Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mờ Mờ
Hôm đó Văn Quân lúc được lúc mất kể rất nhiều chuyện hồi còn trong quân đội, phần lớn là những chuyện vặt vãnh như ngày thường huấn luyện và sinh hoạt, nhiệm vụ cụ thể thì không nhắc đến một lời.
Tuân Mộ Sinh nghe đến đoạn sau thì đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, hắn cứ thấy cách diễn đạt của Văn Quân hơi sai, nhưng phút chốc lại không biết sai chỗ nào. Mãi đến khi đưa Văn Quân về khu cư xá Liên An rồi về nhà một mình, suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra ban đầu Văn Quân nói muốn kể chuyện cũ có liên quan đến Trì Ngọc, hắn cứ đinh ninh cho rằng chuyện cũ này chắc chắn có liên quan đến tình yêu, nhưng Văn Quân căn bản không hề nhắc tới những chuyện nhỏ nhặt sau khi hai người yêu đương.
Nếu không phải hắn biết Trì Ngọc là người yêu đã qua đời của Văn Quân, sau khi nghe xong e rằng sẽ nghĩ hai người chỉ là đồng đội rất thân mà thôi.
Đêm đã khuya, xa xa vẫn vang lên tiếng pháo hoa rộn ràng nở rộ trên bầu trời. Tuân Mộ Sinh châm điếu thuốc, một mình suy nghĩ.
Trong lời nói của Văn Quân còn có một vài chỗ mâu thuẫn, không phải kiểu câu trước không khớp với câu sau mà là có chút kỳ lạ về mặt logic, lúc ấy nghe thì không phát hiện ra, sau càng nghĩ thì càng để ý.
Nhưng đối với Tuân Mộ Sinh mà nói, điều hắn để ý nhất vẫn là người tên Trì Ngọc này.
Theo lời giải thích của Văn Quân, Trì Ngọc là chiến sĩ toàn năng, nhất là kỹ năng lái xe vô cùng xuất sắc, điểm yếu duy nhất đó là bắn tỉa, nhưng tổ hành động phân chia rất rõ ràng, Trì Ngọc không cần lo lắng về phần bắn tỉa…
Nơi chân trời vang lên một tiếng “ầm”, pháo hoa màu hồng giống như cơn mưa rực rỡ, lấp lánh rơi xuống từ vòm trời.
Tuân Mộ Sinh gảy tàn thuốc, phát hiện bản thân đúng là được voi đòi tiên —
Lúc Văn Quân không muốn nói câu nào, hắn nghĩ chỉ cần anh chịu lên tiếng thì có nói đại gì đó hắn cũng chịu.
Bây giờ Văn Quân chịu nói rồi thì hắn lại cảm thấy không đủ.
Những thông tin rải rác kia thật sự khó có thể lắp ráp thành người tên Trì Ngọc, cái gai đâm trong lòng hắn vẫn không thể nhổ ra.
Cũng may đã biết được cái tên “Trì Ngọc” này, tuy rằng biết rõ có hơi bỉ ổi, nhưng sau khi đắn đo mãi cuối cùng hắn vẫn gọi vào một dãy số.
Đối phương chính là người nửa năm trước giúp hắn điều tra Văn Quân. Lúc đó hắn đã muốn điều tra thông tin của Trì Ngọc, nhưng vì không biết tên nên phải từ bỏ. Đối phương nói nếu cả tên cũng không biết thì chắc chắn sẽ không thể tra ra được, nếu có tên, dù không thể tra được chuyện hồi còn ở đơn vị đặc nhiệm cấp A nhưng có thể tra thử thông tin trước khi đi bộ đội.
Điện thoại kết nối, Tuân Mộ Sinh chào hỏi mấy câu rồi vào thẳng chủ đề chính. Bên kia cũng nhanh gọn, nói thẳng sau Tết Nguyên Đán sẽ cho hắn câu trả lời chắc chắn.
Còn hơn nửa tháng, Tuân Mộ Sinh nghĩ.
Văn Quân ngồi trong phòng sách, trong tay nắm hạt châu trầm hương.
Vừa nãy ở trên đường, nhiều lần anh muốn nhắc tới hạt châu này, nhưng lời nói bồi hồi mãi bên môi vẫn không thể thốt ra được.
Đây là bùa may mắn Trì Ngọc tặng cho anh, sau khi Trì Ngọc đi rồi anh vẫn luôn xem nó như bùa hộ mệnh.
Không có gì để giấu giếm, nhưng không biết là rào cản tâm lý hay bị gì mà anh không muốn để cho Tuân Mộ Sinh biết được sự tồn tại của hạt châu gỗ này.
Có lẽ vì nó gánh vác những năm tháng đã qua.
Có lẽ chỉ vì nó là hạt châu duy nhất còn sót lại trong cái vòng tay vô cùng bình thường ấy.
Rất nhiều năm về trước, nó còn đeo trên cổ tay của Trì Ngọc.
Bộ đội không cho đeo trang sức, Trì Ngọc giấu nó vào ngăn tủ, thỉnh thoảng lấy ra bỏ vào túi quần, lúc giải lao né mặt sĩ quan huấn luyện huênh hoang đeo vào, còn khoái chí khoe khoang với mọi người.
Từ lâu Văn Quân đã biết cái vòng tay trầm hương kia rồi, bởi vì từ ngày đầu tiên Trì Ngọc đã cười hớn hở khoe mẽ nói: “Coi nè, bùa may mắn của anh em tôi tặng tôi đó, đẹp ghê ha?”
Văn Quân tự thấy mình mắt kém không nhìn ra đẹp xấu gì, bên cạnh có người cười: “Đẹp con khỉ, thầy chùa mới đeo cái này.”
Trì Ngọc thụi người kia một cái, tiếp tục nói với Văn Quân: “Đừng nghe cậu ta xàm xí, đây là của quý từng được khai quang, linh lắm.”
“Khai quang?” Văn Quân hơi ngạc nhiên.
“Tôi đoán thế, hì hì!” Trì Ngọc tung hứng cái vòng tay: “Trước đó quen được một anh bạn nhỏ ở trạm tuyển quân, cậu ta tặng cho tôi.”
“Đắt lắm đúng không?” Văn Quân nghĩ, nếu đã là quà tặng cho người ta thì chắc chắn là giá tiền rất đắt đỏ, bèn thuận miệng nhắc nhở: “Cậu đừng quăng nữa, rớt bể thì tiếc lắm.”
Trì Ngọc nhảy lên bắt được vòng tay rơi xuống: “Không đắt, cậu ta mua ven đường, hình như có mấy chục tệ thôi.”
“Ơ…”
“Nhưng quà nhẹ tình cảm nặng mà.” Trì Ngọc cười: “Cậu ta đeo vòng tay này đi thi thì sẽ được điểm cao hơn lúc không đeo, nên mới tặng cho tôi, không phải vì nó đắt mà là vì may mắn.”
“Ra là thế.”
“Cậu ta cũng muốn đi lính nhưng mà chưa đủ tuổi.” Trì Ngọc thở dài, song không có vẻ thất vọng gì mấy: “Còn nói hôm lên đường sẽ đến tiễn tôi, cuối cùng xe chạy mất luôn mà tôi cũng không thấy cậu ta. Tiếc thật đó, chẳng để lại địa chỉ liên lạc nào cả.”
Văn Quân muốn an ủi mấy câu, Trì Ngọc lại cười rộ lên: “Nhưng cũng không sao, nếu có duyên sau này ắt có thể gặp lại nhau.”
Mãi về sau khi Trì Ngọc hy sinh cũng không gặp lại anh bạn nhỏ này, mà một hạt châu gỗ còn sót lại của vòng tay thì được Văn Quân giữ gìn đến giờ.
Trước khi kiểm tra lái xe quân dụng, Văn Quân vô cùng lo lắng, mặc dù đã luyện tập vô số lần với sự giúp đỡ của Trì Ngọc nhưng vẫn có linh cảm không lành.
Trì Ngọc đập mạnh lên vai anh một cái, anh sợ tới nỗi đứng phắt dậy tung một đấm trả lại.
“Trời đất ơi là tôi nè!” Trì Ngọc bắt được nắm đấm của anh, nhướng một bên mày cười: “Sao mặt đỏ quá vậy?”
Anh thở phào, cũng không dối Trì Ngọc: “Tôi hơi căng thẳng.”
“Thi cái này mà căng gì…” Trì Ngọc nói được một nửa thì dừng lại, có lẽ nhận ra anh thật sự buồn rầu vì thi cử, bèn thôi không giỡn nhây nữa.
Hai người ngồi im một lúc, Trì Ngọc đột nhiên lấy cái vòng tay trong túi quần ra, tháo một hạt châu gỗ trong đó xuống: “Nè, lấy đi.”
Văn Quân ngạc nhiên: “Đây là…”
“Bùa may mắn của tôi đó.” Trì Ngọc thắt nút lại: “Chia cậu một hạt, bao cậu thi đậu.”
Tất nhiên Văn Quân không thể nhận: “Không phải, đây là quà bạn cậu tặng cho cậu, cậu cứ thế tháo ra à?”
“Lẽ nào không được chia sẻ may mắn sao?” Trì Ngọc dứt khoát nhét châu gỗ vào trong tay anh, nói tiếp: “Đã kể với cậu rồi nhỉ? Cậu bạn kia của tôi đeo vòng tay này thi tốt lắm. Tôi á, lúc thi đấu hồi mới vào doanh trại cái tôi lén giấu vòng tay vào trong áo, lấy được top 5 đó. Cậu ta tặng vòng tay truyền may mắn cho tôi, có lẽ hy vọng tôi sẽ bình an trong bộ đội. Cậu là đồng đội quan trọng nhất của tôi nên tôi cũng chia lại may mắn cho cậu, có gì sai sao? Nhận nào nhận nào, cậu ta sẽ không giận đâu. Sau này nếu cậu ta thật sự nhập ngũ gặp được chúng ta thì tôi sẽ giới thiệu cậu ta cho cậu quen. Cậu ta ấy hả, đánh bóng rổ đỉnh lắm, không phải cậu giỏi ném ba điểm nhất à, cậu ta cũng thế, đến lúc đó hai người đấu một trận đi tôi sẽ làm trọng tài…”
Văn Quân nói không lại bèn nhận châu gỗ, thuận lợi vượt qua tất cả các bài kiểm tra, được xếp vào cùng một trung đội với Trì Ngọc.
Sóng gió đã qua, anh muốn trả châu gỗ lại cho Trì Ngọc nhưng Trì Ngọc lại xua tay kêu anh giữ lại, cũng không biết lấy đâu ra sợi dây đỏ xỏ vào hạt châu gỗ.
“Trả lại tôi làm chi, biết sự lợi hại của nó rồi ha? Thật sự có thể đem lại may mắn cho người ta.” Trì Ngọc nói: “Sau này chúng ta còn phải làm nhiệm vụ, cậu giữ nó lại đi nó sẽ bảo vệ cho cậu.”
Nhưng vòng tay trầm hương thiếu đi một hạt cuối cùng lại không bảo vệ được người cần bảo vệ nhất.
Nó theo sự ra đi của Trì Ngọc vụn vỡ khắp nơi, không thể tìm về.
Văn Quân cầm hạt châu gỗ, nhẹ nhàng tì trán vào mép bàn.
Anh còn chưa quên được Trì Ngọc mà đã yêu Tuân Mộ Sinh.
Ngày Tết đến, bộ phận New Media được nghỉ 12 ngày, Hứa Sính và gia đình ra nước ngoài nghỉ phép, Lý Tiêu đã xin nghỉ về nhà trước, lúc Văn Quân dọn dẹp đồ đạc đi về thì gặp Lưu Tồn trong thang máy.
Lưu Tồn vẫn vác cái mặt tươi cười giả tạo, lịch sự nói một câu “Năm mới vui vẻ”.
Văn Quân đứng cách xa gã mấy bước, cũng nói: “Sếp Lưu năm mới vui vẻ.”
Nhìn Lưu Tồn có vẻ còn muốn trò chuyện thêm vài câu, nhưng thang máy vừa xuống một tầng thì có rất nhiều nhân viên khác đi vào, Văn Quân bị đẩy qua kế cửa, định là xuống lầu lập tức vọt đi ngay.
Song lúc cửa mở, mấy cô gái chen chân ra trước. Văn Quân theo nguyên tắc nhường phụ nữ, dừng lại một chút, bấy giờ nghe thấy Lưu Tồn ở đằng sau nói: “Tính ăn Tết như nào?”
Văn Quân nhanh chóng ra khỏi thang máy, vừa đi nhanh vừa thảy vấn đề về lại: “Sếp Lưu thì sao?”
Lưu Tồn hừ cười: “Đúng là nhà báo có kinh nghiệm về mảng điều tra tin tức, bản thân không muốn nói thì đẩy cho người khác nói.”
Văn Quân nhíu mày, đang định giả lả mấy câu thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Văn Quân.” Tuân Mộ Sinh bước về phía trước, vẻ mặt có chút lạnh lùng, lúc nhìn về phía Văn Quân ánh mắt lại trở nên dịu dàng: “Chờ anh lâu rồi.”
Văn Quân biết Tuân Mộ Sinh sẽ đến đón mình, cứ nghĩ đâu vẫn gặp nhau ở chỗ cũ, không ngờ rằng Tuân Mộ Sinh lại vào thẳng phòng khách ở lầu một.
Lưu Tồn đúng lúc ngừng bước, dường như cũng không thấy ngạc nhiên gì cho lắm, cười nói: “Bạn anh?”
“Ừ.” Văn Quân gật đầu: “Sếp Lưu vậy tôi về trước, năm sau gặp lại.”
Lưu Tồn vẫn cười, Tuân Mộ Sinh lạnh nhạt liếc gã một cái mới xoay người nói với Văn Quân: “Hôm nay chúng ta đi ăn món Tứ Xuyên(*) nhé?”
Nhìn thấy Tuân Mộ Sinh, Văn Quân chỉ cảm thấy sự buồn bực vì Lưu Tồn đều biến mất, tâm trạng trở nên thoải mái sáng sủa: “Được.”
Quán ăn Tứ Xuyên vô cùng sôi nổi, nhưng Tuân Mộ Sinh ăn tới giữa chừng thì lại hơi tiếc, bỏ đũa xuống nói: “Không thể ăn Tết với anh, tôi…”
“Chỉ mấy ngày thôi mà.” Văn Quân cũng không để ý lắm, gắp một miếng cá bò vàng bỏ vào bát Tuân Mộ Sinh: “Không sao.”
Tuân Mộ Sinh thở dài, cá bò vàng tươi mới cũng không còn ngon nữa.
Hắn thật sự muốn dẫn Văn Quân về nhà ăn Tết, ông già không quản hắn nữa nhưng còn rất nhiều chuyện chưa sắp xếp xong, tùy tiện dẫn Văn Quân về nhà sẽ gây ra tranh cãi không cần thiết. Mà Văn Quân cũng không chịu về nhà với hắn vào lúc này, vẫn đang còn trong quá trình bồi dưỡng tình cảm, hắn không thể để Văn Quân chịu thiệt.
Cơm nước xong, đến lúc tạm biệt nhau, Tuân Mộ Sinh đòi được một nụ hôn thật sâu, hắn ngậm lấy vành tai Văn Quân nói: “Đợi tôi.”
Đêm Giao thừa, một mình Văn Quân ở nhà.
Vẫn lạnh lẽo một người như vậy, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác với năm vừa rồi.
Giống như có tình yêu thì có hy vọng, giống như pháo hoa nở rộ khắp cả thành phố vào lúc 12 giờ đêm cuối cùng cũng đã chiếu sáng bầu trời đen kịt trong lòng anh.
Anh uống ít rượu, nhỏ giọng nói với mình: “Năm mới vui vẻ.”
Cứ nghĩ đâu mùng ba mới có thể gặp Tuân Mộ Sinh, nhưng Tuân Mộ Sinh cũng không để anh cô đơn chờ đợi quá lâu. Hai giờ sáng, lúc tiếng pháo hoa rộn rã cuối cùng cũng im bặt, di động anh reo lên, Tuân Mộ Sinh dịu dàng hỏi: “Có thể cho tôi tá túc một đêm không?”
Tuân Mộ Sinh uống rượu, tài xế chở hắn tới. Văn Quân nào có thể không cho vào, dìu “người khách không mời mà đến” vào nhà mình.
Tia nắng ban mai đầu tiên của năm mới còn đang le lói nơi đường chân trời, thế giới chìm đắm trong bóng tối, hai con người đã ngà ngà mượn chút men say dây dưa.
Tuân Mộ Sinh vô cùng dịu dàng vuốt ve, Văn Quân ngây ngô mơ màng mở rộng thân thể, dần dần thức tỉnh trong sự chăm sóc kiên nhẫn dịu dàng, tình dục bao phủ.
Lần đầu tiên không thể gọi là sung sướng gì nhưng hai người đều thỏa mãn vô bờ bến.
Đây chắc chắn là một đêm không ngủ, Tuân Mộ Sinh ôm Văn Quân, hôn lên mỗi tấc da thịt anh, nắm lấy tay anh đặt trước ngực mình dịu dàng nói: “Tôi yêu anh.”
Trong bóng đêm đen kịt trước bình minh, Văn Quân lại nhìn thấy ánh rạng đông.
Kỳ nghỉ Tết hiếm có, sáng mùng một Tuân Mộ Sinh đã đặt trước vé máy bay bay đến phương Nam với Văn Quân.
Bọn họ ở đó tám ngày, gần như cả ngày đều dính chặt lấy nhau. Tuân Mộ Sinh cực kỳ cẩn thận trong chuyện yêu, từ từ dẫn dắt Văn Quân. Văn Quân hoàn toàn không giống với tất cả những người lúc trước từng ở bên hắn, cảm giác có được người yêu giống như uống mật ngọt, chuyện yêu này căn bản không còn quan trọng nữa.
Văn Quân không thích kêu ra tiếng, không chút chủ động, da mặt lại mỏng, lúc xấu hổ mặt đỏ lên rõ mồn một, lúc nhịn đau thì hơi chau mày, còn lúc thoải mái nhất thì nhíu mày thật chặt.
Lúc nào cũng chau mày.
Nhưng Tuân Mộ Sinh lại thấy dễ thương chết đi được.
Hắn chấp nhận dốc hết tất cả kiên nhẫn của mình, giấu người này ở trong lòng cưng chiều vô bờ bến.
Hắn có thể cảm nhận được, Văn Quân càng ngày càng quen với việc sống chung với hắn, dường như cũng không xuất hiện vấn đề tâm lý nào nữa, đã như vậy, chuyện nhờ vả chú Chu có thể tạm thời gác lại.
Chưa hết năm mới nhưng kỳ nghỉ của Văn Quân đã đến ngày cuối cùng, Tuân Mộ Sinh cũng theo về, giúp Văn Quân dọn vali.
Văn Quân mở cửa phòng sách ra đẩy vali vào trong. Tuân Mộ Sinh vô thức liếc vào một cái, nhìn thấy khung ảnh trên bệ cửa sổ.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy trong ảnh có hai người.
Sau khi xếp vali xong xuôi Văn Quân đóng cửa lại. Tuân Mộ Sinh dời mắt đi — từ ngày mùng một thì cửa phòng sách đã khóa lại, đó là nơi duy nhất hắn chưa từng vào trong căn nhà không lớn lắm này.
Văn Quân khóa cửa phòng sách không phải vì có trong đó có bức hình của Trì Ngọc, chỉ đơn giản là thói quen của anh mà thôi. Sau khi dọn dẹp xong vào bếp tìm nước mới phát hiện ra thùng đựng nước khoáng đã hết rồi, bèn cầm di động và chìa khóa lên: “Tôi đi mua hai chai nước.”
Nếu là trước đây, có lẽ Tuân Mộ Sinh sẽ đi theo hoặc là kêu Văn Quân đi nghỉ tự mình chạy đi mua, nhưng hôm nay thì cứ mãi băn khoăn về bức ảnh kia.
Nếu đoán không sai thì tấm ảnh đó hẳn là ảnh chụp chung của Văn Quân và Trì Ngọc.
Văn Quân xuống lầu, Tuân Mộ Sinh đứng mấy giây trong phòng khách rồi bước nhanh đến phòng sách.
Nhưng hắn vừa đặt tay lên nắm cửa thì di động bỏ trên bàn trà lập tức reo lên.
Hắn lo là Văn Quân quên lấy đồ nên gọi điện về nhờ hắn lấy dùm, vội chạy tới bàn trà, nhìn lại thì là số của người đi điều tra Trì Ngọc.
Cuộc gọi này không thể không nhận.
“‘Nhận hàng’ trước thời gian, tôi đã gửi vào mail của anh rồi, nhớ về xem.” Người kia cười cười: “Cậu chàng đẹp trai ghê đó, khá giống với người lần trước anh kêu tôi điều tra.”
Tuân Mộ Sinh như có điều suy nghĩ, nhíu mày: “Giống?”
“Tôi gửi ảnh vào Wechat cho anh trước nhé, đúng là giống thật đấy.”
Cúp điện thoại, Tuân Mộ Sinh vội vàng mở Wechat lên.
Nhưng sau khi thấy rõ người trên tấm ảnh, ngón tay hắn đột nhiên cứng đờ, chợt cảm thấy như rơi vào sông băng sâu không thấy đáy, máu cả người đều đông lại thành đá.
Người trong ảnh là Văn Quân trẻ hơn rất nhiều so với hiện tại — hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Nhưng người hắn muốn điều tra rõ ràng tên là “Trì Ngọc”.
Thế giới đột nhiên quay cuồng đảo lộn, hắn lảo đảo chạy vào phòng sách cầm lấy khung ảnh bên cạnh cửa sổ.
Lát sau, khung ảnh rơi xuống đất, tấm kính từng bị vỡ lại nát tan tành, mảnh vụn rơi trên bức ảnh ố vàng.
Người đeo hạt châu trên cổ trong ảnh giống hệt người trong tấm hình Wechat.
Mà người đeo vòng tay trầm hương ở cổ tay lại đánh thức bóng dáng đã sớm nhạt nhòa trong ký ức của hắn.Chú thích:
(*) Món Tứ Xuyên từ gốc là “món ăn Giang Hồ”: là “món ăn đặc sắc của địa phương” thuộc nhóm món ăn cách tân của trường phái ẩm thực Tứ Xuyên, bắt nguồn từ cuối thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa Dân quốc cũng như thời hiện đại. Từ thời Dân quốc, 6 đặc khu hành chính của Trùng Khánh được quy hoạch, bắt đầu lập kế hoạch từ năm 1983, dần dần mở rộng và hợp nhất các thành phố và quận huyện xung quanh, đến năm 1997 khi trở thành thành phố trực thuộc trung ương thì Trùng Khánh đã có quy mô như bây giờ. Các món ăn đặc sản địa phương của những thành phố nhỏ được sáp nhập vào Trùng Khánh cũng bị hòa nhập theo đó, từ đấy hình thành “ẩm thực Giang Hồ” của Trùng Khánh mà ngày nay người ta thường nhắc tới.
Hết chương 38