Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày kế tiếp, chiều nào Phương Cẩn Chi cũng thật sự chạy đi câu cá.
Mỗi ngày, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đều tiếp nhận "dạy dỗ" của Nhập Trà, còn Vệ mụ mụ muốn ở lại trong viện tử chăm sóc hai muội muội. Cho nên lúc ra cửa, Phương Cẩn đều mang theo A Tinh và A Nguyệt. Dù sao để bọn họ theo bên cạnh cũng yên tâm hơn để bọn họ ở lại viện tử.
"Hay là.... để nô tỳ giúp người?" A Tinh thử thăm dò nói.
"Không cần!" Phương Cẩn Chi kiên định lắc đầu, đôi tay nhỏ bé tê rần càng thêm dùng sức nắm chặt cần câu trong tay. Bé nhất định phải tự tay câu cá tặng cho Tam ca ca!
Nhưng không được bao lâu, hai tay đã không còn cầm nổi cần câu, đôi chân ngắn ngủn cũng tê dữ dội. Đúng lúc một cơn gió mùa đông lạnh lẽo lướt qua, khiến gương mặt đỏ bừng của bé càng thêm lạnh cóng. Phương Cẩn Chi không khỏi rùng mình một cái.
Nghe tiếng bước chân ở sau lưng, Phương Cẩn Chi cũng không quay đầu lại nói: "Đã nói là không cần ngươi giúp mà! Ta muốn tự mình câu cá cho Tam ca ca!"
"Ta không ăn cá."
Phương Cẩn Chi sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại. Lục Vô Nghiên đang khoác một cái áo lông thật dày đứng sau lưng bé, đang nhìn bé.
"Tam ca ca......"
Cần câu trong tay bỗng nhiên động đậy, Phương Cẩn Chi kinh hô: "Tam ca ca vừa đến đây, cá nhỏ liền cắn câu nha!"
Bé không kịp nói thêm lời nào với Lục Vô Nghiên, liền dùng sức kéo cần câu lên. Một con cáo chép đỏ tươi bị bé kéo lên, đang vũng vẫy ở đầu bên kia của cần câu.
"Chậu cá! Chậu cá!" Phương Cẩn Chi hô to.
A Tinh và A Nguyệt vội vàng cầm chậu đựng cá đến, rồi giúp bé kéo cần câu lên, thả con cá nhỏ vào trong chậu sứ men xanh điểm vàng.
Phương Cẩn Chi đứng bên bờ hồ, nhìn con cá nhỏ không tới một bàn tay của bé bơi qua bơi lại bên trong chậu sứ, cười "Hắc hắc" một cách ngây ngô.
Lục Vô Nghiên hiếu kỳ ngồi xổm xuống bên cạnh bé, bé cười cười nhìn con cá, hắn lại nhìn bé với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Vui như vậy sao?" Lục Vô Nghiên nâng tay vuốt ve gò má của Phương Cẩn Chi, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lạnh như băng.
"Dạ!" Phương Cẩn Chi mạnh mẽ gật đầu. "Tam ca ca, con cá này không phải cho huynh ăn, là để cho huynh thả vào trong hồ nuôi cá! Những lúc Tam ca ca buồn chán thì đến nhìn con cá trong hồ bơi qua bơi lại, sẽ không còn buồn chán nữa!"
"Cho nên mấy ngày gần đây, chiều nào muội cũng chạy đến đây câu cá, là vì để cho ta giải buồn?"
"Đúng ạ! Nhưng vẫn không câu được con nào, nếu biết trước Tam ca ca tới gần hồ nước là có thể câu được cá, đã sớm mời Tam ca ca tới đây "trấn áp" rồi!"
"Là ta không tốt, mấy ngày gần đây đều ở cùng với mẫu thân, không đến thăm muội. Đa tạ cá của muội."
Phương Cẩn Chi lắc đầu nguầy nguậy: "Bồi mẫu thân mới là đại sự ạ! Cẩn Chi không cần Tam ca ca phụng bồi đâu! À ừm... Nhưng tiếc là chỉ câu được có một con cá. Tam ca ca, huynh đợi ở đây một lát rồi hãy đi nha, tiếp tục ở đây "trấn áp", muội sẽ câu thêm một con nữa để làm bạn với nó!"
Phương Cẩn Chi nói xong liền đứng dậy đi lấy cần câu, thế nhưng lúc này có Lục Vô Nghiên "trấn áp" cũng không có tác dụng gì. Bé nâng cánh tay cầm cần câu thật lâu cũng không thấy động tĩnh.
"Tam ca ca, huynh đừng vội, "trấn áp" thêm một lúc là được!"
Bé mở to hai mắt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm xuống mặt hồ, thâm chí một cơn gió lướt qua, thổi mũ trùm đầu của bé xuống, bé cũng không phát hiện.
Lục Vô Nghiên kéo mũ trùm đầu lại cho bé, đau lòng nói: "Ta giúp muội?"
Phương Cẩn Chi nhíu mày, có hơi do dự nói: "Muội phải tự tay câu cá tặng cho Tam ca ca mới có thành ý. Sao có thể dùng cá huynh câu để tặng lại cho huynh chứ....."
"Nhưng muội đã câu được một con tặng cho ta rồi, để ta bắt một con làm bạn với nó nhé."
"Vậy, vậy cũng được......" Phương Cẩn Chi trề môi, đưa cần câu cho Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên nhận lấy cần câu bé đưa tới rồi thuận tay đặt sang một bên, phân phó Nhập Phanh: "Đi lấy thức ăn cá và vợt cá."
Phương Cẩn Chi chớp mắt mấy cái, không phải câu cá sao?
Không lâu sau, Nhập Phanh mang đến thức ăn cá và vợt cá. Lục Vô Nghiên đưa cái chén sứ đen chứa đầy thức ăn cá cho Phương Cẩn Chi, rồi nói: "Đến đây, cho cá ăn"
"A......" Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của Phương Cẩn Chi bốc một nắm thức ăn cho cá, rồi rải vào trong hồ nước.
"Không có cá." Phương Cẩn Chi vừa dứt lời, liền mở bừng hai mắt, kinh ngạc nhìn từng con từng con cá chép đỏ bơi qua, số lượng càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã làm đỏ cả một vùng lớn, bao trùm gần hết mặt ao, tranh nhau cướp đoạt thức ăn.
"Đừng giành, đừng giành, còn nữa nè!" Phương Cẩn Chi vội vàng bốc liên tiếp mấy nắm thức ăn tung xuống hồ. Thức ăn còn chưa rơi xuống, đám cá chép đỏ đã nhảy lên thật cao, tạo thành những đường cong đẹp mắt xẹt qua dưới ánh chiều tà sắp tắt của ngày đông giá rét.
"Tốt quá, thật nhiều cá......"
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc vui mừng của bé, không khỏi cong môi. Hắn cầm vợt cá trong tay Nhập Phanh, tùy ý chụp xuống, rồi vớt lên một túi đầy cá chép đỏ nhảy loạn xạ.
"Tới chọn một con." Lục Vô Nghiên đưa vợt cá đến gần Phương Cẩn Chi.
"Là nó!" Phương Cẩn Chi chỉ vào con cá lớn nhất trong đó.
Lục Vô Nghiên mỉm cười hỏi: "Xác định?"
"Ừm....." Phương Cẩn Chi liếc nhìn con cá nhỏ trong chậu. Bé lắc đầu một cái. "Không, không, không, nó quá lớn, sẽ khi dễ cá nhỏ! Muốn...... Muốn một con bằng nhau!"
Phương Cẩn Chi dùng đầu ngón tay chỉ vào đuôi một con cá nhỏ nhất trong túi.
"Được." Lục Vô Nghiên đưa vợt cá cho Nhập Phanh. Nhập Phanh vội vàng dùng một cái vợt rất nhỏ vớt con cá chép Phương Cẩn Chi vừa chỉ, rồi thả vào trong chậu cá. Hai con cá nhỏ trong chậu sứ tròn tròn men xanh, tung tăng bơi qua bơi lại hai vòng.
Lục Vô Nghiên nhìn hai con cá, rồi nói: "Cảm tạ lễ vật của Cẩn Chi."
Ngay sau đó, hắn nghe thấy một âm thanh rơi xuống nước.
"Cẩn Chi!"
Lục Vô Nghiên cả kinh, vội vàng sải bước nhảy về phía hồ nước, nhìn thấy cả người Phương Cẩn Chi rơi vào trong nước. Hai tay đang bám lấy bờ hồ, trong đôi mắt to tròn xen lẫn chút kinh hoảng.
Thật may là nước hồ cũng không sâu.
"Đưa tay cho ta." Lục Vô Nghiên chụp lấy tay bé, kéo bé lên. Không để ý toàn thân bé đều là nước dơ bẩn, ôm bé vào trong ngực, bước nhanh về hướng viện Thùy Sao.
A Tinh trở về lấy y phục sạch sẽ cho bé, A Nguyệt ôm chậu cá, cùng Nhập Phanh vội vã đuổi theo.
Lục Vô Nghiên ôm bé đi thẳng vào trong tịnh thất, đặt bé lên ghế dài, hỏi: "Cẩn Chi, sợ không?"
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, vươn tay vuốt vuốt mặt mình.
Lục Vô Nghiên lập tức chụp lấy tay bé, cẩn thận kiểm tra. Gương mặt bé giống như sứ trắng bóng loáng nhẵn mịn, không thấy bất kỳ vết thương nào. Lục Vô Nghiên vẫn không yên lòng hỏi: "Đau không? Có bị đụng trúng đầu hay không?"
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, nói: "Mới vừa rồi có cá hôn lên mặt muội, chính là chỗ này! Thật trơn thật trơn... còn....nhột!"
Lục Vô Nghiên sửng sốt, mất một lúc lâu mới bất đắc dĩ hỏi: "Có lạnh hay không?"
"Không lạnh, nước đó là nước nóng mà!" Phương Cẩn Chi không nói dối, nước trong hồ này vốn là nước nóng, cho nên mới không đóng băng. Nhưng cho dù là nước nóng, bên ngoài trời cũng rất lạnh. Lục Vô Nghiên vẫn lo bé bị cảm lạnh.
"Đi tắm nào, làm cho mình thật sạch sẽ." Lục Vô Nghiên có hơi ghét bỏ kéo xuống một cọng rong từ trên bả vai bé.
"A....." Phương Cẩn Chi nhảy từ trên ghế xuống, cúi đầu đi ra phía sau tấm bình phong. Lục Vô Nghiên đứng dậy bước ra khỏi tịnh thất, phân phó Nhập Phanh đúng lúc vừa chạy tới đi vào hầu hạ Phương Cẩn Chi. Còn bản thân hắn thì đi đến một gian tịnh thất khác tắm rửa sạch sẽ, thay toàn bộ y phục từ đầu đến chân.
Khi hắn đã chỉnh đốn hoàn chỉnh, Phương Cẩn Chi vẫn còn chưa đi ra. Hắn tiện thể ngồi xuống chiếu ở tầng một trong lầu các của chính sảnh, trước mặt bày một cái bàn thấp, hắn vừa dùng tay trái và tay phải hạ cờ, vừa đợi Phương Cẩn Chi.
Đến khi hắn hạ xong một bàn cờ, thì Phương Cẩn Chi mới chạy ra, đôi chân trần nhỏ bé hồng hào không mang tất.
"Cá, cá của muội!"
Lục Vô Nghiên chỉ chỉ cái bàn chân cao trước cửa sổ.
Phương Cẩn Chi vội vàng đi tới, nhón chân lên để nhìn. Nhưng bé thật sự quá lùn......
Nhập Phanh theo Phương Cẩn Chi đi vào, vội mang đến một cái ghế mân côi, để cho bé đạp lên.
"Cá của muội nhìn thật là đẹp! Cá muội câu đẹp hơn cá Tam ca ca bắt!" Phương Cẩn Chi cười vui vẻ.
Không biết từ lúc nào Lục Vô Nghiên đã đứng sau lưng bé, ngắm nhìn bé, cười nói: "Ta nhìn như thế nào cũng thấy dáng dấp hai con cá này giống nhau, hoàn toàn không phân rõ."
"Làm sao có thể! Hoàn toàn không giống nhau! Tam ca ca, huynh xem, con cá muội bắt chóp đuôi nó có một đường hoa văn nhàn nhạt, mà con của huynh bắt......" Phương Cẩn Chi xoay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên.
Nàng sửng sốt một chút, tức giận nói: "Tam ca ca, huynh đang nhìn muội, hoàn toàn không nhìn cá!"
"Nhớ rồi, trên chóp đuôi con cá mà Cẩn Chi bắt có hoa văn." Lục Vô Nghiên cười rồi ẵm bé lên, ôm đến cái bàn thấp đối diện.
"Lâu rồi Cẩn Chi không theo bồi ta đánh cờ."
"Được ạ, muội bồi Tam ca ca đánh cờ!" Phương Cẩn Chi sắp xếp xong thế cờ, bé dùng cờ trắng, Lục Vô Nghiên sử dụng cờ đen. Hai người bắt đầu đánh cờ.
Tròng mắt đen láy của Phương Cẩn Chi đảo một vòng, bé "A" lên một tiếng, ngạc nhiên nói: "Tam ca ca, bọn họ đều nói huynh chưa bao giờ đến học đường để học. Vậy thì huynh đã học đánh cờ từ ai? Ừm, còn có cắm hoa, pha trà, điêu khắc, thổi huyên, gảy đàn, giám định và thưởng thức đồ cổ...... Chữ viết của Tam ca ca cũng rất rất rất xinh đẹp nha! Còn biết thật nhiều thật nhiều chuyện......"
Phương Cẩn Chi lật từng ngón tay để đếm những thứ mà mình biết, bé ngẩng đầu lên dè dặt nhìn Lục Vô Nghiên, nói: "Tất cả đều do Tam ca ca tự học sao? A, thật là lợi hại, Cẩn Chi không thể tự học, không có người dạy là không được...."
"Không phải hoàn toàn tự học."
"Oa, vậy người đã dạy Tam ca ca khẳng định là rất lợi hại!" Phương Cẩn Chi lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lục Vô Nghiên.
"Muốn học cái gì cứ việc nói thẳng." Lục Vô Nghiên đặt viên cờ đen đang cầm trong tay xuống.
Phương Cẩn Chi than thở một tiếng: "Lại bị nhìn thấu......"
Bé thở dài như một người lớn, hơi nản lòng để viên cờ đen xuống.
Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, nhìn con bé đang ngồi đối diện. Cái đầu nhỏ cúi xuống, từ góc độ của Lục Vô Nghiên, có thể nhìn thấy hàng mi đen dài rợp bóng trên đôi mắt nguyệt nha, run lên một cái.
Ánh mắt Phương Cẩn Chi chợt sáng ngời, bé ngẩng đầu lên.
Lục Vô Nghiên kịp thời rủ mắt xuống, để tránh bé lại muốn bật ra một câu: "Tam ca ca, huynh đang nhìn muội, hoàn toàn không nhìn bàn cờ!"
Phương Cẩn Chi đã chạy tới, kéo kéo tay áo Lục Vô Nghiên, ngước đôi mắt sáng lấp lánh như sóng nước mênh mông nhìn hắn, nói: "Cho nên nói... muội muốn học cái gì, Tam ca ca cũng sẽ dạy muội sao? Đúng vậy sao? Là như vậy sao? Thật là như vậy sao?"