Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vi-rút theo mạch máu , kinh mạch nhanh chóng khuếch tán đến từng bộ phận trên cơ thể thiếu niên, trong đại não hắn cảm thấy từng tế bào đang nhanh chóng tiêu vong, đau nhức kịch liệt khiến hắn gầm rú điên cuồng, dốc sức liều mạng dùng đầu nện lên đất tuyết.
"Rống, rống!"
Trong cổ họng thiếu niên phát ra tiếng gào thét trầm thấp quái dị hoàn toàn không giống thanh âm mà con người có thể phát ra, tràn ngập thống khổ và thô bạo.
Mấy phút đồng hồ sau, thể năng thiếu niên hoàn toàn bị tiêu hao, tim hắn hoàn toàn ngừng đập, đầu cúi trên mặt tuyết, thân thể không cử động, đã hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
Phạm Hương Ngữ ngồi chồm hổm xuống, thò tay đặt tại trên đầu của hắn nói: "Đại não đang tạo ra ý thức thể mới, chậc chậc, dưới sự kích thích của vi-rút, chuỗi gien trong cơ thể hắn hoàn toàn tan vỡ và lột xác, thể chất rõ ràng từ gấp hai mươi nhảy lên tới mức gần ba mươi lần, thật không biết vi-rút này đến tột cùng là vật chất gì, quá thần kỳ!"
Hắc Nguyệt kinh ngạc nói: "Không phải chứ, lúc này mới vài phút thể chất đã tăng lên gấp mười lần? "
" Cũng không có gì." Vẻ mặt Lâm Thi Vũ như thường nói: "Tiểu Siêu đã từng nói qua, chúng ta phục dụng nguồn năng lượng tiến hóa kỳ thật chính là là một loại vi-rút tinh hoa, chỉ có điều nó cùng sinh mạng thể bên trong huyết nhục kết hợp nên xuất hiện biến hóa kỳ lạ mới có thể bị những người bình thường như chúng ta dùng, ngươi có thể gọi nguồn năng lượng tiến hóa này là ' vi-rút Dịu dàng ngoan ngoãn ' mà vi-rút trên người hủ thi và quái vật là ' Vi-rút Cuồng bạo ' ".
"Vi-rút cuồng bạo sẽ phá hủy toàn bộ cơ thể người, trừ khi thể chất kinh người nếu không khó có thể thừa nhận, vừa rồi Tiểu Hương Hương dùng chính là vi-rút cuồng bạo sau khi chiết xuất, đối với nàng mà nói hẳn là tiêu hao không nhỏ. "
Phạm Hương Ngữ khanh khách cười, khẽ nói: "Cũng còn ngươi hiểu được nỗi đau của người , không giống những người khác. "
" Thôi cái trò này đi." Lâm Thi Vũ nói chuyện không lưu chút mặt mũi nào, lời nói sắc bén: "Tiểu Siêu cho ngươi khống chế hắn, sau khi hắn trở thành hủ thi thì năng lực đặc thù vẫn được bảo lưu như cũ, loại năng lực từ trường mạnh như vậy tuyệt đối là bảo bối không thể thiếu trong quân đội hủ thi của ngươi, nếu không ngươi đâu có chịu như vậy! "
Phạm Hương Ngữ tức giận nhìn nàng nói: "Ngươi thực không đáng yêu. "
" Ngươi cũng không thục nữ. "Lâm Thi Vũ nhún vai.
Hắc Nguyệt nghi hoặc nhìn Lâm Siêu nói: "Nếu như Tiểu Hương có thể làm cho hủ thi tiến hóa, vì sao không khống chế nữ nhân kia, hình như nàng là tiến hóa giả hệ tinh thần, hơn nữa cũng giống thiếu niên này là thể chất đạt đến gấp hai mươi, có lẽ nàng là át chủ bài trong đội ngũ bọn hắn, nếu như có thể khống chế được thì trong đội ngũ chúng ta liền có hơn một năng lực giả hệ tinh thần, sau này đụng với tiến hóa giả hệ tinh thần khác cũng không đến mức không có năng lực chống cự."
Phạm Hương Ngữ liếc Lâm Siêu nói: "Cái này còn không đơn giản sao, đây là vì hắn đề phòng ta, sợ ta khống chế nữ nhân kia nhỡ ra bỗng chốc đánh lén hắn khi hắn không chú ý thì ngươi cảm thấy hậu quả sẽ là gì? "
Hắc Nguyệt không khỏi ngơ ngẩn.
Lâm Siêu đạm mạc nói: "Có thể làm việc chính được chưa? "
Phạm Hương Ngữ thè lưỡi nói: "Đợi ta nhìn một chút. " Nói xong, nàng duỗi bàn tay tuyết trắng ra tiếp xúc trên đỉnh đầu thiếu niên, trên thực tế coi như là không dùng bàn tay chạm đến thì nàng cũng có thể cảm ứng được, chẳng qua là phải phí sức một chút.
Một lát sau, nàng đứng dậy nói: "Đã tìm được rồi, ta để cho hắn đi trước dẫn đường, được không? "
Lâm Siêu gật đầu : "Xuất phát. "
Giờ phút này thiếu niên đã bị lây nhiễm thành hủ thi, vẻ mặt nó chết lặng, huyết sắc trên mặt hoàn toàn không có, đồng tử trong mắt co lại thành một cái điểm nhỏ lộ ra mảng lớn tròng trắng mắt, diện mạo cực kì khiến người ta sợ hãi, lúc này vết máu và thương tích trên cổ hắn đã cứng lại thành màu nâu, thân thể dùng một tư thế kỳ quái đứng vững.
"Đi!" Phạm Hương Ngữ khẽ quát một tiếng.
Ánh mắt thiếu niên hủ thi chuyển động, thân thể loạng choạng tiến tới phương hướng Phạm Hương Ngữ chỉ lệnh, tuy rằng tư thế thân thể quái dị nhưng tốc độ đi tới cũng không chậm.
...
Khu vực này tuyết rơi trắng xoá, một vài đường vẽ bằng thuốc màu đỏ vẽ loạn vòng quanh một cái địa bàn.
Phạm vi quản hạt của căn cứ này hiện ra vô cùng rộng lớn, trong mỗi tòa cao ốc bỏ hoang có khoảng cách rất xa nhau được phân công cơ sở trinh sát ngầm, quy định mười hai tiếng đồng hồ luân phiên một lần. Những nhân viên trinh sát này mang theo bánh khô nén, những cái bánh này được làm ra từ lúa mì, nên toàn bộ thời gian đều giám sát tất cả động tĩnh bên trong khu vực.
Một khi có quái vật khổng lồ xâm lấn sẽ lập tức sử dụng bề mặt đường dẫn truyền đến máy truyền tin để thông báo.
Nếu những người căn cứ khác muốn lén lút tiến vào nơi đây cũng sẽ bị bọn hắn phát hiện, tuyệt đối không ai nghĩ đến những cao ốc bỏ hoang này ẩn núp một đôi mắt âm lãnh.
Vượt qua phạm vi lớn của tầm mắt trinh sát, cộng thêm lớp phòng ngự bằng sức mạnh quân sự cường đại, tâm tình những người đang cư trú trong căn cứ đều rất thả lỏng, mỗi đêm đều có cảm giác an toàn mà ngủ không giống như những người một thân một mình sinh tồn tại hoang dã khi ngủ cũng phải ôm binh khí, hơi có gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị tỉnh giấc.
Mà mất ngủ sẽ dẫn đến tiêu hao thể lực khiến trong lúc chiến đấu liền trở thành tổn thương chí mạng, cho nên rất nhiều người lựa chọn gia nhập căn cứ, dù là ở chỗ này phải phục tòng mệnh lệnh, có khi sẽ mất đi tôn nghiêm nhưng ít ra không có khổ cực như vậy.
Tôn nghiêm của phần lớn những người này đều rẻ mạt và hèn mọn khó mà tưởng tượng.
Trong cao ốc trung ương của căn cứ.
Cao ốc cao vút này trước đây đã từng là trụ sở chính của một công ty trò chơi nào đó, giờ phút này đã trở thành hang ổ của thủ lĩnh căn cứ, là chỗ hắn ngủ.
Bên ngoài cao ốc có vô số binh sĩ tuần tra, có hệ thống cảnh báo bằng tia hồng ngoại, nếu như không có sự cho phép thì cho dù là một con ruồi biến dị cũng rất khó bay lén lút vào được.
Trong văn phòng chủ tịch trên đỉnh cao ốc.
Trần Bách Thắng ngồi trên ghế làm việc, trong tay bưng một cái ly chứa đầy rượu, học theo một ít hình ảnh thấy trên ti vi, nhẹ nhàng ưu nhã lắc lắc rượu đỏ trong ly.
Năm nay hắn hai mươi tám tuổi, tướng mạo bình thường chính là loại dân chúng điển hình mặt rộng, thân cao khoảng một mét bảy, trong mắt một ít cô gái xoi mói thì thân thể cao như vậy đã là cấp bậc "Tàn phế". Hắn sinh ra ở thành phố nhỏ, đi học ở đại học loại hai thông thường, sau khi tốt nghiệp tiến vào một công ty tư nhân cỡ trung, lăn lộn năm sáu năm vẫn là nhân viên quèn.
Vốn hắn đã không ôm bất cứ hy vọng nào đối với cuộc sống của mình, cảm giác tương lai lý tưởng nhất của mình chính là kết hôn với một em gái mà không ai muốn cưới, sau đó chịu đựng sống hết một đời liền xong.
Nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là xuất hiện ngoài ý muốn.
Giống như là ác ma phủ xuống thế gian, toàn cầu xuất hiện một loại vi-rút đáng sợ quét sạch toàn bộ nhân loại!
Khiến hắn cảm thấy may mắn chính là hắn sống độc thân một mình, bằng không mà nói chỉ sợ cũng sẽ giống như những người khác là bị người thân, người yêu , hoặc là trẻ con bị nhiễm vi-rút bên cạnh ăn tươi nuốt sống.
Tai nạn bộc phát không bao lâu, hắn đột nhiên phát hiện mình đã có được một loại năng lực đặc thù, điều này làm cho hắn vốn ở trong tuyệt vọng kinh hỉ như điên, thậm chí hắn cho rằng Thượng Đế bị nhân cách mị lực của hắn cảm động cho nên chọn trúng hắn trở thành chúa cứu thế, sau đó cố ý chế tạo ra trận tai nạn này để cho hắn đến cứu vớt, dương danh lập vạn.
Giống như trong phim ảnh, cứu nguy nhân loại trong nước lửa, cứu vớt Địa Cầu sau đó tiếp nhận cúng bái và sợ hãi thán phục của tất cả mọi người.
Nhưng mà khi hắn chiến đấu chính diện với con hủ thi đầu tiên thì chẳng qua là hắn miễn cưỡng thắng hiểm!
Một khắc kia, giấc mộng anh hùng của hắn vỡ tan rồi.
Một lần nữa hắn ẩn núp trong bóng tối, cẩn thận từng li từng tí để sinh tồn.
Trong khoảng thời gian sau này, hắn nhìn thấy rất nhiều tử vong cùng với tuyệt vọng, nhìn thấy rất nhiều người kêu la khóc lóc khi bị hủ thi ăn tươi nuốt sống, trông thấy rất nhiều người đang sống bị đói thành thây khô... Tâm hắn dần dần chết lặng, tuyệt vọng, hơn nữa càng ngày càng sợ hãi tử vong.
Hắn không muốn những thảm trạng tử vong nhìn thấy kia xảy ra trên người mình.
Hắn dốc sức liều mạng sống lay lắt kéo dài hơi tàn, vì sinh tồn hắn không từ thủ đoạn!
Theo như lời hắn, nếu như ông trời để cho ta làm anh hùng thì ta nhất định cứu vớt toàn bộ nhân loại, vậy hi sinh các ngươi thì có sao đâu?
A, đây không phải hi sinh mà là cống hiến vì nhân loại!
Cứ như vậy, trước đây hắn từ tầng lớp người bình thường dần dần đến hiện tại đã trở thành Chúa Tể của căn cứ!
Lúc này hắn đã lấy được tất cả hưởng thụ, híp mắt đánh giá văn phòng này, xem cả trăm lần không thấy chán, thời điểm trước kia văn phòng cấp bậc giống như vậy hắn cũng không dám nhìn, hôm nay lại có thể ngồi công khai ở chỗ này, loại cảm giác này khiến hắn mỗi ngày đều mỉm cười chìm vào giấc ngủ đấy.
Cho dù thân ở Địa Ngục, hắn vẫn có thể hưởng thụ rượu ngon, mỹ nữ. Từ trong thâm tâm hắn thường xuyên cảm tạ trận tai nạn này, nếu không thì cả đời hắn cũng không biết đến cảm giác khống chế sinh tử người khác lại tuyệt vời như thế tuyệt vời. Những người kia từng khiến hắn phải ngước nhìn lên, chỉ có thể tưởng tượng suy nghĩ dâm đãng về những phụ nữ xinh đẹp, vậy mà hiện tại lại thấp hèn giống như súc vật uyển chuyển hầu hạ dưới háng mình.
Hắn ngắm nhìn phương xa ngoài cửa sổ, tầm nhìn rộng lớn làm cho tâm tư hắn khoan khoái dễ chịu, hắn tin tưởng một ngày nào đó mình có thể thống trị toàn bộ thế giới, bởi vì năng lực của hắn là Vô Địch!
Bỗng nhiên trong tai Trần Bách Thắng truyền đến thanh âm gấp gáp trên mặt sàn tầng lầu, hắn thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn lại vừa lúc tiếng bước chân dồn dập kia vọt tới trước cửa rồi mạnh mẽ đẩy cửa ra.
Đây là một thanh niên có dáng người vạm vỡ, đường nét cơ ngực rõ ràng, nhìn là biết thường xuyên tập thể hình, cho dù là tiến hóa giả cũng chưa chắc có thể hình khỏe đẹp cân đối như vậy, hắn hơi thở dốc, vội vàng nói: "Lão đại, đã xảy ra chuyện! "
Trong lòng Trần Bách Thắng hơi sợ hãi nhưng mặt ngoài vẫn giữ vững bình tĩnh như cũ, lạnh nhạt nói: "Nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ vội vàng hấp tấp, có thể có chuyện gì, chẳng lẽ là quái vật khổng lồ đi vào khu vực chúng ta? "
"Không phải!" Thanh niên vạm vỡ sắc mặt khó coi nói: "Vừa rồi Diêu tiểu thư thấy đám người lão Mã chậm chạp chưa có trở về nên dùng năng lực 【 truy tung 】 xác định vị trí của bọn hắn nhưng lại phát hiện không còn cách nào truy tung được, Diêu tiểu thư nói bọn hắn hoặc là đã đi ra khỏi tòa thành thị này, thoát khỏi phạm vi nàng truy tung hoặc là... đã chết!"
Sắc mặt Trần Bách Thắng khẽ biến, nói: "Không có khả năng, bọn hắn đi thu phí địa bàn khu vực đám Đổng tiểu tử, tuyệt đối sẽ không vi phạm mệnh lệnh của ta mà tự ý rời khỏi tòa thành thị này, huống hồ bọn hắn cũng không dám rời đi! Với đám tiến hóa giả chỗ Đổng tiểu tử thì căn bản không tạo được uy hiếp với bọn họ, lần này có tiểu Mã con của lão Mã cùng đi theo, năng lực 【 nghịch phản 】của hắn trong đoàn đội căn bản là vô địch, chỉ có cực ít năng lực mới có thể khắc chế, theo ta được biết thì chỗ Đổng tiểu tử tuyệt không có tiến hóa giả có thể khắc chế hắn! "
" Hơn nữa lần này còn có Tạ Lan đi cùng, nàng chính là tiến hóa giả hệ tinh thần cực kỳ hiếm thấy, dưới tình huống ra tay bất ngờ thì coi như là ta cũng có thể bị giết chết, với nhân thủ chỗ Đổng tiểu tử căn bản không tạo được bao nhiêu uy hiếp đối với bọn họ, trừ phi bọn hắn gặp phải quái vật gì đó trên đường! "
Thanh niên cường tráng giật mình nói: "Trong bọn họ có tiến hóa giả hệ cảm giác, nếu có quái vật cỡ lớn thì đã có thể sớm phát hiện, có lẽ không phải là quái vật? "
Trần Bách Thắng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nói: "Nếu như bọn hắn căn bản không cách nào dự cảm được con quái vật này, hơn nữa nó lại còn vô cùng đáng sợ thì sao?"
Thanh niên cường tráng dường như nghĩ đến cái gì, đồng tử co rụt lại, sợ hãi nói: "Lão, lão đại lão đại ngươi nói có phải là.. con mèo kia?"
Ánh mắt Trần Bách Thắng âm trầm nói: "Cho dù không phải nó thì chí ít cũng ngang ngửa với nó, nếu không thì căn bản không có cách giải thích bọn hắn chết như thế nào. "
Sắc mặt tái nhợt thanh niên cường tráng tái nhợt: "Lão đại, nếu không chúng ta rút lui khỏi nơi này, ngộ nhỡ con mèo kia lại tới đây thì những cảnh giới bên ngoài kia căn bản không có tác dụng, chúng ta sẽ..."
" Đừng lo lắng." Trần Bách Thắng uy nghiêm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng khiến thanh niên cường tráng đành nuốt lời định nói lại, hắn trầm giọng nói: "Theo như hình ảnh giám sát lúc trước thì con mèo kia dường như cũng không có ác ý đối với nhân loại, nói như vậy hình như có chút khó mà tưởng tượng nhưng sự thật quả thật như thế. Một mình nó săn giết quái vật to lớn, nhân loại chúng ta trong mắt nó có lẽ giống như đồ ăn vặt, hơn nữa còn là đồ ăn vặt vô cùng khó ăn, ta nghĩ có thể là bọn lão Mã vô ý chọc giận tới nó mới có thể bị giết chết, dù sao lúc trước ngươi cũng nhìn thấy con mèo kia cứu được một cô gái từ miệng một con quái vật khổng lồ, hơn nữa còn liếm khuôn mặt cô bé kia, hoàn toàn không có thái độ thù địch. "
Thanh niên cường tráng cười khổ nói: "Nói thì nói như thế, thế nhưng ai mà biết trong đầu những quái vật này đang suy nghĩ gì, chúng hỉ nộ vô thường, ngộ nhỡ đột nhiên đổi tính thì làm sao bây giờ? "
Trần Bách Thắng trầm tư một lát, nói: "Ngươi phái hai tiểu đội trinh sát đi ra ngoài trước tìm xem thi thể của bọn lão Mã, mang theo một vài hệ cảm giác đi cùng, nếu như không tìm được chúng ta liền chuyển chỗ, nếu như tìm được thì nhớ đem dấu vết hiện trường thu lại, ta muốn đích thân kiểm tra. "
Ánh mắt thanh niên cường tráng sáng lên, nói: "Biện pháp tốt, như vậy có thể thông qua dấu vết đánh nhau phân biệt ra là chết bởi nguyên nhân gì rồi, lão đại chính là lão đại, bội phục! "
"Đi đi." Trần Bách Thắng phất phất tay, không có tâm tình nghe hắn vỗ mông ngựa.
Thanh niên cường tráng lập tức thức thời mà cáo lui.
Sau khi hắn rời đi, Trần Bách Thắng đẩy mạnh ghế làm việc đi tới sát cửa sổ, nhìn khung cảnh hoang vắng ngày tận thế nơi xa, ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh: "Chỉ mong là quái vật, nếu như là căn cứ nào đó đánh lén thì ta sẽ cho các ngươi trả một cái giá thê thảm đau đớn cực lớn!"
"Thật sao?" Một thanh âm đạm mạc lạ lẫm đột nhiên vang lên.
Trần Bách Thắng gần như vô thức đáp lời " Đương nhiên", nhưng ở 0.1 giây sau hắn kịp phản ứng, hắn không quay đầu lại bởi vì trên cổ hắn đặt một cái mã tấu sắc bén lạnh như băng, ánh mắt hắn ngắm nhìn khung cửa sổ, thông qua lớp kính phản xạ hắn có thể thấy được sau lưng mình đang đứng một thanh niên.
Người thanh niên này mặc quần dã ngoại quân đội, trên người là áo rộng thùng thình thoải mái thích hợp chiến đấu, tướng mạo thanh tú khoảng hai mươi tuổi, vô cùng trẻ tuổi, đường nét gương mặt kiên định lạnh nhạt như đao khắc, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Ngươi là ai?" Trần Bách Thắng không hoảng sợ, trầm giọng nói.
Lâm Siêu đạm mạc nói: "Nghe nói ngươi muốn để cho ta trả cái giá thê thảm đau đớn cực lớn?"
"Là ngươi!" Đồng tử Trần Bách Thắng có chút co rụt lại, sắc mặt rất nhanh âm trầm nói: "Ngươi vào bằng cách nào, phạm vi trong ba mươi dặm từ nơi này, trong từng cái cao ốc bỏ hoang đều có nằm vùng cơ sở trinh sát ngầm của ta, cho dù ngươi là loại năng lực tiềm hành cũng sẽ không thi triển ngay từ đầu, hơn nữa cao ốc này có hệ thống cảnh báo bằng tia hồng ngoại, ngươi không có khả năng tránh thoát! "
Hắn nói không sai, đổi lại người bình thường thì coi như là người có năng lực ẩn núp cũng sẽ không ngờ tới hắn chỉ định cơ sở ngầm trong cao ốc bỏ hoang, khi bước vào địa bàn của hắn sẽ lập tức bị phát hiện. Nhưng mà năng lực Lâm Siêu vừa vặn vượt qua thuộc tính viễn trình dò xét, hơn nữa thủ đoạn thấp kém như vậy kì thực hắn gặp qua rất nhiều... Trong thời đại hắn sinh tồn, phương pháp trinh sát cao cấp hơn cái này nhiều vô số kể, phương pháp như vậy chỉ có thể đánh lừa một ít người thường có kinh nghiệm sinh tồn thấp kém, gặp phải người trải qua chiến đấu tẩy lễ, ví dụ như một ít lão binh quốc phòng vùng biên giới thì tính cảnh giác đều vượt khỏi tưởng tượng Trần Bách Thắng.
Về phần báo động bằng tia hồng ngoại?
Trước mặt năng lực giả ánh sáng chẳng khác gì trò đùa.
Có ánh sáng phụ trợ, với thân thủ Lâm Siêu lẻn vào căn cứ nhìn như phòng bị cao này kì thực vô cùng đơn giản, quả thực là dễ như trở bàn tay.
t
"Ngươi không cần phải biết ta vào bằng cách nào. "Mã tấu trong tay Lâm Siêu cắt vào da thịt trên cổ hắn, nói: "Ta hỏi ngươi, những cái chiến đao bên trong căn cứ, lều vải quang học là từ đâu đến ?"
Sau khi lẻn vào căn cứ này về sau, Lâm Siêu liên tục sử dụng Thượng Đế Lĩnh Vực tìm kiếm cũng không có trông thấy bóng dáng di tích, cho nên mới không thể không chọn dùng phương pháp trực tiếp nhất tra hỏi.
"A?" Ánh mắt Trần Bách Thắng lóe lên, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới ngươi là đến vì những vật này, nói cho ngươi biết cũng không có gì, bất quá ta thấy ngươi ngứa mắt nên không muốn nói cho ngươi, làm sao bây giờ? "
"Ngươi khẳng định? "Mã tấu trong tay Lâm Siêu dùng sức đâm, chuẩn bị xuyên qua xương quai xanh hắn.
Trần Bách Thắng thông qua cửa sổ sát đất phản chiếu thấy được động tác Lâm Siêu, hắn nhẹ nhàng cười cười nói: "Đương nhiên!"
Tạch...!
Dường như một tấm lưới trong suốt lọc xuyên qua mã tấu, chỉ thấy mã tấu đâm vào xương quai xanh hắn giống như khúc gỗ mục bị bẻ gãy.
Năng lực!
Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên, trong nháy mắt kịp phản ứng lập tức thi triển bắn ra mãnh liệt tia Gamma không hề nương tay.
Ba tia Gamma như mũi kim trong suốt bắn thẳng tắp đến cổ tay, đùi và trái tim Trần Bách Thắng. Lâm Siêu không phá hoại đầu óc của hắn, đợi lát nữa có thể thu vào trong Thứ Nguyên Không Gian, đưa hắn cho Phạm Hương Ngữ lây nhiễm dò xét tin tức trong đại não hắn.
Nhưng mà lại để cho Lâm Siêu khẽ nhíu mày chính là ba tia Gamma sau khi bắn trúng thân thể Trần Bách Thắng bỗng nhiên vặn vẹo một chút, lực sát thương giảm đi rất nhiều, chỉ tạo thành một cái lỗ máu thật nhỏ bên ngoài làn da hắn, sâu có nửa millimet, đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.
Trong chớp mắt, ba cái lỗ máu tất cả đều biến mất .
"A? 【 ánh sáng 】, đây chính là năng lực của ngươi sao? "Trần Bách Thắng từ trên ghế đứng lên, nở nự cười trên môi nhìn Lâm Siêu nói: "Thật sự là năng lực không tệ, đã thật lâu ta không có bị thương, khó trách ngươi có thể đi vào đây, hệ thống tia hồng ngoại đối với ngươi mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, hơn nữa ánh sáng có thể bóp méo tầm mắt để đạt được hiệu quả 'Ngụy ẩn thân', ngoài ra có lẽ ngươi còn hiểu được khống chế lỗ chân lông phong tỏa mùi chính mình, bằng không mà nói ta nhất định sẽ ngửi thấy mùi ngươi, quan trọng nhất là ngươi rất thông minh, rõ ràng có thể tránh né năng lực giả hệ cảm giác gặp phải trên đường đi, thật không biết ngươi làm như thế nào. "
" Chỉ có điều... Đến đây chấm dứt rồi. "
Trần Bách Thắng thoả mãn nở nụ cười, ánh mắt dần dần tuôn ra hàn quang: "Người như ngươi, ta thật không dám thu làm thủ hạ, trước khi ngươi chết ta cho ngươi cái chết minh bạch, năng lực của ta gọi là 【 mật độ 】, có thể làm cho toàn bộ vật chất chất nguyên tố loại hạt căn bản gia tăng dày đặc hoặc pha loãng. Nói cách khác mặc kệ năng lực ngươi là cái gì, nếu như ta muốn thì ta có thể lập tức pha loãng tế bào ngươi, đảo ngược và triệt tiêu thể chất, thế nào, có phải tuyệt vọng hay không? "
...
Lâm Siêu không trả lời hắn, bàn tay giơ lên ngón tay chỉ về phía trước, tia Gramma xạ tuyến bắn thẳng về phía con mắt của hắn.
Phốc!
Tốc độ của tia Gramma nhanh như tốc độ ánh sáng, là một trong những đòn tấn công thuộc hệ năng lực thần bí có tốc độ nhanh nhất.
Tia Gramma xạ tuyến tiến vào trường năng lực được tạo ra bởi Trần Bách Thắng, giống như xuyên qua một mạng lưới, khiến mật độ tia sáng trong nháy mắt bị phân giải, nhưng tốc độ của tia Gramma quá nhanh, lực sát thương vẫn còn, hơn nữa vị trí nhằm vào chính là một trong nhưng nơi yếu nhất trên cơ thể con người, con mắt!
Trần Bách Thẳng chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng lóe lên trước mắt rồi ngay lập tức một cơn đau bỏng rát từ đôi mắt truyền đến, hắn hét lên thê thảm, hai bàn tay bưng lấy mắt, hai dòng máu từ kẽ tay chảy ra ngoài..
"Mày vừa nói cái gì, tuyệt vọng? Có thể nói lại một lần nữa cho tao nghe?" Vẻ mặt Lâm Siêu lạnh lùng, năng lực này quả thật đáng sợ, thế nhưng năng lực tia sáng cũng không hề yếu, thông qua đòn tấn công vừa nãy đã chứng thực được tia Gramma mặc dù không có cách nào giết được hắn, nhưng có thể lưu lại vết thương nhỏ trên cơ thể hắn. Điều này chứng tỏ khả năng phân giải năng lực của hắn chỉ có hạn, vẫn chưa đạt đến trình độ phân giải hoàn toàn.
Nếu để cho hắn lần thứ hai tiến hóa, trình độ năng lực đạt đến cấp ba hoặc cấp bốn, Lâm Siêu sẽ phải sử dụng nhiều phương pháp một lúc mới có thể giết hắn. Nhưng lúc này năng lực mới chỉ là cấp hai, Lâm Siêu có nhiều cách để có thể xử lý.
Cơn đau đớn cùng cảm giác nóng rát từ đôi mắt làm cho Trần Bách Thắng hiểu được con mắt mình đã bị phế hoàn toàn , vẻ kinh hoàng lộ ra trên gương mặt của hắn, nhưng không làm mất đi sự tỉnh táo. Hắn nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, kéo dãn khoảng cách với, dựa vào khứu giác để phát hiện vị trí của Lâm Siêu, ngay lập tức hắn giận giữ hét lên: "Chết đi!"
Hắn kích phát tất cả nguồn năng lượng tế bào, đem năng lực thi triển đến mức tận cùng!
Ngay lập tức Lâm Siêu cảm giác được, một nguồn năng lượng kì lạ bao phủ xung quanh cơ thể mình, ngay sau đó, năng lượng cơ thể nhanh chóng giảm xuống, dường như có một thứ gì đó lôi kéo những tế bào cơ thể đi mất, thân thể có cảm giác bị xé rách, thể chất nhanh chóng sụt giảm…
Không đến vài giây đồng hồ, Lâm Siêu cảm giác thể chất của mình từ 34 lần bị sụt giảm xuống còn 15 lần, không khí xung quanh dường như trở nên vô cùng nặng nề, giống như cơ thể đang chìm sâu dưới hàng nghìn mét dưới đáy biển, bị áp lực của dòng nước ép chặt, khó thở vô cùng.
" Ép cho mày không thể nào hít thở nổi!" Hai dòng máu từ trong hốc mắt chảy ra nhuộm đỏ hơn một nửa gương mặt của hắn, mặt mũi dữ tợn, gào thét.
Lâm Siêu biết rõ hắn đã khống chế mật độ không khí xung quanh, khiến cho sức ép không khí tăng lên. Thế chất của Lâm Siêu bị sụt giảm còn mười năm lần, dưới sức ép của không khí đang dần tăng lên, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì tốc độ cùng thể lực gấp mười hai lần, điều này cho biết thể chất của Lâm Siêu đã bị suy yếu gấp ba lần.
Vẻ mặt Lâm Siêu bình tĩnh, khống chế bịt kín lỗ chân lông để khiến cho khí tức trên cơ thể biến mất làm cho Trần Bách Thắng không có cách nào phát hiện ra được vị trí của mình. Sau đó, kích phát Hoàng Kim khí vụ, bao phủ xung quanh bàn tay, hai chân, trái tim và một số vị trí trọng yếu trong cơ thể, tránh cho cơ thể bị phản chấn dấn đến bị thương.
Tộc độ tăng cường!
Hấp!
Tốc độ của Lâm Siêu bỗng nhiên tăng gấp đôi, từ tốc độ gấp mười hai lần đạt tới hai mươi bốn lần, hơn nữa trải qua Hoáng Kim hóa tốc độ của hắn bạo phát tăng lên bốn mươi tám lần.
Nắm đấm màu vàng chói lọi giống như lưu tinh nện mạnh lên mặt của Trần Bách Thắng.
Phanh!
Khứu giác của Trần Bách Thắng không có cách nào phát hiện ra vị trí của Lâm Siêu, hắn biết rõ Lâm Siêu đã phong tỏa bịt kín lỗ chân lông, hắn muốn dựa vào tiếng tim đập để phát hiện vị trí Lâm Siêu thì bỗng nhiên một âm thanh trầm thấp vang lên, một luồng gió thốc vào mặt hắn, Lâm Siêu ngay lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn, tốc độ nhanh không tưởng!
Thể chất của hắn đạt hai mươi sáu lần cũng không thể nào phản ứng kịp, ngay lập tức cảm thấy có một vật cứng rắn, lạnh lẽo như băng đập mạnh lên sống mũi của mình. Chấn động kích liệt lan ra khắp cả vùng đầu, cơ thể không tự chủ được bị đánh bay về phía sau, đập vỡ kính cửa sổ rồi bay ra ngoài, từ trên cao rơi xuống.
Lâm Siêu ngay lập tức lao theo, nhảy xuống dưới áp sát ngay phía trên Trần Bách Thắng, từ trên không trung liên tục đánh ra ba quyền, đánh vào ngực của hắn!
Ý thức của Trần Bách Thắng hoàn toàn bị những cơn đau bao phủ, năng lực của bản thân không có cách nào tiếp tục duy trì, thể chất của Lâm Siêu từ mười lăm lần ngay lập tức tăng lên thành ba mươi bốn lần, hơn nữa tốc độ cũng được tăng lên đạt sáu mươi tám lần, sau đó trải qua Hoàng Kim hóa tiếp tục tăng gấp đôi, đạt đến tốc độ siêu âm gấp 136 lần.!
Hấp!
Một quyền đánh ra tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, hung hăng đánh mạnh vào lồng ngực Trần Bách Thắng, khiến cho tất cả xương sườn, cột sống hoàn toàn bị gãy nát, lồng ngực bị hõm sâu một lỗ, làm cho các có quan nội tạng bị nghiền ép nát vụn bắn phọt ra ngoài qua miệng, lỗ tai, lỗ mũi.
Rầm!
Thân thể Trần Bách Thắng từ trên cao rơi xuống đập mạnh xuống mặt tuyết tạo thành một cái hố sâu.
Bàn chân Lâm Siêu khéo léo đạp vào vách tường, mượn lực làm giảm tốc độ rơi, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn, thu hồi trạng thái Hoàng Kim hóa. Lực phản chấn từ một quyền cuối cùng, lực phụ tải vượt qua khả năng cơ thể Lâm Siêu có thể chịu đựng, khiến cho kinh mạch cùng xương cốt bị thương, nhưng dẫu vậy dựa vào năng lực tự phục hồi, không bao lâu nữa những vết thương này sẽ được chữa khỏi.
Dựa vào thính giác nhạy bén, Lâm Siêu nhanh chóng phát hiện được có rất nhiều Tiến Hóa Giả đang nhanh chóng chạy tới nơi này.
Lâm Siêu nhìn Trần Bách Thắng đang hấp hối, tóm lấy cánh tay hắn, lao tới tòa nhà gần đó rồi nhảy lên, lực lượng bạo phát từ hai chân hắn đã đạt sáu mươi tám lần, giống như một con vượn lớn nhẹ nhàng nhảy lên, bàn chân mượn lực vài ba cái đạp mạnh lên mặt tường khiến cả cơ thể bay vọt lên trên, bay lên nóc nhà, vài bước di chuyển lại nhảy sang nóc tòa nhà đối diện.
Chạy một lúc thoát khỏi phạm vi quan sát của camera, thi triển năng lực bẻ cong ánh sáng, làm cho cơ thể biến mất, rồi nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi căn cứ.
Ngay sau khi Lâm Siêu rời đi, thì mười mấy Tiến Hóa Giả từ bốn phía chạy tới tập trung phía trước tòa nhà, khi bọn họ nhìn thấy cái hố sâu vài mét trên quảng trường, chính giữa cái lỗ đó bị một vết lõm vào hình người, không khỏi hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy được vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
Bọn hắn thấy rõ ràng, người bị rơi từ trên tầng cao xuống chính là Thủ lĩnh của bọn hắn.
"Tìm kiếm!"
Cầm đầu là một nữ nhân trẻ tuổi, ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, dường như trong con ngươi của nàng xuất hiện vô số đường cong, nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra được, những đường cong này chính là hình ảnh bản đồ những tòa nhà ở xung quanh.
"Đã định vị được, cách chúng ta…cái gì!" Sắc mặt người phụ nữ trẻ bỗng nhiên biến đổi, thất thanh nói: "Loại tốc độ di chuyền này, làm sao có thể!"
Những người khác nhao nhao cả kinh, ngay lập tức có một người thanh niên vội vàng nói: "Diêu tỷ, tình huống như thế nào?"
Sắc mặt nữ nhân biến đổi liên tục, một lúc sau, những đường cong trong đôi mắt của nàng biến mất, sắc mặt âm trầm nói: "Trước hết hay xem camera giám sát, tôi muốn xác nhận một chút."
Ánh mắt mọi người lộ ra tia sáng kì dị, cũng có người không muốn đuổi theo, giải cứu thủ lĩnh.
Rất nhanh, đám người đi vào bên trong phòng điều khiển hệ thống giám sát, trong này có hai người chịu trách nhiệm quản lý và giám sát, cả hai đều là Tiến Hóa Giả, giờ phút này họ đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn đặt ở chính giữa, mặt mũi ngây ngốc.
Mười mấy người vừa mới đi vào bên trong, lập tức bị những hình ảnh trong màn hình hấp dẫn.
Chỉ thấy cửa sổ trên tầng cao nhất đột nhiên bị vỡ nát, một bóng người bay ra rồi từ trên cao rơi xuống, không ai khác chính là vị thủ lĩnh của bọn họ, người có năng lực gần như Vô địch. Bất quá giờ phút này hắn vô cùng chật vật, mặt mũi toàn máu, hai mắt nhắm chặt, hình như đã bị chọc mù mắt, mũi bị đập gãy, lõm vào, giống như trải qua tai nạn, hiện trạng vô cùng thê thảm.
Mà phía sau hắn, đột nhiên có một người thanh niên tóc đen, dùng tốc độ rất nhanh đuổi theo, điên cuồng nện mấy quyền, một quyền hung mãnh cuối cùng đánh ra, đập mạnh vào ngực thủ lĩnh của bọn hắn.
Cả cơ thể vị thủ lĩnh như một viên đạn pháo lao mạnh xuống dưới, tốc độ nhanh đến nỗi mà camera quan sát không thể nào thu được hình ảnh, chỉ thấy một vệt màu đen rơi nhanh xuống nện mạnh lên trên mặt tuyết, khi đám bụi lắng xuống, tất cả mọi người nhìn thấy thủ lĩnh đã hôn mê, chỉ còn thoi thóp thở.
"Chuyện này…"
Toàn bộ phòng quan sát hoàn toàn yên tĩnh…
Tất cả mọi người mở to hai mắt, khó có thể tin được hình ảnh trên màn hình, nội tâm bọn họ hoàn toàn bị chấn động.
Bọn họ rất hiểu thủ lĩnh đáng sợ như thế nào, tất cả mọi người hầu như đã nếm trải năng lực của thủ lĩnh, đều bị trà đạp, trong bọn họ chỉ có Tạ Lan có năng lực tinh thần chấn động là có thể gây tổn thương cho thủ lĩnh. Bất quả thủ lĩnh có một bảo vật có thể chống lại công kích tinh thần, làm cho nhược điểm này hoàn toàn biến mất, cơ hồ không có một điểm yếu nào.
Thế nhưng, một nam nhân khiến cho tất cả mọi người sợ hãi đến như vậy, lại bị đánh cho vô cùng thể thảm, không có sức chống cự bị đối phương hành hạ cho đến chết.