Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
TiếpBạch Phi: Chết mất thôi vừa buồn ngủ vừa đói. Hix Hix
Tiểu Linh: Căng tin trường có bán đồ ăn thê, xuống đó mà mua.
Bạch Phi: Tôi không nhắc nổi người đi nữa.
Tiểu Linh: lười thì nói đại đi
Bạch Phi: Hì hì
Thiên Lạc: đói quá trời, rõ ràng tối qua đi chơi tôi ăn nhiều thế mà sao giờ bụng nó cứ biểu tình thế này. Mắt thì còn thâm như gấu trúc thế này chắc Bạch Phi với tôi đi tử tự quá.
Bạch Phi: ừ chúng mình đi tự tử thôi.
Hai đứa dẫn nhau tới cửa lớp thì đồng thanh quay lại hỏi Tiểu linh
_ Bà không cản tụi này à
Tiểu Linh: VĨNH BIỆT
Thiên Lạc: Bà đúng là đồ ác quỷ không có trái tim. Đã thế không ai cản, ông không thèm tự tử nữa.
Bạch Phi: Chuẩn, hai đứa mình lại về chỗ sống tiếp
Hai đứa quay trở lại bàn học, vừa ngồi được tí thì từ đâu Chu Khải tiến tới để một đống đồ ăn trước mặt chúng nó.
Thiên Lạc: oa oa toàn món mình thích. Có cả xôi thịt nè. Sao anh biết tôi thích mấy món này hay zậy.
Chu Khải: hỏi nhiều, ăn đi.
Bạch Phi vừa thò tay vào liền bị Chu Khải vụt
Chu Khải: tôi nói Lạc Lạc đâu có nói bà. Đồ ăn này tôi chỉ mua để Lạc Lạc ăn thôi.
Bạch Phi: Sao ông thiên vị thế. Quá đáng mà.
Chu Khải: Kệ tôi.
Thiên Lạc thấy thế liền đưa đồ ăn cho Bạch Phi với Tiểu Linh
Thiên Lạc: tôi không ăn hết được đâu, mấy bà dùm hộ cái.
Chu Khải: May vợ tôi thảo đó nha. Không mấy bà bị bỏ đói đấy.
Thiên Lạc: Ai vợ ông.
Chu Khải: Nhóc.
Thiên Lạc: không chấp.
Cả lũ đang ăn ngon lành thì Vỹ Lâm từ đâu chạy xộc tới chỗ Thiên Lạc.
Vỹ Lâm: Anh, rốt cuộc anh đã nói gì mà khi về ba má đồng ý cho em yêu con trai, không những thế lại còn ủng hộ rồi còn định tìm cho em thằng người yêu nữa chứ. Không thể tin nổi.
Thiên Lạc: Ha ha vậy ba má em thay đổi suy nghĩ rồi à
Vỹ Lâm: Chính xác. Anh nói gì với bố mẹ em thế.
Thiên Lạc: Hì hì không có gì đâu.
Tiểu Linh: Hai người đang nói cái gì vậy
Vỹ Lâm, Thiên Lạc đồng thanh
_ Không có gì.
Bạch Phi: Nghi lắm nha.
Bạhc Phi, Tiểu Linh đang định tra khảo thì thấy cô chủ nhiệm đi vào.
Bạch Phi: Cô ơi đã trống vào lớp đâu
Cô chủ nhiệm: Gớm cô biết rồi. Cô vào triển khai cái này một tí thôi. Sắp tới trường ta có lễ kỉ niệm trường 50 năm. Mỗi lớp cử ra ba người cùng với lớp khác để biểu diễn các tiết mục văn nghệ. Chúng ta bốc thăm vào ca hát với, diễn hài. Ai thích đi để cô đăng kícho nè.
Cả lớp nháo nhào lên bàn tán.
Riêng Bạch Phi, Tiểu Linh nhanh nhảu dơ tay đăng kí vì ca hát là đam mê của tụi nó.
Cô chủ nhiệm: tốt vậy phần ca hát đã xong giờ chỉ còn lại đóng hài thôi. À mà cô nói trước, do mấy bạn lớp khác đã phân hết vai rồi chỉ còn lại vai con trai giả gái thôi. Vậy giờ bạn trai nào tình nguyện đi nào.
Tự dưng cả lớp quay xuống Thiên Lạc cả cô giáo ánh mắt cũng nhìn vào Thiên Lạc
Bạch Phi, Tiểu Linh, Vỹ Lâm đều quay sang nhìn Thiên Lạc nở nụ cười nham hiểm.
Thiên Lạc: nè mấy tính làm gì tôi. Đừng hòng mà bắt tôi giả con gái nhá không bao giờ. Bảo cái tên này đi mà giả gái nè.
Thiên Lạc chỉ vào Chu Khải.
Một bạn học trong lớp đứng lên nói
_ He He nhưng cậu ấy soái với men hơn cậu nhiều. Giả gái không hợp
Chu Khải: Thấy chưa nhóc.
Thiên Lạc: Không được, nhất quyết không được, tôi không đóng đâu.
Tiểu Linh: Cô ơi, cô cứ đăng kí cho Thiên Lạc đi ạ, phần còn lại để tụi em lo.
Cô chủ nhiệm: he he ok em. Cô cũng muốn nhóc đó giả gái
Thiên Lạc: CÔ...................................
Thiên Lạc vùng lên chiến đấu đòi lại công bằng cho bản thân nhưng bị Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải liên thủ lại đàn áp lên không thắng nổi.
Bạch Phi: Ngoan đi cưng, không địch nổi lại tụi này đâu.
Thiên Lạc: Vỹ Lâm em bảo vệ anh đi chứ
Vỹ Lâm: hihi em cũng muốn xem anh giả gái
Thiên Lạc: Nhóc dám phản bội anh. Đồ đểu. Nhớ đấy.
Vỹ Lâm: Hì hì
Thế là từ chiều hôm nay chiều nào chúng nó cũng đến trường để tập hát với diễn kịch. Tất nhiên Bạch Linh, Tiểu Linh là tự nguyện còn Thiên Lạc là bị cưỡng bức đến. Chu Khải, Vỹ Lâm thì đi theo để ghẹo Thiên Lạc. Mấy bạn lớp khác thì hào hứng khỏi nói tự dưng được nô đùa với toàn người đẹp trai, xinh gái. Từ cái hôm Thiên Lạc học sinh trong trường đánh rồi cả Thiên Lạc đã cho mọi người hiểu rõ về bản thân mình lên gần như chả còn ai kì thị nữa cả. Cả phòng tập thấy Thiên Lạc, Chu Khải rất đẹp đôi aaa lên toàn ghẹo đôi này. Chu Khải thì tất nhiên vui rồi còn Thiên Lạc thì cạch mặt hết, không thèm để ý tới luôn.
Tiểu Linh: Thiên Lạc ông có chịu tập hẳn hoi không.
Thiên Lạc: Éooooo
Tiểu Linh: á à ngon. Bạch Phi, Chu khải tẩn cho nó một trận.
Thiên Lạc: được rồi tôi tập. Mấy người là đồ du côn
Tiểu Linh: ha ha giờ mới biết à
Bạch Phi: Chu Khải tôi bảo cái này
Chu Khải cứ mải nhìn Thiên Lạc tập kịch không nghe thấy Bạch Phi gọi
Bạch Phi: Nè ông có biết đánh piano không.
Chu Khải: hở à à tất nhiên là không rồi
Bạch Phi: Vỹ Lâm em biết không
Vỹ Lâm: em chịu, chả biết gì luôn.
Bạch Phi: giờ không tìm được người đánh đàn thì bọn tôi hát kiểu gì đây.
Vỹ Lâm: sao không phát nhạc hả chị>
Bạch Phi: Tiếng piano mới tạo cho bản nhạc hay được.
Chu Khải: Có người biết chơi đấy.
Bạch Phi: Ai Ai hả
Chu Khải chỉ vào Thiên Lạc đang mếu máo đọc kịch bản
Thấy Chu Khải chỉ vào Thiên Lạc, Bạch Phi liền chạy tới chỗ Thiên Lạc ngay.
Bạch Phi: Thiên Lạc ông biết đánh piano à
Thiên Lạc: nghề của tôi rồi. Sao bà biết mà hỏi tôi.
Bạch Phi: Hắn nói
Bạch Phi chỉ vào Chu Khải.
Thiên Lạc nhìn Chu Khải nghĩ thầm
_ Có cái gì về mình mà hắn không biết nữa không.
Vậy là giờ Thiên Lạc vừa phải đóng hài vừa đánh đàn cho hai con bạn hát
Tiểu Linh: Thiên Lạc biết đánh đàn vậy là ok rồi. Ông đánh thử cho tụi này nghe đi.
Thiên Lạc: để đến hôm biểu diễn rồi tôi đánh cho nghe chứ giờ tôi học đống kịch bản này khiến tôi nhũn não lắm rồi.
Tiểu Linh: ha ha ừ vậy đi.
Bạch Phi, Tiểu Linh rất tin tưởng vào khả năng của Thiên Lạc lên nó nói là để đến hôm đấy mới đánh cũng đồng ý ngay. Cuối cùng hai đứa nó đến phòng tập chỉ chơi với ăn chỉ có mỗi Thiên Lạc ngồi chăm chỉ học kịch bản. Chả mấy đã đến hôm kỉ niệm trường. Tụi nó hôm nay đến trường rõ sớm để chuẩn bị. Thiên Lạc là khổ nhất ăn còn chả kịp vì bận hóa trang. Trong lúc chờ Thiên Lạc hóa trang, Bạch Linh kéo cả bọn đi ăn. Đến lúc ăn xong thì Thiên Lạc cũng hóa trang xong. Bọn này đi ăn cũng có nhớ mua về cho Thiên Lạc ít ra vẫn còn có chút lương tâm. Vừa vào phòng hóa trang cả lũ tí ngất, Chu Khải còn tí đáng rới đồ ăn sáng của Thiên Lạc.
Chu Khải: Lạc Lạc, là là em đó hả.
Thiên Lạc ngại ngùng trả lời
Thiên Lạc: ừ.....
Trước mắt tụi nó giờ là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Đẹp đến mê hồn. Tất cả đều hoàn hảo, thực sự rất rất xinh đẹp aaaa.