Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 94: Thèm ăn hơn
Editor: Gà
Nhắc lại vụ án xưa ở Giang Nam, nhưng lúc này đây không ai cầu tình cho Thụy vương, hoàng thượng cũng không cố ý phái người quyền cao chức trọng đến Giang Nam điều tra, ngược lại hạ thánh chỉ bảo Đại Lý Tự và Hình bộ hợp tác, điều tra rõ án này.
Vốn có người đoán hoàng thượng sẽ mượn cơ hội lần này đánh sụp Thụy vương, ai ngờ hoàng thượng chỉ giải quyết việc công, đã vô ý thiên vị huynh đệ của mình, cũng không nhân cơ hội thanh toán huynh đệ khác mẹ của mình, nên làm không ít người cảm khái tấm lòng của hoàng thượng.
Cuối cùng có phải Hạ Hành có tấm lòng như thế không đối với Khúc Khinh Cư mà nói, cũng không có gì quan trọng, hiện giờ chỉ có một mình nàng ở trong hậu cung, sống phóng túng không lo ngại gì thật là vui.
Thời tiết dần vào thu, khẩu vị của nàng càng ngày càng tốt, chua nhạt gì cũng đều thích ăn, đến cuối tháng chín vào một đêm nọ, một hơi ăn hết hai chén cơm, một chén cá chua nóng, một chén canh đầu cá nấm hương đậu hủ, rõ ràng chỉ là một món ăn gia đình bình thường, nhưng nàng rất thích ăn, Hạ Hành sợ đến mức vào ban đêm phải đi dạo với nàng hơn nửa canh giờ.
Cuối tháng chín là sinh thần Khúc Khinh Cư, ngày đó Vi Thái hậu ở cung Phúc Thọ làm gia yến, trừ một nhà ba người bọn họ ra, cũng chỉ có mẫu hậu Hoàng thái hậu, Tấn An trưởng công chúa và Hiền phi thôi, ba phi tần khác chỉ ở bên ngoài cửa cung dập đầu một cái, rồi cho các nàng trở về.
Giang Vịnh Nhứ là phi tần trong hậu cung, duy nhất có vị phân ở nhất phẩm phi vị, nàng xuất hiện trên tiệc rượu, đã biểu lộ hoàng hậu hiền đức rộng lượng, khoan dung với những nữ nhân khác trong hậu cung. Nhưng trong lòng Giang Vịnh Nhứ hiểu rõ, bản thân có thân phận gì, nên làm cái gì, cho nên sau khi hành lễ, ngồi ở góc cách Hạ Hành xa nhất, im lặng như tượng điêu khắc.
Sau khi Hạ Hành đăng cơ, đã tăng tước vị cho con cái của Tấn An công chúa, cho nên mọi người trong Kinh thành đều biết, Tấn An công chúa và Tân đế có tình cảm thâm hậu, vì thế trong số công chúa của Tiên đế, chỉ có địa vị của Tấn An công chúa không bị ảnh hưởng gì, người trong Kinh thành vẫn cẩn thận nâng kính như cũ.
Điều này xem như thói thường của con người, thân phụ làm Hoàng đế và huynh đệ khác mẹ làm Hoàng đế, thật đúng là hai loại đãi ngộ, cũng khó trách một số công chúa sẽ lựa chọn chỗ đứng trước khi kế vị, Tấn An công chúa này xem ra đã có một lựa chọn chính xác.
Có mắt đều biết, lúc trước khi Tân đế vẫn là Đoan Vương, Tấn An công chúa và Đoan Vương phi đã đặc biệt thân cận, ban đầu sau khi truyền ra tin tức Đoan Vương bị ám sát, lúc đó Tấn An công chúa đã tặng không ít dược liệu cho Đoan Vương, còn rất nhiều hành động khác nữa chẳng phải đã nói rõ lập trường của Tấn An công chúa rồi sao?
Một người được lợi khác chính là Thành vương, vốn là kẻ thân phụ không thương yêu, nhưng hiện giờ lại là một trong số những người được Tân đế tín nhiệm, vợ cả và hoàng hậu còn có chút quan hệ, ngược lại địa vị cao hơn khi tiên đế còn sống rồi.
"Khẩu vị hoàng hậu thật tốt." Ăn xong một bữa cơm, Tấn An công chúa hơi kinh ngạc nhìn Khúc Khinh Cư lau miệng, hồi lâu mới nói: "Có thể ăn được là phúc đấy."
"Không tính là nhiều mà." Khúc Khinh Cư uống một ngụm trà tiêu thực cung nữ trình lên, có chút nghi hoặc nhìn về phía Hạ Hành bên cạnh, hỏi: "Thật sự nhiều lắm à?"
"Nàng ăn ngon là tốt rồi." Hạ Hành khẽ cười, ngắm gương mặt trắng nõn trơn mềm của đối phương, ngón tay hơi run, cố nhịn xuống xúc động muốn đưa tay nhéo, ngược lại nói với Minh Hòa phía sau: "Hôm nay đầu cá nấu cải chua và cung bảo ngưu làm rất khá, đầu bếp chính là ai, có thưởng!"
Minh Hòa ghi nhớ tên hai món ăn, biết đây là món hoàng hậu nương nương thích ăn, nên ý bảo tiểu thái giám phía sau đến Ngự Thiện phòng thưởng cho đầu bếp.
Vi Thái hậu bưng trà uống một ngụm, cười nói: "Mấy ngày gần đây quả thật khẩu vị Khinh Cư càng ngày càng tốt, ai gia thấy con bé ăn, thì cảm thấy càng thèm ăn, ăn hơn nửa chén cơm đấy."
Mẫu hậu Hoàng thái hậu nghe vậy thì cười nói: "Muội muội và hoàng hậu có khẩu vị thật tốt, ta ở cung Trường Ninh cũng nghe nói, nghe đồn hiện giờ người của Ngự Thiện phòng cả ngày chỉ muốn nghiên cứu điểm tâm mới hoặc món ăn mới, ngóng trông có thể được các người xem trọng."
"Xem ra danh tiếng thích ăn ngon của hai mẹ con chúng ta đã truyền ra rồi." Vi Thái hậu khẽ cười với Khúc Khinh Cư, hoàn toàn không để ý trong cung có người truyền ra việc này, bà nói với mẫu hậu Hoàng thái hậu: "Tỷ tỷ, ta với tỷ quen biết cũng hai mươi mấy năm, khi Tiên đế còn sống chúng ta phải cẩn thận mọi bề, lúc nào cũng để ý. Hiện giờ con cái đã lớn, chúng ta cũng không cần dè dặt cẩn trọng sống qua ngày nữa, thừa dịp hiện tại có thể ăn có thể uống, vẫn nên cố hưởng thụ đi."
Mẫu hậu Hoàng thái hậu không ngờ Vi Thái hậu sẽ nói ra như vậy, bà hơi sững sờ rồi mới cười lên: "Muội nói đúng, nhân sinh khổ đoản, chúng ta nhịn hơn nửa đời người, chung quy vẫn không thể cứ chịu đựng." Bà và Vi thị vốn không có xung đột ích lợi, hiện giờ sau khi Đoan Vương kế vị, đối đãi với bà cũng rất không tệ, ngay cả Tấn An công chúa ghi tạc dưới danh nghĩa của bà cũng được xem trọng nhất trong số các công chúa, bây giờ bà chỉ là một Thái hậu nhàn nhã, còn có gì phải lo lắng?
Khúc Khinh Cư nghe hai Thái hậu nói chuyện với nhau như tỷ muội, nếu không biết chuyện, thật sự không tin hai người đã từng hầu hạ một người nam nhân, lời trong lời ngoài đều như đang nói, rốt cuộc chúng ta đã hết khổ rồi, mau đến hưởng thụ một phen đi.
Nhưng hai người nói thế nào, không biết sao đã quấn lên người Khúc Khinh Cư, mẫu hậu Hoàng thái hậu thấy Khúc Khinh Cư ăn nhiều nhưng không thấy thắt lưng béo lên: "Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu, không nên mời thái y đến thỉnh mạch, nhưng ngày mai có thể cho thái y nhìn xem, dù sao ăn nhiều quá, không biết có thương tổn tính khí hay không." Bà nói lời này vô cùng uyển chuyển, nhưng trong lòng cũng đang hoài nghi chuyện khác.
Vi Thái hậu là hạng người nào, mẫu hậu Hoàng thái hậu vừa nói ra, bà đã biết đối phương có ý tứ gì, bà âm thầm cúi đầu tính toán, tiên đế băng hà cuối tháng tư, cuối tháng bảy xả hiếu [1]. Sau khi xả hiếu xong, Khúc Khinh Cư vẫn ở trong hậu điện cung Thiên Khải, Hành nhi cũng chưa từng đến hậu cung của nữ nhân khác, hiện tại đã là cuối tháng chín, thời gian đã qua hai tháng, chẳng lẽ...
[1] xả hiếu: chịu tang, câu này có nghĩa là chịu tang đến cuối tháng bảy.
Hai vị thái hậu đều là người từng trải, biết suy đoán thế này không thể tùy ý nói ra miệng, bằng không nếu có hi vọng sau lại thất vọng, vậy thì sẽ làm tổn thương người ta rồi. Hai người trao đổi ánh mắt, Vi Thái hậu nói: "Tỷ tỷ nói vậy, ta cũng thấy lo lắng, không bằng ngày mai bảo thái y đến bắt mạch đi."
Khúc Khinh Cư hơi bất đắc dĩ, từ sau khi vào cung, cho dù thân thể không ốm đau, cứ cách nửa tháng thái y cũng sẽ đến thỉnh mạch một lần, còn khai một số phương thuốc dưỡng thân, nàng không thích uống mấy thứ này nhất.
Đuôi lông mày Hạ Hành khẽ động, lập tức cười nói: "Đã để hai vị mẫu hậu lo lắng, ngày mai nhi tử sẽ tuyên Viện thủ Thái Y viện nhanh chóng đến bắt mạch cho hoàng hậu."
Khúc Khinh Cư đặt chén trà xuống, nói: "Gần đây thời tiết chuyển mát, nên không nhịn được ăn nhiều chút thôi, chắc không có vấn đề gì đâu, đã phiền hai vị mẫu hậu quan tâm rồi."
Vi Thái hậu cười thở dài: "Chỉ cần các ngươi khỏe mạnh, chúng ta làm mẫu hậu cũng an tâm."
Trong lòng Khúc Khinh Cư khẽ động, nàng không phải kẻ ngốc, cho nên nàng có thể nghe ra trong lời Vi Thái hậu có tám phần thật tình. Làm một bà bà, trên thực tế Vi Thái hậu đã làm rất khá, không nói đến thời đại hay bối cảnh hiện tại, ngay cả ở nơi kiếp trước nàng sống, thì Vi Thái hậu như vậy thật sự là một bà bà khéo hiểu lòng người, xem như rất hiếm có rồi.
Nhớ đến từng chút khi bản thân và Vi Thái hậu ở chung, ban đầu thử nhau, đến cuối cùng thân cận, Vi Thái hậu đối đãi với nàng dâu như nàng, đã rất tốt rồi. Ngay cả lúc trước Hạ Hành hạ một đạo chiếu thư phong hậu như vậy trước mặt người trong thiên hạ, hơn nữa sau khi xả hiếu không đến hậu cung, Vi Thái hậu cũng chưa bao giờ bất mãn với nàng dâu là nàng, ngược lại đối xử với nàng càng ngày càng tốt.
"Mẫu hậu nói thế làm nhi tức xấu hổ vô cùng, đối với vãn bối chúng con mà nói, chỉ cần thân thể các ngài kiện khang, mọi chuyện hài lòng, thì chúng con đã rất vui mừng rồi." Khúc Khinh Cư cười nói: "Có mẫu hậu quan tâm nhi tức như vậy, là phúc khí của nhi tức."
Vi Thái hậu sửng sốt, lập tức nhu hòa nói: "Thật là một bé ngốc, hiện giờ làm hoàng hậu rồi mà còn không khiến ai gia bớt lo."
Hiền phi ngồi ở một bên nghe Vi Thái hậu nói vậy, cảm thấy bùi ngùi, lúc trước khi hoàng hậu mới vừa vào phủ, Thái hậu còn chưa hài lòng về hoàng hậu lắm, hiện giờ đã đối đãi với nàng không kém gì con ruột.
Từ đầu đến đuôi Hạ Hành đều mang theo ý cười, sau đó từ cung Phúc Thọ trở lại cung Thiên Khải, ý cười trên mặt vẫn không mất đi.
Tâm trạng tốt của hắn được duy trì đến ngày thứ hai lâm triều, nhưng khi nghe có đại thần đề nghị hắn nạp vài tú nữ làm phi tần hậu cung, mày bỗng nhíu lại.
Thần tử cả ngày không lo suy nghĩ chính vụ, không làm được bao nhiêu chuyện, ngược lại một lòng một dạ nhìn chòng chọc vào hậu cung của hắn, thần tử như vậy hắn giữ lại làm gì hả?
"Hoàng thượng, hiện giờ hiếu kỳ đã qua, hậu cung ngài trống rỗng, vi thần cho rằng nên nạp tú nữ làm phi, mở rộng hậu cung." Một vị quan Lễ bộ nói: "Đây là chuyện quan trọng kéo con nối dòng, xin hoàng thượng định đoạt."
Lời này nghe như đang khuyên Hạ Hành nạp phi, nhưng thật ra đang nói dưới gối hoàng hậu không có con, muốn hắn nạp nữ nhân khác sinh con.
Hạ Hành có tính khí Đế Vương như vậy, sao có thể nghe lọt được, nếu người này là dân chúng thiên hạ có can đảm nói thế này, ngược lại hắn sẽ cảm thấy người này có thể dùng, nhưng người đang nói cố tình thuyết tam đạo tứ [2] đến nữ nhân hậu cung. Vẻ mặt hắn xuất hiện ý lạnh nhìn tên quan viên Lễ bộ này: "Ý ngươi là đang chỉ trích hoàng hậu của trẫm không con, hay đang ám chỉ trẫm để phi tần khác sinh hạ hoàng trưởng tử?"
[2] thuyết tam đạo tứ: Nói chuyện linh tinh, góp ý bậy bạ; chỉ trích, phê bình, nói này nói nọ
Quan viên Lễ bộ này suýt nữa mới không cắn đầu lưỡi của mình, rõ ràng gã khuyên nhủ hoàng thượng nạp phi, thế nào thành vu tội cho hoàng hậu và tính kế hoàng tự rồi hả? Gã cảm thấy không ổn nên quỳ xuống: "Vi thần không có ý này, cầu xin hoàng thượng thứ tội."
Trong cung con trai trưởng kế vị mới là chính thống, trừ khi hoàng hậu thật sự không thể sinh con. Gã đâu dám ám chỉ hoàng thượng để phi tần khác sinh hạ Trưởng tử, đây không phải sẽ hỗn loạn sao?
"Hoàng hậu gả cho trẫm chưa đến một năm, trước đó phải giữ đạo hiếu với Tiên đế, từ đó về sau ngày ngày dâng hương cầu nguyện cho Tiên đế, chưa từng ngơi nghỉ. Hiền đức như thế, hoàn toàn bị ngươi bôi đen, thật sự đáng giận." Hạ Hành trầm giọng nói: "Thân là thần tử, nên tận tâm vì dân chúng, chứ không phải đặt tinh lực vào hậu cung của trẫm, chẳng lẽ chư vị cũng thích có người khoa tay múa chân với hậu viện của mình? Hay nên nói, các người tự cho là có thể an bày mọi chuyện của trẫm, quyết định thay trẫm sao?"
Dứt lời, chúng thần cả triều đều quỳ xuống thỉnh tội, thiên hạ ai dám quyết định thay hoàng thượng, đây chẳng phải là đại tội mưu nghịch ư?
Hạ Hành hừ lạnh một tiếng, nhìn mọi người đang quỳ: "Tiên đế vừa mất không lâu, mặc dù trẫm lấy tháng thay năm để xả hiếu, nhưng mỗi khi nhớ đến giọng nói và dáng điệu của tiên đế, vẫn bi thương không nhịn nổi, sao còn có tâm tư nạp nữ nhân khác. Các ngươi cũng là người đọc sách, đương nhiên phải hiểu như thế nào là hiếu nghĩa, tôn trọng trưởng bối là hiếu, hoàn thành trách nhiệm với huynh trưởng thê nữ là nghĩa. Nếu cả hiếu nghĩa đều không thể làm được, thì làm sao nói chuyện làm người?"
"Hoàng thượng thánh minh!" Hạ Minh cao giọng hô.
"Hoàng thượng thánh minh, chúng thần hổ thẹn!" La Trường Thanh và Ngụy Văn Quảng cũng hô to.
Những người khác cũng hô hoàng thượng thánh minh, ai dám phản bác đoạn thoại này, vậy thì không phải thành người bất nghĩa bất hiếu sao?
Về phần quan viên Lễ bộ đưa ra ý kiến Hạ Hành nên nạp phi, đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy. Mà các đại thần bên cạnh gã, đều rất bình tĩnh lui sang bên cạnh một bước, cách gã xa hơn một chút.
Hạ Uyên lạnh lùng nhìn Hạ Hành ngồi trên Long ỷ, quả nhiên Đế Hậu tình vững hơn vàng khiến người ta... nhìn không vừa mắt.