Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 109: Vấn đề tin tưởng
Editor: Mèo ™
Những ngày sau khi sinh, Khúc Khinh Cư hết sức tự tại, mỗi ngày chơi đùa với con trai, nếm thức ăn ngon, trải qua những ngày an nhàn lại thoải mái.
Hôm nay, Hạ Hành đến hậu điện thì nhìn thấy nhóc con nhà mình mặc một cái yếm đỏ, đang nằm trên giường quơ quào tay chân, cực khổ nâng cổ lên nhìn ngó xung quanh, sau đó mỏi quá nên đành phải nằm phịch xuống, chọc cho mẫu thân mình cười ra tiếng.
"Làm gì vậy?" Hạ Hành ngồi xuống giường, nhìn nhi tử mình hết ngóc đầu lên rồi lại rụt vào không khác gì con rùa nhỏ, gắng sức quơ quào một hồi nhưng vẫn nằm y vị trí cũ, không nhích thêm được tí nào, thế mà nhóc cũng không khóc quấy, vẫn kiên trì bền bỉ đạp chân.
"Không có gì, chỉ là để cho con rèn luyện cổ một chút thôi." Khúc Khinh Cư thuần thục lật con trai lại, khi vỗ vỗ lên cái mông núng nính thịt, thì thấy nhóc nhoẻn miệng cười với mình, cúi người hôn lên má nhi tử một cái thật kêu, nhận lấy hộp phấn hương từ trên tay Mộc Cận, bắt đầu bôi phấn cho nhi tử.ĎïȅñÐān˱҉ «Łë.quý.ðôn "
"Những chuyện này để nhũ nương làm là được rồi." Hạ Hành chọc chọc cánh tay múp míp như ngó sen của nhi tử mình. "Tính tình tiểu tử này tốt thật."
"Con ta thì phải giống ta rồi.” Khúc Khinh Cư giơ hay tay con lên để bôi phấn rôm vào nách. "Ta làm những chuyện này thì có sao đâu, con của chính mình mà cũng không chăm được, vậy sinh nó ra làm gì?”
Hạ Hành không biết nghĩ đến gì đó, ánh mắt hắn phức tạp nhìn tiểu tử mập mạp đang nằm trên giường nhếch miệng cười. Trong nháy mắt hắn có cảm giác địa vị của mình trong lòng Khinh Cư còn không bằng nửa đầu ngón tay của nhi tử mình. "Ngày mai là lễ trăm ngày tuổi của Đồn Đồn, danh sách lúc trước ta đưa nàng xem, nàng có ý kiến gì không?”
"Rất tốt." Khúc Khinh Cư trao Đồn Đồn cho nhũ nương để bú sữa, chờ sau khi nhũ nương lui xuống, mới nói: "Nhưng mà có phải là đã quá long trọng rồi không, chỉ là lễ trăm tuổi mà thôi......"
"Đồn Đồn là hoàng trưởng tử, thân phận cao quý, tổ chức long trọng một chút thì đã sao.” Hạ Hành hiểu sự lo ngại của Khúc Khinh Cư, hắn ôm nàng vào lồng ngực mình. "Chờ sau này chúng ta có đứa thứ hai thứ ba, thì sẽ tổ chức bớt long trọng hơn ca ca chúng hai phần.”
"Được." Khúc Khinh Cư cười cười, cũng không để trong lòng lời cam kết này của Hạ Hành lắm, nàng biết bây giờ lời hắn nói là thật, nhưng không có nghĩa là lời nói này sẽ hữu hiệu vĩnh viễn về sau.
Ngày giờ chính thức tổ chức lễ trăm ngày của hoàng trường tử do quan Khâm Thiên Giám chọn ra, nghe nói bát tự của hoàng trường tử rất hợp với tinh tượng của ngày hôm đó, thậm chí còn bày trí những vật tương hợp trong Điện Loan Hợp, bảo đảm thời khắc hôm đó sẽ có lợi nhất với hoàng trường tử.
Khúc Khinh Cư không hiểu rõ lắm với những chuyện phức tạp đó, nhưng chỉ cần nhìn vào sự chuẩn bị ngày lễ trăm tuổi của Đồn Đồn, đã đủ để chứng minh Hạ Hành rất coi trọng chuyện này.
Thái hậu tự tay mình làm quần áo trăm tuổi cho Đồn Đồn, nghe nói vải để may quần áo này chính là Thái hậu phân phó người chọn tìm từ rất nhiều gia đình phú túc an khang, vừa nhìn khó mà nhận ra đây là bộ quần áo dùng vải vóc và kim chỉ của trăm nhà may thành.
Sờ sờ hoa văn hình hồ lô được thêu trên bộ quần áo bách gia, Khúc Khinh Cư khom lưng ôm lấy Đồn Đồn vẫn còn ngủ say. "Đi thôi, đến Điện Loan Hợp nào."
Điện Loan Hợp là nơi được dùng để cử hành những thịnh yến long trọng, ví dụ như sắc phong hoàng hậu, sắc phong thái tử, vân vân... Dùng nơi này để tổ chức một buổi lễ trăm tuổi, đã đủ để chứng minh địa vị của Đồn Đồn trong lòng Hạ Hành.
Điện Loan Hợp, những người nên tới đều đã tới, mọi người đều nhìn ra cửa, cùng chờ đợi hoàng hậu nương nương mang theo hoàng trường tử xuất hiện, nhưng vì ngại hoàng thượng và hai vị Thái hậu ở đây, nên biểu hiện của mọi người hết sức kín đáo.
Đợi cho tới khi sắp đến giờ lành, rốt cuộc mọi người cũng nghe được tiếng truyền báo của thái giám ngoài cửa.
"Hoàng hậu nương nương đến, hoàng tử điện hạ đến."
Mọi người rối rít đứng dậy, quỳ xuống nghênh đón, sau đó liền nhìn thấy đoàn người từ từ lướt qua trên thảm đỏ, dẫn đầu là một đôi hài thêu phượng hoàng giương cánh bằng chỉ vàng, cực kỳ hoa lệ.
"Đứng dậy!"
Mọi người đồng loạt đứng dậy, liền nhìn thấy hoàng hậu ôm hoàng tử điện hạ ngồi xuống bên phải hoàng thượng, trên người nàng mặc một bộ phượng bào phức tạp, phiêu trần thoát tục, đẹp không nói lên lời.
Có người nói, nữ nhân sau khi sinh, chẳng khác nào quả mơ trong gió tuyết, vừa chua vừa không còn hương vị, nhưng dáng vẻ này của hoàng hậu nương nương giống với dáng vẻ vừa mới sinh con xong ư?
Có một vài người thầm cảm khái trong lòng, khó trách hoàng thượng lại độc sủng hoàng hậu như vậy, nữ nhân như thế ai mà không thích cho được.
Buổi lễ trăm ngày tuổi cũng không có gì phức tạp, dù sao đứa bé còn nhỏ, ai mà nỡ đặt ra một đống quy củ để giày vò đứa bé chứ?
Chỉ là hai người Đế hậu tự mình quỳ lạy với trời xanh cầu phúc cho hài tử, lại tự tay đeo khoá trường mệnh, vòng tay trường mệnh cho hài tử, có ý nghĩa là buộc tuổi thọ và may mắn cho đứa bé, hai vị Thái hậu mang giày đầu hổ và mũ đầu hổ cho tôn tử mình, sờ sờ đỉnh đầu và lòng bàn chân của đứa bé, để bày tỏ chúc phúc từ trưởng bối, thế là xong.
Sau khi làm lễ xong, Đồn Đồn được nhũ nương ôm xuống, hai vị Thái hậu cũng đi theo, để Hạ Hành và Khúc Khinh Cư ở lại dùng yến cùng mọi người. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
Tất cả những món ăn trên yến tiệc đều được đặt những cái tên cát tường may mắn, mọi người đều ngầm hiểu rõ ý xem trọng của hoàng thượng đối với hoàng tử và hoàng hậu.
Mặc dù mọi người không dám kính rượu hoàng thượng, nhưng vẫn nói với Đế hậu không ít những lời chúc tụng may mắn cho hoàng trưởng tử, làm cho long nhan Hạ Hành cực kỳ vui mừng, không nhịn được uống nhiều thêm vài ly.
Khúc Khinh Cư thấy dáng vẻ này của hắn, lo lắng hắn sẽ uống đến say mèm mất, liền bảo hắn uống một chút canh giải rượu, chỉ là nhìn vẻ mặt vui mừng của Hạ Hành, nhiệt tình nốc rượu như uống nước, nàng cảm thấy canh giải rượu này không có mấy tác dụng rồi.
"Thần đệ kính hoàng thượng một ly, chúc hoàng thượng hoàng hậu đầu bạc răng long, chúc hoàng tử điện hạ phúc thọ an khang." Đang giữa bữa tiệc thì Hạ Uyên đứng lên giơ ly rượu với Hạ Hành, nói: "Thần đệ xin cạn trước."
Hạ Hành nhìn Hạ Uyên giơ cao ly rượu, cũng bưng ly rượu chậm rãi đứng lên, cười nhạt nói: "Đa tạ Tam đệ."
Huynh đệ hai người cùng cười, cùng ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Khúc Khinh Cư nhìn hai người này, tuy miệng tươi cười nhưng ý cười không lan tới đáy mắt, nàng nhìn tất cả mọi người ngồi xa xa phía dưới, chỗ ngồi giữa nàng và bọn họ cách nhau chín bậc thang cao, mà khoảng cách thì lại càng xa.
Sau bữa tiệc, quả nhiên Hạ Hành đã uống say, mặc dù cử chỉ của hắn không khác ngày thường mấy, nhưng từ ánh mắt và giọng nói của hắn, Khúc Khinh Cư vẫn cảm nhận được, ý thức của đối phương đã không còn tỉnh táo nữa rồi.
"Về hậu điện." Hạ Hành kéo tay Khúc Khinh Cư ngồi lên ngự liễn nhưng vẫn không quên nói với Tiền Thường Tín: "Bảo nhũ nương chăm sóc hoàng tử cẩn thận."
Ngự liễn không nhanh không chậm đi về phía trước, Khúc Khinh Cư chỉ cảm thấy nó hơi lung lay, nàng nhìn người bên cạnh, quơ quơ hai ngón tay trước mặt hắn: "Hoàng thượng, đây là mấy?"
Hạ Hành nắm hai ngón tay của nàng vào lòng bàn tay mình, cười nói: "Ta không có say, đừng lo lắng."
Lóng bàn tay của đối phương hơi ấm nóng, Khúc Khinh Cư đưa tay sờ sờ trán của hắn, bất đắc dĩ cười nói: "Không say thì tốt." Sâu rượu sẽ không bao giờ chịu nhận mình say, giống như rất nhiều người phạm sai lầm cũng không muốn thừa nhận lỗi sai của mình vậy.
"Nàng không tin ta?" Hạ Hành ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mở to, mang theo uất ức và bất mãn. "Nàng luôn không tin ta."
"Ta không tin chàng khi nào." Khúc Khinh Cư thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn, bật cười nói: "Thì chàng không say, ta đâu có nói là không tin chàng, đúng không nào?"
"Có rất nhiều lúc nàng không tin ta." Hạ Hành tựa đầu vào trước ngực Khúc Khinh Cư. "Ta nói ta sẽ đối tốt với nàng, nàng không tin. Ta nói từ giờ trở đi ta sẽ chỉ yêu thương duy nhất một mình nàng, nàng cũng không tin. Ta nói sau này chỉ muốn mình nàng sinh con cho ta, nàng vẫn hoài nghi ta như cũ. Tại sao nàng không tin ta, dù chỉ một lần thôi?”
Bàn tay vỗ về nhè nhẹ sau lưng Hạ Hành của Khúc Khinh Cư khựng lại, nàng cúi đầu nhìn nam nhân đang tố cáo mình, một hồi lâu sau mới khẽ cười nói: "Hoàng thượng, chàng nghĩ nhiều rồi."
"Ta không nghĩ nhiều, ta biết rất rõ." Hai cánh tay Hạ Hành vòng qua eo của nàng, ôm chặt lấy. "Chúng ta sau này vẫn còn mấy chục năm, sẽ có lúc nàng nguyện ý tin tưởng lời nói của trẫm."
Âm thanh của hắn đã mơ mơ hồ hồ, Khúc Khinh Cư biết hắn sắp ngủ thiếp đi, nàng vỗ nhẹ phía sau lưng hắn giống như dụ dỗ Đồn Đồn, nhẹ giọng nói: "Trên thế gian này, không có chuyện vô duyên vô cớ dể dàng tin tưởng một ai đó, nếu hoàng thượng muốn ta tin tưởng chàng, vậy thì hãy vẫn đối tốt với ta, thời gian có thể chứng minh lời nói của chàng."
Nam nhân trong ngực ừ hử một câu gì đó, Khúc Khinh Cư không nghe rõ, nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, ánh mắt yên tĩnh mà an tường.
Tiền Thường Tín và Minh Hòa đi bên cạnh ngự liễn tựa như không nghe được bất cứ động tĩnhnào bên trong, thậm chí cũng không trao đổi bằng ánh mắt, nhưng vẻ mặt lại thận trọng hơn không ít.
Thời tiết tháng tám vẫn nóng bức như cũ, sau khi Hạ Hành được người đỡ lên giường, Khúc Khinh Cư bảo người mang hai chậu nước đá trong phòng đi. Nếu say rượu mà ở trong phòng mát mẻ quá mức, khi tỉnh lại sẽ rất khó chịu.
Nhận lấy khăn Mộc Cận đưa tới, nàng tự tay lau tay và mặt cho Hạ Hành, Khúc Khinh Cư nói: "Bảo người phía dưới chuẩn bị sẵn canh giải rượu, nếu hoàng thượng tỉnh thì dâng lên cho chàng dùng ngay.”
Ngân Liễu không tiếng động lui xuống, mấy người khác nhận thấy được hình như hoàng hậu nương nương có gì đó không đúng, nhưng họ không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không có ai dám lắm mồm đi hỏi, chỉ càng chuyên tâm hầu hạ thêm cẩn thận.
Khi Hạ Hành tỉnh lại thì mặt trời đã ngã về tây, hắn xoa xoa hai bên thái dương có chút đau, ngồi dậy trên giường, vừa nhìn liền nhận ra đây là phòng ngủ của Khinh Cư, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra vì sao mình lại ngủ ở đây.
"Hoàng thượng tỉnh rồi ư?" Một chén canh bằng sứ thanh hoa đưa tới trước mặt hắn. "Uống canh giải rượu đi."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Khinh Cư, ráng chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên người nàng, bởi vì ngược sáng nên hắn không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, nhưng không hiểu sao hắn có thể xác định chắc chắn rằng bây giờ trên mặt đối phương đang cười.
Có lẽ bởi vì sự khẳng định khó hiểu này mà hắn ngoan ngoãn nhận lấy chén canh, uống một hơi hết cả chén canh giải rượu hết sức khó uống này, cuối cùng mới hắng giọng, nói: "Đã trễ vậy rồi sao?"
"Đúng vậy, trong yến tiệc chàng đã uống khá nhiều." Khúc Khinh Cư nhận lấy chén không trong tay hắn: "Ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn thanh đạm, chàng đến dùng chút đi." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Hạ Hành mặc áo khoác xong, cảm thấy đầu vẫn choáng váng như cũ, hắn cau mày nhìn xung quanh phòng, bất mãn nói: "Hạ nhân đâu hết cả rồi, sao lại để mình nàng trong phòng như vậy?"
"Chàng không phải là người chắc?" Khúc Khinh Cư trừng mắt liếc hắn một cái, "Thấy chàng ngủ thật ngon, ta liền bảo bọn họ ra ngoài hết, tránh làm phiền đến chàng."
Hạ Hành bị Khúc Khinh Cư liếc, ngược lại cảm thấy toàn thân sảng khoái, không khỏi có chút nghi ngờ, hình như có gì đó không đúng thì phải, ánh mắt khi Khinh Cư nhìn hắn sao lại dịu dàng hơn trước nhỉ?
Là hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hay là lúc thức dậy đã đụng đầu vào đâu đó rồi?
Hết chương 109
**********