Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Ruby
- ----------
Hiếm thấy Tiết Doanh Song chờ mong Hình Vân về nhà sớm, Hình Vân vừa bước vào cửa nhà, thì cậu long lanh đôi mắt nhìn Hình Vân.
Hình Vân: "..."
Tiết Doanh Song: "Sao nào?"
Hình Vân mặt không chút thay đổi: "Cậu nói xem? Còn thế nào được chứ?"
Hình Vân vừa tháo cà vạt vừa đi về phía phòng ngủ chính, Tiết Doanh Song một mạch đi theo phía sau hắn.
Hình Vân ném túi đi làm sang một bên, Tiết Doanh Song hỏi: "Thích không?"
Hình Vân lại cởi cà vạt xuống vò thành một cục ném ra, quay đầu lại trừng Tiết Doanh Song: "Cậu còn dám nói! Tôi ở trong văn phòng Lục Nghiêm mở ra, bị dọa muốn chết!"
Tiết Doanh Song giật mình: "Anh làm gì ăn lẩu trong phòng làm việc của người ta chứ!"
Hình Vân: "Tôi nào biết cậu chuẩn bị nguyên cả nồi lẩu!"
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, tôi nào có biết anh thích khoe khoang như vậy chứ!
Cậu vốn tưởng rằng Hình Vân chỉ tính tình quái gở, nhiều lắm thì chụp một tấm ảnh để đắc chí trước mặt Lục Nghiêm, sao ngờ nổi Hình Vân bưng cả nồi lẩu đến phòng làm việc của người ta ăn đâu!
Cần mặt mũi khum? (~ khồng =)))
"Lần sau anh hỏi tôi trước đi."
"Tôi sao mà hỏi? Lại không phải tự cậu mang lên! Quăng đó là đi mất."
"Ôi, tôi sao mà mang lên chứ?" Tiết Doanh Song nói, "Chuyện đưa cơm này, tôi cũng không phải là ai kia của anh, bị người khác hiểu lầm thì không hay.
Nếu người khác cho rằng tôi là đối tượng của anh, tổn hại hình tượng anh biết bao nhiêu."
Thoáng cái Hình Vân đã im lặng.
Tiết Doanh Song cẩn thận sáp lại gần hỏi: "Cho nên mùi vị thế nào? Có thích không?"
Hình Vân không đưa ra bình luận gì mà ậm ừ vài tiếng, lát sau lại nói: "Còn nữa không?"
Tiết Doanh Song: "Biết ngay là tối nay anh khẳng định còn muốn ăn! Đương nhiên là có!"
*
Vì vậy Hình Vân bắt đầu bữa lẩu thứ hai của ngày hôm nay.
Hình Vân ăn cơm trước mặt Lục Nghiêm dù sao vẫn còn lo lắng đến hình tượng, ở trước mặt Tiết Doanh Song thì bất chấp tất cả, trực tiếp thoải mái ăn uống, ăn còn phê pha hơn cả lúc trưa.
Mà buổi trưa sau khi Tiết Doanh Song về nhà, không cẩn thận học hành say sưa quá quên mất bữa trưa, bây giờ đói muốn xĩu, vội vàng gia nhập đội ngũ phàm ăn.
"Tôm xay này cậu làm như thế nào vậy? Lục Nghiêm ăn cũng khen ngon."
"Cũng không khó, chỉ là tốn chút thời gian.
Tôi còn làm mực xay, anh nếm thử nè.
Ngon không?"
"Ngon."
"Có bánh quẩy, ăn không?"
"Ồ, cậu ấy cũng không ăn mấy thứ ăn dầu mỡ như vậy."
"Ăn không thì bảo?"
"Ăn, lấy nhiều một chút."
"Nước lẩu là tự cậu nấu hay sao?"
"Làm sao có thời giờ làm, mua đó."
"Quán này không tệ, lần sau mua tiếp."
Hai người tán gẫu việc nhà, Hình Vân nghĩ đến nồi lẩu mình ăn lúc trưa, lại hỏi: "Vậy cái nắp nồi đó là cậu làm à, hay là mua?"
Hai mắt Tiết Doanh Song vẫn nhìn chằm chằm vào thịt trong nồi, trả lời: "Tự làm đấy, không khó."
Việc đó đối với Tiết Doanh Song mà nói quả thực không khó, cấp 2 cậu đã nhận công việc gia công ở nhà máy đêm về nhà làm, kiếm học phí cho mình.
Cậu từng gấp thùng giấy, từng xâu bóng đèn, cũng từng dán mấy loại thiệp âm nhạc vừa mở ra là biết ca hát.
Cậu cảm thấy chỉ làm mà không học thì không có ý nghĩa, vì vậy lúc giao thành phẩm về công xưởng, sẽ quấn lấy người khác để hỏi những thứ đó hoạt động thế nào, quay đi quay lại thì đã học được rồi.
Bởi vậy làm mấy món đồ chơi nhỏ này, đối với cậu mà nói thật sự rất đơn giản, Hình Vân vui vẻ là được rồi.
"Đúng rồi, cái này có tính là bữa cơm đặc sắc hay không, lại có thể nổi bật phong cách cá nhân, còn hương vị của sự quan tâm?" Tiết Doanh Song nhìn về phía Hình Vân.
Trên mặt Tiết Doanh Song không lấy chút biểu cảm, nhưng trong đôi mắt lại sáng lên.
"Vừa đủ điều kiện." Hình Vân lại bổ sung thêm một câu, "Dù sao người khác không có, chỉ có tôi có."
Nghe trả lời như thế, hào quang trong đôi mắt Tiết Doanh Song càng tăng lên, rõ ràng là vui vẻ.
Hình Vân nhìn vào đôi mắt ấy, chẳng biết tại sao nhớ tới lời mà Lục Nghiêm nói.
Biết rõ là Lục Nghiêm hiểu lầm, nhưng nghe câu nói ấy, ai có thể phớt lờ được chứ?
Muốn trách, thì trách Tiết Doanh Song cứ thích nịnh nọt hắn.
Thêm nữa, Tiết Doanh Song đối xử tốt với hắn như vậy làm gì? Chẳng lẽ...!Đang nghĩ ngợi, Tiết Doanh Song đã đặt miếng thịt vừa nhúng vào trong bát hắn.
Ngay cả thịt nhúng xong cũng muốn cho mình trước...!Hình Vân lại nghĩ đến ngày hôm đó Tiết Doanh Song nói muốn mang cơm đến cho hắn, sự vui sướng lan tỏa khắp cả người muốn giấu cũng không giấu nổi.
Người khác đều là mang cơm cho người yêu, cậu ấy chỉ là một nhóc thế thân, lại chủ động giúp mình mang cơm như vậy.
Chẳng lẽ...
Vào lúc này, Tiết Doanh Song hoàn toàn không hiểu nổi Hình Vân đang suy nghĩ điều gì, tràn đầy trong lòng cậu chỉ có thịt bò thăn.
Thịt bò thăn còn lại không nhiều lắm, cậu đang cố gắng thực hành sách lược "Anh một miếng, tôi một miếng, tôi một miếng, tôi một miếng, anh một miếng, tôi lại thêm một miếng...".
Cậu ngẩng đầu trông thấy ánh mắt Hình Vân đang nhìn mình một cách nặng nề, chột dạ, vội vàng gắp một miếng cho Hình Vân: "Mau ăn, không phải anh không ăn đồ để nguội sao?"
Hình Vân thấy cậu ân cần như vậy, hoài nghi trong lòng càng thêm sâu sắc.
Tại sao Tiết Doanh Song đối xử tốt với mình như vậy?
Ngoại trừ công việc, vấn đề đã trở thành đề tài thảo luận mà Hình Vân quan tâm nhất trong mấy ngày nay, mỗi ngày âm thầm quan sát Tiết Doanh Song, muốn biết Tiết Doanh Song như thế là có ý gì.
Mà mấy ngày tiếp đó, Tiết Doanh Song cũng không phải bị mù, cậu cảm giác được ánh mắt Hình Vân, mỗi lần quay đầu lại cũng có thể phát hiện Hình Vân đang lén lút nhìn cậu.
Cậu không hiểu nổi, nghĩ thầm bá tổng này lại có cọng gân nào không được bình thường à, chẳng lẽ...!Lại muốn đuổi việc mình hả?
Vừa nghĩ như vậy, Tiết Doanh Song căng thẳng rồi, cũng bắt đầu âm thầm quan sát Hình Vân, thỉnh thoảng còn trộm liếc mắt nhìn Hình Vân.
Hình Vân lúc này càng thêm khẳng định, Tiết Doanh Song thường xuyên lén lút nhìn hắn.
Hai người nhìn lén lẫn nhau, càng nhìn càng cảm thấy đối phương có vấn đề, vì vậy càng thêm chú ý đến đối phương, đồng thời càng bị đối phương thêm hoài nghi, tuần hoàn liên tục, vô cùng vô tận.
Chiều cuối tuần, Tiết Doanh Song gõ cửa thư phòng, nói với Hình Vân: "Có rảnh không? Muốn nhờ anh lái xe chở tôi đi mua thức ăn, lần này đồ đạc hơi nhiều."
Đúng lúc công việc Hình Vân đã đến giai đoạn cuối, ngoài miệng tuy rằng càm ràm "Rốt cuộc là tôi mướn cậu hay là cậu mướn tôi", nhưng cũng lập tức thu dọn đồ đạc, lái xe chở Tiết Doanh Song ra ngoài.
Tiết Doanh Song đi không phải là siêu thị hàng nhập khẩu cao cấp mà hai người từng đi, mà là một siêu thị phổ thông cách xa hơn một chút.
Bày trí trong siêu thị giản dị còn mang theo cảm giác hoài cổ, căn bản không thể so với siêu thị hàng nhập khẩu.
Hình Vân ghét bỏi nói: "Tới đây làm gì?"
Tiết Doanh Song: "Hôm nay sale lớn, hời lắm."
Hình Vân: "Tôi cũng không hạn chế tiền mua thức ăn của cậu, cậu quan tâm nó sale hay không sale, làm như tôi ngược đãi cậu không bằng, đừng có nghèo kiết hủ lậu như vậy được không!"
Tiết Doanh Song lại "ôi" một tiếng, tùy ý nói: "Hết cách rồi, không tiết kiệm tiền thì tôi không vui nổi.
Không phải có câu nói như vậy sao, cái gì mà, coi như là bịt miệng..."
Tiết Doanh Song muốn nói là "Cái thứ nghèo khổ này, coi như là che miệng lại, cũng sẽ chạy đến ngay tầm mắt", nhưng sợ tí nữa Hình Vân lại muốn trở mặt, nói nửa câu thì ngừng lại, chớp chớp mắt với Hình Vân, biết điều nói: "Đi thôi, sếp lớn."
Cuối cùng Hình Vân vẫn là đi vào cùng Tiết Doanh Song, giúp Tiết Doanh Song đẩy xe hàng.
Tiết Doanh Song ở phía trước lựa này chọn kia, Hình Vân một tay đẩy xe, một tay lướt điện thoại, thỉnh thoảng chỉ thị Tiết Doanh Song muốn cái này, muốn cái kia.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận so giá của Tiết Doanh Song, Hình Vân nghĩ thầm nhóc thế thân này càng ngày càng lỗ mãng rồi, ở chung lâu ngày tính nết cũng lộ ra.
Nếu không phải hắn khoan dung độ lượng, thì đã không cho phép đối phương càn rỡ như vậy.
Nghĩ vậy, Hình Vân nhớ đến câu mà Tiết Doanh Song vừa mới nói, nhưng lại chưa nói hết câu.
Hắn tiện tay search thử, không search còn đỡ, mới search xong, hắn bỗng chốc giật cả mình.
Cái câu mà Tiết Doanh Song nói không rõ ràng ấy, thế mà lại là "Thứ gọi là yêu thích, coi như là che miệng lại, cũng sẽ chạy đến ngay tầm mắt."
(~ cái này editor không giải thích nổi, từ "nghèo" và "thích" tiếng Trung không hề đồng âm! Mô phật =))))
Thích?
Cậu ta mập mờ nói ra câu nói ấy, là muốn nói bóng gió với mình?
Hình Vân trừng mắt màn hình di động, chấn động đến nỗi không thể nào nhúc nhích.
Tiết Doanh Song vậy mà thích mình!
Tiết Doanh Song đó!
Tên nhóc thế thân đó!
Hình Vân không dám tin, nhưng vừa nghĩ như thế, nghi vấn lúc trước bỗng chốc đã nghĩ thông suốt! Tiết Doanh Song chính là thích hắn, mới có thể đối xử tốt với hắn như vậy!
Chính là thích hắn, cho nên mới muốn đi chỗ xa xôi này mua thức ăn, chính là để tiết kiệm tiền thay hắn!
"Mau tới đây, đứng đấy làm gì?" Tiết Doanh Song cầm theo một bình sữa tươi vẫy tay cùng Hình Vân, "Anh thích uống sữa tươi, lần này mua hai bình đi, chỉ mua một bình thoáng cái đã hết trơn rồi."
Cậu ta biết mình thích uống sữa tươi! Cậu ta quả nhiên thích mình!
"Bữa tối ăn gì thì được? Tôi từng làm cà ri cho anh ăn chưa nhỉ?" Tiết Doanh Song đang chọn khoai tây, "Hôm nay ăn cà ri bò đi."
Cậu ta muốn làm cà ri cho mình! Cậu ta quả nhiên thích mình!
Tính tiền xong, lái xe về nhà.
Lúc chờ đèn đỏ, Hình Vân còn đang suy nghĩ, Tiết Doanh Song thích mình? Cậu ta làm sao dám?
Bỗng nhiên Hình Vân bị Tiết Doanh Song lắc, lấy lại tinh thần chỉ thấy Tiết Doanh Song mặt mày khẩn trương: "Đèn xanh rồi, mau lái xe! Còi xe phía sau sắp banh rồi kìa! Anh mà không lái nữa bọn họ muốn xuống xe đánh anh bây giờ!"
Cậu ta vậy mà lo lắng mình bị đánh, cậu ta quả nhiên thích mình mà...
Tiết Doanh Song cảm thấy hôm nay tật xấu của Hình Vân dường như càng nghiêm trọng hơn, lúc ăn cơm một mực dùng ánh mắt bá tổng thâm thúy nhìn vào cậu, nhìn đến nỗi cả người cậu cũng thấy sai sai.
"Ăn nhiều một chút." Tiết Doanh Song không muốn để lại đồ ăn thừa, đổ toàn bộ cà ri và cơm trắng con dư lại vào trong bát Hình Vân.
Mới đổ xong, chỉ thấy ánh mắt Hình Vân càng thêm thâm thúy.
Tiết Doanh Song:?
Hình Vân: Hứ, nhóc thế thân, nhóc thích thẳng thắn như thế à...
Ăn xong, Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân, lại chỉ chỉ khóe miệng của mình.
Ánh mắt Hình Vân thâm trầm nhìn vào cậu.
Tiết Doanh Song lại chỉ chỉ, thấy hắn không có phản ứng, dứt khoát nghiêng người qua lau miệng giúp Hình Vân: "Lau đi, không lau giống như ăn cứt không chùi mép."
Hình Vân: Hứ, muốn đụng chạm tôi hà tất phải vòng vo như vậy...
*
Sau bữa cơm tối, Tiết Doanh Song cắt dưa hấu, bưng về phòng khách cùng Hình Vân ăn dưa, xem chương trình nuôi chó.
Chương trình nuôi chó chiếu xong, trên TV phát tiếp phim truyền hình máu chó.
Hình Vân làm bộ xem tivi, mục đích thực sự chính là quan sát Tiết Doanh Song.
Quả nhiên hệt như hắn dự liệu, Tiết Doanh Song bên cạnh bao giờ cũng vụng trộm nhìn hắn.
Chỉ cần vừa phát hiện tầm mắt của hắn, Tiết Doanh Song sẽ chuyển ánh mắt sang hướng khác, giả vờ thu dọn bàn.
Hứ, bộ dạng chột dạ này...
Bên kia, Tiết Doanh Song đúng là chột dạ thiệt.
Xem hết chương trình nuôi chó xong cậu được xem phim truyền hình, xem tivi có lương thật sự sướng quá chừng, nhưng cũng quá kích thích rồi!
Cậu hết cách, đành phải vừa phát hiện Hình Vân nhìn cậu, sẽ giả bộ gắng thu dọn bàn ghế, làm bộ mình không đang xem tivi.
*
Chủ nhật trôi qua, lại đến ngày đi làm.
Sáng sớm hôm nay, xe Hình Vân vừa lái ra khỏi tiểu khu, phát hiện là bỏ quên đồ ở thư phòng.
Hắn nghĩ vừa đi không bao xa, bèn dứt khoát về nhà mình lấy.
Bình thường tám giờ hắn đã ra ngoài, cũng không biết trong lúc tám giờ đến chín giờ Tiết Doanh Song đang làm những gì.
Hắn mở cửa, không thấy Tiết Doanh Song ra nghênh đón hắn.
Dạo trong nhà một vòng, nghe thấy âm thanh truyền ra từ phòng ngủ chính.
Lặng lẽ đến gần, cửa phòng ngủ chính không khóa kỹ, có thể nhìn thấy Tiết Doanh Song đang gấp quần áo cho hắn ở bên trong.
Cùng lúc đó, một bài hát đang vang lên.
"Em đếm 123, người gỗ, không cử động nữa sẽ bị trừ điểm, em vẫn luôn chờ đợi, một tình yêu oanh oanh liệt liệt xảy đến..." (1)
Sáng sớm Tiết Doanh Song vẫn một bộ áo sơ mi trắng quần tây đen như cũ, thoạt nhìn ôn nhu nhã nhặn.
Hình Vân đi vắng, trên gương mặt Tiết Doanh Song mang ý cười nhè nhẹ, vừa khẽ hát theo tiếng nhạc, vừa xếp ngay ngắn quần áo Hình Vân, cất cẩn thận.
"Bước đi nhanh quá, anh đi ở phía trước, em ở phía sau anh, không thể cất lời, thật hi vọng anh trên một con đường nào đó, sẽ nắm lấy tay em..."
Hình Vân ngoài cửa trông thấy nụ cười của Tiết Doanh Song, chẳng biết tại sao không thể nhấc chân bước đi.
"Em đếm 123, người gỗ, ánh mắt khiến em rung động trong phút chốc, em đang mong đợi, bởi vì có anh khiến cho tình yêu càng thêm hoàn chỉnh...!"
Trên mặt Hình Vân đỏ ửng cả lên, đôi mắt to rũ xuống chuyển tâm mắt, không dám nhìn Tiết Doanh Song thêm nữa.
Chẳng biết tại sao hắn có chút nóng, chỉ có thể khe khẽ rời khỏi phòng ngủ chính, vội vàng rời đi, ngay cả đồ bị bỏ quên cũng quên mang theo.
Trong xe, Hình Vân ngồi trên xe gãi đầu đầy phiền muộn, cuối cùng nhoài người trên tay lái.
Nhóc thế thân này, thích tôi như vậy sao? Còn nghe mấy cái bài tình ca sến rện gì đó?
Chẳng lẽ cậu ta không chỉ là thầm mến mình, còn muốn mình cũng thích cậu ta?
Cậu ta muốn lấy được trái tim của tôi ư? Trong phòng ngủ chính, ca khúc trong điện thoại đã phát xong, nội dung phát sóng cũng thay đổi, một giọng nam tròn vành rõ chữ, nói: "Hello.
Hello.
International Friends Club.
Can I help you"
Bỗng chốc Tiết Doanh Song đứng nghiêm lại, vểnh tai nghe.
"Oh,Hello.
I read about your club..."
Tiết Doanh Song tải trên mạng được một tài liệu thi đại học phần nghe môn tiếng Anh, bình thường lúc làm việc nhà vẫn luôn vừa làm vừa nghe, rèn luyện khả năng nghe tiếng Anh dốt đặc của mình.
Những tài liệu đó được góp nhặt từ các bài nghe tiếng Anh trong hơn mười năm qua, vô cùng hữu ích, duy nhất chỉ có một khuyết điểm, lúc chủ nhà đăng lên còn trượt tay xen thêm mấy bài hát vào, mỗi lần nghe xong mấy quyển, là đột nhiên lại đến bài hát...
Khiến cho phần listening của Tiết Doanh Song còn chưa học giỏi, thì bài hát đã vang lanh lảnh trong mồm rồi.
~ Ruby: Vẫn là câu nói ấy "Não bổ là bệnh, cần phải trị", à không phải là...!đầu thai mới hết =))
—
* Chú thích:
(1) Bài hát 123 Người gỗ mọi người secrh 123木头人 hoặc lên wordpress của mình có backlink để nghe nha, cưng lắm haha
Hôm qua tui vừa thi xong một cái môn tui sợ hãi nhất, vui quá xá nên quyết định up ngay một chương ăn mừng =))).