Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thế Giới Tiên Hiệp
  3. Chương 3: Trùng thiên
Trước /829 Sau

Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 3: Trùng thiên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thân nam tử chí cường làm trọng

Giữa hồ nghi xuất thủ bạt phong

*​

Diệp Vân hướng ánh mắt khó tin nhìn quanh. Yêu Thú Cốc vẫn bị màn sương mù màu đen bao phủ nhưng hắn lại phát hiện, hắn không cần dựa vào Vi Quang Quyết vẫn có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Màn sương màu đen vẫn bao phủ trước mắt nhưng không hề ngăn cản tầm nhìn của hắn.

Băng Phách Tuyết Xà cái bị xé thành hai nửa đang nằm dưới mặt đất, con đực vừa nãy còn uy hiếp tới tính mạng hắn giờ toàn thân cứng ngắc rơi xuống bên cạnh, đã không còn sinh cơ.

“Chuyện gì đã xảy ra ?”

Diệp Vân phát hiện, ngoài nhãn lực thông suốt nhìn rõ mọi vật trong phạm vi trăm mét thì trên thân thể hắn không có vết thương nào, tâm tình tức giận trước đó đều đã tan biến.

Tay phải vỗ nhẹ, thân hình lao thẳng về phía trước, thân thể bỗng trở nên nhẹ nhõm vô cùng, lắng tai còn nghe được tiếng côn trùng kêu xa ngoài ngàn mét.

Diệp Vân từ từ cảm nhận những biến đổi xảy ra trong thân thể mình, sau đó nhíu mày xuất quyền nhằm vào gốc cây cổ thụ bên cạnh.

“Rầm!”

Âm thanh chấn động vang lên, gốc cổ thụ phải vài người ôm mới hết xuất hiện một lỗ thủng lớn.

Diệp Vân hai mắt mở lớn, khó tin trước Linh lực mình vừa phát ra. Linh lực này nhất định không phải của tu sĩ Luyện Thể Tẩy Tủy cảnh tam trọng như hắn mà ít nhất cũng mạnh hơn gấp mười lần.

Sau một hồi sững sờ, Diệp Vân mãnh liệt xoay người, hai chân đạp đất phi thẳng lên. “Ầm!”, sau một tiếng vang lớn, cây đại thụ bên phải bị gẫy thành hai đoạn.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại làm được như vậy?”

Diệp Vân ngơ ngác đứng giữa Yêu Thú Cốc, hai mắt chăm chú nhìn vào song quyền trước mặt, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.

“Cảnh giới lúc trước của ta chỉ dừng ở Tẩy Tủy cảnh tam trọng, nhưng giờ thực lực đã tăng lên gấp hơn mười lần. Linh lực hiện giờ có thể so với cao thủ Nội Tức Cảnh ngũ trọng có thể thông qua hô hấp mà hấp thu thiên địa linh khí. Thật không thể tin được!”

Diệp Vân cẩn thận nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Hắn nhớ rõ đã bị hai yêu thú Băng Phách Tuyết Xà tấn công, vào lúc chuẩn bị đồng quy vu tận với chúng thì có một đạo quang ảnh một đen một trắng từ trên trời giáng xuống người mình. Sau đó, mọi thứ liền trở nên mơ hồ, không còn nhớ rõ đã có chuyện gì xảy ra nữa.

“Lẽ nào quầng sáng hai màu đó đã thay đổi thể chất của ta?” Diệp Vân hít sâu, hắn cảm nhận được những biến hóa xảy ra trên cơ thể mình, nhưng ngoài cảm nhận được cơ thể tràn đầy Linh lực thì không thấy có điều gì khác thường.

“Chả lẽ ông trời thương xót, ban Thần Tích để thay đổi cuộc sống của ta?”

Ánh mắt Diệp Vân nhìn thấu sương mù hướng lên trời cao như muốn xuyên qua vòm trời.

***

Trên quảng trường ngoại viện sơn môn, Lưu Đạo Liệt đứng cạnh một đám thiếu niên nhếch môi cười lạnh.

“Các ngươi hiểu những gì ta vừa nói chứ? Những người mới vào tạp dịch ngoại viện, mỗi tháng Linh Thạch tu luyện phải nộp lên bảy phần, sáu tháng sau có biểu hiện tốt thì chỉ cần nộp lên năm phần. Một năm sau nếu ta thấy hài lòng thì chỉ cần nộp lên hai phần. Nếu người nào phản đối quy củ này sẽ bị điều đi Linh Thú Tháp.”

“Vâng, chúng ta đã nghe rõ.”

Những thiếu niên mới nhập môn này trông thấy uy thế của Lưu Đạo Liệt thì không chỉ không dám phẫn nộ phản ứng mà toàn thân mỗi người đều run rẩy sợ hãi.

“Rất tốt, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.” Lưu Đạo Liệt gật đầu thỏa mãn.

Trong đám người đứng đó, một thiếu niên dáng người gầy gò ngẩng nhìn Lưu Đạo Liệt, ánh mắt ngập tràn tức giận.

“Ồ, ngươi là Thẩm Mặc đúng không? Ngươi có ý kiến gì?”

Lưu Đạo Liệt từ vui vẻ hóa thành băng lạnh nhìn thiếu niên đó hỏi.

“Cắt xén Linh Thạch để tu luyện là điều tối kỵ trong tông môn.” Thẩm Mặc mím môi, dáng vẻ bất cam lạnh lùng đáp.

“Tối kỵ? Vậy thì ngươi có thể tới trước mặt sư bá, sư thúc mà xin họ phân xử.” Lưu Đao Liệt cười ha hả, khoát tay áo nói tiếp. “Đệ tử mới nhập môn lại dám cãi lời sư thúc, phạt đi Linh Thú Tháp mấy tháng để cảnh tỉnh rồi xét sau.”

Hai gã đệ tử đứng sau hắn lạnh lùng đi tới bên Thẩm Mặc. Những đệ tử đứng xem đều lộ ra sắc mặt không đành lòng.

Linh Thú Tháp là nơi nào? Đệ tử làm tạp dịch đi vào đó đều là cửu tử nhất sinh, huống chi người này một chút tâm pháp còn không biết.

Bả vai Thẩm Mặc run rẩy, khuôn mặt trắng bệch nhưng trong mắt chứa đầy ý chí quật cường, một câu xin lỗi cũng không thốt ra.

“Lưu Đạo Liệt, ngươi tưởng ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?” Đúng lúc đó, một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên từ cách đó không xa.

“Hả?” Lưu Đạo Liệt giật mình, quay đầu nhìn lại, trong mắt tức thì ánh lên hàn mang. “Tưởng ai, hóa ra là ngươi. Ngươi chạy trốn ba ngày, làm lỡ việc của Thiên Chúc Phong còn dám quay lại? Đã tới đây thì cùng đưa đi Linh Thú Tháp với hắn.”

“Ba ngày? Ta đã mất tích ba ngày rồi? Lẽ nào quang mang đen trắng ấy đã làm ta hôn mê mất ba ngày?”

Khẽ nhíu mày ngạc nhiên rồi Diệp Vân thong thả bước tới. Đạo quang mang đen trắng không chỉ cải biến thể chất của hắn mà hình ảnh hai đạo thân ảnh kia đối mặt với kim giáp thần binh như thủy triều vô biên mà không hề sợ hãi cũng đã cải biên tâm cảnh của hắn, khiến hắn có một loại ý chí mãnh liệt, không bao giờ sợ hãi khép nép như trước. Dù có chết, cũng phải là đứng mà chết!

Hai tên đệ tử vừa hướng Thẩm Mặc bước tới tức thì quay người, hung dữ lao về phía Diệp Vân.

Diệp Vân lạnh lùng cười, Linh lực trong cơ thể trào lên như nước thủy triều.

“Uỳnh! Uỳnh!”

Hai thanh âm trầm đục vang lên, hai đạo thân ảnh liền bắn ngược trở lại, lăn tròn trên đất. Trên quảng trường phụt ra mấy vệt máu dài.

Không gian trở nên lặng ngắt!

Không ai ở đó dám nghĩ tới kết cục như vậy. Những năm gần đây, Lưu Đạo Liệt ỷ vào tu vi cùng địa vị và một số quan hệ trong tông môn mà một tay che trời, chưa có ai dám cãi lời hắn. Hơn nữa, không ít đệ tử tạp dịch trong đó hiểu rõ tu vi trước kia của Diệp Vân, căn bản không thể là đối thủ của bất kỳ ai trong hai người vừa rồi, chưa nói tới một chiêu đã đánh bay cả hai người.

Hai mắt Lưu Đạo Liệt mở to không tin nổi, cảm thấy một áp lực vô hình đang dần đè nặng.

Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn rồi quay đầu về phía Thẩm Mặc hỏi.

“Ngươi không sao chứ?”

“Ta không việc gì. Cảm ơn huynh!”

Thẩm Mặc lắc đầu, thoạt nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng, khác hẳn khí thế lúc trước đối mặt với Lưu Đạo Liệt.

“Không việc gì là tốt rồi. Trước hết hãy tránh sang một bên, ta với hắn còn chút nợ cũ, lúc này sẽ tính toán sòng phẳng với hắn.”

“Được.” Thẩm Mặc thể hiện rõ vẻ hưng phấn. “Diệp Vân sư huynh, người phải cẩn thận đó.”

Sắc mặt Lưu Đạo Liệt trở nên âm trầm tới cực điểm, nhìn hai người trước mặt đang như không để hắn vào mắt.

“Diệp Vân, ta phải nhắc ngươi, quy củ vừa rồi không phải do mình ta đề ra, Linh Thạch cũng không phải mình ta có thể nuốt trôi.” Lưu Đạo Liệt chậm rãi nhìn Diệp Vân nói.

Diệp Vân nghe vậy thì rất rõ ý tứ đằng sau của Lưu Đạo Liệt, nhưng tâm ý hắn đã quyết, đâu còn nghĩ tới những chuyện sau này.

Im lặng không đáp, Diệp Vân hít sâu một hơi rồi tiến về phía trước, ánh mắt nhìn vào cung điện đang ẩn hiện trong mây mù phía xa sau lưng Lưu Đạo Liệt, nhất thời cảm thấy chính hắn đang toát ra một loại khí tức giống như hai thân ảnh đen trắng kia.

Ngạo khí khó tả bằng lời phát ra từ trên người hắn làm ánh mắt Lưu Đạo Liệt càng thêm thâm trầm. Hai tay nắm chặt, toàn thân hắn rung động phát ra từng đợt âm thanh lạo sạo.

Hắn là võ giả Luyện Thể đạt tới Luyện Tạng cảnh tứ trọng, một thân công phu đã luyện tới nội tạng, da thịt dẻo dai, ở dưới da dã có một tầng màng cách có thể triệt tiêu tổn thương, toàn thân thành công tinh luyện huyết dịch tràn đầy Linh lực. Lúc này hắn phát ra khí thế như bạch hạc giữa bầy gà, so với đám đệ tử tạp dịch thì cao hơn không chỉ một tầng.

“Diệp Vân, ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, trốn chạy mấy ngày mới quay lại, giờ lại khiêu khích sư huynh, ta có giết chết ngươi cũng không sợ trái với tông quy.”

Âm thanh từ giọng nói của hắn vang trong tai đám đệ tử tạp dịch như tiếng đao.

“Diệp Vân sao lại làm vậy? Hắn đã quá vọng động rồi.”

“Dù tu vi có đột phá nhưng Linh Thạch mà Lưu sư thúc thu lại phần lớn đều để đưa lên cho các sư thúc, sư bá trên Thiên Chúc Phong. Dù lúc này hắn có thể thắng thì sau này cũng sẽ phải nhận kết cục thê thảm mà thôi.”

“Trong đám chúng ta, tu vi Diệp Vân cũng đứng trong tốp đầu, rất có hy vọng trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng xem ra bây giờ đã lâm vào ngõ cụt rồi.”

Chúng đệ tử tạp dịch xung quanh xì xào bàn tán, bộ dạng toát ra vẻ đáng tiếc. Bọn hắn xem ra, Diệp Vân phen này chết chắc rồi!

“Diệp đại ca, người hãy cẩn thận!” Thẩm Mặc hít sâu không lùi lại nửa bước hét lớn.

“Sự đời đúng thật là khó lường. Trong những người ở đây, ngươi là người có thân thể suy nhược nhất nhưng lại là người có khí khái nhất.”

Diệp Vân cười cảm khái, với tay xoa xoa đầu hắn. Hai má Thẩm Mặc nhất thời đỏ ửng.

“Cho ngươi cơ hội ra tay trước đó.” Thân thể Lưu Đạo Liệt căng lên, khí thế đã đạt đến đỉnh điểm.

Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn. “Ngươi đã muốn chết sớm, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Nói xong, hai chân đạp mạnh xuống đất, cả thân thể như mãnh hổ hạ sơn mang theo khí thế không thể chống đỡ lao tới.

Lưu Đạo Liệt hừ lạnh, hai chân cũng di động đồng thời xuất ra một chưởng.

“Khai Sơn Liệt Bi Thủ!”

Khai Sơn Liệt Bi Thủ là một môn vũ kỹ của đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông. Tuy chi là vũ kỹ cấp thấp nhưng đám đệ tử tạp dịch bình thường chỉ học được mấy bộ vũ kỹ ngoài lề không cách nào ngăn cản.

“Hổ Bào Sơn Lâm!”

Diệp Vân chưa từng được học qua vũ kỹ như Lưu Đạo Liệt, một chiêu Hổ Bào Sơn Lâm của vũ kỹ Mãnh Hổ Quyền này là chiêu mà tất cả đệ tử tạp dịch đều phải học. Chiêu thức không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ là lấy cứng chọi cứng, dùng lực lượng đối đầu với lực lượng.

“Chát!"

Một quyền một chưởng hung hăng va chạm, sau đó một bóng người bay ngược ra ngoài, va vào cột đá bên phải quảng trường làm đá vụn ầm ầm rơi xuống.

Trên quảng trường, Diệp Vân đứng bất động như núi, lạnh lùng nhìn Lưu Đạo Liệt lăn lộn trên mặt đất, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Mọi người có mặt tại đó đều trợn mắt há mồm, không tin nổi điều vừa xảy ra.

Khóe miệng Lưu Đạo Liệt trào máu, lảo đảo muốn đứng lên nhưng lại vô lực ngã xuống. Trong lòng hắn còn chưa tin nổi, sau khi quyền chưởng va chạm hắn mới là người bị hất văng ra.

“Không thể nào! Nhất định không thể nào! Đây chỉ là ảo giác mà thôi!”

“Chát!...”

Lưu Đạo Liệt giang tay tát liên tiếp vào mặt mình, sau đó liền ôm lấy đầu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Cuối cùng, hắn đã tin sự thực đang bày ra trước mắt!

Quảng cáo
Trước /829 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] CHU NHAN TỪ CỰU

Copyright © 2022 - MTruyện.net