Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngọc Hà vừa mới có được chút nhân sâm trăm năm, liền nghĩ đến tặng cho tỷ tỷ, để tỷ tỷ bồi bổ thân thể” – Trên gương mặt xinh đẹp như hoa của Ngọc Hà lộ ra nụ cười lấy lòng, ra lệnh tỳ nữa đi tới giao nhân sâm cho Dung Tri Hạ.
“Nhân sâm quý như vậy, sao không mang biếu Vương gia hay Vương phi, đưa ta dùng chẳng phải lãng phí hay sao?” – Vẻ mặt Dung Tri Hạ ôn hòa nói.
Kiếp trước, nàng vẫn chưa quên chuyện Ngọc Hà gây khó dễ và làm nhục mình, nhưng chỉ cần nàng ta không đến gây sự, nàng sẽ không cố ý trả thù. Nhưng nếu nàng ta lại dám khi nhục nàng, nàng sẽ tuyệt đối không để cho nàng ta sống dễ chịu.
Ngọc Hà dịu dàng cười duyên – “Tặng cho tỷ tỷ dùng sao có thể là lãng phí được chứ, Thế tử sủng ái tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ cần phải bảo trọng thân mình thật tốt mới đúng.”
Nhìn gương mặt tươi cười giả tạo của nàng ta, Dung Tri Hạ thấy thật phản cảm, nhưng đang lúc rảnh rỗi nhàm chán, nàng cũng không đuổi nàng ta đi, cùng nàng ta đối đáp mấy câu giả dối cho có lệ.
“Nghe nói trước kia Thế tử thương yêu muội muội lắm, đối với muội muội có thể nói là hữu cầu tất ứng, nhưng mà thời gian này hắn không đến chỗ muội muội. Muội muội sẽ không oán ta chứ?”
Ngọc Hà ra:: vẻ sợ hãi nói –“Ngọc Hà nào dám thầm oán tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng nói quá như vậy, Ngọc Hà sẽ tổn thương, lúc trước chỉ có một mình Ngọc Hà hầu hạ bên người Thế tử, nay có thêm tỷ tỷ, Ngọc Hà thật sự rất vui. Ngọc Hà xuất thân thấp hèn, sao có thể so sánh với tỷ tỷ cao quý, có thể được Thế tử chiếu cố nạp làm thiếp, Ngọc Hà đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Sau này, nếu có chỗ nào không phải, mong tỷ tỷ bỏ quá cho.”
Nhìn nàng hư tình giả ý như vậy, Dung Tri Hạ nhớ tới kiếp trước, mỗi lần nàng ta trông thấy nàng, đều dùng ánh mắt khinh miệt hèn mọn, lời nói nhục nhã hà khắc, bên môi nàng lướt qua một nụ cười trào phúng, cũng hư tình giả ý trả lời – “Dung mạo ta xấu xí, không thể so với muội muội xinh đẹp như hoa, bắt Thế tử hàng ngày phải đối diện với dung nhan xấu xí của ta, ta cũng thực sự lo lắng, mong rằng muội muội có thể thay ta hầu hạ Thế tử nhiều hơn, tránh sơ sót thất lễ với Thế tử.” - Cũng không biết Mặc Lan bị làm sao, quấn quýt nàng dị thường, ngược lại lạnh nhạt với Ngọc Hà.
Nàng thầm nghĩ, có lẽ Ngọc Hà sợ bị thất sủng, vì thế mới tới cửa thử giao hảo cùng dò xét, lại không ngờ được sau khi sống lại, nàng chỉ quan tâm đến ngày tháng của chính mình, từ lâu đã không còn bận tâm Mặc Lan sủng ái ai.
Ngọc hà lại cười nói – “Mặt của tỷ tỷ chỉ bị thương chứ đâu có xấu xí, Ngọc Hà nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm đại phu có y thuật cao minh, chữa khỏi vết sẹo trên mặt cho tỷ tỷ.”
“Lúc ta bị thương, cha ta cũng đã mời riêng Thái y trong cung đến khám chữa cho ta, ngay cả Thái y cũng không xóa được vết sẹo trên mặt ta, ngược lại không biết ở đâu còn có đại phu có y thuật cao hơn?”
“Vậy……..” – Ngọc Hà bị lời của nàng chặn lại, cứng họng, vốn nàng ta chỉ là thuận miệng nói vậy, không nghĩ đến nàng sẽ hỏi lại như thế - “Ngọc Hà sẽ cố gắng phái người đi tìm, biết đâu có thể tìm được.”
“Ta đây sẽ chờ tin tốt của muội muội , nếu có thể chữa khỏi vết thương, ta sẽ báo đáp muội muội thật tốt.”
Lúc này, Mặc Lan đi vào trong phòng, nhìn thấy hai người đang nói chuyện, không dấu vết liếc Ngọc Hà một cái, khi nhìn về phía Dung Tri Hạ thì con ngươi lạnh lùng nhất thời trở nên ôn nhu – “Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Nhìn thấy hắn, Dung Tri Hạ thản nhiên mở miệng – “Ngọc Hà nói, muốn tìm cho ta đại phu cao minh, giúp ta chữa khỏi vết sẹo trên mặt.”
“Thật không? Ngọc Hà thật là có lòng.” – Nói xong câu này, Mặc Lan cũng không để ý đến Ngọc Hà nữa, đưa tay cho Dung Tri Hạ, trên mặt tươi cười nói – “Đi thôi.” – Hôm nay hắn muốn đưa nàng về nhà lại mặt.
Dung Tri Hạ hơi chần chừ nhìn Ngọc Hà đang đứng một bên, muốn trêu tức nàng ta một chút, lúc này mới cầm tay hắn cùng ra ngoài.
Ngọc Hà thấy hai người không thèm liếc mắt nhìn mình một cái đã rời đi như không thấy sự tồn tại của nàng, nhìn bóng dáng hai người, vẻ mặt nàng ta càng thêm âm lãnh thâm trầm.
Lúc này, tỳ nữ của Dung Tri Hạ lấy lý do chủ nhân của mình đã về lại mặt, nên mời Ngọc Hà rời viện của Thế tử phi, khiến trong lòng nàng ta tức giận mọc ra càng thêm lan tràn.
Hai người đi ra bên ngoài, Dung Tri Hạ liền buông tay hắn ra, tự mình leo lên xe ngựa đang đỗ ngoài cửa.
Mặc Lan leo lên cùng, ngồi xuống bên cạnh nàng, trầm mặc giây lát, mới nói – “Về sau, đừng thân thiết với Ngọc Hà quá.”
Nàng có chút kinh ngạc, nâng mắt nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì – “Ta không muốn thân thiết với nàng, là nàng ấy tới tìm ta.”
Hắn cầm tay nàng, nghiêm túc nói – “Nếu nàng không muốn gặp nàng ta, trực tiếp sai người đuổi nàng ta đi, nàng là thê tử của ta, đừng khiến chính mình bị uất ức.”
Hắn nắm quá nhanh, làm nàng không kịp tránh ra, nàng nhìn hắn, càng ngày càng cảm thấy mơ hồ, không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, đã nhiều ngày nay, tại sao lại lạnh nhạt với Ngọc Hà mà cố ý gần gũi nàng.
Nếu nói là Ngọc Hà bị hắn cho thất sủng, hình như không hoàn toàn đúng, theo tin tức mà nàng hỏi thăm được, trước ngày bọn họ đại hôn, rõ ràng là hắn vẫn cưng chiều quyến luyến Ngọc Hà.
Mà tất cả mọi chuyện đều thay đổi hoàn toàn từ đêm động phòng hoa chúc ngày đó.
Mặc Lan nhìn nàng một cái thật sâu, bên môi mang theo ý cưng chiều, cười nói – “Nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng là Thế tử phi mà ta cưới hỏi đàng hoàng, ở trong Vương phủ, nàng không cần e ngại bất kì kẻ nào, không ai có thể khi nhục nàng, nàng không muốn gặp ai, không muốn làm gì, cũng không ai có thể ép buộc nàng.”
Dung Tri Hạ nhìn hắn, chậm rãi mở miệng – “Bao gồm cả chàng sao?”
Nghe vậy, phút chốc hắn sửng sốt – “Ta sẽ không miễn cưỡng nàng làm những việc mà nàng không muốn.”
“Vậy thì buông ta ra.” (Bi ai a ) – Nàng thu lại kinh ngạc, nâng lên bàn tay bị hắn nắm chặt, ánh mắt vô hỉ vô nộ, nhưng lại có lạnh nhạt xa cách.
Im lặng một lát, Mặc Lan buông tay nàng ra, cười khổ nói – “Nàng đang trách ta, đúng không?”
Dung Tri Hạ không rõ ý này, hỏi ngược lại – “Tại sao Thế tử lại nói như vậy?”
Kiếp này hắn chưa từng bạc đãi nàng, nàng quả thận không có gì oán giận hắn, nàng hận là hắn của kiếp trước.
Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt tràn ngập hoang mang cùng khó hiểu.
Vệ quốc Đại tướng quân Dung Tu Đình vốn lo lắng nữ nhi gả đến Phụng vương phủ sẽ bị khi dễ, nhưng khi nhìn thấy con rể ân cần săn sóc nàng, rốt cuộc hơi yên tâm, đối xử với Mặc Lan vô cùng thân thiện, trong bữa cơm liên tục mời rượu.
Dung Tĩnh vốn cũng không ưng vị em rể này lắm, cũng thay đổi thái độ với Mặc Lan, thân mật vài phần, nhưng lời nói trong bữa tiệc vẫn mang ý cảnh cáo – “Tri Hạ là muội muội duy nhất của ta, nếu để cho ta biết nàng ở Vương phủ bị người ta ngược đãi, ta nhất định sẽ không tha cho Phụng vương phủ.”
Nhà họ Dung là võ tướng thế gia, bởi vậy Dung Tĩnh cũng kế thừa tác phong hiên ngang dũng cảm của quân nhân, không thích quanh co lòng vòng, nói chuyện luôn thẳng thắn, vả lại cha mẹ chỉ sinh được hai huynh muội bọn họ, cho nên hắn vô cùng yêu thương cưng chiều muội muội, không để nàng phải chịu ủy khuất.
Lúc trước sau khi nàng bị hủy dung và con Thừa tướng từ hôn, hắn còn vì thế mà đến phủ Thừa tướng tranh luận, đánh con Thừa tướng một trận tàn bạo. Bởi vì Thừa tướng lo ngại bản thân mình trước đó làm chuyện không hợp đạo lý, nên việc này không truy cứu nữa.
Dung Tĩnh vốn đã lo liệu tốt, nếu muội muội không gả đi được, hắn sẽ chăm sóc muội muội cả đời cũng không sao. Nhưng mà khi còn nhỏ, hắn từng làm thư đồng của Hoàng thượng, tình nghĩa khá là thâm hậu, hơn hai tháng trước, có lần hắn từng lén đề cập với Hoàng thượng chuyện muội muội bởi vì hủy dung mà bị Thừa tướng từ hôn, khiến lệnh muội cùng Dung gia bị không ít người cười nhạo sau lưng. Hắn khó chịu oán giận với Hoàng thượng vài câu, không nghĩ tới chưa đến hai ngày sau, Hoàng thượng lại đột nhiên hạ chỉ tứ hôn, làm chủ đem muội muội gả cho Mặc Lan. (Lời của editor: Thì ra kiếp trước chính là do ông anh tốt đã troll em gái )
Vì hôn sự này, mà hắn đặc biệt vào cung cầu kiến Hoàng thượng.
Hoàng thượng lại nói với hắn – “Phụng vương Thế tử so với con Thừa tướng thì xuất thân cao quý hơn nhiều, trẫm đem muội muội của ái khanh hứa gả cho Mặc Lan để xem sau này con ai dám cười nhạo sau lưng Dung gia cùng lệnh muội nữa.”
Lúc ấy, hắn nghe như vậy thì ngạc nhiên nói – “Hoàng thượng, Mặc Lan là Phụng vương Thế tử, sau này kế thừa tước vị của Phụng vương, lấy dung mạo của muội muội thần mà nói, không thích hợp trở thành thê tử của hắn.”
Mặc Lan không chỉ là Phụng vương Thế tử, đồng thời còn kiêm lĩnh chức Ngự sử đại nhân, nhưng khi hắn diệt trừ những kẻ đối đầu với mình lại tâm ngoan thủ lạt, bởi vì Hoàng thượng mới đăng cơ vài năm, muốn mượn tay Mặc Lan loại bỏ một số quan viên kết bè kết phái trong triều đình.
Mặc dù biết Mặc Lan là do phụng mệnh Hoàng thượng mà làm việc, nhưng hắn vẫn không ưa cách thức làm việc của Mặc Lan. Vì vậy mà hắn cũng không đồng ý gả muội muội cho Mặc Lan, nhưng thánh chỉ đã hạ xuống, thì không thể thu hồi.
Cuối cùng Hoàng thượng còn nói – “Cưới vợ phải cưới hiền, dung mạo chỉ là thứ yếu, mà hôn sự này chính quốc sư nói với trẫm, lệnh muội cùng Mặc Lan có nhân duyên ba kiếp, là do ông trời tác hợp cho, trẫm mới làm chủ gả muội muội của ái khanh cho Mặc Lan.”
Ông trời tác hợp cho? Nếu quốc sư đã nói như vậy, hắn chỉ có thể tạm thời nghe ngóng quan sát.
Mặc Lan cũng không vì Dung Tĩnh cảnh cáo mà tức giận, trịnh trọng mở miệng bày tỏ - “Hôm nay trước mặt nhạc phụ cùng anh vợ, Mặc Lan ta lấy tính mạng thề, kiếp này tuyệt đối sẽ không cô phụ Tri Hạ.”
Nghe chính miệng hắn lập lời thề, phụ tử Dung gia đều thực vừa lòng, chỉ có Dung Tri Hạ ôm một bụng nghi ngờ nhìn về phía Mặc Lan.
Sự việc càng lúc càng ly kỳ, kiếp trước Mặc Lan không chỉ chưa từng đưa nàng quay về Dung phủ, càng không thể nào nói ra lời thề như thế trước mặt phụ thân và huynh trưởng.
Vì không để phụ huynh (cha + anh) lo lắng, nàng vẫn giấu diếm cảnh ngộ của nàng ở Phụng vương phủ, ngay cả việc Mặc Lan không về lại mặt cùng nàng, nàng cũng tìm lý do giải vây giúp hắn. Tận đến lúc chết, nàng cũng chưa bao giờ được hắn liếc mắt thương tiếc một cái.
Nàng hoài nghi thầm nghĩ, cuộc đời hắn có chuyển biến lớn như bây giờ, chẳng lẽ là do trời xanh thương tiếc nàng kiếp trước bị chết oan uổng, nay bồi thường cho nàng hay sao?
Nhưng mà nàng không cần.
Sau giữa trưa, ngoài trời lất phất mưa xuân.
Ngọc Hà ngồi trong phòng Vương phi Trần thị, uất ức oán giận nói với bà – “Không phải Ngọc Hà tham tiền tiêu hàng tháng kia, nhưng mà đem toàn bộ tiền hàng tháng của Ngọc Hà cấp cho Thế tử phi thì thật không công bằng với Ngọc Hà, Thế tử phi xuất thân cao quý như vậy, chắc hẳn cũng không để chút tiền đó vào trong mắt, cần gì phải cứng rắn đoạt đi chút ít đó của Ngọc Hà chứ?”
Trong lòng Trần thị hừ lạnh một tiếng, nàng ta làm sao lại thiếu chút tiền tiêu hàng tháng chứ, lúc trước khi Mặc Lan sủng ái nàng, tiền tiêu hàng tháng của nàng ta so với Vương phi bà đây chỉ thiếu hai phần, tiền nàng ta lĩnh chính là phân ngạch của chính thê Mặc Lan.
Trong Vương phủ, tiền tiêu hàng tháng của mỗi người đều có phân ngạch nhất định, chính thê, sườn phi và thị thiếp không giống nhau, nàng ta chỉ là một thị thiếp, nếu không phải do Mặc Lan thiên vị cưng chiều, rõ ràng trước đó chưa cưới chính thê, lại yêu cầu đem mức tiền tiêu hàng tháng dành cho chính thê cấp cho nàng ta.
Việc này trái với quy củ trong phủ, tất nhiên bà không đồng ý, nhưng không nghĩ đến hắn lại đem chuyện những năm qua Mặc Thụy lấy ngân lượng trong khố phòng để chi tiêu ra bịt miệng bà, bà đành phải im lặng đồng ý, để mặc cho một tiểu thiếp lĩnh tiền tiêu hàng tháng của Thế tử phi.
Bây giờ Mặc Lan đã cưới Dung Tri Hạ, xem ra cũng có chút coi trọng Dung Tri Hạ, dĩ nhiên muốn trả lại phần tiền này cho nàng, sao còn cho phép nàng ta chiếm lấy nữa, nhưng những lời này bà chỉ nghĩ trong lòng không thể hiện ra mặt.
“Ngọc Hà à, không phải ta không giúp ngươi, việc này ngươi nói với ta cũng vô dụng, đây là ý của Mặc Lan, vả lại lúc trước tiền tiêu hàng tháng mà ngươi lĩnh vốn là phân ngạch thuộc về Thế tử phi, nay Mặc Lan muốn cấp cho Thế tử phi, cũng không có gì là không ổn.” – Hai năm qua, biết nàng ta là ái thiếp của Mặc Lan, Trần thị đối xử với nàng cũng không tệ, nay thấy nàng có vẻ đã bị thất sủng, bà cũng chưa bỏ đá xuống giếng ngay, bởi vì Trần thị còn chưa xác định được, Mặc Lan có thực sự cho nàng ta thất sủng hay không, hay chỉ là tạm thời lạnh nhạt thôi.
Hiện giờ Mặc Lan được Hoàng thượng vô cùng coi trọng, bởi vậy việc lớn nhỏ trong Vương phủ tuy là do chính bà làm chủ, nhưng có rất nhiều chuyện nàng vẫn tôn trọng ý của Mặc Lan, không muốn công khai khiến hắn mất hứng.
Từ trước đến nay, bà làm việc quyết đoán, không làm thì thôi, một khi đã ra tay, nhất định phải một kích mà trúng, nếu không nắm chắc, bà sẽ án binh bất động, cho nên trước mắt tuyệt đối bà sẽ không đi tác động Mặc Lan.
Ngọc Hà cũng không phải kẻ lù đù, vừa nghe ý Trần thị, đã biết bà sẽ không giúp mình, lập tức thay thế bằng vẻ mặt biết lỗi.
“Lúc trước được Thế tử sủng ái, quả thật Ngọc Hà đã quên mất tiền tiêu hàng tháng trước kia là phân ngạch của Thế tử phi, bây giờ nghe Vương phi nhắc nhở mới nhớ tới việc này, trái lại là Ngọc Hà không biết điều, sau này tiền tiêu hàng tháng đều cấp cho Thế tử phi, Ngọc Hà cũng không dám oán hận điều gì.”
Trần thị giống như vui mừng gật đầu – “Ngươi có thể hiểu được lý lẽ như thế là tốt.”
Editor: salemsmall
“Chỉ là Ngọc Hà có chút không rõ, trước ngày đại hôn, rõ ràng Thế tử còn rất bất mãn với việc cưới Thế tử phi, còn chính mồm hứa hẹn với Ngọc Hà, đêm động phòng sẽ không vào hỉ phòng, để đến làm bạn với Ngọc Hà, vậy mà trong nháy mắt tâm ý liền thay đổi? Nếu như nói Thế tư phi thường ngày đẹp như thiên tiên, Ngọc Hà cũng không thấy kỳ quái, nhưng Thế tử phi kia bộ dáng………Thật là khiến Ngọc Hà trăm mối không được giải đáp. Nhưng đến hôm nay Ngọc Hà mới giật mình tỉnh ngộ, vì sao Thế tử lại như thế.” – Nói đến đây nàng cố ý dừng lại.
“A, đây là vì sao” – Trần thị cũng muốn biết nguyên do.
“Ngọc Hà nghĩ, nhất định là Thế tử nhìn trúng phụ thân của Thế tử phi, thân phận Vệ quốc Đại tướng quân, có ý muốn lôi kéo ông ấy, vì vậy mới gần gũi Thế tử phi, hôm qua hắn còn cùng Thế tử phi về lại mặt.” – Nếu mẹ con Trần thị mơ ước tước vị Thế tử, nhất định sẽ không vui khi thấy hắn lôi kéo Vệ quốc Đại tướng quân làm chỗ dựa vững chắc.
“Ngươi quá đa tâm rồi, bọn họ vốn là cha vợ con rể, Thế tử cần gì phải cố ý lôi kéo” – Trần thị ngoài miệng thì nói thế, nhưng tâm tư lại rối như tơ vò, nếu Mặc Lan có được sự trợ giúp mạnh mẽ từ Vệ quốc Đại tướng quân thì quả thật sẽ gây bất lợi cho việc nhi tử mưu đoạt vị trí Thế tử.
Mà ngay cả bà lúc trước cũng nghĩ rằng Mặc Lan không ưng hôn sự này, hơn nữa Dung Tri Hạ bị huy dung, hắn sẽ không muốn nhìn thấy nàng. Không ngờ lại ngoài dự liệu của mọi người, hắn vô cùng thương yêu cưng chiều Dung Tri Hạ, bởi thế mà vắng vẻ Ngọc Hà, vốn là ái thiếp mà hắn sủng ái có thừa. Có lẽ quả thật hắn đã nhìn trúng thế lực của Dung gia nên cố ý lấy lòng Dung Tri Hạ.
Việc này bà sẽ phải tính toán thật cẩn thận xem phải làm thế nào để ly gián Mặc Lan và Dung gia, khơi mào tranh chấp, sau đó nhân lúc thần không biết quỷ không hay diệt trừ hắn.
Mưa xuân tí tách rơi mấy ngày liền
Dung Tri Hạ nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi mà ngủ, trên giường chỉ có một mình nàng, không thấy Mặc Lan – người đã ngủ bên cạnh nàng mấy ngày nay.
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà tới chỗ Ngọc Hà.
Nàng vốn tưởng rằng chính mình sẽ hồn nhiên không thèm để ý, nhưng bây giờ khi hắn đi thật, đáy lòng lại dâng lên cảm xúc không thể nói rõ.
Nàng chỉ có thể tự nói với mình, người nọ không đáng để mình tiêu phí bất kỳ phần tâm tư nào, hắn muốn làm gì đều không phải chuyện của nàng, muốn cưng chiều ai yêu ai cũng không có quan hệ gì với nàng, cả đời này nàng chỉ cần sống vui tươi từng ngày, không để cho phụ thân và đại ca phải lo lắng là đủ rồi.
Đúng lúc nàng đang nhắc nhở chính mình như vậy thì mí mắt cũng nặng dần, sắp say sưa ngủ, lại cảm thấy có người lên giường, nàng lập tức cảnh giác mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn lại.
“Đánh thức nàng?” – Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Mặc Lan.
“Đã khuya lắm rồi, sao chàng lại đến đây giờ này?” – Nàng chất vấn.
“Trong triều có một số việc, ta bận đến mức giờ mới về được, vốn không muốn đánh thức nàng, nhưng không ngờ vẫn quấy rầy nàng…….” – Nói đến đây hắn dừng lại một chút, khẽ cười rồi nói – “Hay là nàng đang đợi vi phu?”
“Ta đã ngủ rồi” – Ý tứ chính là nàng không có chờ hắn.
Hắn cởi ra ngoại bào, để lên trên tháp, không quên dịch chăn đệm cho nàng – “Bên ngoài rét lắm, cài chặt một chút đừng để bị lạnh.”
Dung Tri Hạ thản nhiên mở miệng – “Không còn sớm nữa, chàng cũng đi ngủ đi.”
“Ừ.” – Nghe thấy trong lời nói của nàng lộ ra chút quan tâm, khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Lan có chút ý cười, nằm xuống bên cạnh nàng, yên lặng giây lát, hắn từ từ lên tiếng – “Nhi tử của Vương Thừa tướng tối nay gặp chuyện không may, giờ đang bị thương nặng, tính mạng đe dọa.”
Sở dĩ hắn nhắc đến người này là bởi vì trước kia hắn ta và Dung Tri Hạ đã bàn đến chuyện kết hôn.
Dung Tri Hạ ngẩn người, nhớ tới kiếp trước hình như có chuyện này, nhưng mà hắn mạng lớn, trước Quỷ môn quan may mắn nhặt về được cái mạng. Ít nhất ở kiếp trước, trước khi nàng chết hắn vẫn còn sống.
Mặc Lan nói tiếp – “Thương thế của hắn rất nặng, không biết có sống được hay không.”
Nghe vậy, nàng không kịp nghĩ đã trả lời – “Hắn sẽ không chết” – Lời vừa ra khỏi miệng nàng không khỏi có chút hối hận, không nên nhất thời nhanh miệng.
Trong phòng u ám yên lặng giây lát, giọng nói Mặc Lan mới truyền đến – “Làm thế nào mà nàng lại biết hắn sẽ không chết?” – Hắn ổn định nỗi lòng, tránh cho giờ phút này tiết lộ cảm xúc kích động
“Ta………” – Nàng bị hắn hỏi đến mức cứng họng, nhưng rất nhanh tìm được lý do qua loa hắn – “Không phải thường nói người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm hay sao? Mà con Thừa tướng xem ra cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, cho nên ta đoán hắn sẽ không chết nhanh như vậy.”
Nghe nàng giải thích xong, hắn cười nhẹ - “Theo như nàng nói, chẳng lẽ những ai sống lâu đều không phải là người tốt hay sao?”
“Ách, cũng không hẳn là như vậy, ý của ta là……..Con thừa tướng thoạt nhìn cũng không phải là người đoản mệnh.”
Mặc Lan trên mặt mang ý cười – “Cho dù hắn không phải người đoản mệnh, thì cũng là một người không có phúc, bởi vì hắn không thấy được điểm tốt đẹp của nàng, có mắt không tròng mới hủy hôn, thế nên vi phu mới may mắn có thể cưới nàng làm vợ.”
Dung Tri Hạ kinh ngạc liếc nhìn hắn, muốn xem những lời này của hắn có phải xuất phát từ chân tâm hay không.
Kiếp trước với kiếp này, thái độ đối xử của hắn với nàng hoàn toàn bất đồng, kiếp trước hắn đối xử với nàng lãnh mạc vô tình, mà đời này lại tìm mọi cách lấy lòng yêu thương cưng chiều, tóm lại là vì sao? Điều nghi hoặc này trong lòng nàng càng kết càng sâu.
Không ngờ ngay sau đó, hắn liền giải đáp những điều khả nghi, hoang mang lâu nay của nàng.
“Nàng có biết vì sao lúc trước ta sủng ái Ngọc Hà như vậy không?”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, cái này sao mà nàng biết được chứ?
“Nàng có nhớ đêm động phòng ta đã hỏi nàng, khi còn nhỏ có phải từng cứu một đứa bé ra khỏi hầm băng ở phủ Tống đại nhân hay không?”
“Vâng.” – Dung Tri Hạ gật đầu, có chút buồn bực, tại sao hắn lại đột nhiên đề cập đến chuyện này.
“Hài tử năm đó chính là ta.” – Năm ấy nếu không có nàng cứu hắn, thì hắn khi mười tuổi đã chết non, hôm nay cũng không biết đã chôn xương ở nơi nào.
Năm đó, khi hắn đến phủ ngoại tổ phụ Tô Tuệ Viễn chúc tết, bị một kẻ lấy danh nghĩa đại ca, dụ hắn đến hầm băng.
Lúc ấy mặc dù trong lòng hắn nghi ngờ, tại sao đại ca lại hẹn gặp hắn trong hầm băng nhà ngoại tổ phụ, nhưng vì người kia nói đại ca chuẩn bị cho hắn một món quà, phải xem trong hầm băng nếu không sẽ bị tan chảy.
Hắn và huynh trưởng tình cảm luôn luôn tốt, trước đó không lâu hắn mới nghe nói huynh trưởng am hiểu điêu khắc muốn tìm một khối băng để điêu khắc thử xem, nên không nghi ngờ gì nữa.
Nào biết sau khi hắn vừa vào hầm băng, người hầu kia lại xoay người chạy ra nhanh như bay, rồi sau đó khóa cửa lại.
Lúc này hắn có ngu cũng biết mình đã bị lừa, dùng sức đập ván cửa, muốn người hầu kia thả hắn ra ngoài, nhưng bất luận hắn hét to cỡ nào, ván cửa đều khóa chặt, từ đầu đến cuối cũng không mở ra.
Vì để tích trữ băng, hầm băng được xây dưới lòng đất, mà trời lại lạnh, nên sẽ không có ai tới chỗ này, cuối cùng hắn kêu đến mức khàn giọng, khí lực cũng dùng hết, cả người bị đông lạnh cứng ngắc, ngay cả tri giác cũng dần dần chết lặng, hai chân cũng không đứng vững nữa, cả người ngã xuống.
Ngay tại lúc hắn sắp mất đi ý thức, thì ván cửa đang đóng chặt được mở ra, hắn cố hết sức ghi nhớ khuôn mặt nho nhỏ xuất hiện trước mắt.
Sau khi được mang ra khỏi hầm băng, rốt cuộc hắn đã không chịu đựng được mà hôn mê bất tỉnh, sau đó sốt cao không ngừng, tận đến mấy ngày sau mới tỉnh.
Sau khi biết được việc này, Tống Tuệ Viễn tức giận, gọi tất cả nô bộc trong phủ ra, muốn hắn chỉ ra và xác nhận xem người nào đã lừa hắn vào hầm băng, hắn nhìn kỹ từng người một cũng không thấy được người đã lừa hắn lúc trước. Tống Tuệ Viễn lại sai người tra rõ, mới biết người nổi danh trong phủ mà ngày đó cứu hắn không biết đã đi đâu.
Sau đó Mặc Lan lại hỏi mọi người trong Tống phủ, cũng không ai biết tiểu cô nương cứu hắn là ai.
Tận đến khi Ngọc Hà bị bán vào Phụng vương phủ làm nô tỳ, cố ý tìm cơ hội ở trước mặt hắn nói rằng khi còn bé trong lúc vô tình đã cứu một người ra khỏi hầm băng, nàng miêu tả cũng không khác lắm so với tình cảnh năm đó, mà tuổi tác nàng cũng xấp xỉ, hơn nữa lúc đó nàng vẫn là thiên kim nhà quan, theo cha nàng đến nhà ngoại tổ phụ chúc tết cũng hợp tình hợp lý, bởi vậy hắn tin lời nàng nói, tin tưởng nàng chính là tiểu cô nương năm đó đã cứu hắn.
Nghe hắn nói, Dung Tri Hạ thực kinh ngạc, nàng không nghĩ tới, đứa nhỏ mà nàng vô tình cứu lại chính là hắn.
Mặc Lan nói tiếp – “Sở dĩ ta sủng ái Ngọc Hà là vì tin lầm nàng ta, nghĩ nàng ta là cô bé mà năm đó đã cứu tar a khỏi hầm băng. Vì báo đáp ân cứu mạng của nàng, ta nạp nàng làm thiếp, cưng chiều nàng vô cùng.”
Lại thêm chuyện cha nàng bởi hắn tố giác mà bị Hoàng thượng vấn trảm, nên tâm hắn sinh áy náy, có ý muốn bồi thường nàng, cho nên phá lệ dung túng nàng, không nghĩ tới ngay từ đầu, chuyện này chỉ là một âm mưu.
Không thể ngờ được đây là nguyên nhân mà hắn sủng ái Ngọc Hà, sau khi Dung Tri Hạ kinh ngạc, nghi hoặc hỏi – “Vậy làm sao chàng biết nàng ta lừa chàng?”
“Thật khéo bởi vì một cơ duyên mà ta biết được nàng mới thực sự là tiểu cô nương năm đó đã cứu ta.”
Nhưng vì sao mà biết được việc này thì hắn không thể nói với nàng, hắn chỉ mong sau khi biết được chân tướng sẽ hóa giải được sự xa cách và kháng cự của nàng đối với hắn.
Dung Tri Hạ nhớ đến kiếp trước, sau khi nàng gả đến Phụng Vương phủ thì có đủ loại cảnh ngộ, nàng từng chờ mong trượng phu tới vô số đêm, nàng từng vô cùng hâm mộ ghen tị khi Ngọc Hà được hắn sủng ái, nàng từng thương tâm bởi vì hắn coi thường, nàng từng không chỉ một lần hốt hoảng bất lực, dùng ánh mắt cầu xin, hi vọng hắn có thể vươn tay ra giúp đỡ nàng.
Mà nay, hắn nói tất cả chỉ là do hắn tin lầm người.
Bất luận có phải hắn tin lầm người hay không, hắn cũng không nên vì sủng ái Ngọc Hà mà không hỏi đúng sai thị phi, thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ nàng ta khi dễ thê tử vô tội là nàng.
Hắn thân là trượng phu của nàng nhưng lại chưa bao giờ hoàn thành một phần trách nhiệm với nàng, mặc kệ nàng bị người ta nhục nhã ở Vương phủ, cuối cùng còn chết không minh bạch.
Nghĩ đến kiếp trước nàng bị chịu đủ loại nhục nhã và bạc đãi thì không thể tha thứ cho hắn, không phải vì một câu tin sai người của hắn thì có thể lau sạch.
Kiếp trước, thậm chí vì sao mình chết nàng cũng không biết, trí nhớ của nàng vào ngày nàng chết đi cũng rất mơ hồ, nàng không nhớ rõ bản thân chết như thế nào, và người nào hại nàng chết.
Có lẽ nàng nên cảm tạ tên hung thủ đã sát hại nàng, vì nếu không có hắn, nàng cũng không có cơ hội sống lại lần nữa. Nếu nàng không chết, thì có lẽ giờ phút này vẫn sống uất ức tự ti như thế.
“Nay ta đã biết hết toàn bộ chân tướng, biết được nàng mới là người năm đó đã cứu ta, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, chúng ta………”
Hắn còn chưa dứt lời liền nghe Dung Tri Hạ hờ hững nói – “Ta mệt nhọc.”
Nói xong nàng liền xoay người, đưa lưng về phía hắn, biểu lộ không muốn cùng hắn nói chuyện nữa.
Hắn sửng sốt, không nghĩ tới sau khi hắn kể ngọn nguồn của sự tình cho nàng, nàng vẫn xa cách đạm mạc với hắn như vậy, nghĩ muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành một cái thở dài không tiếng động, hắn nén xuống, rồi ôn thanh nói – “Vậy nàng mau ngủ đi.”