Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Xuống xe đi, đến nơi rồi"
Hắn chìa tay ra, ý muốn nắm tay cậu dẫn xuống xe, kết quả lại bị cậu hất ra.
Cậu lạnh nhạt mở miệng:"Tôi sẽ không chấp nhận kết hôn với anh, nên đừng cư xử tốt với tôi làm gì"
Hắn âm thật nắm chặt tay lại, như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Kéo cậu vào nhà thì thấy Trương Mễ Linh đang ngồi vui vẻ nói chuyện với mẹ hắn.
Trương Mễ Linh:"Anh Tịnh Dương thật trùng hợp, hôm nay em đến thăm bác gái"
Phượng Vy:"Tịnh Dương con đã về"
Hắn gắn từng tiếng:"Sao mẹ để cô ta vào nhà"
Phượng Vy:"Con ăn nói cho cẩn thận, cái gì mà cô ta. Không phải hai đứa đang tính tới chuyện kết hôn sao?"
Tống Tịnh Dương tức khắc quay sang nhìn cậu, phát hiện cậu chẳng quan tâm mấy. Trong lòng bỗng cảm giác có hơi mất mát xen lẫn khó chịu:"Con chưa bao giờ nói muốn kết hôn với cô ta"
Phương Vy:"Nhưng hai đứa đã có con rồi! Con đã lớn đừng hồ nháo"
Hắn trực tiếp ngơ người, có con?? không thể nào... hắn với cô ta làm lúc nào cũng mang bao, hay là bao bị rách? Sao lại trùng hợp thế được...
Cậu đứng nhìn một màn kịch này, trong lòng cậu cũng sớm nguội lạnh, cậu cố ý hạ thấp giọng đủ để cậu với hắn nghe được:"Anh đáng sợ thật đấy, Tống Tịnh Dương. Làm con người ta to bụng lại không muốn chịu trách nhiệm?"
Hắn nghe cậu nói, tâm chợt hoảng loạn:"Không phải đâu tôi với cô ta... tôi.... Tch"
"Không nói được?"
Hắn nhìn cậu, trong đôi mắt chỉ còn lại nỗi bất an.
Bỗng Tống Tịnh Hoàng bước từ trên lầu bước xuống, phá vỡ cục diện rối rắm trước mắt, ánh mắt sắc bén, nghiêm nghị nhìn Tống Tịnh Dương:"Con theo ta lên thư phòng"
Hắn nhận mệnh đành đi theo, trước khi đi còn quay lại nhìn cậu, đáp trả lại hắn chỉ có ánh mắt lạnh lẽo.
Phượng Vy mỉm cười dịu dàng với cậu:"Con là bạn của nó? nó rất ít khi dẫn bạn về nhà, Để dì xuống bếp nấu thêm một vài món con ở lại tham quan nhà, một chút sẽ đến giờ cơm"
"Vâng, cảm ơn dì".
Trương Mễ Linh cười đắc ý nhìn cậu:"Haha, tôi đã sớm nói cậu nên bỏ cuộc. Bây giờ cảm giác thế nào! Cậu hiện tại chỉ là một kẻ thứ ba mà thôi!"
Cậu đáp trả lại Trương Mễ Linh bằng nụ cười thân thiện nhất của cậu:"Não cô bị úng nước à Mễ tiểu thư? Tôi lười nói chuyện với cô"
Hừ, cậu ta dám nói cô như vậy!:"Cậu tránh xa Tống Tịnh Dương đi, anh ấy sẽ là của tôi"
"Tôi cũng đâu có giành của cô? cần gì phải nhắc nhiều lần việc đó như vậy, ha... hay là không đủ tự tin"Cậu xoay lưng đi ra ngoài vườn hoa, để lại Trương Mễ Linh một mình.
"Chờ đó Huyễn Ly tôi sẽ bắt cậu chết cũng không được, sống cũng không xong" cô phẫn hận gằn từng tiếng.
...
Lúc ăn cơm, cậu để ý một bên má của Tống Tịnh Dương có in bốn dấu ngón tay, ra tay cũng khá nặng chỗ đó còn có hơi sưng lên.
Mẹ hắn cũng thấy, nhưng vẫn cư xử như bình thường, giống như đã biết trước mọi việc sẽ xảy ra.
Bàn ăn trở nên im lặng, chỉ có tiếng va chạm của chén đũa ngoài ra không có một tiếng động lạ nào.
"Dì nấu canh này ngon quá ạ" Cậu nhấp một muỗng canh, mở lời khen ngợi.
Phương Vy mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhu hoà hơn rất nhiều:"Ngon thì ăn nhiều lên, này Tịnh Dương lần sau về cứ dắt cậu bé này đến chơi, đứa trẻ này rất khả ái"
"Vâng, con biết rồi thưa mẹ" Vốn hôm nay hắn đến để thông báo sẽ kết hôn với cậu, không ngờ Trương Mễ Linh lại đến gây rối. Hắn nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này!
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:"Dùng bữa xong tụi con phải đi rồi"
"Sao nhanh vậy? Ở lại một đêm rồi hẵng đi"
"Con về xử lý công việc, làm mẹ thất vọng rồi. Lần sau con đến sẽ ở lại"
Sau khi dùng bữa cậu và hắn chào tạm biệt Phượng Ly, hắn vội vàng kéo tay cậu ra xe đóng sầm cửa lại:"Tôi với cô ta không như em nghĩ"
"Hình như anh hiểu lầm rồi, chuyện của anh đâu liên quan đến tôi? tại sao tôi phải mất công nghĩ một việc như vậy?"Cậu trả lời bằng giọng nói hờ hững.
Tim hắn quặn thắt lại, hắn đưa một tay lên ôm ngực một tay vẫn nắm bàn tay cậu cứ như sợ người trước mắt sẽ rời khỏi hắn bất cứ lúc nào:"Cho tôi thời gian, tôi sẽ làm sáng tỏ vụ này được chứ"
Cậu không trả lời câu hỏi của hắn, hắn cũng hiểu ý im lặng chuyên tâm lái xe. Cả quảng đường suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ không một ai mở lời.
Đến nơi, hắn nhìn lên gương chiếu hậu thì thấy cậu đã ngủ quên. Cố gắng im lặng nhất có thể mở cửa xe ra ôm cậu xuống. Lúc đi lên cầu thang cậu đã tỉnh, nhưng vẫn giả vờ ngủ đợi tới lúc hắn đi ra khỏi phòng rồi mới uể oải ngồi dậy.
Mẹ nó, bày đặt đối tốt với cậu, xém chút nữa cậu còn tin hắn. Ha... giờ nhìn xem con người ta vác bụng bầu đến trước cửa chờ cưới. Đúng là cậu mắt bị mù lúc trước mới nghĩ hắn tốt, không những thế còn móc hết tim, phổi ra yêu hắn!
Nghĩ nghĩ lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Tống Nam. Hình như phía cậu ta đang có việc đổ chuông rất lâu vẫn chưa có người nhấc máy.
Cậu đành đợi để lần sau gọi vậy, dù sao chuyện cũng không gấp.
Vừa gác máy, hắn bước vào thấy trên màn hình điện thoại cậu có chữ Tống Nam, liền nghĩ cậu vừa liên lạc với cậu ta. Hắn khó chịu đưa tay lên day day trán:"Không phải tôi nói với em đừng liên lạc với cậu ta nữa à?"
"Đó là bạn của tôi, anh có quyền cấm tôi à?"
Hắn không nói lại được, tức giận trừng cậu. Thấy cậu chẳng hề để ý hắn đành mở miệng nói mục đích khi vào phòng.
"Tôi có mua thuốc bổ cho em, nhớ uống đầy đủ một ngày ba lần" Nói xong tiến đến bưng một chén thuốc đến trước mặt cậu.
Mùi cũng không gay mũi lắm, nhưng vị quá ngọt cậu uống một chút liền khó chịu đẩy chén thuốc ra.
"Uống cho hết, ngày mai còn phải uống tiếp em nên tập làm quen đi. Ngoài ra tôi còn thuê một dì giúp việc, tất cả món ăn cần thiết cho em tôi đã nói qua một lượt với dì ấy"
"Cảm ơn ý tốt của anh! bây giờ mời anh đi ra ngoài cho"
Hắn vẫn đứng nhìn chằm chằm cậu, ra hiệu cho cậu uống hết chén thuốc hắn mới đi ra.
Cậu liếc hắn một cái, nhắm chặt hai mắt nín thở uống một hơi hết chén. Sau đó rót một ly nước ấm uống cho trôi bớt vị ngọt trong miệng.
"Vừa lòng anh chưa"
Hắn trong mắt đầy ý cười, cầm chén lên đi ra ngoài.
Cậu lầm bầm một tiếng nhỏ "Đúng là đồ điên"
...
Xưng hô đổi thành: Tôi-em, Tôi-anh ( nha mn)
Có thể sẽ có một cp phụ xuất hiện:>
Mơn mn đã ủng hộ truyện! Chúc mn một ngày tốt lành