Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức
  3. Chương 59: Dựa Vào Cái Gì 1
Trước /62 Sau

Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 59: Dựa Vào Cái Gì 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit + Beta: Ruby

----------

Trong phòng khách, Mã Bội Loan ngồi trên sô pha đơn như bà hoàng, mà hai người Hình Vân và Tiết Doanh Song lại ngồi trên chiếc ghế sô pha ba chỗ ngồi, hệt như đứa trẻ đang chờ thầy chủ nhiệm giáo huấn.

Tuy rằng Mã Bội Loan đã đạt được thoả thuận cùng Tiết Doanh Song, nhưng hai tháng sau, bà lại sợ Tiết Doanh Song nuốt lời, lại sợ có gì đó bất trắc, bởi vậy muốn đến đánh bất ngờ, coi thử con trai đang sống trong một nơi phóng túng ra sao.

Nhưng mà hình ảnh d.âm loạn trong tưởng tượng không xuất hiện, ngôi nhà vẫn ngăn nắp như lần trước bà đến, hai người cũng không làm việc gì kỳ quái, trên người càng không mặc cái gì mà...!

"Quần áo gì đó, không đẳng cấp." Mã Bội Loan nhìn bộ đồ chó bảy màu trên người họ, chỉ cảm thấy xấu.

Quần áo kiểu dáng bình thường, chỉ là bộ đồ ngủ màu trắng thông thường.

Nhưng xấu là xấu ở chỗ phía trên in đầy hình chó đủ màu đủ đáng, có mấy con trên thân nó còn blend màu nữa, quê thiệt chứ, lúa muốn chết!

Hình Vân nghe lời phê bình của bà, kích động: "Mẹ nói bộ đồ con thích nhất..."

Hình Vân chưa hết câu, đã bị Tiết Doanh Song đè tay hắn lại, không cho hắn nói chuyện.

Mã Bội Loan nhìn động tác lén lút của hai người, cười khẩy.

"Phu nhân, mời ngài ăn trái cây." Tiết Doanh Song vào bếp lấy một bộ nĩa và dĩa đặt trước mặt Mã Bội Loan, lại rót một ly nước ấm.

Hoa quả ngày hôm nay là dưa hấu và nho, dưa hấu cắt miếng vừa miệng, mà nho đã được lột hết vỏ, xử lý sạch sẽ.

"Đừng làm bộ dạng đó trước mặt tôi." Mã Bội Loan hiển nhiên cho rằng Tiết Doanh Song đặc biệt tỏ vẻ cho bà xem, "Ngày thường thế nào, bây giờ thế ấy, đừng giả vờ giả vịt."

Hình Vân lạnh lùng đáp lời bà: "Bình thường quả thật không phải như vậy, bình thường em ấy không chỉ lột vỏ giúp con, còn đút con ăn nữa."

Tiết Doanh Song: "..."

Tình cảnh lúng túng, Mã Bội Loan không nói lời nào, Hình Vân cũng không nói chuyện.

Hết cách rồi, Tiết Doanh Song đành phải tìm một bộ phim, bắt đầu chiếu.

"Ha ha ha ha cười ẻ!"

"Ối đệt ha ha ha ha!"

"Thế không được ư?"

"Sao lúc nãy anh không đi lấy trước?"

Phim bắt đầu không bao lâu, Hình Vân và Tiết Doanh Song bắt đầu phun tào.

Mã Bội Loan chỉ nhìn hai người họ dính lấy nhau, chốc thì cười hô hố, chốc thì phun tào tình tiết, nói nhiều dễ sợ, không dừng lại một khắc.

Mã Bội Loan nhẫn nại được vài phút, cuối cùng hết chịu nổi.

"Rốt cuộc là diễn viên đang diễn hay là mấy anh diễn hả! Nói nhiều vậy thì đi diễn tướng thanh* luôn đi!"

[ *Tướng thanh; tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt]

Hai người nhất thời im lặng.

Nhưng im lặng cũng chưa tới ba phút, không bao lâu lại xuất hiện tình tiết gây cười, hai người lại bắt đầu cười hí hí.

Mã Bội Loan lạnh lùng quét mắt nhìn, chỉ thấy hai người sát lại càng gần, ở đằng kia châu đầu ghé tai cười lén.

Nhìn cái bộ dạng xì xào bàn tán đó, nhìn còn phiền hơn hồi nãy nữa!

Mã Bội Loan dữ tợn trừng Tiết Doanh Song.

Chính là tên đó, làm hư hết phẩm vị của con trai tôi!

*

Phim chiếu được một nửa, Mã Bội Loan coi hết nổi rồi, tự mình quay về phòng cho khách.

Bà lượn trong phòng cho khách một vòng, việc đầu tiên là nhìn hết một lượt mỗi xó xỉnh trong phòng cho khách, ngay cả rãnh cửa sổ cũng không chừa.

Nhưng mà những chỗ mà bà nhìn thấy, chỉ có thể lấy hai chữ "Sạch sẽ" để thuyết minh.

Sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ, không có một chút xíu bụi bặm.

Tuy rằng, bây giờ Tiết Doanh Song không phải một ngày 8 tiếng làm việc nhà, nhưng mỗi khi đến cuối tuần, cậu vẫn sẽ quét dọn trong ngoài căn nhà một lượt, ngay cả phòng cho khách không ai dùng cũng không quên sắp xếp lại.

Nguyên nhân là như thế, Mã Bội Loan tốn hết tâm tư, vẫn chưa tìm ra chút khuyết điểm nào.

Bà đi đến bên giường, trên bàn nhỏ cạnh giường chẳng biết lúc nào đã bày sẵn hai bình nước nóng, lạnh.

Bà nhíu mày mở bình nước ấm ra, chỉ thấy nước ấm bên trong còn đang tỏa nhiệt, vừa mới nấu.

Lại vào phòng tắm, trong phòng tắm cũng đặt sẵn một bộ đồ dùng rửa mặt mới, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng có.

Ở khách sạn chẳng qua cũng thế là cùng.

"Hừ." Mã Bội Loan hừ nhẹ một tiếng.

Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn rồi à?

Bà không tin bà không nắm được thóp Tiết Doanh Song!

Sau khi Mã Bội Loan tắm xong, lại bước ra phòng cho khách.

Phim đã chiếu xong rồi, Hình Vân và Tiết Doanh Song không ở trong phòng khách nữa.

Mã Bội Loan dạo mọi ngóc ngách trong nhà Hình Vân, muốn tìm ra khuyết điểm.

Nhưng khắp nơi trong nhà đều sạch sẽ, đồ vật thu dọn vô cùng có trật tự, không có đồ linh tinh, cũng không có bất kỳ chỗ nào khác thường.

Đồ vật trong tủ lạnh tuy rằng không ít, nhưng đều cất vào hộp bản quản, chồng ngay ngắn lên nhau, không có thức ăn của mấy ngày trước, càng không có mùi gì lạ.

Dựa vào sự hiểu biết của bà về con trai mình, Hình Vân không thể nào có bản lĩnh làm mấy việc nhà đó, nhất định do Tiết Doanh Song làm.

Hừ, Mã Bội Loan chỉ biết hừ hừ.

Đi ra nhà bếp, bà lại lượn một vòng trong nhà tiếp.

Đột nhiên, bà nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng ngủ chính.

Bà cau mày, bước nhanh đến, bất thình lình mở cửa ra.

Hứ! Để bà xem xem, hai người này lại đang làm chuyện tốt gì!

Phía sau cửa, chỉ thấy hai người Tiết Doanh Song và Hình Vân đang ở trên giường.

Hình Vân nằm nghiêng trên giường, một tay Tiết Doanh Song cầm máy sấy, một tay cầm lược, vừa chải vừa sấy tóc cho Hình Vân, sấy cho tóc Hình Vân suôn mượt mềm mại.

Mà Hình Vân thì đang nhắm mắt, thoải mái đến nỗi cả người sắp tan ra, không ngừng phát ra tiếng "hừ hừ" vui vẻ.

Phòng ngủ chính một khung cảnh ấm áp, cả phòng đều toả ra thánh quang.

(~ ánh sáng thần thánh =)))

Mã Bội Loan: "..."

Sao mà có ảo giác con trai bà được cưng thành chó rồi?

*

Đêm đầu tiên, Mã Bội Loan thất bại.

Trước giờ bà không phải là người dậy sớm, nhưng vì để tóm được thóp Tiết Doanh Song, ngày hôm sau bà cài báo thức, sáu giờ rưỡi đã bò dậy.

Sớm như vậy, dám chắc Tiết Doanh Song còn đang ngủ!

Nhưng bà vừa đi ra phòng khách, đã nghe tiếng động phát ra từ trong bếp.

Trong nhà bếp, chiếc nồi đang sôi ùng ục trên bếp, lồng hấp bên cạnh bốc lên hơi nóng.

Cả gian bếp tràn ngập hương thơm.

Chỉ thấy Tiết Doanh Song đeo tạp dề, qua lại bận rộn trong nhà bếp.

Mã Bội Loan nhìn hồi lâu, cuối cùng không lời nào để nói, chỉ đành "Hừ".

"Phu nhân, chào buổi sáng." Tiết Doanh Song cười với Mã Bội Loan, "Buổi sáng uống cà phê chứ?"

"Không uống." Mã Bội Loan trừng mắt.

"Hay là muốn dùng trà?"

"Không rảnh đâu."

"Sữa bò?"

"Tanh."

"Vậy uống chút sữa đậu nành nhé?"

"Tôi không uống sữa đậu nành bên ngoài!"

"Là con làm hồi sáng, vừa mới nấu xong."

"..."

Cuối cùng, Tiết Doanh Song bưng sữa đậu nành nóng vừa nấu xong cho Mã Bội Loan.

Sữa đậu nành là tự Tiết Doanh Song làm, nồng đậm nguyên chất, không giống với mấy loại pha bằng bột nhìn như nước lã bên ngoài bán.

Kết hợp với sữa đậu nành là một chén cháo hải sản được hầm mềm vào miệng liền tan, còn có một lồng bánh bao nhỏ.

Mã Bội Loan không tìm ra được khuyết điểm, cuối cùng chỉ có thể nói: "Mùi vị chẳng ra sao."

Tiết Doanh Song nghe thế cũng không đáp lời, chỉ cười cười.

Vừa 7 giờ, Hình Vân dậy.

Hình Vân ngáp đi vào nhà bếp, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm.

Bỗng nhiên hắn nhìn thấy mẹ hắn, sợ hết hồn, vừa búng vừa nhảy lủi đến bên cạnh Tiết Doanh Song.

[~ Ruby: Con người thì có ai búng ai nhảy ai lủi như ai kia khum =)))) ]

Tiết Doanh Song sờ sờ lưng hắn trấn an, lúc này hắn mới tỉnh táo lại một chút.

Sáng sớm, hai mẹ con đã im lặng nhìn nhau.

Hình Vân không phải kiểu người dậy sớm, bình thường không phải vì đi làm thì là bởi vì ăn điểm tâm mới gắng gượng bò dậy, mà điểm này hắn di truyền từ mẹ.

Hôm nay Mã Bội Loan dậy thật sớm, lúc này lại ăn ngon miệng, thật là buồn ngủ, căn bản không hơi đâu cà khịa Hình Vân.

Cuối cùng, Mã Bội Loan bỏ qua.

Ăn điểm tâm xong, lại lạnh lùng hừ hừ vài tiếng, về phòng ngủ tiếp.

Lúc gần mười một giờ, Mã Bội Loan cuối cùng cũng đã ngủ đủ.

Bà vừa mở mắt, lộ ra ánh mắt nhanh trí, xuống giường chuẩn bị ra quân lần nữa.

Nhưng mà còn chưa mở cửa, bà chợt nghe thấy tiếng vù vù vang lên từ bên ngoài.

"Ban ngày ban mặt ồn ào cái gì?" Mã Bội Loan đột ngột kéo cửa ra.

Ngoài cửa, Hình Vân đang hút bụi: "?"

Lần đầu tiên Mã Bội Loan nhìn thấy con trai làm việc nhà, kinh hãi rồi, nhất thời quên luôn câu định nói tiếp theo.

Mấy giây sau, Mã Bội Loan nhíu mày: "Con đang làm gì đó?"

Hình Vân cũng nhíu mày: "Mẹ không nhìn ra hả?"

Mã Bội Loan im lặng, Hình Vân nói: "Tránh qua đi."

Hình Vân nói xong, vào phòng khách hút bụi một vòng, động tác còn khá trôi chảy.

Mười một giờ hơn, Hình Vân vào bếp.

Mã Bội Loan thủ sẵn ngoài nhà bếp một hồi, một mực đợi đến lúc bên trong truyền ra tiếng cười hí hí, mới bất thình lình mở cửa lần nữa, đánh bất ngờ!

Nhưng mà hình ảnh trong dự liệu không xuất hiện, Tiết Doanh Song không biết đã nói chuyện cười gì, Hình Vân bên cạnh cậu cười hô hố, chỉ thế thôi.

Hai người nhìn bà, lập tức bình tĩnh lại, không cười nữa.

Mã Bội Loan chắp tay sau lưng, đi một vòng trong nhà bếp, định bụng kiếm chuyện để chế nhạo.

Mã Bội Loan sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã là đại tiểu thư được nuông chiều, sau này lại gả cho phú thương, căn bản không làm việc nhà được bao nhiêu ngày.

Bà nhìn Tiết Doanh Song động tác gọn gàng, không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, chỉ có thể bĩu môi, vẻ mặt xem thường.

Bỗng nhiên, đôi mắt sắc bén của bà trông thấy gì đó, mừng.

Bà bới đồ ăn cắt lớn nhỏ không đều trong tô bên cạnh, cười khẩy: "Người nào làm chuyện gì, ngay cả rau củ cũng cắt xiên cắt vẹo.

Quả nhiên, tâm bất chính, làm việc cũng không ngay ngắn."

Nói xong, bà ném ánh mắt thắng lợi nhìn sang Tiết Doanh Song.

Tiết Doanh Song: "..."

Hình Vân: "Con cắt đó."

Mã Bội Loan lập tức quay đầu lại: "Là mắng con đó!"

*

Bữa trưa, phòng ăn nhà Hình Vân hiếm thấy phát huy được công dụng.

Bình thường, bọn họ ăn cơm không phải vừa ăn vừa xem tivi trong phòng khách, thì là ăn trên chiếc bàn nhỏ trong nhà bếp.

Hôm nay để thích hợp cho mẹ Hình Vân đến, đặc biệt ăn cơm trong phòng ăn.

Trên bàn cơm, thức ăn đầy bàn, có cá có thịt, kết hợp chay mặn, dinh dưỡng cân bằng, hơn nữa ít dầu ít muối, lại không nhạt nhẽo.

Ban đầu Mã Bội Loan còn định xoi mói ăn uống không lành mạnh, nhưng mà nhìn một vòng, không gì để bắt bẻ.

Bà hết cách, liền định chê thức ăn chưa đủ nóng.

Nhưng mà vừa nhìn, phía dưới chén đĩa có đặt tấm giữ nhiệt, từ miếng đầu tiên đến miếng cuối cùng, thức ăn vẫn nóng.

Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng bà nhìn về phía Hình Vân.

Lúc này, Hình Vân đang dùng một cái thau inox ăn cơm, cái thau cơm còn lớn hơn cái mặt nữa, bên trong đựng một nửa là cơm, Hình Vân ăn rất ngon lành.

Mã Bội Loan vốn định ghét bỏ Tiết Doanh Song để Hình Vân dùng thau ăn cơm, coi người ta là chó không bằng.

Nhưng trước khi mở miệng, bà nhìn con trai ăn ngon lành, cả người mặt mày phơi phới, tinh thần tốt hơn trước không ít, câu nói của bà lại ngưng lại.

Ba người yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng Hình Vân nói vài câu, Tiết Doanh Song cười hô hố, tiếp đó lại yên lặng tiếp.

Rồi xong qua hai phút nữa, Hình Vân lại không nhịn được nói vài câu, Tiết Doanh Song lại cười hô hố, như thế liên tục tuần hoàn.

Mã Bội Loan im lặng nghe, lại múc một muỗng trứng hấp hải sản mà nãy giờ bà chưa chạm qua.

Một muỗng, chỉ thấy trong trứng hấp hiện ra hình tổ ong, còn có vị khét.

Bà lập tức mừng rỡ, tựa như người lữ khách trong sa mạc tìm được ốc đảo.

"Cả thứ đơn giản như vậy, cũng làm không xong." Mã Bội Loan cười khẩy, "Nền móng không biết, cứ đòi làm trò bịp bợm, không biết làm đến nơi đến chốn à."

Nói xong, bà lại ném ánh mắt thắng lợi nhìn sang Tiết Doanh Song.

Tiết Doanh Song: "..."

Hình Vân: "Của con làm đó."

Mã Bội Loan lần nữa quay đầu: "Là mắng con đó!"

Mã Bội Loan sắp tức chết rồi, mắng sao cũng mắng lên đầu Hình Vân vậy, Hình Vân nó ngốc sao? Làm gì cũng làm không xong!

Bà thấy khuyết điểm lớn nhất trong nhà chính là Hình Vân này đây!

Hình Vân lại không nhận ra được cơn giận dữ của bà, bị mắng như vậy, không chỉ không khó chịu, ngược lại có chút hưng phấn.

Rốt cuộc đã để hắn tóm được một cơ hội nói chuyện rồi!

Hình Vân nói: "Mấy ngày nay con mới học được làm trứng hấp đó, lần đầu là tự con làm đại, chả ra hình dạng gì, sau đó là Tiết Doanh Song dạy con..."

Lần đầu tiên trong đời Hình Vân học làm thức ăn, tuy rằng không tính là quá thành công, nhưng hắn đắc ý lại hưng phấn, không nhịn bắt đầu lải nhải quá trình mình làm đồ ăn.

Mã Bội Loan không nói một câu chỉ lắng nghe.

Trong nhận thức của bà, Hình Vân ít nói lại trầm ổn, bình thường hai mẹ con ăn cơm, lúc nào cũng là bà hỏi một câu, Hình Vân đáp một câu, còn rặn từng chữ từng chữ, như không biết nói chuyện không bằng, gần như không xuất hiện hình ảnh nói không ngừng nghỉ như bây giờ.

Hình Vân lại không hay cười, hình ảnh nói chuyện tít mắt như lúc này, bà chưa từng thấy.

Hình Vân đã thay đổi, tựa như đổi một người khác.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mã Bội Loan chuyển đổi, âm thầm nhìn về phía Tiết Doanh Song.

Hình Vân vẫn đang thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng Tiết Doanh Song tựa như tán dương đáp vài tiếng.

Nhưng không phải Tiết Doanh Song làm cho có lệ, ánh mắt cậu một mực đi theo Hình Vân, trên mặt nở nụ cười, giấu cũng không sao giấu được sự sùng bái cùng yêu thương trong ánh mắt, giống như món trứng hấp mà Hình Vân làm, là việc cứu vớt cả thế giới.

Khoảnh khắc này, Mã Bội Loan biết Tiết Doanh Song không phải tiền là có thể tùy tiện giải quyết.

*

Cơm trưa xong, Tiết Doanh Song cùng Hình Vân rửa bát, dọn dẹp.

.

truyện tiên hiệp hay

Hai người nghỉ ngơi một chút, lại đi vào thư phòng.

Mã Bội Loan nhân cơ hội lượn một vòng trong phòng ngủ chính, nhưng mà trong phòng ngủ chính không có đồ vật gì quái lại, ngoại trừ một cọng dây xích chó, mọi thứ đều bình thường, bà đành phải chuyển mục tiêu về thư phòng.

Bà còn tưởng rằng hai người vừa cơm nước xong bèn chạy thư phòng, nhất định là ở trỏng thừa cơ vụng trộm, song khi bà lại đánh bất ngờ lần nữa, cũng không có hình ảnh ngồi trên đùi anh anh em em cái gì hết.

Chỉ thấy hai người mỗi người ngồi trước bàn bàn đọc sách, Tiết Doanh Song đang đọc sách, mà Hình Vân đang nhìn màn nhìn máy tính đánh chữ.

Mã Bội Loan lập tức thất vọng.

"Mẹ, hai ngày nay rốt cuộc mẹ đang mong đợi gì vậy?" Hình Vân nhịn hết nổi rồi, "Mỗi lần không gõ cửa đã vào, mẹ cho rằng sẽ nhìn thấy gì sao? Bình thường tụi con chính là như vậy, không có gì hay để xem!"

"Ai muốn xem mấy bây! Nhạt nhẽo!" Mã Bội Loan vứt xuống một câu, hất cằm, đóng sập cửa, đi mất.

Trong thư phòng.

Trong nháy mắt cửa đóng lại, Hình Vân lập tức tung cước, trượt ghế, trượt đến bên cạnh Tiết Doanh Song, hôn Tiết Doanh Song một cái, hôn xong trượt về ngồi của mình.

"Bà ấy nhất định là hâm mộ tình cảm tụi mình tốt." Hình Vân nói.

Tiết Doanh Song cười cười, không nói gì.

Buổi chiều, Hình Vân tạm thời có việc, phải ra ngoài một chuyến.

Hình Vân chân trước vừa ra cửa, Mã Bội Loan bèn đi đến thư phòng.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, Mã Bội Loan nói: "Đừng cho là tôi nhàn rỗi đến kiếm chuyện, có chuyện nói với cậu."

Tiết Doanh Song gật đầu: "Con cũng có lời nói muốn nói với phu nhân."

*

Trong thư phòng, Mã Bội Loan ngồi tại bàn Hình Vân.

Trên bàn Hình Vân lộn xộn, một đống tài liệu, báo cáo, còn có đủ loại bản kê sản phẩm xếp chồng lên nhau.

Mã Bội Loan tiện tay cầm vài tờ văn bản lật ra, ném trở về.

Lại cầm lấy chó gỗ được đặt bên cạnh máy tính lên nhìn, lại vứt về.

"Có chuyện gì, cậu nói xem." Mã Bội Loan cũng không nhìn Tiết Doanh Song.

Hai ngày nay cũng không xảy ra chuyện to tác gì, nhưng Tiết Doanh Song rất hiểu, cuộc đối thoại hôm nay mới là mục đích thực sự của Mã Bội Loan lần này.

Cậu đợi ngày này đã lâu, rốt cuộc đến rồi.

Tiết Doanh Song hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ đến Hình Vân, cố lấy dũng khí bình tĩnh nói: "Phu nhân, hai tháng qua con đã suy nghĩ rất lâu.

Khoản tiền đó con không cần nữa, con muốn tiếp tục bên cạnh Hình Vân."

"Con thật lòng yêu Hình Vân, con không cần tiền, con chỉ cần anh ấy."

Cậu vừa dứt lời, Mã Bội Loan liền nở nụ cười, tiếng cười lanh lảnh.

"Còn tưởng rằng cậu muốn nói gì?" Đôi mắt to rủ xuống hệt như Hình Vân của Mã Bội Loan nhìn sang Tiết Doanh Song, "Hóa ra thì điều này? Cười chết người!"

Tiết Doanh Song không bị xao động, tiếp tục nói: "Con của hiện tại có lẽ vẫn không xứng với Hình Vân, nhưng con sẽ cố gắng, sau này con nhận được bằng cử nhân xong, sẽ tiếp tục thi nghiên cứu sinh..."

"Cậu cho là mình thi một cái nghiên cứu sinh là xứng với nó?" Nụ cười Mã Bội Loan tắt đi, hất mày, "Vậy sao nó không trực tiếp tìm thẳng người có bằng tiễn sĩ ấy, tìm cậu? Hứ, mơ mộng hão huyền."

Tiết Doanh Song muốn phản bác, Mã Bội Loan lại không cậu cơ hội mở miệng: "Tôi đến đây, chính là để nhắc nhở cậu, đừng hòng có suy nghĩ méo mó nào.

Đến lúc cậu nên đi, cậu nhất định phải đi, không có lựa chọn khác."

"Con không đi."

"Dựa vào cái gì?" Mã Bội Loan nói, "Điều kiện nó như vậy, biết bao người muốn ở bên nó, cậu dựa vào cái gì mà ở lại bên cạnh nó?"

Khẩu khí Mã Bội Loan hùng hổ dọa người, Tiết Doanh Song nhất thời nghẹn lời.

Đúng, dựa vào cái gì?

Cùng Hình Vân yêu nhau hơn hai tháng, trái tim Tiết Doanh Song không ngừng đấu tranh.

Từ khi bắt đầu cậu đã cảm thấy mình không xứng với Hình Vân, Hình Vân sớm muộn gì sẽ nhìn thấu cậu, còn không bằng cậu chủ động để Hình Vân hận mình.

Càng về sau, cậu nhận ra mình thật ra cũng không có kém cỏi như vậy, cậu có thể cố gắng một chút, trở thành một người xứng với Hình Vân.

Cậu vốn cho là mình đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng hôm nay bị Mã Bội Loan hỏi, lại không biết nên trả lời thế nào.

Dựa vào cái gì? Dựa vào tình yêu cậu dành cho Hình Vân sao?

Cậu biết rõ nói những lời này, chính mình khẳng định chỉ đổi lấy lời chê cười của Mã Bội Loan.

Cậu yêu Hình Vân thì sao chứ, tình yêu của cậu đáng giá mấy đồng? Trên thế giới người bằng lòng yêu Hình Vân cả trăm ngàn vạn người, cậu thì dựa vào cái gì?

Mã Bội Loan thấy cậu không nói, biết cậu không trả lời được.

"Người như cậu, sao tôi có thể an tâm giao Hình Vân cho cậu?"

Mã Bội Loan cười đắc ý, nhẹ nhàng nói: "Cậu cũng đừng hòng cho rằng nói chuyện tiền nong này cho nó biết, thì có thể xoay xở được.

Nếu nó biết cậu xem trọng tiền tài như vậy, càng sớm chán ghét cậu hơn mà thôi.

Tôi thấy bây giờ nó yêu đương đến nỗi nóng đầu rồi, cậu nên quý trọng mấy ngày này hơn đi, đến lúc đó, tôi sẽ cho nó biết.

Đến lúc đó sẽ ra sao, tự cậu cũng hiểu."

Tiết Doanh Song mở miệng muốn nói gì đó, lại cúi đầu, tự giễu cười lên.

Thật ra cậu cũng rất rõ, cậu vẫn muốn dùng tiền để tẩy não bản thân.

Nghĩ rằng mình cầm được tiền, gì cũng không sợ.

Hình Vân hận mình là tốt nhất, cậu sẽ để cho Hình Vân hận mình, không bao giờ thèm thích con người nát bét như cậu nữa.

Nhưng giờ đây cậu sợ, chỉ sợ Hình Vân chán ghét mình.

Cậu, một Tiết Doanh Song không sợ trời không sợ đất, lại cũng có ngày hôm nay.

"Cầm đi." Mã Bội Loan ném tấm vé máy bay về phía cậu, "Đến giờ, tự mình đi khỏi.".

Quảng cáo
Trước /62 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Copyright © 2022 - MTruyện.net