Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Ruby
------------------
Qua 11/11, Tiết Doanh Song lại tập trung tinh thần vào một kỳ học tập mới.
Gần đây cậu rất đau đầu với môn tiếng Anh và toán học, cậu vốn không phải là đứa trẻ vô cùng giỏi việc học hành, học hành muốn lên bờ xuống ruộng khó khăn lắm mới thi đậu lên cấp 3, chỉ dừng lại ở lớp 10, hơn nữa còn bỏ lỡ mấy năm.
Bây giờ vừa bắt đầu lập tức phải đối mặt với môn đại số thì thôi đi, chỉ riêng môn tiếng Anh là cậu đã học muốn sảng rồi, mỗi ngày học đến nỗi choáng váng.
Trưa chủ nhật, lúc ăn cơm Hình Vân hỏi: “Thành tích em thi đại học lần trước đã có chưa?”
Tiết Doanh Song đặt sách lên trên bàn vừa ăn vừa xem: “Đã có lâu rồi.”
“Sao em không nói cho tôi biết? Tạch rồi?”
“Qua rồi.”
Thật ra không chỉ qua môn, còn là qua với số điểm cao nữa kìa.
Nhưng mà Tiết Doanh Song cảm thấy đây không có gì đáng nói, kỳ thi trong tháng kế tiếp cậu còn có 2 môn chính, đó mới là trọng điểm.
Hình Vân nghe xong lại rất vui vẻ: “Vì vậy em sắp tốt nghiệp chuyên ngành rồi? Có thể nhận được bằng tốt nghiệp rồi hả?”
Tiết Doanh Song: “Ờ, đúng vậy.”
Hình Vân: “Người của tôi quả nhiên lợi hại, Tiết Doanh Song tốt nghiệp chuyên ngành, khá lắm!”
Tiết Doanh Song không biết việc này có gì hay để mừng, bằng đại học mới là mục tiêu của cậu.
Hình Vân lại càng nghĩ càng vui vẻ: “Lấy được bằng cấp rồi, đúng lúc mua quà gì đó tặng cho em.”
Tiết Doanh Song nói “Cảm ơn”, Hình Vân lại nói: “Chiều nay chúng ta đi mua, tiện thể đi dạo luôn.”
Tiết Doanh Song ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng không muốn rời khỏi nhà, Hình Vân lại nói: “Bàn học ở phòng ngủ phụ quá nhỏ, phải đổi thôi.”
“Thật chứ?” Tiết Doanh Song nghe thế, lên tinh thần tiếp rồi.
Tiết Doanh Song trên giường ký túc xá trong công xưởng có thể học, trên cái bàn rách nát trong phòng trọ cũng có thể học, cái bàn học trong phòng ngủ phụ đối với cậu mà nói quả thực là thiên đường rồi, nhưng một bàn học càng lớn hơn, đối với cậu mà nói quả thật là một phần thưởng cực lớn.
Hình Vân nói: “Giá sách cũng phải đổi cái lớn, đến lúc đó tiện thể dẫn em đi mua sách.”
Tiết Doanh Song hoan hô, tiến lên ôm lấy Hình Vân.
Hình Vân vừa nhíu mày nói “làm càn”, vừa vươn tay ôm lại Tiết Doanh Song, thầm nghĩ nhóc thế thân này tuyệt nhiên không muốn che giấu tình yêu của mình chút nào.
*
Hai người sau khi cơm nước xong liền đi đến cửa hàng.
Khiếu thẩm mỹ của Tiết Doanh Song rất bình thường, quan điểm đối với bàn học là chỉ cần đủ lớn, đủ rộng là được rồi, về phần làm bằng vật liệu gì, màu gì và kiểu dáng ra sao, cậu không có ý kiến là bao.
Hơn nữa giá cả những cái bàn học đó thật là khiến cậu líu cả lưỡi, nhìn giá tiền mấy cái bàn, bây giờ cậu cảm thấy có xài là được rồi, giá tiền đó khiến cho người ta muốn đứt ruột.
Hình Vân ngược lại chọn rất cẩn thận, hắn dựa theo nhu cầu của Tiết Doanh Song, xem hết một lượt bàn học trong mỗi cửa tiệm.
“Thật ra cái này cũng rất tốt.” Tiết Doanh Song chỉ đại một cái bàn nào đó.
“Tiệm hồi nãy em cũng nói như vậy, ” Hình Vân kéo Tiết Doanh Song đi sang cửa hàng kế tiếp, “Coi thêm mấy tiệm, nhớ mấy món mà mình thích, sau đó lại chọn.”
Hai giờ sau, Tiết Doanh Song nhìn thấy một cái bàn học.
Cái bàn học ấy làm từ gỗ tếch, trên mặt bàn chỉ phủ một lớp sơn trong suốt cao cấp, lộ ra màu sắc tự nhiên ban đầu của tấm gỗ.
Mặt bàn rộng rãi bằng phẳng, mà cạnh bàn, chân bàn lại có một đường cong trơn tru, ưu mỹ.
Bàn học này còn có thêm ngăn kéo, nhưng ngăn kéo đi kèm trông không lộ vẻ cồng kềnh cứng nhắc, mà cũng tinh xảo phóng khoáng như các phần khác.
Tiết Doanh Song ngắm bàn học thêm vài lần, nhưng lúc nhìn thấy giá tiền, nhất thời lùi lại một bước.
Bàn học gì chứ, vậy mà còn đắt hơn cả máy tính?
Cậu kéo tay Hình Vân chuẩn bị rời đi, nhưng mà lại kéo Hình Vân không động đậy.
Quay đầu lại, chỉ thấy Hình Vân đang đứng đánh giá bàn học.
Hình Vân: “Tôi cảm thấy cái bàn này không tệ, thích hợp với em, mua?”
Tiết Doanh Song: “Quá mắc.”
“Đây không phải lý do.” Hình Vân quả quyết nói, “Chính là nó.”
Bàn học được làm dựa theo dáng người của Tiết Doanh Song, kết hợp ghế tựa để đặt thành một bộ.
Bàn ghế đều mua đây, Hình Vân dứt khoát đặt mua một tủ sách và bàn làm việc trong cùng một cửa hàng.
Tiết Doanh Song gần như sắp run rẩy.
“Làm sao vậy?” Hình Vân xem Tiết Doanh Song không nói lời nào, “Lại đang khỉ nhổ lông khỉ hả?”
“Không có, chẳng qua là tôi cảm thấy hình như mình dùng hết vận may của cả đời này rồi.” Tiết Doanh Song hiếm có dịp không lắm lời, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng, “Tôi hơi sợ.”
“Sợ cái gì, đi theo tôi, tôi sẽ để em chịu khổ sao?” Hình Vân ôm vai Tiết Doanh Song, rời đi.
Tiết Doanh Song lại nghĩ thầm, Hình Vân có phải đã quên mất quan hệ của hai người bọn họ chẳng qua là được lập nên trên một tờ hợp đồng hay không?
*
Mua xong bàn học giá sách, Hình Vân lại dẫn Tiết Doanh Song đi mua sách, mua hết những tài liệu ôn tập cần thiết.
Mua sách xong trời cũng đã chạng vạng tối, Tiết Doanh Song cho rằng phải về nhà rồi, Hình Vân lại kéo Tiết Doanh Song, nói là còn có thứ muốn mua.
Hôm nay Tiết Doanh Song vẫn mặc đồng phục áo sơ mi quần tây, Hình Vân lại đổi một bộ quần áo khác.
Hình Vân mặc đồ thể thao đen, đội mũ lưỡi trai, lại thêm khẩu trang, thân hình cao lớn thẳng tắp, thoạt nhìn như là nam minh tinh nào đó dẫn theo trợ lý đi dạo phố.
Đẹp trai thì có đẹp thiệt đó, nhưng Tiết Doanh Song không biết Hình Vân tại sao phải thần bí như vậy, bình thường Hình Vân ra ngoài cũng quen mặc áo sơ mi, quần tây.
Nhưng mãi tới lúc đi đến trước một cửa tiệm nào đó, Tiết Doanh Song mới hiểu ra.
Hình Vân dẫn cậu đến cửa hàng nhà mình mở.
“Tôi không phải đến thị sát, nên sẽ không vào trong.” Hình Vân đứng ngay cửa tiệm, “Em tự vào đi, trong nhà thiếu cái gì, muốn cái gì thì lấy, dù sao cũng là đồ của nhà mình, đến lúc đó nói với quản lý cửa hàng một tiếng là được rồi.”
( ~ như 2 vợ chồng mới cưới đi mua đồ vậy nè =)))
Tiết Doanh Song một mình bước vào trong cửa hàng.
Tuy rằng Tiết Doanh Song từng đến công ty Hình Vân vài lần, nhưng chưa từng đi vào showroom mà Hình Vân mở.
Khách trong cửa hàng không ít, nhưng mặt tiền cửa hàng vô cùng rộng rãi, bởi vậy không có vẻ chật chội.
Toàn bộ cửa hàng được trang trí sáng sủa thoáng mát, nhưng khắp nơi còn hiện ra sự ấm áp tinh tế của gia đình, bầu không khí thoải mái nhàn nhã, mà ngay cả Tiết Doanh Song cũng yêu thích vô cùng, cảm giác gia đình phải chính là như vậy.
Tiết Doanh Song đi giữa những kệ hàng, tuy rằng Hình Vân chưa bao giờ hạn chế chi phí trong nhà của cậu, nhưng Tiết Doanh Song đã quen với việc mua đồ tính toán cẩn thận, đây là lần đầu tiên trong đời cậu đến một nơi mà cậu không cần phải nhìn vào giá cả, thiếu thứ gì lấy thứ ấy.
Chẳng qua nhà Hình Vân thật quá trống trải rồi, thật muốn xem coi thiếu cái gì, nhưng quả thật không lấy hết được.
Tiết Doanh Song chọn lấy mấy thứ nhu yếu phẩm hàng ngày, còn cầm cho mình một cái ly.
Bên trên cái ly in hình phác họa đơn giản một chú cún đang chơi bóng, vẽ hơi xấu, nhưng mà nhìn thêm mấy lần, lại cảm thấy vừa xấu lại vừa đáng yêu, Tiết Doanh Song rất thích.
Nói đến chó con, trong cửa hàng cũng bán vật dụng cho thú cưng.
Tiết Doanh Song nhìn thấy một cái máng ăn cho chó, máng ăn tạo hình đáng yêu, phía trên còn in hình chú chó con đang ăn cơm, hệt như cái ly cậu vừa mua lúc nãy.
Tiết Doanh Song cầm lấy máng ăn cho chó lên xem, nghĩ thầm sau này cậu nuôi chó, sẽ để cho chó con dùng máng ăn dễ thương như vậy, như vậy chó con ăn cơm nhất định sẽ rất ngon miệng.
“Muốn làm gì?” Máng chó trên tay Tiết Doanh Song bỗng nhiên bị người khác giành lấy.
Quay đầu lại, chỉ thấy là Hình Vân.
“Sao anh vào đây?” Tiết Doanh Song hỏi.
Hình Vân đương nhiên không thể nói mình cảm thấy cô đơn rồi, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Không cho nuôi chó.”
“Chưa nói muốn nuôi.” Tiết Doanh Song đưa giỏ xách cho Hình Vân, “Anh xem thử đi.”
Hình Vân lật đồ trong giỏ xách ra xem, moi đến cái ly chó con kia, khóe miệng mơ hồ còn cong lên, lại bắt đầu cười hừ hừ.
“Thế nào?”
“Ánh mắt không tệ.”
*
Lúc từ cửa hàng đi ra, đã xấp xỉ đến bữa tối.
Hình Vân nhìn quanh các nhà hàng trong trung tâm thương mại một vòng, muốn nhất ăn vẫn là đồ ăn Tiết Doanh Song nấu.
Hai người đang định về nhà, chợt nghe phía sau có người gọi: “Hình Vân?”
Quay đầu lại, chỉ thấy là một người đàn ông tuổi xấp xỉ Hình Vân.
Người nọ mặc một bộ quần áo hưu nhàn vừa nhìn liền biết giá cả trên trời, đầu tóc cắt chỉnh tề, trên tay đeo một cái đồng hồ kim cương, thoạt nhìn rất tinh anh.
Gã đi về phía Hình Vân: “Quả nhiên là cậu, đã lâu không gặp.”
Hình Vân thờ ơ gật đầu, nói: “Ừm, đã lâu không gặp.”
Người đến là một trong những bạn học cấp 3 của Hình Vân, tên là An Phó, là một phú nhị đại.
Hình Vân với gã từ hồi trung học đến nay đã không hợp nhau, An Phó cũng không phải là người xấu gì, nhưng không biết sao Hình Vân chỉ là không ưa được gã, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng chủ động liên lạc với gã.
Ai ngờ hai người lại sống trong cùng thành phố, thỉnh thoảng chạm mặt nhau, hôm nay không ngờ lại vô tình gặp mặt ở chỗ này.
“Cải trang vi hành đến cửa hàng nhà cậu sao?” An Phó nhìn túi giấy trên tay Hình Vân, “Gần đây công việc kinh doanh càng ngày lớn nha.”
Hình Vân lãnh đạm nói: “Cậu cũng vậy.”
“Khi nào Bạch Khiêm Dịch trở về, cậu cũng đã lâu không gặp cậu ấy nhỉ?” An Phó thân thiết khoác vai Hình Vân, Hình Vân lui một bước không cho gã khoác.
Gã lại nói: “Cậu rất nhớ cậu ấy nhỉ? Tôi cũng rất nhớ cậu ấy, mau bảo cậu ấy Giáng Sinh về đây chơi.”
Hình Vân nghĩ, hắn ghét nhất chính là mấy thằng mặt bất cần đời thế này, nhưng trên thực tế, gã quan sát cẩn thận, thứ không nên biết thì biết một đống, lại còn thích nói ra miệng.
Hình Vân nói: “Tôi cũng rất nhớ cậu.”
An Phó cười nói: “Tôi thấy cậu nóng lòng muốn chạy lắm rồi.”
An Phó nói xong nhìn thấy Tiết Doanh Song bên cạnh, Tiết Doanh Song cũng đeo khẩu trang, trên tay còn xách túi giấy, mới đầu gã còn cho rằng đây là trợ lý.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, phát hiện mặt mũi Tiết Doanh Song rất dễ nhìn.
Lại nhìn kỹ nữa, An Phó lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Vị này là? Sao cảm thấy có chút quen mặt? Dáng vẻ có phải giống Bạch….”
“Lần sau cùng nhau ăn cơm ha.” Hình Vân ngắt lời An Phó, “Còn có việc, đi đây.”
*
Bãi xe, Hình Vân không vui vẻ cho lắm.
Tiết Doanh Song nói: “Lời anh ta nói không phải đúng vậy sao?”
Hình Vân tức giận nói: “Tôi không muốn người khác nhìn em như vậy.”
Tiết Doanh Song: “Nhưng tôi chính là thế thân mà anh tìm đến để thay thế cho người khác.”
Hình Vân nghẹn lời, Tiết Doanh Song nói quá đúng, hắn không có cách nào phản bác.
Nhưng hắn vẫn không vui: “Em muốn người khác nhìn em như vậy sao?”
Tiết Doanh Song nhún vai tỏ vẻ không hề gì, Hình Vân sắp tức điên lên: “Người khác cũng sẽ không đối xử với em giống như tôi đâu.”
Chính lúc này, điện thoại Hình Vân vang lên.
Hình Vân liếc mắt nhìn điện thoại, vẻ mặt không kiên nhẫn, tiếp điện thoại.
“Hình tổng? Tối nay rảnh không?”
Đầy dây bên kia điện thoại là bạn làm ăn lúc trước từng uống rượu cùng Hình Vân tại thành phố B.
Người nọ nói có mấy người bạn vừa đến thành phố A, mọi người muốn tụ họp một phen.
Hình Vân rất muốn kiếm cớ từ chối, nhưng lần trước hắn từng đồng ý sẽ tiếp đãi bọn họ ở thành phố A, nên cũng không tiện từ chối.
“Dù sao chỉ là chơi đùa một chút, tôi sẽ tìm mấy hot girl đến, nhiều người càng náo nhiệt, cậu có muốn không? Cũng tìm cho cậu ha?”
Nghe thế, trong lòng Hình Vân lay động.
Hắn liếc nhìn Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn.
Hắn nói với người nọ: “Không cần tìm người cho tôi đâu, tôi tự dẫn người tới.”
“Ôi!!! Dẫn tiểu tình nhân đến sao?”
“Phải.”
Cúp điện thoại, Hình Vân nhìn Tiết Doanh Song lạnh lùng cười một tiếng: “Không về nhà nữa.”
“Đi đâu?”
“Đi cho em xem thử người khác đối xử với tiểu tình nhân như thế nào.”.