Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói thật ra, lúc trước Lục lão ông bắt Tống thị trở về nhà cũ, đa số thủ hạ quản gia cũng được điều chỉnh, hơn phân nửa gia sự giao cho nàng và Lục Vân xử lý, ép Lã thị không ngóc đầu lên được, khiển trách như vậy đã là nằm ngoài dự liệu của Lâm Cẩn Dung. Nhưng nàng cũng hiểu được, chuyện trên đời này, từ trước đến nay đều không có gì tuyệt đối, Tống thị không có khả năng vĩnh viễn ở mãi đó, sẽ có một ngày trở về. Mà Lã thị có thai, xem như lại lập công, Nhị phòng mượn cơ hội này mưu tính để Tống thị trở về đúng là thời cơ tốt.
Lâm Cẩn Dung xem bộ dáng Lâm Ngọc Trân nóng lòng muốn thử, liền thấp giọng nói: “Còn phải xem ý tứ của tổ phụ. Cô cô đừng nên quá nhiệt tình, nhìn kỹ rồi hẵng bàn tiếp.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Mới đi nửa năm mà, không đủ! Dù thế nào cũng phải bắt nàng ta ở đó thêm một thời gian rồi mới được trở về.”
Lâm Cẩn Dung hiểu tính tình nàng, không khuyên nhủ nữa, chỉ trầm mặc, tới gần lò sưởi, hỏi: “Vậy cô cô tính thế nào?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Con đi tìm tổ phụ, nói con sợ hãi.”
Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống: “Nếu tổ phụ hỏi ta sợ cái gì thì sao?”
Lâm Ngọc Trân nhỏ giọng nói: “Con đừng nói gì cả, cứ nói con sợ hãi là được rồi. Hắn tất nhiên sẽ rõ ràng.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Tổ phụ sẽ không thích chúng ta nhúng tay vào chuyện này. Chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược, có khi bọn họ còn đang chờ chúng ta đi nói những lời này đây.”
Lâm Ngọc Trân lập tức nhướn lông mày, uy hiếp nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung bất động không nói, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, biết Lâm Cẩn Dung đã hạ quyết tâm, sống chết cũng không đi làm chuyện này, vì thế cười giận: “Đây chính là vì tốt cho con, ta đều thay con đưa ra chủ ý, con cũng không chịu đi. Tùy con, dù sao người ta trở về người đầu tiên sẽ đối phó cũng không phải là ta.”
Lâm Cẩn Dung lười tranh cãi với nàng, cũng biết nàng chỉ là miệng hổ tim thỏ, trừ bỏ miệng lưỡi lưu loát ra thì bản thân không có biện pháp nào, vì vậy chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Lâm Ngọc Trân không thể yên tâm, càng thêm lo lắng, nhịn không được nói: “Đi đi, chẳng có việc nào là bớt lo, đều khiến ta bất an.”
Lâm Cẩn Dung cũng liền thuận thế đứng dậy, đã thấy mành bị nhấc lên, Lục Giam đứng ở cửa nhìn qua, chạm phải ánh mắt nàng, đó là thần sắc ôn hòa cùng tươi cười, lập tức tiến vào cùng Lâm Ngọc Trân hành lễ: “Mẫu thân mạnh khỏe, con đã trở lại.”
Lâm Ngọc Trân chưa thu đi vẻ lo lắng trên mặt, sầm mặt nói: “Lần này trở về tính ở lại mấy ngày?”
Lục Giam chỉ đứng bên ngoài nghe thấy nàng mắng Lâm Cẩn Dung, lại không biết nguyên do, không khỏi hòa hòa khí khí nói: “Lần này trở về, phải qua đông chí tế tổ mới đi.” Lại nói: “Tiên sinh nhận được lễ trong nhà đưa đến nhân dịp tiết đông chí, thập phần vui mừng, bảo ta thay hắn hướng mẫu thân nói lời cảm tạ.”
Lâm Ngọc Trân lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Cám tạ ta làm cái gì? Cũng không phải ta chuẩn bị lễ, muốn cảm tạ thì đi mà cảm tạ thê tử của con, là nàng chuẩn bị.”
Lục Giam thấy nàng lại đang chỉ trích, không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười. Trải qua hơn nửa năm, hai người không nói là như keo như sơn, nhưng cũng hòa thuận.
Nhìn cái gì, mãi mà chưa sinh ra được nhi tử, nhìn không thì có ích lợi gì? Lâm Ngọc Trân thấy như vậy, không khỏi tức giận nói: “A Dung đi an bài một bàn đồ ăn ngon, buổi tối chúng ta cùng nhau dùng cơm, Nhị lang lưu lại ta có lời muốn nói.”
Lục Giam vội đáp lời: “Thỉnh mẫu thân thứ tội, tối nay con sợ là không thể ở trước mặt mẫu thân tẫn hiếu. Vừa mới ở trên đường vô tình gặp Tri châu đại nhân, năm nay mùa thu hoạch rất tốt, Tri châu đại nhân thập phần vui sướng, bảo con đến ăn uống ở trong phủ của hắn. Con cố ý về qua nhà trước để bẩm báo với trưởng bối.”
Lâm Ngọc Trân vừa nghe nói hắn không nhà ăn cơm, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng nghe thấy là được quan Tri châu ưu ái, sẽ đến Tri phủ dùng bữa, không khỏi chuyển giận thành vui: “Có phải vì việc con làm ra máy cày, máy gieo không?”
Lục Giam lại cười nói: “Đúng vậy.”
Đây chính là một việc lớn, Nhị phòng sao có thể so sánh? Lâm Ngọc Trân vội vàng phân phó Lâm Cẩn Dung: “Còn không nhanh đi tìm xiêm y đẹp cho Nhị lang thay?” Lại dặn dò Lục Giam: “Nếu người ta hỏi thăm, con cần phải tận tâm trả lời, đừng để người ta hỏi ba câu, con lại chỉ trả lời một câu.”
Lâm Cẩn Dung thấy hẳn còn có rất nhiều lời muốn nói, liền cáo lui, tự trở về phòng giúp Lục Giam chuẩn bị xiêm y gặp khách. Giây lát, nước nóng đã đun xong, xiêm y hài mọi thứ cũng chuẩn bị đầy đủ, Lục Giam cũng vén mành tiến vào, trước cởi áo choàng đưa cho Quế Viên, ánh mắt vừa lướt qua mặt bọn nha hoàn, bọn nha hoàn buông việc trong tay, lặng yên không một tiếng động hành lễ lui ra.
Lâm Cẩn Dung cầm khăn nóng đưa qua: “Trời đã tối, nên cẩn thận một chút.” Lục Giam tiếp nhận khăn tay lau hai cái, thấy nàng còn định quay sang chuẩn bị, liền nắm tay nàng, kéo nàng lại nói: “Đừng vội, nàng và ta đều còn trẻ.”
Lâm Cẩn Dung biết Lâm Ngọc Trân vừa mới giữ hắn lại, chỉ sợ chủ yếu chính là nói về chuyện con nối dõi, liền nhẹ nhàng cười: “Trước thay quần áo đi.”
“Cũng không gấp, ta nghỉ một lát.” Lục Giam kéo nàng ngồi xuống tháp, thấp giọng hỏi: “Vì điều này mà bị mắng sao?”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Cũng không hẳn. Nàng muốn ta đi tìm tổ phụ, ngăn đón không cho Nhị thẩm nương trở về. Ta không chịu đi, nàng có chút tức giận, còn có trước đó là chuyện hôn nhân của A Vân.” Rồi kể lại một lần cho hắn nghe.
Lục Giam nghe xong, nói: “Nàng làm đúng, căn bản không cần phải đi tìm. Tổ phụ tuyệt đối sẽ không đáp ứng để nàng trở về.”
Lâm Cẩn Dung liền cười: “Sao chàng biết?”
Lục Giam cười cười: “Việc nhỏ nhặt có thể ta không cẩn thận bằng nàng, nhưng việc lớn ta có thể nắm chắc.” Một mặt nói, một mặt thay xiêm y: “Đã chuẩn bị tốt lễ cho Thất muội chưa? Các nàng ngày mai sẽ qua đó sao?”
Lâm Cẩn Dung thay hắn sửa sang lại ngoại bào: “Đúng, sáng sớm ngày mai sẽ qua. Buổi tối cũng ở lại đó dùng cơm. Chàng muốn ăn ở nhà, hay là muốn qua đó?”
“Đêm mai Ngô Tương làm chủ, mời vài bằng hữu thân thiết đi Ngũ Trượng lâu gặp mặt, ta cũng phải đi.” Lục Giam ngữ khí thập phần bình thản.
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Là vì sao? Có cần chuẩn bị hạ lễ gì không?”
Lục Giam một mực từ chối: “Không cần.” Vì đó là yến hội sinh thần của hắn nên đương nhiên không cần chuẩn bị lễ vật. Ngày bé cứ đến ngày này, hàng năm Đồ thị luôn may cho hắn một bộ đồ mới, còn nấu cho hắn một chén mỳ trường thọ. Nhưng từ sau khi hắn trở thành đích tôn, rời đến Giang Nam, cũng không còn ai nhớ rõ ngày sinh thần của hắn nữa. Sau đó khi trở về Bình châu, Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân vẫn nhớ rõ, sẽ tặng cho hắn một ít đồ vàng ngọc, mỳ trường thọ cũng có, nhưng trong ngày này, Đồ thị tất nhiên là lệ nóng doanh tròng, cho nên vừa nhìn thấy thế lại khiến người khác mất hết khẩu vị. Hắn không muốn nói trực tiếp với Lâm Cẩn Dung, nhưng hy vọng Lâm Cẩn Dung biết, hắn cố chấp cho rằng, nếu nàng biết mà biểu lộ gì đó, vậy chứng tỏ trong lòng nàng có hắn.
Lâm Cẩn Dung lặng im một lát, nói: “Chàng nhìn xem bộ quần áo này có vừa lòng không?”
Lục Giam lúc này mới chú ý tới, áo choàng trên người hắn là đồ mới, là tố cẩm sắc xanh nhạt, có đính lông chồn trắng, bên trong lót dày, cử động thoải mái, vô cùng ấm áp, không có chỗ nào không vừa vặn.”Là nàng làm?” Hắn cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung chỉ cao tới cằm hắn, đang chuyên tâm thay hắn đeo túi gấm. Trên mặt nàng da thịt trắng nõn như ngọc, tản ra nhu nhuận sáng bóng, ánh mắt im lặng chuyên chú, đôi môi hồng nhuận bởi tập trung mà hơi hơi giương lên, cứ như một củ ấu vừa mới chín đỏ.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói: “Còn có hài, đai lưng cùng túi gấm này.” Nàng đã có thói quen thể hiện việc làm của nàng cho hắn xem, cũng hy vọng có thể nhận được nhiều giá trị hồi báo hơn nữa.
Túi gấm phối màu lịch sự tao nhã, dưới chân là hài làm bằng da dày dặn, thập phần thích hợp ấm áp. Lục Giam khóe môi không khỏi nhẹ nhàng cong lên, hắn không khỏi hồi tưởng về Lâm Cẩn Dung lúc mới tân hôn, khi đó của nàng vẻ mặt không yên tĩnh ôn hòa giống như bây giờ, chỉ có sự mờ mịt là chủ yếu. Nhưng giờ phút này ngắm nhìn nàng, hắn có chút cảm giác thành tựu, vì sự thuận ý hiện nay của hắn, cũng vì bộ dạng hiện nay của Lâm Cẩn Dung, hắn vươn tay, nhẹ nhàng ôm vòng eo của Lâm Cẩn Dung.
Ngón tay linh hoạt của Lâm Cẩn Dung dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn nhẹ nhàng cười, thấy hắn đang chuyên chú nhìn mình, một tay nâng đỡ sau gáy nàng, cúi người xuống, hơi thở ấm áp trong nháy mắt thổi vào da thịt nàng khiến nàng cảm thấy hơi gai người. Không đợi nàng mở miệng, hắn đã che môi của nàng lại, tinh tế nhấm nháp giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Lục Giam nghe thấy tim trong lồng ngực đang đập kịch liệt, hắn lại nhớ tới cảm giác khẩn trương cùng bất an trong ngày tân hôn kia. Hắn cơ hồ là liều mạng ôm chặt Lâm Cẩn Dung vào trong lòng, hết sức để nàng dán sát vào người hắn. Cánh môi của nàng mang theo hương hoa hồng, lại giống như vị nước suối trong veo, hô hấp nàng nhẹ nhàng phảng phất như lông chim cọ qua cọ lại, khiến hắn tâm phiền ý loạn, hắn buông lỏng cánh môi sưng đỏ của nàng ra, lại nhẹ nhàng cắn lên gáy nàng một cái. Nhận thấy nàng run rẩy một chút, hắn lập tức hận không thể đem nàng hòa tan vào cơ thể.
Thật lâu sau, hắn mới buông lỏng tay, ở bên tai nàng thấp giọng thì thầm: “A Dung, ta nhớ nàng.” Hắn lần này đi hơn nửa tháng, trở về người đầu tiên hắn muốn gặp nhất chính là nàng. Hắn thập phần rõ ràng bản thân đã có biến hóa, không còn giống với thời kỳ tân hôn nữa, hắn muốn hắn cùng nàng thật sự có thể bạch đầu giai lão.
Mùa đông trời tối sớm, lúc này trong phòng đã chìm vào màu sắc ảm đạm, Lục Giam không thấy rõ thần sắc của Lâm Cẩn Dung, chỉ thấy nàng buông mắt, nghe thấy tiếng hô hấp của nàng nhẹ nhàng nhợt nhạt, tay nàng còn đang nắm chặt đai lưng của hắn. Hắn cũng không sốt ruột, vẫn nhìn nàng, chờ nàng trả lời.
Lâm Cẩn Dung không nói gì, hồi lâu, lúc sự kiên nhẫn của hắn cơ hồ sắp biến mất, thời điểm cõi lòng không còn tràn đầy niềm vui sướng, hắn mới nghe thấy thanh âm mơ hồ của nàng thốt ra vài từ: “Ta… cũng vậy.”
“A Dung… Ta thực vui vẻ.” Lục Giam chôn đầu vào sau gáy nàng vẫn không nhúc nhích, Lâm Cẩn Dung ôn hòa nhẹ nhàng đẩy hắn: “Tối rồi, chàng đi không muộn, đừng uống nhiều rượu.”
“Ta sẽ để ý.” Lục Giam buông tay, cảm thấy mỹ mãn ở trên mặt nàng hôn một cái: “Ta đi đây.”
Lâm Cẩn Dung nhợt nhạt cười, sai người tiến vào thắp đèn, phủ thêm một lớp áo choàng cho hắn, đưa hắn tới trước cửa viện, mắt thấy bóng dáng của hắn đã khuất xa, mới trở vào trong phòng, ngồi ở dưới đèn trầm tư.
Lệ Chi tiến vào, lặng lẽ đánh giá thần sắc của nàng, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, người hẳn phải cao hứng mới đúng, cớ gì lại như vậy? Ưu phiền sao?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Ta đang suy nghĩ, nên tới làm thuyết khách với Đại tiểu thư thế nào.” Kiếp trước, chính là vào mùa đông năm nay là thời điểm Lục Giam cùng nàng xa cách.