Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: Chu Cường
"Chúng tôi đường xá xa xôi, mang theo quá nhiều binh lính dễ gây chú ý cho loại hình biến dị có kích thước lớn. Có thể mang đến hai sư đoàn ưu tú như vậy đã là sự cố gắng rất lớn của chúng tôi."
La Kiếm cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
"Thủ lĩnh căn cứ Tinh Thần chỉ phái bốn người tới. Đây thực sự là một việc không công bằng. Hắn là kẻ tiểu nhân, ngụy quân tử, sống giả dối."
Giang Đồng hừ nhẹ một tiếng nói:
"Căn cứ Tinh Thần chỉ phái bốn người tới, đương nhiên là có dụng ý. Tôi tin tưởng thủ lĩnh căn cứ Tinh Thần tuyệt đối không phải là kẻ ngụy quân tử."
"Dụng ý?"
La Kiếm cười nhạo đáp:
"Tôi đương nhiên biết dụng ý của hắn. Đơn giản chính là một kẻ ham danh tiếng, muốn được nổi danh trong liên mình."
Tâm tinh Liêu Cương đang buồn bực, lên tiếng ngắt lời:
"Lúc này nói những lời đấy đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hai vị trước hết hãy suy nghĩ làm thế nào để có thể đẩy lùi thú triều. Nếu không, sẽ có rất nhiều người sẽ bỏ mạng trong cuộc chiến này."
"Không sai!"
Triệu Thuẫn vội vàng lên tiếng nói:
"Liêu thủ lĩnh, bên trong căn cứ còn có vũ khí nào không. Nếu chỉ dựa vào vũ khí hạng nặng cùng với xe tank, cũng khó có thể ngăn cản quái vật tấn công phòng tuyến phía Bắc. Những sinh vật biến dị này dường như nhận biết được sức phòng thủ ở phòng tuyến phía Bắc là yếu nhất. Cho nên số lượng quái vật tập trung về phía đó ngày càng nhiều. Dựa vào binh lực ở bên đó, có lẽ sẽ không chống cự được bao lâu nữa."
Liêu Cương nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lập lòe bất định. Một lát sau, hắn cắn răng nói:
"Lão Tả, ông thông báo cho tiến sĩ Thu. Bảo họ đưa virus Lạc Toan G729, mới nghiên cứu được ra chiến trường phía Bắc. Hãy chuẩn bị thật kỹ, nhớ kỹ mục tiêu phải cách xa căn cứ một chút."
"Rõ!"
Lão Tà nghe lệnh liền lui ra.
Mễ Thanh hiếu kỳ lên tiếng nói:
"Virus Lạc Toan G729 là gì?"
"Đây chính là vũ khí sinh hóa mà căn cứ mới nghiên cứu chế tạo ra. Nó có tính ăn mòn rất mạnh. Chỉ cần một giọt là có thể ăn mòn được tấm thép dày. Trải qua thí nghiệm, chỉ cần 10 giây là có thể ăn mòn phần lớn các chất liệu kim loại khác nhau. Nếu chất liệu đó là đá, bạc và huyết nhục thì tốc độ ăn mòn còn nhanh hơn."
Liêu Cương nhìn Mễ Thanh giải thích.
Đám người Triệu Thuẫn, La Kiếm, Tôn Vũ đều vô cùng kinh ngạc nói:
"Nếu có vũ khí sinh hóa mạnh đến thế, tại sao Liêu thủ lĩnh không mang ra sớm một chút?"
Liêu Cương cười khổ nói:
"Thứ này căn cứ chúng tôi mới nghiên cứu không lâu, còn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Ngoài tác dụng ăn mòn ra nó còn có một đặc tính khác chính là những chất liệu nào nó không ăn mòn được thì sẽ cường hóa vật chất đó!"
"Cường hóa?"
Thần sắc Bộ Phàm hơi động, quay đầu nhìn Liêu Cương.
Dường như cảm giác được ánh mắt Bộ Phàm đang nhìn mình. Liêu Cương khẽ gật đầu một cái, nói:
"Trong một lần thử nghiệm, có một tấm thép bị virus ăn mòn gần hết, chỉ còn lại một lớp thép mỏng. Thế nhưng, mức độ cứng rắn của lớp thép mỏng đó lại gấp hai đến ba lần những tấm thép cùng chất liệu. Khả năng cường hóa còn có tác dụng với cả chất liệu đá, máu thịt. Tất cả những thứ đó đều đươc cường hóa trở nên vô cùng cứng rắn. Nhưng cũng có lúc xảy ra hiện tượng kết cấu phân tử bị tan ra, phát sinh những biến hóa không thể nào dự đoán được."
"Nếu nói như vậy, đây là một loại vũ khí sinh hóa không có cách nào không chế."
Giọng La Kiếm ngạc nhiên nói.
Liêu Cương khẽ gật đầu, thở dài nói:
"Chuyện đã đến lúc này, chỉ có thể cố gắng đánh một trận, được ăn cả ngã về không. Hi vọng ông Trời còn có lòng từ bi, sẽ đừng về phía bên chúng ta!"
Mọi người đều trở nên yên lặng.
Ở thời đại trước đây, trên chiến trường rất ít khi xuất hiện vũ khí sinh hóa. Chỉ trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai, phát xít Đức nghiên cứu thí nghiệm sinh hóa để mong muốn thay đổi kết quả cuộc chiến.
Vũ khí sinh hóa không có sự ổn định cao. Trên chiến trường dễ xuất hiện tình huống không thể nào khống chế được. Thậm chí còn gây tổn hại cho binh lính của chính mình. Có điều loại vũ khí sinh hóa này đều là loại thông thường có thể dễ dàng điều chế thuốc giải độc. Không đến mức xảy ra tình trạng vác đá đập vào chân mình.
"Thủ lĩnh."
Viên sĩ quan có nhiệm vụ quan sát tình hình chiến trường vội vàng thông báo:
"Thông qua kiểm tra đo lường, những con quái vật có thể hình lớn dường như bắt đầu tiến về căn cứ. Dường chúng nó như bắt đầu tấn công."
Liêu Cương biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn vào màn hình. Chỉ thấy bồn bề bên ngoài căn cứ xuất hiện những chấm màu đỏ rất lớn. Những chấm màu đỏ đó tản ra những quầng sáng máu đỏ đang chậm rãi di chuyển đến gần.
Ánh mắt Bộ Phàm khẽ động, thấp giọng nói:
"Bọn chúng là?"
Liêu Cương nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Bộ Phàm, trong lòng có cảm giác hít thở không thông. Áp lực dần tăng lên, chậm rãi nói:
"Những con quái vật này chính là thủ lĩnh. Thông qua phân tích sức chiến đấu, đây chắc chắn là quái vật loại hình A. Hơn nữa, còn là những con có thực lực cực kỳ cường đại. Cho dù là tên lửa đạn đạo cũng không thể khiến chúng nó bị trọng thương. Thậm chí chúng nó còn có thể né tránh được đạn bắn tới. Đồng thời tốc độ khôi phục tế bào cực kỳ kinh khủng. Chất phóng xạ từ bom nguyên tử còn giúp chúng tiến hóa, xuất hiện những tình trạng không thể nào phán đoán."
"Loại hình A!"
Mí mắt đám người La Kiếm, Triệu Thuẫn không khỏi nhảy lên.
Trải qua những số liệu tính toán trên Tinh Võng, quái vật loại hình A chính là cự đầu. Cho dù bị mấy chục chiếc xe tank cùng tấn công cũng chưa chắc có thể làm nó bị thương. Bời vì tốc độ di chuyển, năng lực khôi phục tế bào, thị giác, cùng với năng lực đặc thù của nó. Nếu tập trung lại cùng một chỗ sẽ dễ dàng nuốt gọn cả một sư đoàn!
"Bốn con ở phía kia giao cho tôi."
Bộ Phàm bước lên trước một bước, thân thể nhỏ nhắn mềm mại cân đối lúc này dường như biến thành một vị Võ Thần cao lớn, mạnh mẽ. Phong thái thong dong bình tĩnh, thấy chết không sợ.
Trái tim mấy người La Kiếm, Triệu Thuẫn, Tôn Vũ nhảy thót lên.
Đây chính là quái vật loại hình A đấy, hơn nữa còn có 4 con. Cần phải có dũng khí mạnh mẽ đến mức nào?
Liêu Cương ngẩn người ra, tuy rằng hắn hi vọng Bộ Phàm có thể xuất thủ hỗ trợ kiềm chế lũ quái vật một chút. Nhưng không nghờ, thiếu nữ lạnh lùng này lại có trái tim nhiệt huyết đến như vậy. Trong lòng hắn vô cùng cảm động, nói:
"Một mình cô có sao không?"
Bộ Phàm không có trả lời hắn mày quay sang nói với Giang Đồng và Mễ Thanh:
"Hai người phụ trách hai con ở hướng Đông."
"Đúng là đến sợ vì cô."
Giang Đồng nhún vai nói:
"Chính cô cũng phải chú ý. Nếu cần giúp đỡ, hãy bảo chúng tôi một tiếng. Vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế cô, cho nên đừng tùy tiện mà hi sinh. Hơn nữa, tôi với cô đã có ước định, sau lần tiếp viện này sẽ quay trở lại căn cứ tôi sẽ mời cô ăn mỳ xào."
Bộ Phàm lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng ly khai khỏi phòng chỉ huy
.
Giang Đồng nhún vai, quay sang nói với Liêu Cương:
"Chúng tôi đi đây."
Nói xong hắn cũng xoay người rời đi, tư thế rất thản nhiên. Khiến cho mọi người có cảm giác không phải hắn đang đi ra chiến trường mà đi gặp gỡ bạn bè.
Mã Thanh chỉ cười không nói đi sát phía sau.
Liêu Cương kinh ngạc nhìn bóng họ rời đi, từ bóng dáng bọn họ mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ 'Đại nghĩa'.
Ba người La Kiếm, Triệu Thuẫn, Tôn Vũ cũng thấy sững sờ, trong lòng bọn họ vần đang suy tư nếu cuộc chiến thất bại làm thế nào để rút lui. Thế nhưng, bọn họ không nghờ ba người Bộ Phàm lại dùng phong thái điềm nhiên không sợ hãi gia nhập chiến trường.
"Bọn họ…"
Cổ họng Triệu Thuẫn nghẹn lại, trong lồng ngực dường như có gì đó chặn lại, không nói nên lời. Trong người hắn bỗng nhiên tuôn trào một cỗ nhiệt huyết. Muốn mở miệng thỉnh cầu Liêu Cương cho xuất chiến. Nhưng cuối cùng lại bị lý trí áp xuống.