Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Sau khi đặt dược xuống bàn, Tống Tầm liền trở ra khỏi căn phòng, tựa hồ như tận lực dành chút không gian riêng cho hai người nọ.
Việt Tùy cẩn thật bưng chén thuốc muốn đút cho Việt Thương uống, đáng tiếc người nọ vừa uống vào một chút, thuốc đã theo khóe miệng chảy ra. Y hoàn toàn không có biện pháp, chỉ đành dùng miệng mớm từng chút từng chút một. Lần này tốt hơn rất nhiều, chí ít dược cũng được đưa vào hơn phân nửa.
Bất quá thân thể người kia quả nhiên giống như lời Tống Tầm đã nói, nhiệt độ vẫn luôn rất thấp, tứ chi cũng cứng ngắc không hề đổi thay.
Lúc trước, khi thân thể hắn cứng lại, Việt Tùy đã không quản ngày đêm liên tục truyền nội lực sang, khi ấy vẫn còn có thể kiềm hãm được mức độ giảm nhiệt trên thân thể đối phương. Nhưng mà hiện tại, nội lực truyền vào chẳng khác nào đá nhỏ ném xuống biển khơi, không hề mảy may khởi sắc.
Việt Tùy không có cách, chỉ đành dồn nội lực xuống lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa nắm tứ chi người nọ. Cũng lạ, trước đó thân thể đối phương lạnh như một khối băng, bất luận làm ấm như thế nào cũng đều không có tác dụng, khiến cho y chỉ có thể liều mạng dốc hết nội lực của mình. Nhưng lúc này đây, mới chỉ nhẹ nhàng xoa bóp một lúc, cánh tay người nọ đã không còn cứng đờ nữa, bên trên cũng dần mang theo một chút hơi ấm rất nhạt nhòa. Hắn hình như có thể hấp thu nhiệt lượng rồi.
Đây là một chuyện tốt. Việt Tùy tâm tình vui vẻ, sau đó bắt đầu xoa bóp những bộ phận khác trên thân thể đối phương. Sau khi đảo một lượt từng kinh mạch trên tứ chi Việt Thương, y cơ hồ đã mệt đến mức toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thế nhưng nhìn khí sắc người trong ngực đã bớt vẻ nhợt nhạt, lại còn có thêm vài phần nhân khí, cho dù có mệt hơn nữa, y cũng cảm thấy đáng giá vô cùng.
Khi Bạch Lệ Nhi lặng lẽ vào phòng, đập vào mắt nàng chính là cảnh tượng Việt Tùy đang gắt gao ôm chặt Việt Thương vào trong lòng, dùng nhiệt độ thân thể mình sưởi ấm cho đối phương. Mà y cũng bởi vì quá mệt mỏi, lúc này đã ngủ thiếp đi rồi.
Nàng không khỏi hai mắt sáng ngời, thế nhưng còn chưa kịp thốt lời cảm thán đã bị một người ở sau lưng thình lình bịt chặt miệng kéo ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, người nọ còn cẩn thận đóng chặt cửa lại. Chờ bọn họ đi khỏi, Việt Tùy vốn dĩ đang khép mi thiếp ngủ trên giường thế nhưng lại mở mắt liếc ra bên ngoài một cái.
Lại thấy khí sắc người trong ngực dường như đã có chút hồng hào, biểu tình trên mặt Việt Tùy cũng nhu hòa đi không ít. Y siết tay ôm chặt người nọ hơn một chút nữa, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Bạch Lệ Nhi bị người kéo đi một quãng xa mới dừng lại, nhất thời bực bội vô cùng.
“Làm cái gì vậy! Ta chỉ nhìn thoáng qua một chút thôi mà!” Đáng tiếc nàng đích thực là mới chỉ nhìn thoáng qua.
Tống Tầm bất đắc dĩ nhìn nàng, “Đừng nháo, tình trạng của chủ tử hiện tại lúc tốt lúc xấu, Kim đường chủ bôn ba một đường cũng cần phải được nghỉ ngơi.”
“Biết rồi… Ta kỳ thực không phải đến quấy rối, chỉ là tới nhìn một chút thôi.”
Bạch Lệ Nhi nói đến là cao hứng, kéo kéo cánh tay Tống Tầm, “Phu quân, bọn họ kỳ thực rất xứng đôi.”
Xứng đôi? Tống Tầm trái lại không hề cảm thấy như vậy. Bất quá, chuyện của chử tử, hắn cảm thấy bản thân mình cũng không nên nhiều lời. Dù sao thì người ta cũng là hai bên lưỡng tình tương duyệt, có liên quan gì tới hắn? Bản thân hắn cứ quản cho tốt cục rắc rối nho nhỏ trong lòng mình này là được rồi.
“Ân.” Hắn thuận miệng hùa theo, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Bạch Lệ Nhi, thừa dịp nàng còn chưa chú ý mà kéo đi. Ây, sau này hãy nói tiếp.
Uất Trì Vô Ương ở trong nhà lao bị người của Tống Tầm giày vò rất lâu, kết quả hắn thực sự ngoan cố, một tiếng cũng không hề ho he, cứ đòi nhất quyết phải được gặp Việt Thương một lần, bằng không hắn cho dù có biết cái gì cũng tuyệt không hé răng.
Giằng co qua lại hai ngày, cuối cùng vẫn là Thương Nguyệt lâu phải nhượng bộ, dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan tới an nguy của lâu chủ.
Việt Tùy một bước cũng không rời, cố thủ bên người Việt Thương. Thời điểm Uất Trì Vô Ương bị áp tải vào phòng, y lập tức dùng một đôi mắt tối đen sâu thẳm gắt gao nhìn chòng chọc đối phương, tựa hồ như người nọ chỉ cần dám có bất cứ dị động gì sẽ lập tức giết ngay không hề do dự.
Uất Trì Vô Ương ở trong địa lao hai ngày, xem ra đã chịu không ít cực khổ, nhưng cho dù hoàn cảnh sa sút như thế, cỗ khí chất trời sinh trong hắn vẫn không hề bị triệt tiêu. Hắn thẳng lưng đứng đó, một chút cũng không giống phong thái của kẻ bị cầm tù.
Có điều, ánh mắt kia từ sau khi hắn bước vào phòng vẫn luôn đặt trên thân thể người đang nằm trên giường nọ, một khắc cũng không chịu chuyển dời.
Việt Thương thoạt nhìn đã tốt hơn một chút, ít nhất trên gương mặt trắng muốt kia vẫn còn mang theo một tia huyết sắc, so với bộ dáng nhợt nhạt đến trong suốt của trước đây đã khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bất quá, trong mắt Uất Trì Vô Ương, Việt Thương như thế này căn bản không thể nói tới cái gì gọi là ‘tốt’ được. Sắc mặt hắn càng lúc càng thêm âm trầm, thậm chí còn hung hăng từng mắt nhìn Việt Tùy, cả giận nói, “Ngươi chăm sóc hắn kiểu gì vậy?”
Mấy người còn lại trong phòng nghe thế cũng đều ngẩn ra. Bạch Lệ Nhi thậm chí còn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Uất Trì Vô Ương. Đầu óc của tên này không phải là có vấn đề chứ? Nơi này là địa bàn của ai nha? Hắn thế nhưng lại dám nổi giận với đường chủ của Thương Nguyệt lâu, hơn nữa thái độ lại còn rất tự nhiên như thể đúng tình hợp lý.
Việt Tùy có lẽ là áy náy, chỉ khẽ ngẩng đầu, thế nhưng cũng không nói lời nào, giống như cam chịu mà đón nhận khiển trách vậy. Đối với một thuộc hạ mà nói, không chăm sóc chu đáo cho chủ tử, để chủ tử rơi vào rắc rối chính là cái sai của hắn!
“Mấy ngày rồi?” Uất Trì Vô Ương thế nhưng vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống một chiếc ghế ở trong phòng.
Tất thảy mọi người trong phòng không ai bảo ai mà đều trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ đối với bộ dạng này của hắn hết sức không vừa mắt, chỉ có Tống Tầm bởi vì chức trách của một đại phu mà kiên nhẫn đáp, “Sắp mười ngày.”
Uất Trì Vô Ương nhíu chặt lông mày, “Trong thời gian này có phải vẫn luôn có người dùng nội lực để kéo dài sinh mệnh cho hắn?”
Lời này cơ hồ khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy trong lòng run lên một cái. Hồi lâu sau, người có phản ứng đầu tiên chính là Việt Tùy. Y mãnh liệt ngẩng đầu, hung hăng nhìn về phía Uất Trì Vô Ương. Tống Tầm cũng đành phải thừa nhận, trực tiếp ngồi xuống hỏi, “Đúng vậy, có gì không ổn?”
“Ước chừng có thể chống đỡ được nửa tháng.”
Lời này quả thực chẳng khác nào tuyên án tử hình. Mọi người trong phòng đồng loạt chấn kinh, nhất thời không biết nói sao cho phải.
Việt Tùy gắt gao nhìn thẳng vào Uất Trì Vô Ương, “Nói!”
Tống Tầm cũng lập tức khôi phục tinh thần, nhìn chòng chọc về phía người nọ. Thậm chí cả Bạch Lệ Nhi vừa rồi bị dọa đến nước mắt lưng tròng cũng nhất thời tỉnh ngộ mà lau mặt, quay sang trừng mắt nhìn hắn ta.
Uất Trì Vô Ương không khỏi cảm khái, trên dưới Thương Nguyệt lâu thực là vô cùng đoàn kết.
“May ra có một cách có thể cứu được hắn, thế nhưng các ngươi phải thả ta ra.”
Uất Trì Vô Ương có lẽ trong bất luận thời điểm nào cũng đều mưu mô tính toán, tính kế người khác, cũng đồng thời tính cả lối thoát cho bản thân mình.
Việt Tùy là người đầu tiên gật đầu đáp ứng. Chỉ cần có thể cứu được Việt Thương thì điều kiện gì y cũng đồng ý chứ nói gì đến một Uất Trì Vô Ương? Huống hồ, hắn hiện chỉ còn là một con hổ đã bị nhổ hết răng, mất đi Thiên Thần cung chống lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Vũ vương hạ sát. Người này đối với Thương Nguyệt lâu đã không còn uy hiếp gì đáng kể nữa.
Những người còn lại đương nhiên đều chấp thuận, bất giác dồn tất cả ánh mắt tràn đầy hy vọng lên người Uất Trì Vô Ương.
Uất Trì Vô Ương vẫn im lặng nhìn nam nhân trong ngực Việt Tùy, đáy mắt dâng lên một tia đau lòng và không nỡ. Thế nhưng vẻ mặt của hắn thoạt nhìn lại có vẻ rất ung dung, tựa hồ như đã nắm chắc được một phần nào đó.
“Người Miêu Sơn am hiểu kỳ thuật, mà hàng đầu chính là dưỡng cổ.” Hắn thản nhiên nói. Những người khác cũng không hiểu cho lắm, duy chỉ có Việt Tùy là kiên nhẫn chăm chú lắng nghe.
Uất Trì Vô Ương nhìn thẳng Việt Tùy, gằn từng chữ nói, “Cái mà ngươi phải làm chính là tìm cho được ‘tục mệnh cổ’(*).”
(*) Tục mệnh: kéo dài sự sống. Cổ: một loại trùng cổ dùng để cấy vào thân thể con người rồi tiến hàng các ma chú.
“Đó là chết, nhưng cũng chính là phục sinh. Tìm được nó thì có thể cứu chủ tử của ngươi.”