Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thế Nào Là Hiền Thê
  3. Chương 122: chap-122
Trước /123 Sau

Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 122: chap-122

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 122: Ngoại truyện. Tình yêu thần thoại

Editor: Gà

Gia Hựu năm thứ bảy, hoàng hậu sinh cho hoàng thượng một đại công chúa, từ đó dưới gối hai người Đế Hậu đã có hai hoàng tử, một công chúa, có trai có gái, hợp lại thành chữ hảo (好).

Suốt bảy năm hoàng thất không dâng tú nữ vào kinh, cho nên trong triều càng nhiều tấu chương khuyên hoàng thượng cho đòi tú nữ vào kinh hơn, cho dù hoàng thượng không muốn nạp quá nhiều nữ nhân vào cung, những Hoàng thất hoặc thế gia công tử khác trong kinh, bọn họ vẫn có ý muốn nạp thiếp.

Lần này Hạ Hành không quá phản đối, đồng ý với các đại thần sẽ cho đòi tú nữ vào kinh một chuyến, đợi qua tháng ba, tú nữ các nơi đã được tuyển chọn vào cung.

Những nữ tử này đều có xuất thân đàng hoàng, ngôn hành thô bỉ đã nhanh chóng bị sàng lọc ra, người tướng mạo khó nhìn thì cũng thế, trải qua một vòng sàng lọc, chỉ giữ lại hơn hai mươi người. Nhưng mà hơn hai mươi người này cũng không được xem là người trong hậu cung, trừ khi hoàng thượng chọn ai để sủng ái, nếu không thì vẫn theo quy củ, năm năm sau toàn bộ những người này sẽ bị đưa về quê nhà. Hoặc là, được hoàng hậu hoặc Thái hậu Thái phi xem trọng, thưởng cho ai đó để làm thiếp, nhưng đây cũng phải là việc các nàng muốn.

Hạ Diệu thân là thái tử Đại Long, mặc dù chỉ mới bảy tuổi, nhưng đã hiểu chuyện tú nữ vào cung là thế nào, nhóc liếc nhìn đệ đệ bốn tuổi sau lưng mình, trên mặt lộ ra biểu tình bí hiểm: "Nhị đệ, gần đây không phải đệ đang học hành sao, không bằng đi hỏi phụ hoàng xem, năm đó chính phụ hoàng đích thân dạy ta học viết chữ đấy."

Khúc Khinh Cư đứng phía sau hai người nghe được lời này của con lớn, nhịn không được khẽ cười, còn tưởng là năm nào, không phải là chuyện hai ba năm trước sao? Nàng thấy con lớn ra vẻ nghiêm túc, nên vẫy gọi hai đứa con trai đến trước mặt mình: "Đồn Đồn, Đằng Đằng đến đây!"

Hạ Diệu không ngờ mẫu hậu sẽ nghe được lời của mình, nhóc đàng hoàng dắt Hạ Đằng đi đến trước mặt Khúc Khinh Cư, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, tại sao ngài cũng tới?"

"Mẫu hậu không thể đi ra ngoài một chút à." Khúc Khinh Cư ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa con trai, cười nói: "Ta đi đến điện Triêu Minh làm chút chuyện, hai huynh đệ các con chơi ngoan đi, buổi trưa mẫu hậu sẽ cho đầu bếp làm món ăn các con thích."

Mũi chân Hạ Diệu xoay xoay trên mặt đất, sau đó nói: "Mẫu hậu muốn đi chọn phi tần cho phụ hoàng sao?"

"Ai nói cho các con biết điều này?" Khúc Khinh Cư thấy buồn cười, nhưng nàng cũng không vì hài tử nhỏ tuổi, mà đi dỗ hài tử, ngược lại nghiêm túc giải thích: "Đúng là mẫu hậu đi gặp những tú nữ kia, nhưng không phải chọn giúp phụ hoàng các con. Những tú nữ này, trừ phụ hoàng các con ra, còn có thể đi hầu hạ những người khác."

"Vậy bảo các nàng đào giun cho con đi." Hạ Đằng phấn khởi vỗ tay: "Con đào chẳng được bao nhiêu."

Nói nhảm, người trong cung sẽ dẫn con đến chỗ có thể đào được giun à? Khúc Khinh Cư thở phì thì tiếng con lớn đã chen ngang tiểu nhi tử để kiểu đầu oa nhi này.

"Đệ ở đây xem náo nhiệt gì hả." Hạ Diệu rất uy nghiêm vỗ bả vai đệ đệ, nâng cằm nói: "Bây giờ việc chúng ta muốn làm chính là khiến đám tú nữ kia cách phụ hoàng xa một chút, chuyện đào giun có thái giám làm là được rồi, những tú nữ mềm nhũn kia nhoài người nằm sấp, chẳng có sức lực gì cả, có thể đào được giun gì, đệ là một nam tử hán cũng không làm được, chẳng lẽ những tú nữ kia có thể làm được sao?"

Hạ Đằng nghe đại ca cao giọng lên tiếng, trên mặt bánh bao lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, nặng nề gật đầu nói: "Dạ, khiến các nàng cách xa phụ hoàng một chút." Bé quay đầu níu tay áo Khúc Khinh Cư: "Mẫu hậu, con cũng đi, con cũng đi."

Khúc Khinh Cư cười híp mắt nhìn hai đứa con trai, hai tay con lớn chắp sau lưng, tỏ vẻ ‘Con mới không thèm đi xem những nữ nhân kia, nhưng vì mẫu hậu người, con có thể miễn cưỡng đi xem thử’, còn tiểu nhi tử ra vẻ mong đợi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được, hai người các con cùng đi nào."

Thấy mẫu hậu đồng ý yêu cầu của bọn chúng, Hạ Diệu vội ho một tiếng, sau đó đưa tay dắt đệ đệ, trịnh trọng răn dạy nói: "Chờ gặp được những tú nữ đó, đệ phải biểu hiện khá hơn một chút, chúng ta là hài tử của mẫu hậu, đừng làm mẫu hậu mất mặt."

Hạ Đằng ngoan ngoãn gật đầu vỗ ngực: "Ca ca yên tâm đi, chúng ta là thái tử và hoàng tử, không phải mẫu hậu đã nói sao, hai chúng ta ở chung một chỗ, chính là bánh bao hoàng kim chí tôn vô địch."

Khóe môi Hạ Diệu co quắp, loại dụ dỗ tiểu hài tử này, nhóc đã không còn tin từ lâu rồi, cũng không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi nữa.

Tú nữ trải qua tầng tầng chọn lọc được lưu lại vô cùng thấp thỏm bất an, chuyện hoàng thượng và hoàng hậu thâm tình, đã sớm truyền khắp cả Đại Long, các nàng sợ hoàng hậu sẽ khắt khe với các nàng, làm các nàng có mạng vào hoàng cung, nhưng không có mạng hưởng phú quý. Ai ngờ vào cung mấy ngày nay, ăn mặc ngủ nghỉ cũng không bị nửa phần khắc nghiệt, thậm chí ngay cả người bên cạnh hoàng hậu các nàng cũng chưa từng thấy qua, vào lúc này có người đến điện Triêu Minh, các nàng mới nhớ đến, đây là một vòng chọn lọc cuối cùng, để Đế Hậu tự mình nhìn kỹ các nàng, nếu hợp ý, thì có thể trở thành một trong phi tần hậu cung.

Có vài người vẫn nơm nớp lo sợ, có vài người ý định đã bắt đầu trôi nổi. Các nàng đều là những nữ tử có dung mạo vô cùng xuất chúng, nếu được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, lo gì không thể quang tông diệu tổ, không thể vinh hoa phú quý?

Huống chi hôm nay hoàng hậu đã song thập lại ba (ý nói nhiều tuổi), hoàng thượng chỉ lớn hơn hoàng hậu vài tuổi, nhiều năm như vậy, tình cảm sâu hơn cũng không nồng nhiệt như ban đầu nữa rồi. Các nàng đều là nữ tử đôi tám, mặc dù không xinh đẹp như hoàng hậu, nhưng ít nhất trẻ tuổi hơn hoàng hậu, có sức sống hơn hoàng hậu, đây chính là vốn gốc của các nàng.

Nhưng dù các nàng nghĩ vậy, hoàng hậu, không có cửa trẻ tuổi và đầy sức sống như các nàng, xuất hiện đã làm các nàng sợ ngây người.

Phượng Hoàng bào hoa lệ, được thêu tinh xảo, còn có làn da thắng tuyết, đâu giống một phụ nhân đã sinh ba đứa bé chứ? Đợi hoàng hậu vịn tay cung nữ, đi lên bậc thềm ngọc rồi ngồi xuống ghế Phượng, các nàng đều đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ, suy nghĩ tự cho là đúng lúc ban đầu đã sớm biến mất tăm.

"Tất cả đứng lên đi." Khúc Khinh Cư để hai đứa con trai ngồi xuống bên cạnh mình, cười nhìn hai ba mươi nữ tử phía dưới: "Đại Long chúng ta mưa thuận gió hòa, luôn có thể dưỡng ra các loại mỹ nhân, hôm nay thấy chư vị, Bổn cung xem như thưởng tâm duyệt mục [1] rồi."

[1] thưởng tâm duyệt mục: đáng được thưởng thức, đẹp mắt đẹp lòng

Đám tú nữ không ngờ rằng hoàng hậu sẽ mỹ lệ như vậy, người dịu dàng thế này, trong lúc nhất thời lại có không ít người sinh lòng hảo cảm với hoàng hậu, quên mất ước nguyện ban đầu của bản thân.

Người có mắt nhìn thấy hai nam hài ngồi bên cạnh hoàng hậu, lập tức hiểu ra, chỉ sợ là thái tử điện hạ và nhị hoàng tử, nghĩ đến dưới gối hoàng hậu còn có một đại công chúa gần năm tháng, đầu óc thông minh đã dẹp bỏ ý định vào hậu cung, trước không nói không được sủng ái, chỉ cần đắc tội với hoàng hậu, sau này các nàng sẽ không thể sống tốt qua ngày rồi.

"Chính vụ hoàng thượng bận rộn, đặc biệt lệnh Bổn cung đến gặp các vị cô nương." Khúc Khinh Cư quét mắt nhìn vẻ mặt chư vị nữ tử phía dưới, thấy biểu hiện của những người này vô cùng thỏa đáng, trong lòng biết nhóm tú nữ này so với cuối thời Khánh Đức thì tĩnh tâm hơn nhiều: "Không biết các cô nương đã quen với việc ở trong cung chưa?"

Đám tú nữ đứng phía dưới rối rít nói rất quen, liên tục khen ngợi người và vật trong cung, cũng có mấy nữ tử cố ý biểu hiện lòng trung thành của mình trước mặt hoàng hậu, phần điệu bộ này đã biểu hiện ra tâm tư của các nàng.

Dĩ nhiên Khúc Khinh Cư hiểu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không để ý đến sự lấy lòng của những người này, sau khi rời khỏi điện Triêu Minh, nàng nói với hai đứa con trai bên cạnh: "Nhìn thấy không, nữ tử như thế phụ hoàng các con sẽ không cảm thấy hứng thú. Bây giờ các con còn nhỏ, chỉ cần vui vẻ lớn lên là tốt rồi, những chuyện này không phải là chuyện tiểu nam tử hán nên quan tâm."

"Thân là con của người, chuyện của mẫu hậu chính là chuyện nam tử hán nên quan tâm." Hạ Diệu nâng cao cằm nói: "Nam tử hán nên như vậy."

"Dạ!" Hạ Đằng mơ màng gật đầu ở một bên, mặc dù không biết rõ, nhưng bé nghe rõ ràng mẫu hậu và nam tử hán, đối với cái này bé bày tỏ rất tán thành.

Trong lòng Khúc Khinh Cư ấm áp, ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa con trai: "Mẫu hậu có hai con trai nam tử hán thế này, thật hạnh phúc, vậy sau này Đồn Đồn và Đằng Đằng nhất định phải bảo vệ mẫu thân và thê tử của mình thật tốt, đây là điều nam tử hán nên làm."

"Dạ!" Hai hài tử non nớt trịnh trọng gật đầu.

Khúc Khinh Cư nhìn bọn chúng, nét mặt tươi cười như hoa.

Không lâu sau, hơn hai mươi tú nữ bị đuổi về quê nhà, lúc những tú nữ này rời đi còn vô cùng vui mừng, sau khi trở về, nếu có người hỏi, không khỏi nói hoàng hậu nương nương rất tốt, khiến một số thư sinh nghèo lại biên soạn ra một bổn văn về hoàng hậu nương nương, các chuyện xưa đều điểm tô cho hoàng hậu.

Chuyện đã xảy ra bên ngoài cung Khúc Khinh Cư không biết, nhưng trong cung lại xảy ra chuyện làm cho nàng bất ngờ, đó chính là trong vài tú nữ ở lại, có người oán trách hoàng hậu nương nương chiếm cứ sủng ái của hoàng thượng, quá mức ghen tuông.

Lời này vừa truyền ra, hậu cung nhấc lên phong ba, tất cả mọi người chờ xem náo nhiệt của tú nữ khẩu xuất cuồng ngôn này. Phải biết hoàng hậu đối đãi với Hiền phi và La Quý tần vô cùng nhân hậu, mỗi ngày hoàng thượng nghỉ ở cung Khôi Nguyên, đó là do hoàng thượng tự mình quyết định, hoàng hậu nương nương có bản lĩnh hơn nữa, cũng không thể trói chân hoàng thượng không phải sao?

Cho nên lời như vậy, trong mắt người khác, chính là một chuyện quá mức buồn cười, những năm này trong cung không phải không có cung nữ không có mắt muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng, nhưng vẫn chưa thấy ai thành công, vị tú nữ này lấy sức mạnh ở đâu ra vậy?

Trên thực tế Khúc Khinh Cư cũng hơi ngạc nhiên, nàng ngồi ở ao đình Ngự Hoa viên, tiện tay cầm vụn bánh rải xuống cho cá vàng trong ao sen, quay đầu nhìn về phía tú nữ tên là Sở Bích quỳ trước mặt mình, đây là một cô nương rất xinh đẹp, giữa lông mày mang theo ngạo khí mà những cô nương khác không có, nàng nhận lấy khăn lau tay Mộc Cận đưa qua, thở dài một tiếng: "Những năm này, trong hậu cung chưa bao giờ thiếu nữ tử muốn làm phi tần, ngươi không phải là người thứ nhất, cũng sẽ không phải là người cuối cùng."

Sở Bích đã sớm hối hận về câu nói nhất thời tức giận của mình, lúc này nghe hoàng hậu lên tiếng, lập tức quỳ rất đàng hoàng cung kính, chỉ sợ khiến hoàng hậu tức giận, ngay cả mạng nhỏ của mình cũng không gánh nổi.

"Thân là nữ tử, nếu có thể lựa chọn, chỉ nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly [2]." Khúc Khinh Cư thấy trên mặt Sở Bích lộ ra vẻ khó hiểu, khẽ cười: "Nhưng thế gian đa phần nam tử đều bạc bẽo, nữ tử lại quá si tình, kết cục thường tàn khốc hơn so với tưởng tượng."

[2] đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly: Chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa.

Sở Bích nghe thế, trong lòng khẽ động, chẳng biết tại sao, có thể lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, lại phát hiện trên mặt hoàng hậu nương nương không hề tức giận, ngược lại mang theo một vẻ dịu dàng khó nói thành lời, trái tim nàng ta khẽ động, càng thêm hối hận oán trách bản thân nhất thời nhanh miệng.

"Hoàng hậu nương nương..." Sở Bích lắp bắp nói: "Nô tỳ biết sai, cầu xin hoàng hậu nương nương thứ tội."

"Đứng lên đi." Khúc Khinh Cư cười như không cười nâng tay: "Nếu ngươi thật sự muốn trở thành phi tần hậu cung, Bổn cung đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ mong sau này ngươi đừng hối hận."

Sở Bích ngẩn ra, nàng ta biết hoàng hậu nương nương không nói dối, nhưng bây giờ nàng ta vẫn do dự.

Đang lúc này, nàng ta nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, còn chưa ngẩng đầu lên, đã nghe cung nữ thái giám trong đình quỳ xuống, trong miệng hô to hoàng thượng.

Hoàng thượng? Nàng ta đánh bạo ngẩng đầu lên, thấy tay hoàng thượng và hoàng hậu nương nương giao hòa một chỗ, trong mắt hoàng thượng trừ hoàng hậu ra, hình như không còn nhìn thấy bất kỳ kẻ nào nữa.

Nàng ta quy củ hành lễ với hoàng thượng, sau đó từ đầu đến cuối, hoàng thượng cũng không liếc nhìn nàng ta một cái, càng không có hỏi gì nàng ta. Sau đó hoàng thượng lại vội vã rời đi, nàng ta mới biết hoàng thượng còn có chính sự muốn làm, nhưng vì nhìn thấy hoàng hậu nương nương ở trong đình, mới cố ý đến xem một chút.

Tình cảm phải sâu bao nhiêu, mới có thể làm được đây?

Sở Bích đi đến trước mặt hoàng hậu, hành đại lễ: "Nam Quận viên ngoại chi nữ Sở Bích cả gan xin hoàng hậu nương nương ban Phượng ân, cầu xin hoàng hậu nương nương ân chuẩn cho nô tỳ hồi hương từ gả."

Mặc dù nàng ta hâm mộ vinh hoa phú quý, nhưng nàng ta cũng biết, thứ gì có thể hy vọng xa vời, thứ gì nên buông tay, nếu không kết cục sẽ chỉ là một tấn bi kịch.

Khúc Khinh Cư nhìn nữ tử này, nhất thời cười tươi, quả nhiên nàng không đoán sai, cô nương như vậy mặc dù tính tình quật cường, nhưng vẫn không đến mức đánh mất lý trí, thật sự không lãng phí một phen tâm huyết của nàng.

Nếu Hạ Hành vô ý với nữ nhân khác, nàng cần gì phải vì làm một người có tiếng tăm hiền đức, giữ những nữ tử trẻ tuổi này ở trong hậu cung chứ? Đều là nữ nhân, nàng không thể làm được chuyện chỉ mang đến mặt mũi và lợi ích cho bản thân.

Sở Bích cứ rời đi như vậy, sau đó nàng ta nghe nói năm tú nữ ở lại người nào cũng không trở thành phi tần của hoàng thượng, mà làm thiếp cho người khác, nàng nhìn phu quân tri kỷ bên cạnh mình, không biết sao bỗng nhớ lại câu nói kia của hoàng hậu nương nương.

Thân là nữ tử, nếu có thể lựa chọn, chỉ nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly.

Cho đến bây giờ, nàng ta mới hiểu được quy củ hoàng hậu nương nương dành cho đám tú nữ, nếu hoàng hậu nương nương không quản các nàng, mặc kệ để hơn hai mươi tú nữ toàn bộ ở lại trong cung hao phí hết năm năm, rồi lại bị đuổi xuất cung, chờ đợi các nàng chính là tuổi tác già nua, sao có thể tìm kiếm phu quân?

"Đang suy nghĩ gì thế?" Nam nhân bên cạnh Sở Bích mỉm cười hỏi.

"Không có gì." Sở Bích lắc đầu một cái, cười nói: "Chỉ đang nghĩ, nếu không có người đó, có lẽ cuộc đời này ta đã không gặp được chàng."

"Người đó là ai?"

"Nàng ấy, có lẽ là nữ nhân tốt nhất trên thế gian này." Nàng khép sách trong tay lại, nụ cười dịu dàng và ngọt ngào: "Sắc trời không còn sớm nữa, ngủ thôi."

Nam nhân bên cạnh nàng liếc nhìn sách trong tay nàng, đây không phải là thoại bản viết về tình yêu giữa hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sao?

Tục truyền tình cảm Đế Hậu vô cùng thâm hậu, thành gia thất đã mười mấy năm, hoàng thượng đối với hoàng hậu nương nương thâm tình không đổi, hôm nay dưới gối hai người có trai gái song toàn, không ít nam nữ trong thiên hạ ao ước.

Hắn khẽ cười, có lẽ đây là thần thoại cảm động nhất về tình yêu của Đế Hậu từ trước đến nay ở Đại Long rồi.

Quảng cáo
Trước /123 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đoản Ngọt - Tình Văn

Copyright © 2022 - MTruyện.net