Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: Chu Cường
"Ngươi chỉ là mồi nhử."
Phạm Hương Ngữ dùng lời nói có chút hờ hững nói:
"Bọn chúng thực sự muốn săn bắn, hoặc muốn ngươi làm mồi nhử những thứ đó. Có điều cách làm của bọn chúng thật sự quá ngu ngốc, chỉ cần chặt một cánh tay, hay cắt một miếng thịt là có thể lôi kéo những thứ kia xuất hiện. Vậy mà bọn chúng lại chỉ muốn dùng một lần, thật quá lãng phí."
Hùng Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng sợ hãi khi nghe thấy những lời nói tràn đầy quỷ khí của Phạm Hương Ngữ, đặc biệt là câu nói sau đó "Chặt một cánh tay xuống" hanh vi đặc biệt nghiêm trọng như vậy lại được Phạm Hương Ngữ coi như một chuyện vô cùng bình thường, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng sợ hãi, cảm giác mình vừa mới thoát khỏi hang cọp lại rơi vào miệng sói.
Bước chân của cô không tự chủ lùi dần về phía sau.
"Đưa tôi đến chỗ những người kia trú ngụ."
Lâm Siêu rất thưởng thức sự bình tĩnh của cô gái này, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy bất bình. Từ lúc đặt chân tới thị trần Kiếm Các, hắn đã coi nơi đây chính là địa bàn của mình.
Không có ai được phép làm loạn ở trong địa bàn của hắn.
Lâm Siêu đã xây dựng được sơ đồ thiết kế căn cứ bên trong đầu của mình. Tất cả nhà cửa trong thị trấn Kiếm Các, với những người ở nơi này, hay là quái vật tất cả đều bị dọn dẹp, trừ khi bọn họ lựa chọn quy thuận. Có điều, đối với những bạo dân như thế này, cho dù bọn họ có muốn quy thuận, hắn cũng không cần.
"Cậu muốn đi đến nơi bọn họ trú ngụ?"
Hùng Tiểu Tiểu nhìn người thanh niên này, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trả lời:
"Nhân thủ ở nơi đó rất đông, có hơn trăm người, hơn nữa thủ lĩnh ở đấy là một người vô cùng thần kỳ, cho dù cả súng cũng không thể giết được hắn ta."
"Cô chỉ cần dẫn đường là được." Lâm Siêu nói.
Lâm Siêu ngoắc tay với Vưu Tiềm, Vưu Tiềm hiểu ý lấy trong ba-lô một thanh kẹo sô-cô-la, một chai nước suối, cùng với một gói mỳ ăn liền.
"Ăn xong, sau đó dẫn đường."
Lâm Siêu nói với cô gái.
Khi Hùng Tiểu Tiểu nhìn thấy chai nước suối cùng với gói mỳ ăn liền, liền có cảm giác dường như máu huyết trong người mình gia tốc lưu động, miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng tiếp nhận lấy chai nước khoáng và gói mỳ ăn liền. Cô cố nén cảm giác đói bụng, ngẩng đầu nhìn mấy người Lâm Siêu, cảm kích nói:
"Cảm ơn!"
Cô đã trải qua một thời gian dài nhịn đói, bị ức hiếp, nô dịch, có thể hiểu được mức độ quý hiếm của những đồ ăn trong tay mình.
"Các ngươi là người tốt."
Hùng Tiểu Tiều xé rách tùi mỳ ăn liền, giống như một con chuột đói bụng, cắm đầu cắm cúi ăn. Trong mắt nàng ngoại trừ những đồ ăn này còn có một sự cảm kích gọi là cảm ơn.
Vưu Tiềm chế nhạo, nói:
"Ai cho cô ăn thì đó là người tốt?"
"Ừm!"
Hùng Tiểu Tiểu gật mạnh đầu.
……..
Cách đó một nghìn mét, trên một chiếc xe ô tô mui trần.
Chiếc xe ô-tô mui trần này ở thời đại trước đây có trị giá hàng triệu đồng, mà số lượng của nó chỉ giới hạn, tốc độ rất nhanh. Lúc này tốc độ của nó khoảng 30km/h,tiếng máy nổ nghe như tiếng quái vật thở hồng hộc. Có năm người dáng vẻ vô cùng thong dong, nhàn nhã đang ngồi trên xe. Phía trước bọn họ là mồi câu, chỉ cần đi theo sau cô ta, thì sẽ không đụng độ quái vật, trừ khi bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn.
Ngồi cạnh ghế tài xế là một người thanh niên cụt một tay, cánh tay còn lại đang cẩm một cái ống nhòm. Thỉnh thoảng lại quan sát mồi câu trước mặt, đột nhiên hắn nhìn thấy mồi câu gặp được một nhóm người khác ở trên đường phố, nhóm người này có sáu người, trong đó lại có bốn nữ nhân.
Trái tim của người thanh niên cụt tay đập có chút gấp gáp, hắn chăm chú quan sát. Chỉ quan sát một chút thôi mà đã thấy huyết quản mình sôi sục, phần hạ thể không tự chủ được mà trỗi dậy. Từ khi tận thế bắt đầu hắn chưa bao giờ nhìn thấy người nào da thịt sạch sẽ như thế, bao gồm cả những người phụ nữ xinh đẹp lúc trước, nhưng khi trải qua tận thế, lâu ngày không được tắm rửa, quần áo rách rưới chẳng khác gì ăn mày, đầu tóc rối bù, toàn thân bốc ra mùi hôi thối, đặc biệt là hạ thể, do không có nước để vệ sinh nên bốc mùi hôi thối vô cùng.
Dần dần hắn mất đi hứng thú đối với phụ nữ, thỉnh thoảng nhìn hình ảnh gợi cảm bên trong những cuốn tạp chí để tự thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Thế nhưng vào lúc này hắn bỗng nhiên nhìn thấy mấy cô gái vô cùng xinh đẹp, những có gái này không chỉ xinh đẹp, khí chất tuyệt hảo, mà những cô gái này vô cùng sạch sẽ, giống như những người ở thời đại trước đây, trên người không dính một chút bụi bẩn nào.
Đặc biệt trong đó có một thiếu nữ, có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, giống như một đóa Bạch Liên vậy, gương mặt thánh thiện trong sáng đứng ở nơi đó. Hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng hoang vu chết chóc ở tận thế.
Người thanh niên cụt tay này chưa bao giờ tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, hẳn chỉ tin tưởng vào cảm xúc của mình, thế nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy thiếu nữ đó hắn có cảm giác trái tim mình loạn nhịp.
"Lão Ngôn, nhìn thấy cái gì vậy?"
Ngồi trên ghế lái xe là một thanh niên có tướng mạo lỗ mãng, trong miệng ngậm một điếu thuốc là hiệu Gấu mèo, hắn cảm giác được người thanh niên cụt tay này có phản ứng khác lạ, nhíu mày nói.
Người thanh niên cụt tay khôi phục tinh thần, hít một hơi thật sâu, trả lời:
"Nữ nhân trước mặt tình cờ gặp một nhóm người may mắn sống sót, tổng cộng có sáu người, trong đó có ba cô gái, và một cô bé."
"Bé gái?"
Người thanh niên lỗ mãng đang lái xe cảm thấy vui mừng, nói:
"Không nghĩ tới lúc này lại có hàng hiếm như vậy. Tao đã chơi rất nhiều loại nữ nhân, béo, xấu, cao, thấp, thiếu phụ, gái trẻ, nhưng lại chưa bao giờ chơi đùa với tiểu la lỵ, những người kia có mang súng không?"
"Không có."
Người thanh niên cụt tay dùng ống nhóm quan sát vị trí thắt lưng mấy người đó, nhưng không nhìn thấy khẩu súng nào, ngay khi hắn vứa mới trả lời xong, đột nhiên ánh mắt hắn chú ý đến một vật…Trên đống lửa ở giữa đường, đang nướng một con quái vật có chiều dài hai mét, phần lớn da thịt và bốn chân của con thú đó đã biến mất, chỉ còn lại một bộ xương khổng lồ.
Người thanh niên cụt tay ngẩn người ra, sắc mặt đại biến, hét lên:
"Không được rồi, bọn họ không phải là người bình thường, chạy mau!"
Người thanh niên có vẻ ngoài cục cằn sững sờ, nhanh chóng đạp phanh lại, sắc mặt hắn hơi đổi, nói:
"Làm sao mày biết được?"
Người thanh niên cụt tay muốn mở miệng trả lời, thì đột nhiên có một cái bóng màu vàng rực rỡ lao tới, khi mấy người này vừa mới phát hiện ra thì đột nhiên cảm thấy cả cơ thể bị chấn động mạnh, có cảm giác có thứ gì đó va chạm vào ô tô của bọn họ, chấn động khiến đầu óc bọn họ rơi vào choáng váng.
Ầm! Ầm!
Chiếc xe thể thao bị đụng bay ra đằng sau, lăn lộn mấy vòng rồi mới dừng lại. Trong năm người bọn họ, có một người không thắt dây an toàn nên lúc xe ô-tô lộn vòng đã bị rơi ra ngoài, đập đầu xuống đất chết, trong bốn người còn lại có hai người trực tiếp bị văng ra ngoài.
"Chuyện gì vậy…?"
"Đó là quái vật gì vậy?"
Người thanh niên cụt tay tuy không bị văng ra ngoài thế nhưng lúc này đầu của hắn bị va đập , máu chảy đầy mặt. Gương mặt hắn vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy một con quái vật lông vàng có chiều cao hai mét đứng trước mặt mình.
Phốc!
Móng vuốt Hoàng Kim Khuyển vỗ một cái, đập nát đầu người thanh niên cụt tay.
…
Mấy phút sau, Hoàng Kim Khuyển đã quay lại, trong miệng nó ngậm năm khẩu súng, đặt ở trước mặt Lâm Siêu. Sau đó nhìn sang Tiểu Thảo quái dị đang ôm đống xương của nó.
Tiểu Thảo quái dị ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt tham lam của Hoàng Kim Khuyển, nó nhanh chóng ôm chặt lấy đống xương của mình, vèo một cái trốn xuống dưới lòng đất.
Lúc này, Hùng Tiểu Tiểu đã ăn xong gói mì, còn lại thanh sô-cô-la cô không nỡ ăn, chai nước suối mới chỉ uống một phần ba, khi nhìn thấy Hoàng Kim Khuyển tha số súng ống quay trở lại. Cô cảm thấy sợ hãi, vội vã tránh ra. Ánh mắt theo bản năng nhìn những khẩu súng đặt trên mặt đất, liền nhanh chóng nhận ra, những khấu súng này không phải chính là của năm con quỷ kia hay sao.
"Đi thôi!"
Lâm Siêu tiên tay nhặt một khẩu súng rồi đưa cho cô gái, nói:
"Dẫn đường!"
Hùng Tiểu Tiểu theo bản năng giơ tay ra đón lấy khẩu súng, hai tay cô thoáng trầm xuống, một cảm giác lạnh lẽo từ thân súng truyền lại khiến cho máu nóng trong cơ thể cô chảy rần rật, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cô không nghĩ tới Lâm Siêu lại hào phóng như vậy, tùy ý trao súng cho một người xa lạ như cô sử dụng.
"Đi hướng này."
Bàn tay Hùng Tiểu Tiểu ôm chặt lấy khẩu súng, trong lòng cảm thấy an toàn một chút, đi ở phía trước dẫn đường.
…
Trong một tòa nhà cao nhất của thị trấn Kiếm Các.
"Bảo bối, nói cho ta cho biết những người phụ nữ giàu có như các cô bình thường đều sống như thế này hay sao?"
Viên Cương ôm lấy một thiếu nữ có dáng người cân đối, gương mặt xinh đẹp. Bàn tay của hắn không ngừng nhào nặn xoa nắn bộ ngực của cô, vẻ mặt trêu chọc nói.
"Thật là đáng ghét."
Thiếu nữ này chỉ mới mười mấy tuổi, mở đôi mắt to với hai hàng lông mi cong vút, giọng nũng nịu, dán chặt cả cơ thể của mình lên người Viêm Cương, nói:
"Gì mà nữ phú hào, chủ nhân,em hiện tại là nô lệ của ngài. Xin ngài hãy đối xử tốt với em một chút nhé."
"Ha ha, để ta xem cô có biết phục vụ không nào."
Viên Cương cười lớn một tiếng, ấn đầu thiếu nữ vào giữa háng mình, mặt mũi vô cùng hưởng thụ.
Trước đây, hắn chỉ là một ông chủ bán hoa quả, mỗi ngày đều phải lăn lộn dưới ánh mặt trời, lao động vất vả khổ cực, đối mặt với người vợ dáng người to béo, cùng với con trai vẫn còn đang đi học của hắn, hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là cố gắng kiềm thật nhiều tiền, đợi con trai của mình tốt nghiệp, trưởng thành thì cưới cho nó một cô vợ thật đẹp.
Nhưng mà, khi tận thế đến.
Hắn mất liên lạc với người vợ ở dưới quê, và con trai đang học đại học của mình, lúc đấu hắn có ý định muốn đi tìm bọn họ, thế nhưng đâu đâu cũng là quái vật, nửa bước khó đi, trong một lần chiến đấu với quái vật, sức mạnh của hắn thức tỉnh.
Sức mạnh như thần!
Hắn có cảm thấy mình có thể khống chế được kim loại, còn có thể làm cho da thịt trên người mình biến thành kim loại, kể cả dao găm cũng không thể nào cắt đứt được.
Sau khi có được sức mạnh như vậy, hắn lập tức nghĩ đến chuyện đi tìm vợ con của mình, hắn liền lên đường. Dọc đường hắn gặp được nhiều người may mắn sống sót, những người này thấy hắn sở hữu sức mạnh như siêu nhân, liền dồn đập đi theo hắn, như muốn tìm một cây dù lớn đẻ che chở vậy.
Cảm giác đó, khiến cho lòng hư vinh của hắn vô cùng thỏa mãn.
Thế nhưng, chỉ một thời gian ngắn sau đó, hắn có cảm giác không đúng, những người này đều muốn giao công việc mở đường vô cùng nguy hiểm giao cho hắn, còn bọn họ đi ở phía sau có dáng vẻ nhàn nhã, sung sướng. Dường như bọn họ muốn nói, vì người mạnh hơn chúng ta, cho nên những việc nặng nhọc nguy hiểm sẽ thuộc về ngươi.
Đây là lúc nào, mà những người yếu đuối lại có quyền làm như vậy?
Lúc đầu hắn không để ý đến chuyện đó, nhưng mà những chuyện đó ngày nào cũng phát sinh, có vài lần hắn suýt chút nữa bỏ mạng. Có một lần, khi đi đến một đoạn đường vô cùng nguy hiểm, có một bà già nói mình là mẹ của thị trưởng thành phố, giở giọng giáo huấn, nói với hắn:
"Vì ngươi mạnh mẽ hơn những người khác nên người phải đi trước dẫn đường."
Lần đó hắn không chịu được nên đã bạo phát.
Khi hắn tức giận quát lên thì hắn bỗng nhiên phát hiện ra, những người xung quanh dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn hắn, không còn ánh mắt hờ hững nữa, mà là những ánh mắt sợ hãi.
Lúc đó, hắn rốt cuộc hiểu ra một chuyện, nguyên lai mình không cần cùng với những kẻ yếu đuối đó nói giảng đạo lý.
Từ đó về sau hắn hiểu được rất nhiều vấn đề.
Cả thế giới đều đã như vậy…
Ta còn quản mẹ cái gì mà đạo đức với pháp luật.
Sau khi biết được hiệu quả của bạo lực, hắn bắt đầu sử dụng bạo lực, hưởng thụ ánh mắt sùng bài, cùng với những ánh mắt sợ hãi của người khác, những gông xiềng này một khi đã được chặt đứt,bản năng bộc phát như nước lũ.
Hắn hưởng thụ cảm giác đứng trên đầu kẻ khác, đồng thời hắn vô cùng cảm tạ trận đại nạn này, nếu không có nó cho dù hắn phấn đấu mười đời cùng không thể cảm nhận cảm giác sinh hoạt giống như Tiểu Hoàng đế.
"Thật là thoải mài?" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
"Đúng vậy a!"
Viêm Cương nhắm mắt hưởng thụ, thuận miệng trả lời. Lời nói vừa mới thoát ra khỏi môi, lông tơ trên người hắn dựng ngược hết cả lên, giọng nói này không phải là của thiếu nữ đang gục đầu dưới háng của hắn, mà là giọng nói xa lạ của một người đàn ông.