau tắm rửa.
Cố Ninh ở trong siêu thị thu lại một đống quần áo nam làm đánh binh lính hưng phấn lựa chọn quần áo của mình, chỉ tiếc thời điểm mạt thế bùng nổ là mùa hè nên phần lớn quần áo trên kệ đều là quần áo mùa hè. Bọn họ đem hết bùn đất trên người lau sạch sẽ, mặt mũi cũng rửa sạch, đến lúc mặt quần áo mới lên lập tức cảm thấy thông mũi. Ngày thường bọn họ chỉ có một bộ, dù có bẩn thỉu hôi hám đến mức nào cũng không đổi được. Cuối cùng bọn họ nghĩ ra biện pháp, đem quần áo giặt sạch sẽ rồi nhờ Hoàng Mộng Dao dùng lửa sấy khô.
Đám trẻ con rốt cuộc cũng tìm được việc để làm, tranh nhau đem quần áo bẩn của mọi người ném vào chậu nước giặt sạch sẽ. Chúng không chê bẩn thỉu, ngoan ngoan giặt khiến người khác nhìn mà đau lòng, nước giặt ra cũng toàn là nước bùn đất.
Sau đó Hoàng Mộng Dao dùng lửa hong khô quần áo. Khi Trang Thần đến cửa nhìn thấy thì cảm thấy vô cùng thú vị, trực tiếp dùng dị năng hệ phong của mình thổi đến chỗ quần áo đang phơi, đám trẻ con thấy thế thì vui vẻ nhảy nhót hoan hô.
Bên mẹ Cố đang chuẩn bị cơm chiều, Trương Dương vốn là đầu bếp, vung muôi vung đũa so với mẹ Cố còn thuận tay hơn, mấy người còn lại đều là trợ thủ, mẹ Cố phụ trách chỉ huy. Đám binh lính cơ bản đều không cho mẹ Cố động thủ, bà đành đứng đó chỉ bọn họ cách làm. Ba Cố vui vẻ nói với Cố Ninh: “Không ngờ mẹ con lại rất có phong thái của tổng chủ huy như vậy nha.”
Cố Ninh thu toàn bộ vật tư trong siêu thị nên có thể nói cần cái gì thì có cái đó, chỉ cần ai yêu cầu thứ gì, cô lập tức có thể biến ra từ trong không gian. Một đám trẻ con đi theo sau cô đều ngỡ ngàng kêu lớn.
Nơi nào thiếu bàn thiếu ghế, Tam Ca nhanh chóng dùng dị năng hệ thổ của mình làm ra, toàn những đồ dùng hữu dụng.
Trong sân đám trẻ con náo nhiệt vui đùa làm con người ta hốt hoảng như trở về thời hiện đại, trên mặt mỗi người đều không tự chủ được mà nở nụ cười, cảm giác này khó có thể thấy được ở mạt thế.
Cố Ninh đi qua đám trẻ đang vui vẻ cười đùa, nói với ttn: “Tuy tôi không dám chắc có thể bảo vệ được chúng lớn lên, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trang Thần mỉm cười, rồi lại thở dài, mang theo chút tiếc hận nói: “Xem ra đây là đáp án của cô.”
Cố Ninh cười nói: “Đúng, đây là câu trả lời của tôi.”
“Kỳ thật tôi không hiểu được.” Trang Thần do dự một luc rồi nói: “Rõ ràng cô đã bị xe bỏ lại, tại sao cô có thể…”
“Bởi vì họ không phải những người đó.” Cố Ninh nhìn Trang Thần, đôi mắt sáng lên: “Tôi tin rằng, nếu sự việc như vậy diễn ra ở đây bọn họ sẽ không chút do dự cứu tôi. Ba mẹ tôi ở đây, còn có nhiều bạn bè, đồng đội như vậy, tôi thấy rất tốt.”
Trang Thần sửng sốt, nhướn mày nói: “Nói như vậy là cô muốn tha thứ cho những người kia?”
“Tha thứ?” Cố Ninh bỗng nhìn Trang Thần cười: “Nếu cô xui xẻo gặp bọn họ trên đường, coi như nể mặt tôi, đừng cho bọn họ sống tốt quá!”
Trang Thần lại một lần nửa sửng sốt, sau ó đột nhiên sảng khoái cười lớn.
Cố Ninh cũng mỉm cười, nhìn về phía chân trời.
Cô sẽ vinh viễn không bao giờ quên khoảnh khắc tuyệt vọng khi chiếc xe đó bỏ đi, cũng không quên cảm giác đau đớn thống khổ khi virus tang thi phát tác.
Tha thứ?
Cố Ninh lạnh lùng cười một tiếng.
Có lẽ nếu những người đó nộp mạng cho cô thì còn có thể được…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");