Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiên Viên Dật nhận được một phong mật hàm, liền vội vàng đi chuẩn bị ngựa, đến lúc trở về đã là nửa đêm.
Bọn nha hoàn trông coi phòng vừa nhìn thấy nam tử anh tuấn đột nhiên xuất hiện, tất cả đều cung kính nghênh đón, hơi hơi quỳ gối nói: "Vương Gia cát tường."
Con ngươi Hiên Viên Dật lạnh nhạt quét mắt qua gian phòng trống rỗng, nhíu mày hỏi: "Vương phi đi đâu?"
Một nha hoàn mặc y phục xanh biếc nhỏ giọng nói: "Bẩm Vương gia, Vương phi đang tắm."
Nghe vậy, mày rậm Hiên Viên Dật nhảy lên, nửa đêm canh ba vẫn còn tắm rửa? Chẳng lẽ là muốn tắm xong chờ hắn trở về? Đầu óc nóng lên ư, trong lòng lập tức vọt lên một cỗ lửa nóng, hồi tưởng lại tối hôm qua cả đêm ** một lần lại một lần đốt hắn.
Thấy Vương gia bước nhanh đi về hướng Lưu Ly Cư, trên mặt bọn nha hoàn đều nổi lên một mảng hồng, vừa nghe nói Vương phi đang tắm, Vương gia liền đi qua Lưu Ly Cư, thật là mắc cỡ.
Rất nhanh đi tới Lưu Ly Cư, Như Nguyệt vừa thấy Hiên Viên Dật muốn đi vào trong phòng, liền vội vàng tiến lên nói: "Vương gia người không thể đi vào, Vương phi đang tắm, căn dặn không cho bất luận kẻ nào quấy rầy nàng."
Mới vừa rồi con ngươi Hiên Viên Dật còn dịu dàng, ngay lập tức đã trở nên khói mù lạnh thấu xương, tròng mắt hẹp dài mang theo thâm thúy u ám vô cùng đe dọa nhìn Như Nguyệt, khóe miệng hắn cười mỉm, nhiễm đầy ý cười, khiến cho người ta nhìn không thấu vui mừng hay phẫn nộ của hắn, còn cố tình mang theo nụ cười như thế làm Như Nguyệt không khỏi rùng mình sợ hãi.
"Chẳng lẽ ngay cả Bổn vương cũng không thể đi vào sao? Đúng không? Như Nguyệt."
"Cái này. . . . . . ." Trong chốc lát Như Nguyệt nghẹn lời, Vương gia này không cười còn không sao, cười một tiếng khiến nàng bị dọa sợ lo lắng đề phòng, phúc hắc! ** không che đậy nham hiểm, nàng lui sang một bên.
Khóe miệng Hiên Viên Dật nâng lên một chút tà tà cười xấu xa, chân thon dài bước đi đi vào phòng tắm khói mù lượn lờ.
Chỉ thấy Nam Cung Tự ngồi trên chiếc ghế đẩu lau mái tóc ướt át, quần áo ngủ màu trắng đã sớm ướt đẫm khiến đường cong xinh đẹp kia càng thêm nổi bật lên, không khỏi khiến cho người khác động lòng.
Bụng dưới nam nhân căng thẳng, toàn bộ trong lòng ** bị khơi lên lần nữa, đáy lòng như đang bị lửa thiêu đốt, có loại kích động muốn ăn nàng.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Hiên Viên Dật thoáng qua vẻ giảo hoạt, khóe miệng cũng tà tà nâng lên.
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nam Cung Tự nhìn trên vách tường chiếu ra bóng dáng cao lớn, lòng của nàng khẽ run lên, động tác lau tóc trong tay dừng lại, cảm giác sau lưng có một đạo ánh mắt nóng bỏng đang nhìn nàng chằm chằm, vừa nghiêng đầu miệng liền bị môi mỏng mềm mại kia ngậm: "Ưmh ——" trong lòng cả kinh, nàng nắm chặt quả đấm nhỏ giãy dụa đánh lên lồng ngực rắn chắc.
Sức lực nữ nhân sao có thể hơn được nam nhân? Hai tay nện trên ngực của hắn chậm rãi rơi xuống, mặc cho nam nhân ở trong miệng nàng mút vào.
Thật lâu sau, môi nam nhân rời đi, hai tay xương cốt rõ ràng nâng cằm Nam Cung Tự, đối mặt cặp con ngươi mê ly khác thường kia, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lúc này nàng nhìn rất đẹp. Hắn cúi đầu xuống, ngậm vành tai mềm mại của Nam Cung Tự, một dòng khí ấm áp lưu ở bên tai nàng ào ào rung động: "Tiểu yêu tinh."
Trong mắt Nam Cung Tự thoáng qua một chút hoảng hốt, khi hắn trêu đùa, nàng có chút trở nên không nhận ra chính bản thân mình, thậm chí nhiều thêm vài phần nữ tính, bộ dáng cố gắng bình thản, đôi môi đỏ thẫm như ngọc: "Vương gia, ta. . . . . . . Ta muốn thay y phục."
Mày rậm Hiên Viên Dật nhảy lên, buông lỏng tay ra, nhàn nhã tự tại ngồi một bên trên ghế, khoanh tay, ánh mắt hài hước nhìn chằm chằm nàng: "Ta ngồi ở đây, xem nàng cởi." Nói xong, khóe miệng gợi lên một chút ý cười tà ác, trên mặt nhiều thêm vài phần mong đợi, không kịp chờ đợi muốn nhìn nàng thay y phục.
Nam Cung Tự nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đột nhiên nổi lên một chút đỏ ửng, tức giận nhìn hắn: "Hiên Viên Dật!"
"Nương tử rất quá đáng, cần phải đổi cách xưng hô thành tướng công, tướng công! Hiểu không." Trong mắt Hiên Viên Dật tràn ngập u oán nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu nhấn mạnh mang theo oán trách.
Khóe miệng Nam Cung Tự giật giật, lại là bộ dạng này? Đôi tay nàng ôm áo quần, che thân thể, nhìn về phía hắn chỉ hướng ngoài phòng nói: "Ngươi đi ra ngoài!"
Hiên Viên Dật bỗng nheo lại tròng mắt, hài hước quan sát một phen trên người nàng: "Nương tử, chúng ta đã là phu thê, chỗ nào nên thấy đều đã thấy, chỗ nào nên sờ cũng đã sờ, nàng không cần phải ngượng ngùng đâu?"
Lời này rõ ràng đang nhắc nhở nàng, nàng đã là người của Hiên Viên Dật hắn.
Nghe xong lời của hắn, Nam Cung Tự siết chặt quả đấm, rất muốn một quyền đánh tới gương mặt tuấn tú kia, hồi tưởng lại một quyền buổi sáng đánh khiến hắn thổ huyết, nàng cắn răng nhẫn nhịn xuống, tức giận nhìn chằm chằm môi đỏ mọng xinh đẹp của nam tử: "Hiên Viên Dật. . . . . . Ngươi bại hoại."
Trên người nàng còn lưu lại dấu răng hắn, cho đến bây giờ hạ thân mơ hồ không thoải mái, có thể biết trận chiến giường tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt, không chịu nổi!
Khóe miệng nam tử gợi lên một chút cười tà, tà ác nhìn về phía nữ tử, bình tĩnh nói: "Ta còn có điểm xấu hơn, nàng có muốn xem một chút hay không?" Nói xong, ánh mắt càng thêm không có ý tốt dạo chơi một lần trên người nàng.
Nam Cung Tự biết là hắn quyết tâm ăn nàng lần nữa, đầu óc nóng lên, như đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nói ra một câu nói như vậy: "Ta. . . . . . Ta mang thai, Vương gia không thể mạnh tay bẻ hoa!"
Vừa nói lời này ra, nụ cười trên mặt nam nhân biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dần dần cứng ngắc, giống như hắn chưa từng có bộ dáng thâm tình khẩn thiết vừa rồi.
"Nàng nói bậy!" Làm sao có thể? Hôm qua mới cùng hắn viên phòng, hôm nay liền mang thai, trừ phi. . . . . . . Con ngươi Hiên Viên Dật chuyển đậm.
Ánh mắt sâu thẳm đe dọa nhìn Nam Cung Tự, thật giống như một lưỡi đao sắc bén, giữa sắc bén mang theo lạnh lẽo đông lòng người.
Trái tim Nam Cung Tự không khỏi luống cuống, khiến cho nàng không dám nhìn thẳng tròng mắt của hắn, chột dạ quay mặt, lẩm bẩm nói: "Ta đang mang thai."
Dường như Hiên Viên Dật nhìn ra chột dạ trên mặt nàng, rất nhanh con ngươi khôi phục bình tĩnh, khóe miệng cười nói: "Thật sao?"
Yêu Nguyệt Các
Hiên Viên Dật ngồi trên nệm êm, không chút để ý uống nước trà, ánh mắt nhàn nhạt quét qua nhìn Ngự y ngồi bên giường bắt mạch cho Nam Cung Tự, trái tim hắn bình tĩnh không có một tia gợn sóng, bởi vì hắn biết rõ Nam Cung Tự không thể nào mang thai nhanh như vậy, tuyệt đối là không thể nào!
Chỉ thấy Ngự y chậm rãi đứng dậy, dọn dẹp hòm thuốc, xoay người vẻ mặt tươi cười hướng về phía Hiên Viên Dật chắp tay chúc mừng nói: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Vương phi có tin vui!"
"Phun ——" một tiếng, trà Hiên Viên Dật ngậm trong miệng còn chưa nuốt xuống, liền kích động phun ra ngoài, thiếu chút nữa khiến hắn bị sặc chết: "Khụ khụ ——" hắn hắng giọng một cái, ngước mắt híp mắt nhìn về phía Ngự y: "Ngươi nói cái gì?" Âm thanh vang rõ mồn một, từ từ vang vọng trong điện lớn như vậy.
Vẻ mặt này, ánh mắt này, cử chỉ này, tuyệt đối không phải là bởi vì vui mừng mà kích động, mà là mang theo tức giận.
Đừng nói là Hiên Viên Dật kinh ngạc, ngay cả Nam Cung Tự mình cũng bị giật mình, đầu óc trống rỗng, trong tai quanh quẩn bốn chữ ‘Vương phi có tin mừng’, thế nhưng. . . . . . thật sự bị cái miệng quạ đen của nàng nói trúng rồi.
Ánh mắt Ngự y kỳ quái nhìn nét mặt cổ quái của Vương gia, Vương phi mang thai, người vui vẻ nhất kích động nhất không phải chính là Vương gia sao? Vì sao không tìm được một tia vui vẻ trên mặt hắn, ngược lại mang theo một cỗ sát khí khiến cho người ta không khỏi rùng mình?
"Vương phi người. . . . . . . người có tin vui." Ngự y nhấp nhô lo lắng lắp bắp nói.
"Nam Cung Tự!" Một tiếng rống rung trời vang dội cả vương phủ, toàn bộ mọi người trong vương phủ run lên.