Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Thật ra, lần này cháu đến tìm bác là để hỏi về chuyện của… Linh Nhi.”
“ Cô… tiểu thư?” Quản gia Kim khẽ thở dài, có hơi chút lưỡng lự. “ Cô chủ, thật ra…”
“ Mấy hôm trước cháu có gặp cô bé đó, đúng là thật giống.” Hoàng THiên An uống một ngụm café, đôi lông mày khẽ nhăn lại. Cô vẫn chưa bỏ đường vào trong, thảo nào lại đắng đến vậy. Nhớ trước đây luôn có người giúp cô bỏ đường vào, mỗi lần còn bỏ đúng 2 thìa, nhưng giờ chỉ có thể tự bỏ thôi. Chỉ có thể tự mình chiếu cố mình thật tốt.
Hoàng Thiên An đặt ly café xuống, tay cầm lấy chiếc thìa nhỏ bỏ vào trong cốc hai thìa đường, khuấy nhẹ.
Nghe xong lời kia, quản gia Kim không khỏi nghi hoặc. Vũ Linh Nhi nếu không đến trường thì chính là ở nhà. Hoàng tiểu thư kia thế nào mà gặp được cô bé đó. Trong đầu ông nhất thời hiện lên một dấu chấm hỏi.
“ Là cháu gặp cô bé đó ở trường.” Hoàng THiên An tay cầm chiếc thìa trong ly café tiếp tục khuấy. Có thể thấy cô đã bình tĩnh hơn rồi. “ Cháu… chỉ muốn biết cô bé đó bây giờ sao rồi.” Trong ấn tượng cô bé 9 năm trước với con người kia là hoàn toàn không giống nhau. Chí ít đôi mắt nâu khói linh hoạt kia đã không còn. Có lẽ Vũ linh Nhi không còn nhớ, nhưng cô thì còn nhớ rất rõ, cô bé 8 tuổi luôn luôn vui cười của ngày xưa.
“ Cô bé đó…” Quản gia Kim hơi ngập ngừng, trong đôi mắt lại thoáng vài tia xót xa. “ Sau chuyện đấy, tiểu thư liền đi nước ngoài du học nên không biết.”
Kỳ thật là cô không có dũng cả để ở lại. 9 năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên cô về nước.
Quản gia Kim thấy cô không lên tiếng, bèn tiếp lời.
“ Sau chuyện đó, cô chủ chỉ là bị xướt xát ngoài da nhưng đầu lại bị chấn thương cũng may là không đáng ngại. Nhưng… từ đó lại đâm ra mắc bệnh trầm cảm nặng, còn có… chứng mất ngôn ngữ.”
“ Trầm… trầm cảm? Mất ngôn ngữ?” Hoàng Thiên An thoáng sững người, cả cơ thể đột nhiên trở nên cứng đờ. Một vài dòng chữ hiện lên trong đầu cô. Chứng mất ngôn ngữ không chỉ là không thể nói chuyện, không tiếp xúc với người khác, trí nhớ cũng sẽ bị giảm sút, tư duy chậm hơn người bình thường, đặc biệt là cực kỳ sợ đám đông cũng như những tiếng động ồn ào. Cô biết những căn bệnh đó là gì nhưng… Tại sao?
Kỳ thực ban đầu cô cũng đã thấy cô bé đó rất lại nhưng lại không thể ngờ được là nó lại chuyển theo hướng này.
“ Không lâu sau đó phu nhân cũng qua đời do đau buồn. Bệnh tình của cô chủ lại càng ngày càng nặng hơn. Các bác sĩ cũng đã dùng thử nhiều cách để chữa trị nhưng đều không có kết quả. Bọn họ nói, nếu người bệnh không có ý trí thì dù có chữa bằng cách nào cũng vô dụng. Thế nên cũng chỉ có thể dù thuốc để duy trì.”
Hoàng Thiên An vẫn là trầm mặc. Cô biết những căn bệnh này không phải chỉ là tác động bên ngoài thì có thể khỏi, nó là từ tâm bệnh mà ra.
“ Cô bé đó… 9 năm nay chưa từng nói câu nào sao?” Hoàng Thiên An hơi run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.
Quản gia Kim khẽ lắc đầu. “ 9 năm nay vẫn luôn như thế. Nhưng, dạo gần đây tình hình không hiểu sao lại xấu đi. Mắt của cô chủ ngày càng mờ đi.”
Hoàng Thiên An hoàn toàn không lên tiếng. Có lẽ là cô không còn chút sức lực nào để lên tiếng nữa. Cảm tưởng như tất cả những chuyện này đều là do cô gây ra. Đau!
“ Bác sĩ Hà cũng đã nói tình trạng của cô chủ dạo này không tốt. Mắt có đôi lúc sẽ không nhìn thấy gì, đến một lúc nào đó cũng sẽ mù vĩnh viễn. Nguyên nhân là do dây thần kinh ở não chèn vào động mạch nào đó.”
“ Là di chứng sau tai nạn ư?” Hoàng Thiên An khẽ lên tiếng, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào ly café trên bàn.
“ Trước đây cũng đã từng chẩn đoán sẽ có di chứng nhưng lại không phát hiện được bất kỳ biểu hiện gì, gần đây mới bắt đầu có triệu chứng.”
“ Theo như cháu biết thì hoàn toàn có thể chữa được.” Hoàng Thiên An khẽ nhíu mày, những người bị bệnh này trên thế giới cũng có, không phải là không chữa được. Cô như ôm một hy vọng mong manh, nhìn ông quản gia khẽ nói.
“ Nhưng là, bệnh tình của cô chủ ngày càng xấu đi. Thuốc cùng trị liệu không còn có tác dụng.”
Là tâm bệnh thì không thể chữa…
Cũng giống như cô,
Vết thương trong lòng đến giờ vẫn không thể lành
Nhưng một giọt máu rỉ ra,
Hay một giọt nước lặng lẽ tuôn rơi
Trong màn đêm vô vọng,
Hòa vào làn mưa không thể phân biệt?
Càng không có tiếng động…
Chết lặng trong bóng tối
Cứ như thế chìm dần vào giấc mộng, mãi mãi…
Mãi mãi cũng không muốn thoát ra…
***
“ Leng keng! Leng keng!”
Chiếc chuông gió trước của quán café có tên “Góc khuất” đung đưa vang lên những âm thanh trong trẻo. Hẳn là có người vừa bước vào quán.
Đó là một người con trai. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng khá đơn giản lại toát lên phong thái quý tộc. Mái tóc màu đen có chút dài được buộc gọn lại ở đằng sau. Đôi mắt ẩn chứa đầy nét cười ôn hoàn, đôi môi mỏng nhếch lên vừa độ. Đây hẳn là một chàng trai luôn thu hút ánh nhìn của người khác đi. Nhưng những người ngồi trong quán lại không lấy làm ngạc nhiên, dường như đã quen với cảnh này rồi.
“ Ông chủ.” Cô gái phục vụ đứng ở quầy thu ngân ngẩng đầu lên nói một tiếng sau đó liền nhanh chóng cúi xuống tiếp tục xem sổ sách.
Đây đích thị là ông chủ của quán café này. Nhưng gia thế của người này lại có mấy ai biết. Anh ta là đại thiếu gia của Lưu gia, tên Lưu An Vũ. Nhưng nếu nói vì sao anh ta có công ty lớn không làm lại đi ra mở một quán café thì sẽ không có câu trả lời. Cái quán này đã được anh ta mở từ 10 năm trước. Có thể nói là con người này không thích mấy việc nhàm chán trên thương trường, lại đam mê pha chế nhiều loại café cùng đồ uống. Số lần anh ta thực sự đến công ty của gia đình cũng chỉ có mấy lần họp cổ đông. Cái quán này được mở ra cũng vì thế.
“ Trong quán có việc gì không?” Chàng trai đó khẽ gật đầu một cái, tiến về phía quầy thu ngân.
“ Không có, rất tốt.”
Người kia lại khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua một vòng quanh quán. Đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một góc gần cửa sổ. Có một vị khách đang ngồi ở đó, là một cô gái. Trước đây, từ rất lâu rồi, có hai người luôn luôn ngồi ở đó nhưng 9 năm qua đều không. Đây là lần đầu tiên, cô gái kia xuất hiện ở đó sau 9 năm nhưng là chỉ có một mình. Con người kia… có lẽ là mãi mãi cũng sẽ không còn đến nữa. Hoàng Thiên An, đã lâu rồi không gặp cậu.
Lưu Anh Vũ trong nụ cười lại có phảng phất chút bi thương. Xem nào, cũng đã 9 năm rồi.
“ Hoàng Thiên An?” Anh ta gọi một tiếng.
Hoàng Thiên An ngồi ở cái bàn kia mà thất thần cũng đã thật lâu rồi. Từ khi người quản gia kia đi cô luôn ngồi như vậy, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Trong đôi mắt lại phảng phất có chút hoảng loạn cùng bi hài lẫn lộn.
“ Hoàng Thiên An.” Lưu An Vũ lên tiếng gọi một lần nữa, âm lượng có lớn hơn.
Không có phản ứng.
Anh ta khẽ tặc lưỡi một tiếng, đi đến cái bàn gần cửa sổ kia, kéo chiếc ghế đối diện với Hoàng Thiên An ngồi xuống.
“ Hoàng Thiên An, 9 năm rồi không gặp. Có phải cậu cũng đã quên tên của mình luôn không?” Lưu An Vũ khẽ cười, hai tay lười biếng chống cằm nhìn con người trước mặt. Nhìn xem, 9 năm rồi mà vẫn không thay đổi gì.
Hoàng Thiên An khẽ giật mình, như người vừa từ trong mộng tỉnh lại, có chút mơ hồ nhìn Lưu An Vũ một hồi mới lên tiếng.
“ Lưu An Vũ?”
(hết chap 28)