Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mờ Mờ
Vòi nước ở bồn rửa tay bị hỏng hết cả ba cái, chỉ còn hai cái gần nhà vệ sinh nữ có thể sử dụng bình thường, những cái khác đều bị hỏng van, không thể nào chỉnh lớn nhỏ, hễ mở ra là nước chảy ào ào ở mức lớn nhất.
Văn Quân mới xong việc từ ngoài chạy về, toàn thân mướt mát mồ hôi, không chỉ trước ngực và sau lưng áo thun đều đã ướt đẫm mà hai má cũng ửng đỏ khác thường vì nóng và mệt.
Do tính cách của mình nên anh chưa bao giờ dùng vòi nước sát bên nhà vệ sinh nữ, vặn vòi nước ở ngoài cùng bên trái ra rồi vốc nước rửa mặt.
Buổi sáng mới nộp một bản “Hướng dẫn ăn chơi tiệc tùng vào đầu mùa thu” cho tổng biên tập Lưu Tồn bên bộ phận New Media, cũng không biết đối phương đã xem tới đâu rồi, chẳng biết có phải lại lắc đầu ngao ngán kêu anh làm lại hay không. Bây giờ đã là bốn giờ chiều, anh không dám dây dưa tốn thời gian thêm nữa, không rảnh chú ý tới nước văng tung tóe, anh cố vốc nước xối lên hy vọng có thể làm dịu lại vết đỏ ửng trên mặt. Người đàn ông ba mươi mốt tuổi, ở bộ phận truyền thông truyền thống từ lâu cũng đã được xem như là “người già”, nhưng sau khi bị chuyển tới bộ phận New Media thì lại là người mới trăm phần trăm. Khi đối mặt với cấp trên còn nhỏ hơn mình cả mấy tuổi, anh không muốn bản thân mình lộ ra vẻ nhếch nhác chật vật.
Dù cho đối phương đã làm bị anh bẽ mặt vô số lần trước những người trẻ mới đôi mươi.
Cửa toilet nữ bên cạnh mở ra, tổ trưởng Lý Tiêu bên mục thời trang bước ra, vừa thấy người đang khom lưng rửa mặt là Văn Quân thì gương mặt trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp thẳng thắn bày ra vẻ mặt chướng mắt, sau khi rửa tay xong cô lấy thỏi son môi ra dặm thêm. Lúc ngang qua bị dòng nước tung tóe bắn trúng vài giọt lên váy, lập tức bực dọc nói: “Có ăn học không vậy? Rửa có cái mặt thôi mà bắn đầy nước lên người tôi vậy! Không thấy tôi sắp ra ngoài đi lấy tin à?”
Dòng nước chảy ào ào, mặc dù tiếng nước trong nhà vệ sinh vang dội nhưng giọng nói của Lý Tiêu vẫn khá lớn. Vừa khéo có hai người đồng nghiệp nam đi vào toilet, Lý Tiêu lại như diễn viên có khán giả tới xem phim, cất giọng choe chóe: “Sao chổi rác rưởi, việc của mình còn làm chưa xong mà lúc nào cũng làm ảnh hưởng tới người ta. Thật sự không hiểu nổi tại sao bộ phận New Media phải tuyển một gã như anh đấy.”
Văn Quân đứng dậy, lau nước trên mặt, bối rối nói: “Xin lỗi, tôi hơi gấp, làm nước bắn lên người cô. Lát nữa tôi sẽ đi kêu người tới sửa, chắc chắn sẽ nhanh chóng sửa xong.”
Vẻ mặt Lý Tiêu cứ như đang nghe được chuyện gì nực cười lắm, hai gã đồng nghiệp nam kia cũng cười cười như có hàm ý sâu xa gì khác.
Văn Quân không hiểu mình đã nói sai cái gì, lúng túng gật đầu với ba người một cái rồi vội vàng đi về phòng làm việc.
Phía sau vang lên một tiếng cười lạnh, còn có giọng nói cay nghiệt của Lý Tiêu: “Kêu người tới sửa? Ha ha, còn biết vòi nước cũ rồi phải kêu người tới sửa, sao không nhìn lại bản thân mình quê mùa tới mức nào? Chậc, trước khi kêu người tới sửa vòi nước thì chi bằng sớm kêu người sửa lại cái thân mình dùm đi, cũng xem như làm chuyện tốt cho bộ phận của chúng tôi.”
Bước chân Văn Quân khựng lại, anh khẽ nhíu mi nhưng cũng không hề quay đầu, nửa giây sau nhịp chân tăng tốc, anh hầu như là chạy trối chết về phòng làm việc.
“Sao bây giờ mới về? Năng suất làm việc hơi bị thấp đấy.” Tổ trưởng Triệu Vũ mục du lịch ẩm thực ném vài tờ giấy A4 trong tay lên bàn của Văn Quân: “Sếp Lưu tìm anh suốt cả buổi rồi.”
Văn Quân cầm tờ giấy A4 lên nhìn thử, đúng thật là bản kế hoạch sáng nay mình mới vừa nộp cho Lưu Tồn, tờ giấy trắng bị nét mực đỏ quẹt lung tung chi chít, nội dung chính đều bị gạch bỏ đi hết.
Anh thở dài một hơi, biết mình phải viết lại từ đầu rồi.
Phòng làm việc tổng biên tập.
Lưu Tồn đang gọi điện thoại, Văn Quân cuộn tài liệu lại thành ống, hơi thấp thỏm đứng ở một bên.
Mấy phút sau, Lưu Tồn bỏ điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Văn Quân một lúc lâu, chửi xối xả trên đầu trên cổ anh. Bảo kế hoạch chẳng có ý tưởng gì mới mẻ, văn vẻ cũng cụt lủn không sống động, thiết kế hành trình cũng chẳng hề đặc sắc, hoàn toàn không có khả năng thu hút nhóm khách hàng mục tiêu.
Suy cho cùng chỉ có đúng một chữ để miêu tả – quê.
Ba tháng này kể từ lúc tới bộ phận New Media, Văn Quân đã nghe chữ “quê” này tới chai lì. Cấp trên chê bản thảo và bản kế hoạch của anh quê mùa, đồng nghiệp chê quần áo và tính cách của anh rất “lúa”, thậm chí đến cả tuổi tác của anh cũng trở thành mục tiêu bị chỉ trích…
“Anh đã ba mươi mốt tuổi rồi, có thể nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho hơn chút không? Cứ ngồi lì trong bộ phận New Media của chúng ta không làm ra được trò trống gì vậy?”
“Viết lại bản thảo.” Lưu Tồn nói: “Chuyến tham quan vào cuối hè – đầu thu này là mục quan trọng nhất trong tháng này của nhóm các anh, nhất định phải làm cho tốt.”
Văn Quân gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Dáng vẻ Lưu Tồn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Văn Quân, tôi chuyển anh qua đây từ “Thời báo Trọng Thành” là vì chấm sự thật thà và chăm chỉ của anh. Mấy năm trước sếp Trương đã khen thưởng anh như thế nào trong cuộc họp hằng năm nhỉ? Bảo là lúc anh mới tới bộ phận tin tức xã hội còn chẳng biết viết bản thảo, dựa vào sự cố gắng hết mình mới có thể trở thành phóng viên xuất sắc hàng năm. Sao mà tới bộ phận New Media của chúng tôi rồi thì anh lại chẳng làm gì ra hồn hết vậy?”
Văn Quân cúi đầu nghe, không nói gì.
“Bộ phận New Media cần người trẻ tuổi dễ hòa nhập, cái tư tưởng viết báo của anh khi còn ở bộ phận truyền thông truyền thống đã sớm lỗi thời rồi.” Lưu Tồn càng nói càng tức: “Lúc đầu anh mới tới không thể thích ứng được, tôi có thể thông cảm. Nhưng cũng đã ba tháng trời rồi mà sao anh vẫn không thể nghe nhiều học nhiều hơn? Bọn họ chê ý tưởng của anh quê mùa, vậy anh không thể nới rộng mạch suy nghĩ hơn nữa sao? Không biết lên phố lên mạng để xem xem thành phần tri thức trẻ tuổi bây giờ yêu thích cái gì sao? Nếu như tôi là anh, tranh thủ lúc nghỉ ngơi tôi sẽ đi lòng vòng quanh các khu trung tâm thương mại, dạo quanh các trạm tàu điện ngầm, tôi không tin là không thể thay đổi suy nghĩ vốn có của mình.”
Văn Quân rất dễ ngượng ngùng, gò má nóng bừng bừng lên, không thể tìm được lời phản bác nào phù hợp, cũng không muốn cãi lại. Mãi đến lúc Lưu Tồn xả hết cơn giận, anh mới nhỏ giọng nói: “Sếp Lưu? Cậu thấy thế này có được không? Hôm nay tôi sẽ tăng ca, làm thêm ba bản thảo nữa, ngày mai cậu xem thử xem bản nào thích hợp.”
Lưu Tồn xua tay: “Bản thảo này hoàn toàn có thể làm xong trong giờ hành chính, anh muốn tăng ca là chuyện của anh, tôi sẽ không duyệt thêm tiền tăng ca cho anh.”
“Tôi biết.” Văn Quân lúng túng nói: “Là vấn đề ở tôi.”
Ra khỏi phòng làm việc tổng biên tập, Văn Quân dựa vào hành lang trên tường, giơ tay che trán.
Bản thảo sáng nay nộp là do anh đã thức suốt đêm hôm qua ngồi ở nhà viết ra. Sáng sớm sau khi tới chấm công thì anh lập tức ra ngoài liên lạc với nhà kinh doanh mình đang phụ trách, giữa trời nóng nực chạy đôn đáo suốt mấy tiếng đồng hồ, chẳng có miếng nước để uống, bữa trưa cũng chỉ gặm một ổ bánh mì mà bây giờ lại sắp phải tăng ca, thật sự có hơi đuối sức.
Bên cạnh hành lang là phòng giải khát, có vài người đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm ở bên trong. Văn Quân cũng nghe thấy giọng của Lý Tiêu, người mới đây không lâu bảo mình sắp phải ra ngoài săn tin.
“Tên họ Văn kia lại bị sếp Lưu kêu vào trong đó dạy dỗ rồi à?”
“Một gã rác rưởi, chẳng biết gì sất, vừa già lại vừa cục mịch, không dạy dỗ anh ta thì còn ai vào đây nữa? Mấy người đã đọc bản thảo anh ta viết chưa? Ôi quỷ thần ơi, văn phong của báo Đảng thập niên 90 đấy, mẹ nó thử đăng lên xem, còn không bị chết chìm trong nước miếng của dư luận nữa sao?”
“Chả hiểu sao sếp Lưu lại chuyển anh ta tới đây làm cái đách gì, má nó kéo theo trung bình tuổi tác của bọn mình ra vài tuổi luôn rồi!”
“Chắc sếp Lưu vẫn nhớ tình nghĩa ngày xưa, dù sao trước đây cũng là đồng nghiệp cũ của nhau.”
“Ế, mà tôi nghe bảo trước đây Văn Quân từng đi lính nhỉ? Còn là bộ đội đặc chủng nữa?”
“Xóe, nói thế mà cô cũng tin nữa à? Anh ta đần như thế sao làm bộ đội đặc chủng được trời! Với cả bộ đội đặc chủng thì về làm phóng viên chi nữa? Nếu anh ta thật sự xuất thân từ bộ đội đặc chủng thì đã sớm nện chúng ta mềm mình rồi.”
“Tôi cũng nghe nói trước đây anh ta từng đi lính, nhưng chắc chắn không phải là bộ đội đặc chủng. Chắc chỉ là bộ đội bình thường thôi, nói không chừng là lính gác trong kho ấy mà.”
…
Đôi tay của Văn Quân siết chặt lại, lát sau quay người lặng lẽ rời đi.
Ngày mùa hè rất dài, nhưng tới tám giờ thì trời cũng tối mịt. Trong phòng làm việc chỉ còn sót lại một mình Văn Quân, mà ba tập bản thảo chỉ mới viết xong được một phần.
Anh mỏi mệt xoa mi tâm, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn chằm chằm đèn đuốc rực rỡ dưới màn đêm tăm tối.
Bộ phận New Media là đơn vị mới thành lập hồi ba năm trước ở tập đoàn truyền thông Trọng Xán, phần lớn nhân viên nòng cốt đều là người dưới trướng của “Thời báo Trọng Thành” chuyển sang đây. Sau đó quy mô càng ngày càng lớn, mỗi năm, thậm chí là mỗi tháng đều không ngừng tuyển thêm người mới từ bên ngoài vào. Mà bộ phận truyền thông truyền thống bên “Thời báo Trọng Thành” cũng dần suy thoái, mặt báo dần dần bị chèn ép. Người đông lại thiếu việc làm, bản thảo của phóng viên không có báo nào đăng, biên tập viên cũng không có bài nào để làm. Vật giá leo thang, lương cũng giảm theo từng ngày, nhân viên nào có người quen thì cũng tìm đường đi ăn máng khác, đổi nghề làm công văn trong nhà nước hoặc là vào các doanh nghiệp làm việc. Người làm công việc liên quan tới quan hệ xã hội, không có cửa sau để nương nhờ thì một là từ chức ra làm riêng, hai là ăn vạ ở vị trí cũ không chịu đi.
Lúc Văn Quân 23 tuổi đã vào “Thời báo Trọng Thành” làm phóng viên suốt tám năm liền ở bộ phận tin tức xã hội. Tuy kỹ năng hành văn không được tính là xuất sắc nhất, nhưng cần cù, chịu khó, làm thêm giờ cũng không hề cằn nhằn trách móc. Người khác không muốn chạy săn tin nhỏ, anh chạy, người khác thấy chỗ đó nguy hiểm, anh đi. Nhẫn nhịn chịu khó làm hết bốn năm mới cầm được giải thưởng phóng viên xuất sắc hàng năm.
Trong cuộc họp hàng năm tổng biên tập Trương tự tay trao giải cho anh, khen ngợi nói: “Tiểu Văn là phóng viên tin tức xã hội xuất sắc nhất trong tòa soạn của chúng ta, xét về chăm chỉ thì các cô cậu chẳng ai bằng cậu ấy được! Còn nhớ ban đầu khi Tiểu Văn vừa mới tới, cậu ấy còn không viết nổi hai trăm chữ cho bản tin bên lề, mỗi một bản thảo cũng bị chủ nhiệm của bọn họ bắt viết lại biết bao nhiêu lần. Bây giờ thì sao, trên trang nhất mục báo xã hội của chúng ta có hôm nào mà không có bản tin của cậu ấy chứ? Cần cù bù thông minh, tất cả mọi người phải noi gương cậu ấy, tranh thủ sang năm cũng lấy được giải thưởng phóng viên xuất sắc, biên tập viên xuất sắc…”
Văn Quân cầm cúp, cười hơi gượng gạo.
Dưới sân khấu lác đác vài tiếng vỗ tay không mấy nhiệt tình, trong góc có người khịt mũi coi thường: “Khoe khoang cái gì chả biết, không phải cậy có sức mạnh rồi ôm đồm làm hết việc của mọi người sao? Bản thảo thì chẳng có gì đặc sắc, cũng không có tí chiều sâu, toàn là nhờ vào số lượng để đè đầu người ta. Thứ như anh ta mà được nhận giải “phóng viên xuất sắc” thì tôi thấy sếp Trương cũng ấm đầu lắm rồi đấy.”
Người kế bên cười gằn: “Bỏ đi bỏ đi, một thằng nhà quê cục mịch như vậy thì chỉ có thể lấy hai chữ “cần cù” ra khè người ta thôi. Cứ đợi coi xem, không phải vài năm gần đây truyền thông bắt đầu chuyển sang hình thức mới rồi sao, với cái trình độ săn tin và và viết báo như anh ta, đợi tới khi tòa soạn của chúng ta chuyển sang hình thức mới theo trào lưu thì tôi cá chắc trăm phần trăm là anh ta sẽ bị nốc-ao.”
Người kia nói đúng.
Năm thứ hai sau khi Văn Quân lấy được giải thưởng thì truyền thông internet đã gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với nền kinh tế của bọn họ, nguồn thu quảng cáo của “Thời báo Trọng Thành” hầu như bị cắt giảm hơn phân nửa. Tập đoàn bắt đầu lên kế hoạch cải cách toàn bộ, đứng mũi chịu sào chính là “Thời báo Trọng Thành”.
Lúc bộ phận New Media thành lập, ngoại trừ Lưu Tồn núp bóng không ra mặt ở bộ phận tin tức xã hội thì những người khác không ai tình nguyện bị chuyển qua. Lý do rất đơn giản: ở bộ phận truyền thông truyền thống đã quen rồi, chẳng ai biết chút gì về New Media cả, ở nhà trên thì có già dưới thì còn trẻ, lương bổng vẫn được trả đều đều, ra ngoài săn tin còn có thêm tiền lì xì. Ai lại muốn rời khỏi cái ổ rảnh rang như thế này để đi xây dựng sự nghiệp lại từ đầu?
Bộ phận New Media không “tóm” được người, lãnh đạo cấp trên chỉ có thể liên tục làm công tác tư tưởng, có cơ hội là chộp người tới nói chuyện.
Nhưng lúc tình hình huy động cao trào nhất cũng không có ai tìm tới Văn Quân.
Anh mới được thăng lên thành phóng viên xuất sắc hàng năm, chẳng khác nào là trụ cột vững chắc của “Thời báo Trọng Thành, tất nhiên phải ở lại tòa soạn. Nói theo như cách của chủ nhiệm bộ phận tin tức xã hội thì chính là “Tiếp tục phát huy cố gắng và nhiệt tình, lèo lái mọi người vượt qua cửa ải khó khăn.”
Nhóm đầu tiên “bị đày” tới bộ phận New Media đều là những người trẻ tuổi không có kinh nghiệm và “chỗ dựa” trong “Thời báo Trọng Thành”.
Lúc đó chẳng ai ngờ là ba năm sau, truyền thông truyền thông đã tới giờ chết, “Thời báo Trọng Thành” bị hao hụt lỗ vốn ở khắp các mặt. Mà bộ phận New Media lại trở thành đơn vị xuất sắc nhất của tập đoàn.
Trong ba năm, hầu hết những phóng viên cũ của bộ phận tin tức xã hội trong tòa soạn đều nghỉ hết, chủ nhiệm cũng nghỉ làm đi nhậm chức ở ban ngành tuyên truyền lập kế hoạch ở một công ty bất động sản nổi tiếng. Trước khi ra đi, chủ nhiệm ngỏ ý kêu Văn Quân đi theo mình. Văn Quân cũng đang lo chuyện công việc tới sứt đầu mẻ trán, ngay lập tức nhận cành ô-liu này.
Nhưng khi anh thử viết văn bản giới thiệu sản phẩm doanh nghiệp thì bị cấp cao của công ty mạt sát tới không còn gì để nói.
Chủ nhiệm khéo léo nói với anh, văn bản giới thiệu sản phẩm khác hẳn với cách hành văn của báo tin tức. Anh hiểu ý của chủ nhiệm, cuối cùng cũng không tới công ty bất động sản kia nữa.
Sau cùng bộ phận tin tức xã hội sáp nhập với bộ phận tin tức chính trị, ngoại trừ ba người phóng viên có “quan hệ” thì những người khác hoặc là nhận tiền bồi thường rồi nghỉ việc, hoặc là theo sự sắp xếp đi tới đơn vị trái ngành khác dưới trướng tập đoàn.
Tiền bồi thường của tập đoàn cũng rất nhiều, song Văn Quân đắn đo mãi, cuối cùng cũng quyết định ở lại. Vốn tưởng đâu sẽ bị chuyển tới đơn vị có đãi ngộ thấp nhất, nhưng ai ngờ lại đi tới bộ phận New Media ngày xưa từng bị người người coi khinh, bây giờ lại được người người ước ao.
HR lén nói với anh, là ý của sếp Lưu.
Sếp Lưu chính là Lưu Tồn, là sếp của bộ phận New Media.
Lúc đó Lưu Tồn vừa tốt nghiệp, vào bộ phận tin tức xã hội của “Thời báo Trọng Thành” làm phóng viên thực tập dưới trướng của Văn Quân.
Văn Quân không biết đào tạo người mới như thế nào, ăn nói thì vụng về, thấy bản thảo của Lưu Tồn viết sai mà cũng không thể chỉ ra được sai ở chỗ nào. Lưu Tồn đi theo anh ba tháng, tay nghề viết báo cũng không có tiến bộ được bao nhiêu. Cuối cùng tới hôm phải nộp bản thảo đăng báo thì Lưu Tồn không đủ số lượng bản thảo để nộp, theo lý thuyết không được tuyển vào làm nhân viên chính thức. Ít nhiều gì Văn Quân cũng cảm thấy hơi áy náy, nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định lấy toàn bộ bản thảo đầu đề của mình ghi thành tên Lưu Tồn, bấy giờ Lưu Tồn mới có thể suôn sẻ vào làm nhân viên chính thức.
Tuy rằng sau này hai người làm chung ở một ban ngành nhưng cũng không gặp nhau nhiều. Lúc Lưu Tồn bị chuyển tới bộ phận New Media, Văn Quân không biết là gã tự nguyện đi, cứ nghĩ là gã cũng giống như mấy người trẻ tuổi khác, bởi vì không đủ trình độ nghiệp vụ nên mới bị “đi đày”. Càng nghĩ lại càng thấy băn khoăn, thế là bèn mời gã đi ăn cơm.
Trong bữa cơm, Lưu Tồn nói với hàm ý sâu xa: “Thầy Văn, người hiền lành quá sẽ bị ăn hiếp.”
Anh chỉ cười mà không nói.
Lưu Tồn lại nói: “New Media chính là xu hướng phát triển tất yếu, thầy Văn, nếu không anh cũng tự mình đề cử, xin chuyển sang bộ phận New Media với tôi đi.”
Anh không muốn chuyển qua bộ phận New Media, viện cớ nói: “Tôi hoàn toàn không hiểu chút gì về bộ phận New Media này.”
Lưu Tồn nói: “Tôi có thể chỉ cho anh.”
Văn Quân vẫn lắc đầu từ chối.
Lưu Tồn thở dài: “Thầy Văn, do anh chướng mắt bộ phận New Media thôi.”
Trong chớp mắt, người phóng viên lúc trước tình nguyện bị “đi đày” kia nay đã trở thành tổng biên tập Lưu.
Trong tất cả những phóng viên bị chuyển đi của “Thời báo Trọng Thành” thì cấp dưới này của Văn Quân hiển nhiên chính là người có tương lai xán lạn nhất. Ngày ấy chuyển công tác, anh cố tình tút tát bản mình lại một phen, mặc bộ đồ vest chuyên dụng chỉ dùng khi đi lấy tin trong ban ngành chính phủ, vốn định sau khi tới điểm danh thì sẽ nói lời cảm ơn với Lưu Tồn. Ai ngờ vừa vào phòng làm việc lại trở thành “kẻ quái dị” bị mọi người chê cười.
Bộ phận New Media toàn là người trẻ tuổi, có Lưu Tồn lớn tuổi nhất, nhưng cũng chỉ hai mươi tám. Trong ban ngành này, nữ thì xinh đẹp, nam thì sành điệu, bầu không khí và cách bày trí đều khác hẳn với bộ tin tức xã hội của “Thời báo Trọng Thành”.
Chỉ có mình Văn Quân mặc áo sơ mi quần tây đi làm.
Cũng chỉ mình Văn Quân là người duy nhất hơn ba mươi tuổi.
Lưu Tồn không gặp anh, chỉ kêu trợ lý dẫn anh sang nhóm chuyên mục về du lịch ẩm thực, kêu anh đi theo một cậu sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, bắt đầu làm quen với quy trình công tác.
Ở bộ phận New Media suốt ba tháng, Văn Quân hoàn toàn không thể hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh. Anh chẳng thể nghĩ ra được những cái gọi là “ý tưởng mới”, những trào lưu của giới trẻ anh cũng lơ mơ chẳng biết gì, mỗi bản kế hoạch anh nộp lên đều bị sửa chữa bét nhè, bản thảo thì bị bắt viết lại hết lần này tới lần khác.
Mấy năm trước lúc mới tới “Thời báo Trọng Thành”, anh cũng bị trả bản thảo về rất nhiều lần, nhưng vật đổi sao dời, tất cả ý chí và sức sống năm đó dường như đã biến mất hoàn toàn. Anh vừa xoa trán vừa về lại chỗ ngồi, khó nén mỏi mệt lật bản thảo ra.
Phần việc đã nhận rồi thì bằng cách nào cũng phải làm xong.
Mà cùng lúc đó, ở một bên khác trong thành phố.
Tại Hàn Lư – câu lạc bộ cao cấp đứng hàng đầu, cậu ấm nhà họ Tuân dẫn theo người tình bé nhỏ mới quen mở cửa phòng VIP ra, đêm tối vui vẻ chỉ vừa bắt đầu.
Hết chương 1