Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Khúc Kiều đang á khẩu không trả lời được chợt nghe thấy Mục Vũ bật cười một tiếng.Tiếng cười này càng khiến cho Khúc Kiều thêm phần khổ não. Nàng muốn giải thích thêm mấy câu, Mục Vũ lại bất chợt lên tiếng, nói với Thanh Thương: "Đúng như sư tỷ nói. Là chủ tớ."
Thanh Thương nghe vậy, thoáng lộ ra vẻ phiền muộn, đáp: "Thế à ... ta còn nghĩ, nếu là phu thê vậy thì có thể mời cô nương theo chúng ta về ra mắt sư môn. Nhưng chủ tớ thì ..." Nàng nói tới đây, nhìn Khúc Kiều, khẽ mỉm cười, "Cô nương không muốn rời khỏi nơi đây phải không?"
Khúc Kiều bỗng cảm thấy thật áy náy, cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải. Nàng và hắn không phải chủ tớ nhưng dường như chỉ có quan hệ thế này mới có thể giải thích vì sao hắn nhất định phải rời đi ...
Thanh Thương thấy Khúc Kiều im lặng, cho rằng là ngầm thừa nhận. Nàng khép mi thở dài, không cất lời nữa.
"Sư tỷ.." Mục Vũ dịu dàng gọi nàng một tiếng, giọng nói cực kỳ ấm áp.
Thanh Thương ngước mắt chỉ thấy Mục Vũ cúi rạp người xuống, dập đầu bái lạy. Nàng kinh ngạc, vội vàng giơ tay đỡ, "A Vũ, đệ làm gì vậy?"
Mục Vũ không đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế bái lạy, nói: "Hỏa Thần giáo có công ơn dưỡng dục đệ, rời khỏi sư môn đó là bất nghĩa. Nhưng Khúc cô nương cứu đệ lúc nguy nan, ơn đó khác nào tái tạo, cho dù dùng hết quãng đời còn lại cũng khó báo đáp nổi ân tình. Mong rằng sư tỷ thứ cho đệ bất nghĩa, còn xin sư tỷ thay đệ tận hiếu với sư môn."
"Giữa ta và đệ cần gì phải như thế?" Thanh Thương dìu hắn đứng dậy, nhìn vào mắt hắn nói, "Hôm đó đệ tự xin cản ở phía sau rồi bặt vô âm tín. Nghe các đệ tử khác nói, bọn họ thấy đệ bị ma vật ..." Thanh Thương nghẹn ngào, không thể nói tiếp, "Hôm nay thấy đệ bình an, so với cái gì cũng tốt hơn cả. Về chuyện báo ân, đó là hợp tình hợp lý, ta sao có thể cản đệ. Chỉ là ... chỉ là đệ thế nào cũng nên về phái một chuyến. Đệ có biết, sư phụ... ông ấy rất lo lắng cho đệ..."
"Kính mong sư tỷ báo giúp đệ tin bình an." Mục Vũ mỉm cười chấp thuận, "Nếu sau này có cơ hội, đệ sẽ tự tìm tới thỉnh tội với sư phụ."
"Được." Thanh Thương dứt lời, xoay người nhìn Khúc Kiều. Khúc Kiều còn đang bùi ngùi xúc động về tình tỷ đệ của hai người, thấy Thanh Thương quay lại, nàng sợ hãi trợn mắt, không dám nhìn thẳng vào nàng ấy. Thanh Thương mỉm cười, cúi đầu vái tạ, nói: "Ơn cứu trợ của cô nương, Thanh Thương vô cùng cảm kích. Ngày sau, để sư đệ ta hầu hạ cô nương, mặc cho cô nương sai khiến. Nếu nó có chỗ nào mạo phạm không chu toàn, ta ở đây tạ lỗi với cô nương trước, mong cô nương tha thứ."
"Ta ..." Khúc Kiều hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này thật nặng nề, đâu dám mở miệng đáp ứng.
Thanh Thương thấy nàng không đáp lời, ngước mắt lên hoài nghi hỏi: "Dường như cô nương không quá vui lòng ... có phải có chuyện gì không hài lòng với sư đệ ta chăng?"
Không để Khúc Kiều kịp lên tiếng, Mục Vũ đã tiếp lời: "Đúng vậy, Khúc cô nương không thích diện mạo của đệ."
"Ồ?" Thanh Thương kinh ngạc, bối rối cất lời, "Cái này ... làm nô bộc cũng phải trông diện mạo sao?"
Mục Vũ gật đầu, nụ cười mỉm ẩn chứa nét hài hước nho nhỏ, "Khúc cô nương nói rằng cô ấy thích người tiêu sái, có vẻ đẹp của công tử văn nhã, còn phải biết ngâm thơ nữa."
Thanh Thương càng thêm bối rối, "Tiêu sái, công tử văn nhã ... cái này ... ngâm thơ thì cũng được, ta nhớ sư huynh Mạnh Giác của đệ có rất nhiều tập thơ, có thể mượn vài quyển, học thêm một chút."
Mục Vũ nghe thế, lên tiếng đáp: "Vâng."
Đây là cái gì, cái gì chứ? Hoàn toàn không đúng mà!
Khúc Kiều thầm muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích cái gì. Hai sư tỷ đệ kia đệ một lời tỷ một chữ, chỉ trong nháy mắt đã kéo chủ đề ra ngày càng xa. Nàng bất đắc dĩ đến tột cùng, không thể làm gì khác ngoài mặc kệ bọn họ.
Lúc này Thanh Thương chợt đổi đề tài, hỏi tiếp: "Đúng rồi, vừa rồi ta thấy Ngự phong thuật của Khúc cô nương rất cao, chắc hẳn cũng là người tu tiên? Không biết là truyền nhân phái nào, vì sao lại ẩn cư nơi này?"
Không để Khúc Kiều kịp suy nghĩ câu trả lời, Mục Vũ đã đáp lại: "Sư tỷ, nói chuyện lâu rồi, tỷ nên nghỉ ngơi một lát thôi. Tỷ mang thương tích trên người, không thể tốn sức thêm."
Thanh Thương cũng thấy hơi mệt mỏi, nghe hắn nhắc vậy, nàng mỉm cười, gật đầu nói: "Cũng phải. Hai người cũng mệt rồi ... hôm nay đã muộn, cứ ở lại đây một đêm, ngày mai ta sẽ tự đưa tiễn cả hai." Lúc nàng ấy nói chuyện còn cố ý nhìn Khúc Kiều, như đang chờ nàng đồng ý.
Khúc Kiều sao nỡ chối từ, khẽ đáp lời: "Được."
Thanh Thương nói một tiếng "cảm ơn" rồi gọi người vào, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Thanh Thương đã căn dặn như thế, mọi người sao dám trễ nải. Tuy lều trướng có hạn, mọi người vẫn cố hết sức dành ra một nơi để Khúc Kiều nghỉ ngơi. Mục Vũ đưa nàng vào trong trướng, mình lại quay ra ngoài, "Cô nghỉ ngơi đi. Ta đi ra nói chuyện với đồng môn một lát."
Khúc Kiều gật đầu, ngước mắt nhìn hắn đi xa, suy nghĩ vẫn còn chìm trong cuộc nói chuyện vừa rồi. Ân cứu mạng tạm thời không nói đến, chỉ một câu nói bộp chộp không nghiêm túc của nàng nhưng lại đổi lấy sự chân thành tha thiết tới vậy, sao có thể không khiến nàng xúc động đây. Nàng nhìn theo bóng lưng Mục Vũ, trong lòng tựa như bị sương mù bao phủ, mịt mờ không rõ. Lúc này, gió lạnh thổi ùa vào, nàng rùng mình một cái mới sực tỉnh táo. Khúc Kiều thở dài một tiếng rồi buông rèm xuống. Nàng xoay người đi vào trong vài bước, ngồi xuống giữa lều trướng. Căn lều này không lớn lắm, lại để rất nhiều đồ vật nên có hơi chật chội. Nhưng dù ở một chỗ thế này vẫn khiến cho nàng thấy cực kỳ trống trải. Nàng chợt cảm thấy, mình đã trải qua trăm ngàn năm cô độc mà vẫn chưa từng có khoảnh khắc nào cô độc như hiện giờ.
Chẳng biết vì sao, nàng chợt nhớ tới Mục Vũ. Nhớ tới hắn từng nói: "So với cô, quãng đời còn lại của ta không thể nào dài hơn được. Nhưng ta đồng ý với cô, sau này sẽ ở bên cô ..."
Khúc Kiều nghĩ tới đây, trong lòng trào lên cảm giác ấm áp. Nàng mím môi mỉm cười, ôm đầu gối, ngả đầu lên đó, co mình lại thật ấm.
Thời gian từ từ trôi đi, Mục Vũ vẫn chưa trở về. Khúc Kiều thoáng lo lắng, đứng dậy rời khỏi lều.
Cũng không biết hắn ở căn lều nào, cứ tùy tiện tìm tới có vẻ không ổn lắm ...
Nàng đang suy nghĩ, lúc ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy Mục Vũ. Đêm đã khuya, mọi người đều đi ngủ ngoại trừ mấy đệ tử tuần tra gác đêm bên ngoài thì chỉ có Mục Vũ ở bên ngoài lều. Hắn khoác áo choàng ngồi bên cạnh đống lửa trại, không biết là ngủ hay còn thức.
Khúc Kiều chầm chậm đi tới, còn chưa tới gần, Mục Vũ đã ngẩng đầu lên. Hắn thấy là nàng liền cười hỏi: "Sao lại đi ra?"
Khúc Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi ngược lại: "Sao cậu không vào trong lều nghỉ ngơi?"
Mục Vũ cười dài một tiếng, đáp: "Càng về đêm ta càng tỉnh. Vào lúc này muốn ta nghỉ ngơi, thực có hơi làm khó rồi."
"Vậy cũng không nên ngồi bên ngoài, sẽ lạnh lắm."
"Có lửa đây rồi, không sao đâu." Mục Vũ cười đáp.
Khúc Kiều nhất thời không nói gì, trong yên lặng, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên. Nàng không khỏi nghĩ tới những lời Thanh Thương nói trước đó, cái gì mà vợ chồng, chủ tớ, cái nào cũng không đúng cả. Sao trong đầu sư tỷ đệ bọn họ đều là những suy nghĩ cổ quái tới vậy? Nếu không phải vì bọn họ nghĩ quá nhiều thì nàng cũng sẽ không lúng túng tới vậy. Vốn chỉ là vậy, nào có người muốn cố chấp nương thân bên yêu quái?
Suy nghĩ này xuất hiện, nàng chợt ý thức được một chuyện.
Nàng nghĩ một lát rồi hỏi Mục Vũ: "Nếu sư tỷ cậu biết ta là yêu thì sao?"
Mục Vũ nghe xong, đáp lại qua quýt: "Sao lại hỏi chuyện này?"
Khúc Kiều lại hỏi tiếp: "Cậu cố tình lừa cô ấy, không phải như vậy sao?"
Mục Vũ không nói, chỉ khẽ cười.
Khúc Kiều nhìn hắn như vậy, môi thoáng cong lên, mang theo chút hứng thú trêu ghẹo hỏi: "Cậu sợ cô ấy sẽ không để cho cậu báo ân nữa, còn sợ cô ấy sẽ ra tay giết ta?"
Mục Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: "Vô duyên vô cớ, sư tỷ ta sao lại giết cô?"
"Ngay trước đây thôi cậu còn muốn giết ta đó." Khúc Kiều lên án.
"Đó là do cô nói ..." Mục Vũ nói được một nửa liền ngừng lại. Hắn thở dài một tiếng, cười nói, "Thôi, không nói tới chuyện này nữa."
Khúc Kiều cũng học hắn thở dài, sau đó nói: "Ta là yêu, cậu là người. Sự khác biệt trong đó, hẳn cậu cũng rõ. Cậu kiên trì báo ân, nhất định là đã hạ quyết tâm, và cũng nghĩ tới kết quả ..."
"Đúng vậy." Mục Vũ thẳng thắn đáp lại.
"Ừ." Khúc Kiều gật đầu, "Ta hiểu rồi. Quãng đời còn lại của cậu, ta nhận."
Giọng của nàng rất nhẹ, nhưng âm điệu kiên định, khiến cho Mục Vũ ngơ ngác trong thoáng chốc.
Khúc Kiều nhìn hắn, mỉm cười gọi hắn một tiếng: "A Vũ."
Nghe thấy tiếng gọi này, Mục Vũ mới sực tỉnh. Tiếng gọi này, dịu dàng thân thiết, lại mang theo chút e dè sợ sệt khiến hắn mỉm cười. Hắn gật đầu, đáp lại nàng: "Ừ."
Khúc Kiều hài lòng cười một tiếng, nâng tay hắn lên, áp lòng bàn tay vào nhau. Hành động thân mật như vậy khiến cho Mục Vũ hơi ngạc nhiên. Hắn nhìn kỹ vẻ mặt Khúc Kiều, thử tìm kiếm dấu vết trêu chọc nhưng nàng lại cực kỳ bình thản tự nhiên, nào có nửa phần hài hước.
Tay hắn lạnh như băng, chỉ có lòng bàn tay là hơi ấm, khiến cho Khúc Kiều lo âu. Nàng nói: "Trong cơ thể cậu có kim nhụy, đáng lẽ cơ thể phải khỏe mạnh hơn so với người bình thường mới phải. Ai ngờ cậu ép bản thân quá, cũng khiến cho Kim Nhụy hao tổn khô héo." Nàng dứt lời, bàn tay lật nhẹ, đặt lên lòng bàn tay hắn, "Mặc dù ta đã truyền lực vào Kim Nhụy giúp cậu nhưng đó cũng không phải kế lâu dài. Chẳng bằng truyền cho cậu một bộ tâm pháp để cậu tự điều tức, dưỡng thần nuôi thọ."
Sau khi Mục Vũ nghe xong, cười nói: "Vô công bất thụ lộc. Lễ lớn như vậy, ta không nhận nổi đâu."
Mục Vũ nói xong liền muốn rụt tay về. Khúc Kiều đan ngón tay vào, không cho hắn lùi tránh.
Khúc Kiều bảo: "Cậu đã nói là chủ tớ vậy thì nên nghe theo ta. Huống hồ điều này cũng không coi là lễ lớn. Nói tới cùng, cuộc đời của cậu càng dài, lợi ích ta thu được càng nhiều. Không phải sao?"
Lời này tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chút xảo trá khiến cho người ta không thể phản bác. Mục Vũ không biết làm thế nào đành đồng ý với nàng: "Được rồi."
"Ừm. Cậu nhắm mắt lại, làm theo hướng dẫn của ta." Khúc Kiều dứt lời, nhắm mắt lại trước.
Mục Vũ thấy thế cũng đành nghe lời làm theo. Trong bóng tối, cảm giác càng thêm bén nhạy. Hắn chỉ cảm thấy có một luồng ấm áp dao động trong lòng bàn tay, rồi tim đập mạnh hơn, hòa cùng nhịp điệu. Nhịp tim tăng một nhịp, cảm giác nóng rực cũng tăng thêm một phần. Độ ấm lan tràn, chỉ trong chốc lát đã phủ kín toàn thân. Cảm giác kia, tựa như được nắng xuân sưởi ấm, như dòng suối nóng thấm vào, thoái mái nói không nên lời ...
Không biết đã qua bao lâu, Khúc Kiều nhẹ nhàng rời bàn tay đi, ấm áp cũng theo đó biến mất. Mục Vũ thở dài một hơi, từ từ mở mắt.
Sắc trởi đã tỏ, chiếu vào tuyết trắng, xóa sạch ánh lửa nhạt nhòa. Dưới nắng sớm dịu dàng, Khúc Kiều vui vẻ nói với hắn: "Sau này mỗi ngày đều phải điều tức như vậy một canh giờ, đảm bảo kéo dài mệnh tới trăm tuổi."
Mục Vũ mỉm cười, gật đầu đáp: "Được."
Hai người nhìn nhau nhoẻn miệng cười, không hề nói gì thêm. Đúng lúc ấy, đệ tử tuần tra bỗng phát hiện ra điều gì, gọi: "Nhạc Sênh sư huynh."
Trong nắng sớm, có người đang chậm chạp đi tới. Đệ tử tuần tra nghênh đón, lại chợt thét lên một tiếng kinh hãi.
"Sư huynh, sao lại vậy?! Hoài Không sư tỷ ... sư tỷ tỉnh lại đi!!!"
Nghe thấy vậy, Mục Vũ đứng dậy, bước nhanh tới. Khúc Kiều đi theo hắn, khi đến gần, không khỏi kinh hãi.
Đó là một vài đệ tử Hỏa Thần giáo, dáng vẻ tất cả đều chật vật tới thê thảm, dường như mới vừa trải qua một trận ác chiến. Người nhẹ thì gãy xương bong gân; người nặng thì chỉ còn hơi thở thoi thóp. Máu tươi loang lổ nhuộm thành một đường trên tuyết trắng, nhìn mà gai người...
Mục Vũ nhíu chặt mày, vừa xem xét vết thương của đồng môn vừa hỏi: "Gặp phải người của Cức Thiên phủ sao?"
Vị đệ tử tên Nhạc Sênh kia lắc đầu một cái, yếu ớt lên tiếng: "Không phải là Cức Thiên ... là ... là yêu vật ..."
"Yêu vật?" Mục Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi bảo, "Cứ chữa thương trước đã."
Lúc này, các đệ tử trong doanh đều đã dậy, rối rít chạy tới giúp một tay.
Khúc Kiều thấy thế, đứng ra xa một chút, chỉ sợ làm vướng chân họ. Đột nhiên, có một tiếng quát tràn ngập giận dữ vang lên, hướng thẳng vào nàng: "Là cô!"
Khúc Kiều sợ hết hồn, nhìn người vừa cất tiếng. Nàng không nhận ra người nọ nhưng trong mắt đối phương hiện rõ vẻ căm thù, dường như đã kết oán với nàng vậy. Lòng nàng tràn ngập hoảng hốt, chợt nghe người nọ hét: "Là cô ta! Là cô ta lừa chúng ta rơi vào bẫy!"
"Hả?" Khúc Kiều kinh ngạc không kiềm nổi, ngỡ ngàng chẳng hiểu chuyện gì.
Mục Vũ cũng ngỡ ngàng, hắn mở miệng, nghiêm nghị nói với người nọ: "Thư Hoàng, không được nói bừa!"
Thư Hoàng nhìn Mục Vũ, tất cả đều là vẻ bi thương phẫn uất, cậu ta buồn bã cất lời: "Mục Vũ sư huynh, đệ không nói bừa đâu!" Đang nói chuyện, cậu ta chĩa tay thẳng hướng Khúc Kiều, "Chính là cô ả! Xui chúng đệ đi tìm cái gì mà "vân chi cam lộ", nói là có thể giải được ma độc. Không ngờ rằng, trong sơn cốc kia chứa đầy yêu vật. Nếu không phải Hoài Không sư tỷ và Nhạc Sênh sư huynh hợp sức liều mạng cản lại, chỉ sợ chúng đệ đã chết trong cốc rồi!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khúc Kiều. Ánh mắt sắc nhọn, như mũi tên đâm vào người.
~
Lion: tên của mấy sư đệ sư tỷ trong Hỏa Thần giáo này tác giả đều đặt theo tên đàn, khèn, bộ phận của những nhạc cụ hết. Đúng là tâm hồn yêu "tra từ điển".
p.s: đoạn lảm nhảm bên dưới vẫn có ( làm sao mà mợ Hồ Ly quên được) nhưng mình không thêm vào vì nó không có nội dung gì lắm