Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Phong Nguyệt
Sống lưng của Hiên Viên Dật cứng đờ, thời gian giống như trong nháy mắt ngưng lại.
Ánh mắt của hắn sững sờ nhìn người đang nằm ở trên giường, chỉ thấy tóc dài đen nhánh như mực rủ xuống trên vai, bao lấy thân thể mềm mại gầy yếu, ánh nến lóng lánh, gương mặt xinh đẹp như quả đào, cái đẹp kia làm người khác phải nghẹt thở, nhất là cặp mắt, đen như mực ngọc, như hồ nước trong suốt động lòng người, lại sạch sẽ không mang theo nửa điểm bụi bặm, như nai con giống như một dạng điềm đạm đáng yêu nhìn tới hắn.
Hiên Viên Dật buông lỏng xiêm áo của Quỷ y, cánh tay thon dài thật chặt ôm nàng vào trong ngực, gương mặt tuấn mỹ lộ ra mừng rỡ như điên, bàn tay nhẹ đỡ sau đầu của nàng, "Tự, nàng rốt cuộc đã tỉnh." Hắn tưởng rằng nàng không tỉnh lại được nữa.
Nam Cung Tự nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, lại nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ ngẩn ngơ khác thường của hắn.
Đôi tay lạnh lẽo của nàng thận trọng ôm gương mặt ngẩn ngơ của Hiên Viên Dật, chớp chớp con mắt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạng, "Tự Tự thích Dật, thích, vô cùng thích!"
Thích, thích người này vô cùng.
Hắn là của nàng, ai cũng không thể thích hắn.
Một cơn gió lạnh từ từ thổi qua, lướt nhẹ qua tóc trên trán của hắn, ánh mắt hiện ra khó có thể che giấu sự khiếp sợ, lông mi khẽ run, nàng nói...... Nàng thích hắn.
Hắn không nghe lầm chứ? Vì sao hắn lại không vui, cảm thấy nàng hình như biến thành một người khác, trở nên ngốc nghếch.
Ánh mắt của Hiên Viên Dật trầm một cái, đôi tay bắt được bả vai của nàng, kích động mà lung lay hai cái nói: "Tự, nàng làm sao vậy? Nàng rốt cuộc bị làm sao?"
Khi ánh mắt đen như mực đến gần, ánh mắt của Nam Cung Tự giống như nai con hoảng sợ, cau mày, uất ức nói: "Đau, rất đau!"
Động tác trong tay của Hiên Viên Dật hơi chậm lại, lúc này mới phát hiện ra mình bóp đau nàng, vội vàng buông lỏng tay ra, nhìn nàng mím môi, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, giống như tiểu tức phụ bị uất ức, nhìn vẻ mặt của nàng ánh mắt sâu thẳm của hắn xẹt qua một tia đau lòng, bỗng nhiên cảm thấy trái tim xông lên một cổ nồng nặc ghen tuông.
Trên trán hắn nổi lên gân xanh, không nói hai lời nắm xiêm áo của Quỷ y, giống như bóp một con gà con hướng ngoài phòng kéo đi.
Ra khỏi phòng, Hiên Viên Dật một tay đặt quỷ y trên vách tường, lông mày cong lên tức giận như bị lửa thiêu đốt, "Bổn vương muốn giết ngươi...ngươi rốt cuộc đối với Tự Nhi làm cái gì."
Hắn lúc này liền giống như là Âm Tào Địa Phủ Diêm La Vương, lúc nào cũng có thể lấy mạng của hắn, ánh mắt lạnh thấu xương.
Mặt của Quỷ y, sớm bị dọa không còn chút máu, lần này Nam Cung Tự ngốc nghếch, là ngoài dự liệu của hắn.
Hắn cố làm trấn định nói: "Vương Gia thật là biết nói đùa, ta nào dám đối với Vương phi làm cái gì đây? Chỉ là Vương phi liên tục nóng sốt bảy ngày bảy đêm, sợ là cháy hỏng đầu, trở nên ngốc nghếch." Chắc là như vậy, nếu không tại sao đột nhiên ngốc nghếch, hắn nghĩ như vậy.
Hiên Viên Dật nhất thời theo uống máu gà, ánh mắt khát máu muốn giết người, cả một bộ dạng muốn ăn thịt người, bàn tay sắc bén như kiếm hung hăng bóp lấy cổ của Quỷ y, "Đáng chết!" Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Quỷ y trấn định lại, ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn nói: "Vương Gia giết ta như kiến hôi dễ như trở bàn tay, nếu ta chết, đời này của Vương phi chỉ sợ cũng điên điên khùng khùng."
"Ngươi đang uy hiếp Bổn vương?" Lông mày của Hiên Viên Dật nhăn chặt hơn, hắn không thích bị người khác uy hiếp, nhưng lời của Quỷ y nói làm hắn do dự.
"Không phải uy hiếp, chỉ là muốn cho lẫn nhau một ‘ cơ hội ’." Cho hắn một con đường sống, thì đồng nghĩa cho Nam Cung Tự một cơ hội sống lại.
Trong mắt của Hiên Viên Dật chợt lóe sự sắc bén, ý lạnh tràn ngập toàn thân.
"Rầm rầm rầm ——" mấy đạo tia chớp vút qua không trung, trên hành lang đèn lồng theo gió chập chờn, ngoài cửa sổ mưa phùn vắt ngang(từ trái sang phải hoặc từ phải sang trái), giọt nước theo mái hiên lặng lẽ nhỏ xuống, trên mặt đất mở ra mấy vòng sóng gợn lăn tăn, tựa như thở dài tựa như giữ lại.
"A ——" Từ trong nhà truyền đến một tiếng thét.
Thấy vậy hắn buông lỏng tay ra cuống quít chạy thẳng vào bên trong nhà,"Trời mưa thật đúng lúc!" Quỷ y sửa lại một chút xiêm áo bị Hiên Viên Dật bóp nhăn, đôi chân thon dài bước trở về phòng.
Cả người Nam Cung Tự nhịn không được run run lên, đôi tay ôm đầu rút ở trong góc, thấy Hiên Viên Dật từ trong nhà đi vào, cặp mắt hoảng sợ trong nháy mắt sáng lên, run lẩy bẩy đưa tay kéo áo của hắn, giọng nói run rẩy: "Ở lại, cùng Tự Tự, Tự Tự hơi sợ." Giọng nói chậm rì mang theo cầu khẩn.
Sắc mặt nàng đỏ tươi, nước mắt trong khóe mắt rưng rưng nhẹ nhàng, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, ánh mắt tựa như xuyên qua đáy lòng của hắn, lòng hắn đau khom lưng ôm lấy thân thể của Nam Cung Tự đang run lẩy bẩy, tầm mắt rủ thấp xuống, trong mắt hiện ra vẻ mặt cưng chìu, "Tự Nhi ngoan, ta sẽ ở bên cạnh nàng." Sẽ...... Đây là lời hứa duy nhất hắn có thể nói với nàng.
Nam Cung Tự vốn tâm tình lo lắng, một lát sau chậm rãi bình tĩnh lại, cảm giác nằm ở trong ngực hắn, rất an tâm rất an tâm.
Hiên Viên Dật rủ tầm mắt thấp xuống, nhìn nàng ngủ say sưa trong lòng mình, nàng lúc này giống như là một người không có chuyện gì, nhưng sự thông minh của nàng lại...... Trong mắt hắn dâng lên một tia đau thương, trong lòng càng phát ra tự trách.
Ngày hôm sau
Hiên Viên Dật hơi nhíu nâng lông mày lên, đầu lưỡi chạm được vật thể không rõ ràng, còn mang theo chút ấm áp ẩm ướt.
Hắn chợt mở ra đôi mắt, đập vào mắt là nụ cười mang theo rực rỡ thuần khiết, hắn sững sờ, một giây kế tiếp cả người hắn cứng đờ.
Nàng...... Nàng đang làm gì?
Khi miệng của nàng rời khỏi môi của hắn, hắn biết mình trong giấc mộng bị nàng hôn, hắn theo bản năng giơ tay lên che miệng lại, mặt hiện lên một tầng vệt hồng, có chút hốt hoảng nói: "Tự.... Tự Nhi nàng đang làm gì?"
Nam Cung Tự nhảy lên trên người hắn, nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn mặt đỏ bừng của Hiên Viên Dật, cười đến híp cả con mắt nói: "Tự Tự thích mùi vị ngọt ngào trong miệng của Dật." Cực kỳ giống đứa trẻ tham ăn nếm được mùi vị của thức ăn ngon.