Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiều Huỳnh đặt phòng ở quảng trường Champagne, chứa hai cái bàn mười người lớn. Lúc Đồng Đồng tới, cửa khép hờ, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên trong, tim cô liền vọt tới cổ họng, Lục Trần Tây đã tới rồi sao?
Ba năm không gặp, cô thật sự lo lắng, không biết khi đối mặt với anh nên nói gì làm gì, hay thể hiện biểu cảm như thế nào.
Thở sâu, tâm trạng khẩn trương đến đôi tay phát run, cô đẩy cánh cửa gỗ ra, tất cả người ngồi bên trong đều nhìn về hướng của cô, cô có chút hốt hoảng nhìn quét một vòng quanh phòng, phát hiện không có Lục Trần Tây, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cô cười chào hỏi mọi người, đi tới ngồi bên cạnh Kiều Huỳnh. Người tới hầu như đều là bạn chung của cô và Lục Trần Tây, nhưng bởi vì hai người chia tay, cho nên không giữ liên lạc.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đợi người, hỏi thăm tình hình gần đây của nhau. Đồng Đồng có chút thất thần, có người hỏi cô đang làm công việc gì, cô đáp lấy lệ là làm phóng viên, lỗ tai lại dựng lên, lắng nghe tiếng động bên phía cửa phòng, chỉ sợ một giây tiếp theo Lục Trần Tây sẽ xuất hiện ở đó.
Lát sau lại có thêm người tới, nhưng mọi người đều thức thời, cố ý để trống chỗ ngồi bên cạnh cô. Đồng Đồng cảm thấy cô bây giờ so với thời đại học còn khẩn trương hơn, lòng bàn tay ướt mồ hôi, Kiều Huỳnh phát hiện ra liền lặng lẽ cầm tay cô ở dưới gầm bàn, thầm cổ vũ.
Thật sự đã trở lại…...
Chuyện cũ dời non lấp biển, thẳng thắn mà đến, Đồng Đồng dường như quên cả hô hấp, chỉ có thể yên lặng như vậy mà nhìn anh ta, nhớ không nổi những lời mà mình đã chuẩn bị trước đó.
Lục Trần Tây đứng ở cửa phòng, tầm mắt đảo qua từng người đang ngồi, cuối cùng ngừng trên người Đồng Đồng. Bốn mắt nhìn nhau, có loại cảm xúc mãnh liệt đang đè nén. Nhưng người khác đều không phát ra tiếng, lẳng lặng nhìn hai người, sợ rằng sẽ phá huỷ tình huống cửu biệt trùng phùng này.
Nhưng mà giây tiếp theo, sự tĩnh lặng bị đánh vỡ, một cô gái từ phía sau lưng Lục Trần Tây xông ra, rất xinh đẹp, hai bên thắt hai cái bím tóc nghịch ngợm, cười hì hì phất tay chào mọi người: “Hi~”
Đồng Đồng sửng sốt. Ai đây? Thoạt nhìn chắc cỡ tuổi với cô, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Trong khoảnh khắc cô nghĩ lại mọi chuyện, ánh mắt nhìn Lục Trần Tây dần trở nên do dự, cuối cùng chậm rãi cúi đầu, nhìn ly trà nóng trước mặt, ồ, bên trong còn lơ lửng một lá trà cứng này.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Mọi người đều không đoán được Lục Trần Tây sẽ mang một cô gái lạ đến đây, không khí trong phòng tức khắc trở nên xấu hổ một cách kỳ lạ. Đồng Đồng cúi đầu không nói lời nào, Kiều Huỳnh thẳng tính, tức giận đến nghiến răng hỏi: “Lục Trần Tây, đây là ai vậy, đã nói trước là bạn bè tụ tập, anh lại mang theo một người không ai quen đến đây là có ý gì?”
Lục Trần Tây muốn mở miệng, lại bị cô gái bên cạnh giành trước, cô ta tỏ vẻ xin lỗi, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi một mực quấn lấy anh ấy muốn anh ấy đưa tôi đến, không liên quan đến anh ấy.”
Đồng Đồng nghe thấy cười lạnh trong lòng một tiếng. Kiều Huỳnh tức giận đến run người, trừng mắt nhìn cô gái kia: “Tôi có nói chuyện với cô sao? Cô giành cái gì? Biết là bạn cũ muốn tụ tập còn đòi tới, sao mặt lại dày như vậy?”
Cô gái kia đại khái không nghĩ tới lại bị mắng đến trực tiếp như vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng không dám bước tới. Lúc này, bạn bè tốt của Lục Trần Tây mới lên tiếng: “Tới đây tới đây, đừng đứng nữa, nhanh ngồi xuống để phục vụ mang thức ăn lên.”
Lục Trần Tây nói với cô gái kia: “Qua ngồi đi.”
Cô gái nghe lời gật gật đầu, đi đến chỗ ngồi còn trống. Đại khái là có chút sợ hãi Kiều Huỳnh, nên cô ta chọn chỗ cách xa Đồng Đồng một chút. Vì thế Lục Trần Tây tự nhiên mà đến ngồi bên cạnh Đồng Đồng. Lúc anh ta ngồi xuống, Đồng Đồng theo bản năng nhích vào bên cạnh Kiều Huỳnh một chút.
Kiều Huỳnh phát hiện, thuận thế tiến lại gần, thì thầm với cô: “Nếu cậu không muốn ở lại chỗ này, chúng ta rời đi, được không?”
Đồng Đồng nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không sao.”
Kiều Huỳnh cảm thấy chính mình có lỗi với Đồng Đồng, là cô kích động bắt cô ấy tới, nếu sớm biết Lục Trần Tây muốn mang theo hồ ly tinh, đánh chết cô cũng không mang cô ấy tới đây chịu tội, nghĩ vậy liền không nhịn được khó chịu nói: “Giờ này còn ăn cơm gì nữa, nuốt không trôi, thà rằng không tới còn hơn.”
Mã Nhưng lên tiếng hoà giải: “Được rồi, đều tới đông đủ rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm, cho bạn Lục chút mặt mũi nào.”
Kiều Huỳnh hừ lạnh một tiếng, liếc Lục Trần Tây một cái, không nói nữa. Cô không sợ đắc tội với ai cả, một bàn người ngồi ở đây, ngoại trừ Đồng Đồng, đối với cô mà nói đều là những người bạn có cũng được mà không có cũng được.
Mã Nhưng nói với Lục Trần Tây: “Tiểu Lục, sao không giới thiệu bạn mới một chút?”
Lục Trần Tây liếc mắt nhìn Đồng Đồng một cái, cô cúi đầu nhìn chằm chằm chén trà không biết đang nghĩ cái gì: “Vương Dương, đàn em khoá dưới quen biết ở bên Mỹ.”
*
Sau đó bọn họ nói tiếp cái gì Đồng Đồng có chút không nhớ rõ, cô chỉ biết Lục Trần Tây ngồi bên cạnh nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy khoảng cách thật xa xôi. Trong bữa cơm, khoé mắt cô thoáng nhìn thấy Vương Dương thân mật gắp đầy đồ ăn cho anh ta, anh ta cũng không từ chối.
À, đàn ông mà.
Kiều Huỳnh cũng thấy động tác nhỏ của Vương Dương, có chút tức giận, cố ý gõ cái ly nói chuyện với mọi người: “Này này này, tôi hỏi mọi người một vấn đề nha, mọi người có biết Nhị Đồng của chúng ta hiện tại đang làm việc ở đâu không?”
Âm thanh gõ ly khiến mọi người chú ý, trong phòng tức khắc yên tĩnh lại, có người trả lời: “Tôi biết, làm phóng viên đài truyền hình tỉnh.”
“Bingo!” Kiều Huỳnh gian xảo cười rộ lên: “Nhưng mọi người có biết cô ấy làm tổ chuyên mục nào không?”
Mọi người sôi nổi lắc đầu. Kiều Huỳnh lấy đuôi mắt liếc Lục Trần Tây, sau đó nhanh nhẹn phun ra hai chữ, nói năng đầy khí phách: “Nơi đây.”
Lập tức có một bạn nữ phát ra một tiếng hô kinh ngạc: “Nơi đây?! Chính là “Nơi đây" do Cố Hoài chủ trì sao?”
Kiều Huỳnh kiêu ngạo ôm vai Đồng Đồng: “Đương nhiên, Nhị Đồng nhà chúng ta ưu tú như vậy, đương nhiên phải cùng một tổ với phóng viên ưu tú nhất rồi.”
“A a a!!!” Trong phòng tức khắc ầm ĩ cả lên, các bạn nữ đều tò mò chạy đến bên cạnh Đồng Đồng, mồm năm miệng mười hỏi: “Thật không Nhị Đồng? Cô thật sự cùng tổ với Cố Hoài?”
“Người thật của anh ấy trông như thế nào? Có phải càng đẹp hơn trên TV không? A, tôi thật ganh tị quá đi, cô có thể cùng với cực phẩm cấm dục như vậy sớm chiều ở chung!”
“Nhị Đồng có thể mang anh ấy đến cùng ăn bữa cơm với chúng ta không? Tôi thật muốn gặp người thật quá đi, nếu anh ấy có thể nắm tay tôi một lần, cả đời này tôi sẽ không rửa tay!”
……
Đồng Đồng liên tiếp bị oanh tạc đến da đầu tê rần, lúc đầu cô không nói với mọi người chính là vì không thể ứng phó với trường hợp như bây giờ.
Kiều Huỳnh ở đây biểu diễn vai trò người phát ngôn của cô, thấy cô không chống đỡ nổi, lại nhanh nhẹn nói: “Đương nhiên là thật nha, không tin cho mọi người xem hình chụp này.” Nói xong cô cầm lấy di động, mở ra album, nhấn vào tấm ảnh lần trước chụp cùng Cố Hoài đưa cho mấy bà tám kia xem: “Mấy người hãy trợn to mắt nhìn cho rõ nha, lần trước Cố Hoài đưa Nhị Đồng về nhà, vừa lúc bị tôi bắt gặp, nên cùng nhau chụp ảnh đó.”
Mấy bạn nữ hâm mộ chuyền tay nhau xem, sau đó có người nói: “Nhị Đồng có thể có mị lực lớn như vậy, có thể khiến Cố Hoài đưa về nhà…”
Kiều Huỳnh đắc ý hừ một tiếng: “Đó là mọi người còn chưa biết, Cố Hoài đối với Nhị Đồng đặc biệt tốt, thường xuyên đưa cô ấy về nhà, ra ngoài phỏng vấn còn cùng nhau qua đêm cơ.”
Tiếng nói vừa dứt, biểu cảm mọi người đều có chút vi diệu, Lục Trần Tây nhìn về phía Đồng Đồng, ánh mắt phức tạp.
Đồng Đồng cũng không chú ý tới, chỉ lo kéo tay Kiều Huỳnh muốn cô ấy im miệng, sau đó giải thích: “Không có không có, chúng tôi chỉ là đi ra ngoài công tác, không ngủ cùng phòng, không phải là loại qua đêm mà mọi người đang nghĩ đâu.” Cô biết Kiều Huỳnh cố ý nói ra chuyện cô và Cố Hoài ở cùng một tổ để thay cô trút giận, dựa vào cái gì Lục Trần Tây có thể mang người mới đến, mà cô lại phải một mình mệt mỏi như vậy? Nhưng khoác lác tốt xấu gì cũng phải có giới hạn, lỡ như nói quá lên thì thật không tốt…
Có điều, cô giải thích thì giải thích, mọi người có tin hay không thì thật khó nói. Mấy người fan cuồng của Cố Hoài vẫn luôn quấn lấy cô hỏi đông hỏi tây, cuối cùng bất đắc dĩ, Kiều Huỳnh chỉ có thể hy sinh chính mình, lấy mấy tấm ảnh có chữ ký Cố Hoài để đuổi đi.
*
Thật vất vả chịu đựng đến hết bữa cơm, Đồng Đồng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cuộc hội ngộ đau khổ này rốt cuộc cũng kết thúc, cô có thể rời đi rồi. Thật ra nội tâm của cô đã khổ sở đến sắp hỏng, cô cho rằng Lục Trần Tây cũng đang đợi cô, nhưng mà không có, anh ta đã nhìn về phía trước. Cô gái hôm nay anh ta mang đến tuy nói rằng chỉ là đàn em, nhưng mà đàn em bình thường sẽ mang đến buổi họp mặt bạn bè cũ tự nhiên như vậy sao?
Ngoại trừ lúc đầu có liếc mắt một cái, cô cũng không nhìn thêm lần nào nữa, cũng chưa từng nói chuyện một câu, hai người giống như không quen biết nhau, bỏ qua sự tồn tại của người kia.
Cô muốn khóc, nhưng không thể làm vậy trước mặt mọi người, như vậy cô sẽ thua, cho nên phải làm bộ không để bụng, nói cười hi ha, cứng rắn khéo léo cẩn thận giữ gìn tôn nghiêm còn sót lại, rốt cuộc cô ăn mặc xinh đẹp tham dự, tất cả mọi người đều nhìn ra cô muốn níu kéo, nhưng lại bị hiện thực vả mặt.
Mã Nhưng định đi KTV, khuyến khích mọi người ăn xong cùng đi. Đồng Đồng lấy cớ từ chối: “Mọi người đi đi, tôi không đi nữa, sáng sớm ngày mai còn phải đi công tác.”
Kiều Huỳnh lập tức đi theo nói: “Tôi cũng pass.”
Mã Nhưng thức thời không giữ hai cô lại, nhìn về phía Lục Trần Tây: “Tiểu Lục, chúng ta đi chứ?”
Lục Trần Tây lắc lắc đầu: “Lần sau đi, tôi bị lệch múi giờ.”
Vì thế mọi người chia làm hai nhóm, một nhóm về nhà, một nhóm đi KTV. Vương Dương đương nhiên là đi theo Lục Trần Tây một bước không rời.
Ra khỏi tiệm lẩu, Đồng Đồng mở ra phần mềm đặt xe trên di động chuẩn bị gọi xe về nhà, bị Vương Dương nhìn thấy, cô ta chủ động tiến lên nói: “Hiện tại là giờ cao điểm, khó đón xe lắm, hay là để Lục Trần Tây đưa cô về?”
Đồng Đồng nghe vậy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp kia, nghĩ xem vì sao cô ấy muốn nói chuyện với mình, chẳng lẽ là Lục Trần Tây để kể hết chuyện trước kia với cô ấy? Kiều Huỳnh lập tức lấn tới chắn giữa hai người, từ chối: “Tôi sẽ đưa cô ấy về, không cần cô ở đây giả vờ làm người tốt!” Nói xong kéo tay Đồng Đồng đi về phía trước, vừa đi vừa càm ràm: “Lúc này mà còn đặt xe cái gì, đi theo mình!”
Xe bọ rùa đỗ ở ven đường, sau khi Đồng Đồng ngồi vào ghế, mới có đủ dũng khí xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bọn họ. Cô thấy Vương Dương kéo cửa xe bên phía phụ lái của một chiếc Ferrari màu đỏ dừng bên đường, ngồi lên, sau đó tầm mắt cô bắt đầu mơ hồ, có gì đó ấm áp rốt cuộc từ trên mặt chảy xuống.
*
Lục Trần Tây ngồi vào ghế lái, nhìn chiếc xe bọ rùa màu vàng trước mắt lái đi, thẳng đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt, mới cúi đầu khởi động xe.
Vương Dương ở bên cạnh hỏi: “Anh Lục, chúng ta bây giờ đi đâu?”
Lục Trần Tây không nghe thấy, đầu óc không ngừng nghĩ về những lời Kiều Huỳnh nói. Từ phản ứng của các bạn nữ, người tên Cố Hoài kia, có vẻ rất ưu tú. Anh ta và Đồng Đồng có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà đưa cô về nhà?
Vương Dương tự nói với chính mình: “Thời gian còn sớm, em chưa muốn về, hay là chúng ta tìm chỗ nào chơi một lát?”
Lục Trần Tây không để ý đến cô ta, trong lòng không hiểu sao lại bực bội, giẫm mạnh chân ga, động cơ lập tức phát ra tiếng nổ vang mạnh mẽ.
Sau khi chạy được một khoảng cách, anh ta bỗng nhiên đánh tay lái, dùng sức giẫm phanh xuống, ngừng xe ở ven đường.
Vương Dương bị động tác đột ngột của anh ta doạ sợ không nhẹ: “Anh làm sao vậy?”
Lục Trần Tây cau mày, không kiên nhẫn nói: “Xuống xe!”
Vương dương sửng sốt: “Không phải, đang yên lành mà anh lại làm sao vậy…”
Lục Trần Tây không nhịn được nổi nóng: “Tôi nói em xuống xe, em nghe không hiểu tiếng người có phải không?”
“...” Vương Dương không nhịn được, dùng sức đẩy cửa xe ra: “Xuống thì xuống, sợ anh sao?”
Lục Trần Tây không để ý tới cô ta, lập tức lấy di động mở ra trang web, ở khung tìm kiếm nhập tên Cố Hoài, ấn tới một cái, nhảy ra một đống kết quả. Anh ta xem từng cái từng cái, càng xem sắc mặt càng kém, không nghĩ đến người này lớn lên ra hình ra dáng, lại có nhiều fan hâm mộ như vậy...