Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thế Tử Xấu Xa
  3. Chương 9
Trước /38 Sau

Thế Tử Xấu Xa

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngay đêm đó, Mặc Lan đúng hẹn một thân một mình đi tới chùa Phổ Đà, trong chùa tối đen như mực, không nhìn thấy nửa bóng người, lqđ chiếc đèn lồng hồng sa mà hắn xách theo là ánh sáng duy nhất xung quanh người.

Trong đêm tối, chùa Phổ Đà dường như có một con ác quỷ đang ẩn núp và có thể lao ra cắn người bất cứ lúc nào.

Chờ một lát vẫn không thấy có động tĩnh gì, Mặc Lan liền lên tiếng gọi – “Mặc Lan đã một mình đến đây như ước hẹn, các hạ vẫn không hiện thân gặp mặt sao?”

Lát sau, phụ nhân mập mạp đi ra từ phía sau cây trụ xà nhà,Mặc Lan nhìn bà ta cảm thấy hơi quen, sau khi ngẫm nghĩ cuối cùng cũng nhận ra thân phận của đối phương – “Ngươi là bà vú đã từng chăm sóc đại ca năm đó?”

Năm đó, mẫu thân Mặc Dục bị Trần thị đưa ra khỏi Vương phủ, Tú đại nương cũng đi theo. Trông bà vẫn mập mạp trung hậu giống như khi ấy, không thay đổi nhiều lắm.

“Không ngờ Thế tử vẫn nhớ rõ nô tỳ.” – Tú đại nương ha hả cười.

“Thế tử phi đâu?” – Thấy bà ta chỉ ra ngoài một mình, Mặc Lan trầm giọng chất vấn.

Trong lòng hắn chợt suy nghĩ, Tú đại nương bắt cóc Dung Tri Hạ,lqđ chắc là vì chuyện hắn giam lỏng huynh trưởng, có lẽ bà ta muốn lấy Dung Tri Hạ ra để uy hiếp hắn thả huynh trưởng.

Tú đại nương lấy ra một cái dây thừng – “Nếu Thế tử muốn gặp Thế tử phi, thỉnh bó tay chịu trói, nô tỳ sẽ đưa Thế tử đi gặp Thế tử phi.”

“Vì Mặc Dục mà ngươi bắt cóc Thế tử phi sao? Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi thả nàng, ta cũng sẽ thả đại ca.” – Mặc Lan bàn luận điều kiện với bà ta.

Tú đại nương lắc đầu cảnh cáo – “Nếu Thế tử không bó tay chịu trói, sau này sẽ không còn được gặp lại Thế tử phi nữa. Nhưng mà,nếu Thế tử sợ chết, không để ý đến an nguy của Thế tử phi, có thể quay đầu rời đi."

Sắc mặt Mặc Lan trầm xuống, cân nhắc xem có nên trực tiếp bắt giữ Tú đại nương, ép hỏi bà ta tung tích Dung Tri Hạ.

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, ngay sau đó, Tú đại nương nói – “Thế tử cũng có thể bắt giữ nô tỳ, nhưng nếu ngài thật sự làm thế, chắc chắn Thế tử phi sẽ mất mạng, bởi vì tiện mạng này của nô tỳ không thể nào bù lại được mạng của Thế tử phi, mong rằng Thế tử sẽ suy nghĩ cho kỹ.”

“Ngươi có kẻ đồng lõa đúng không, vì sao không thấy ra mặt?” – Hắn tin chắc rằng chuyện này không thể nào do một mình Tú đại nương gây nên. Hắn muốn biết đến tột cùng là kẻ nào đứng phía sau làm chủ.

Tú đại nương cũng không trả lời, chỉ nhắc lại một lần nữa – “Thế tử không cần gấp gáp, chỉ cần Thế tử đồng ý nghe theo, nô tỳ sẽ đưa Thế tử đến gặp người cần gặp. Nhưng nếu Thế tử không muốn, vậy xin mời trở về, nô tỳ nhất định sẽ không ngăn cản.”

Vì để cứu Dung Tri Hạ được thuận lợi, Mặc Lan không thể không thỏa hiệp – “Ném dây thừng lại đây.”

Đợi sau khi hắn lấy dây thừng tự trói mấy vòng trên người, Tú đại nương mới đi tới, cầm dây trói chặt lại, ngay sau đó bất ngờ lấy khăn tay che miệng và mũi hắn, khiến hắn hôn mê.

“Mặc Lan, Mặc Lan…..”

Mơ hồ nghe thấy dường như có người gọi tên mình, Mặc Lan chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê.

“Thật tốt quá, cuối cùng chàng cũng tỉnh.” – Thấy hắn tỉnh lại, Dung Tri Hạ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn men theo thanh âm nhìn về phía bên trái, lqđ vừa thấy nàng, sắc mặt vui mừng – “Tri Hạ, nàng không sao chứ.”

“À, coi như tạm thời không sao.” – Nàng cười khổ nói – “Đúng rồi, sao chàng cũng bị bắt tới đây?”

Thấy nàng khỏe mạnh, Mặc Lan thoáng an tâm, nghe thấy nàng hỏi, mới nhớ tới tình huống lúc trước, ngước mắt nhìn lên, lúc này mới phát giác tình cảnh hiện giờ của bọn họ thật sự không được tốt lắm. Bọn họ bị giam trong một thạch thất, bị trói riêng ở một cây cột gỗ, không thể động đậy.

“Tú đại nương bắt nàng để uy hiếp ta.” – Hắn nói.

“Tú đại nương là ai?” – Dung Tri Hạ thắc mắc.

“Đó là bà vú trước kia đã chăm sóc đại ca.”

“Bà ấy bắt ta để uy hiếp chàng, vậy mà chàng cũng bó tay chịu trói như vậy sao?” – Chẳng lẽ hắn không nhận ra đây là một cái bẫy?

“Nếu ta không bó tay chịu trói, bọn họ sẽ giết nàng.”

Dung Tri Hạ kinh ngạc nhìn hắn rất lâu mà không nói nên lời. Nàng không ngờ hắn sẽ vì nàng mà hoàn toàn không để ý đến an lqđ nguy của bản thân, tự mình lao vào nguy hiểm, bỗng nhiên trái tim nàng cảm thấy ấm áp.

Hắn ôn nhu trấn an – “Nàng đừng lo lắng, trước khi ta tới chùa Phổ Đà đã an bài, bí mật sai một nhóm thủ hạ canh giữ ở bên ngoài hai mươi dặm. Nếu sau một lúc lâu mà không thấy ta trở về, bọn họ sẽ vào trong chùa Phổ Đà tìm ta. Ta tin chắc không lâu nữa bọn họ sẽ tìm được manh mối, cứu chúng ta ra ngoài.” – Hắn âm thầm đào tạo một nhóm thủ hạ tâm phúc, chỉ nghe sự điều khiển của một mình hắn, không chịu sự quản lý của Phụng Vương phủ, vì vậy cũng sẽ không kinh động đến người trong Vương phủ.

Dung Tri Hạ nén xuống sự cảm động trong lòng, ngẫm nghĩ rồi nói – “Tú đại nương là bà vú của đại ca, chẳng lẽ bà ta muốn dựa vào chuyện này để yêu cầu chàng thả đại ca?”

“Vốn dĩ ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu thật sự lqđ bà ta chỉ muốn ta thả người, cũng sẽ không trói cả hai chúng ta ở chỗ này, rõ ràng là có mục đích khác.”

“Không hổ là Thế tử, quả thật là thông minh.” – Đột nhiên cửa thạch thất được mở ra, một phụ nhân đi vào.

“Nhưng mà sợ rằng Thế tử phải uổng phí tâm cơ rồi, những thủ hạ kia sẽ không tới cứu ngươi được đâu,bởi vì bọn họ tra được đầu mối đưa bọn họ tới một nơi cách nơi này rất xa, là chỗ của Trần Vân.” – Trần Vân là khuê danh của Vương phi Trần thị.

Vừa trông thấy người đến, Mặc Lan lập tức nhíu mày lqđ – “Phong di nương.” – Suy nghĩ chợt lóe, bỗng chốc hắn đã hiểu ra kẻ đứng phía sau làm chủ chắc chắn là bà ta.

Dung Tri Hạ nhìn thấy bà, cũng kinh ngạc không thua gì Mặc Lan, những hình ảnh trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, nhất thời trở nên rõ nét.

“Đã lâu không gặp.” – Phong di nương nhìn hắn, hơi mất tự nhiên cười.

Bà đã sớm qua Ngọc Hà mà biết được, Mặc Lan là một người có ân tất báo, hơn nữa càng ngày càng cưng chiều yêu thương Dung Tri Hạ, nên bà mới bắt Dung Tri Hạ để uy hiếp hắn. Quả nhiên đúng như bà dự đoán, hắn đã đích thân đến.

“Thì ra bà và đại ca nội ứng ngoại hợp, lqđ âm thầm bày mưu tất cả mọi chuyện.” – Trong lòng Mặc Lan thất kinh, bà muốn dùng việc này để bỏ đi mầm tai họa, giá họa cho Trần thị, nếu thật sự là như thế, chỉ e rằng tính mạng của hắn và Dung Tri Hạ khó được bảo toàn.

Phong di nương xua tay nói – “Không, ngươi nghĩ oan cho Dục nhi rồi, tất cả những chuyện ta làm nó đều không biết.”

“Vậy bà phí hết tâm tư an bài Ngọc Hà tiếp cận ta,muốn mượn cơ hội để diệt trừ ta, không phải là để giúp Mặc Dục đoạt hết tất cả của ta hay sao?” – Hắn chất vấn.

“Không sai, ta làm tất cả những chuyện này đều là vì Dục nhi, nhưng mà nó không biết gì hết. Nó chưa bao giờ muốn tranh đoạt thứ gì với ngươi.” – Nói đến đây, sắc mặt Phong di nương đột biến, vẻ mặt oán hận – “Trong thiên hạ có người làm mẹ nào không muốn mang những điều tốt nhất đến cho con mình? Nhưng chỉ vì nó là con của vợ lẽ, hơn nữa từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, mà khắp nơi đều bị người khác coi thường, ngay cả phụ vương nó cũng không xem trọng nó. Ngươi có biết người làm mẹ như ta nhìn thấy mà đau lòng biết bao nhiều không? Nó là tâm can bảo bối của ta, ta không cho phép có bất cứ kẻ nào khinh thường ngạo mạn với nó. Đáng hận hơn, con tiện nhân Trần Vân kia, sau khi được nâng lên làm Vương phi,salemsmalldđlqđ đã đuổi ta ra khỏi Vương phủ, bắt ta vào trong chùa ở, khiến ta bất đắc dĩ phải rời xa nhi tử.”

“Một khi đã như vậy, người bà nên báo lqđ thù là Vương phi, chứ không phải ta.” – Bà ta đã hoàn toàn tìm sai đối tượng để báo thù.

“Ta hận nàng, cũng hận ngươi, chỉ vì ngươi là con trai trưởng mà đương nhiên trở thành Thế tử. Bàn về tài hoa, Dục nhi của ta tuyệt đối không thua kém gì ngươi. Nó đầy một bụng kinh luân, nhưng lại bị vùi dập.”

Đến lúc này, Mặc Lan đã hoàn toàn sáng tỏ, kiếp trước sở dĩ hắn phải nhận kết cục như vậy, tất cả đều là do bà ta đứng phía sau làm chủ. Thậm chí hắn cũng đã tưởng tượng được, sau khi hắn bị Ngọc Hà giết chết, nàng ta chắc chắn đã đổ việc này lên đầu mẹ con Mặc Thụy, khiến mẹ con Mặc Thụy có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, cuối cùng lòng phụ vương nguội lạnh, bất đắc dĩ chỉ có thể truyền vương vị cho thứ xuất là Mặc Dục.

“Bà bắt cóc ta và Thế tử phi, rốt cuộc là muốn làm gì?” – Mặc Lan không muốn nói lời vô nghĩa với bà ta nữa, hỏi một cách gọn gàng dứt khoát.

“Ta muốn ngươi tự tay viết một bức thư, lệnh cho tất cả những kẻ đang trông chừng Mặc Dục rời đi.”

“Còn gì nữa không?”

“Tạm thời chỉ như thế đã.” – Những việc khác, đợi sau khi nhi tử thoát ra ngoài, bà sẽ an bài sau, sau này tất cả những thứ của Phụng Vương phủ sẽ là của bà và nhi tử.

Ngẫm nghĩ một lúc, Mặc Lan quyết định đáp ứng – “Được, bà thả ta ra, ta sẽ viết.” – Hắn biết, bà ta tạm thời sẽ không giết hắn,trước mắt phải giữ được tính mạng của Dung Tri Hạ và hắn, mới có thể tùy thời tìm cách thoát thân.

Tú đại nương dẫn đến hai gã tùy tùng thả Mặc Lan ra, nhưng vẫn trói chặt hắn, chỉ thả tay phải của hắn, để hắn có thể cầm bút viết chữ.

Hắn viết nội dung gì đều do Phong di nương đọc, đợi sau khi viết xong, Mặc Lan lại bị trói chặt vào cột gỗ.

Phong di nương cầm lên bức thư hắn tự tay viết, lqđ xác nhận một chữ cũng không thiếu, hài lòng gật đầu, cất thư vào trong tay áo.

Trước khi bà ta chuẩn bị rời đi, Mặc Lan đột nhiên hỏi – “Năm đó, chẳng lẽ cũng chính bà đã dụ ta vào hầm băng sao?”

Phong di nương lắc đầu – “Không phải ta, là do Trần Vân âm thầm sai người làm, vì nàng muốn để cho con trai nàng trở thành Thế tử, đương nhiên là trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ ngươi.”

Lần đó, người đi theo hầu Mặc Lan tới nhà ngoại tổ phụ của hắn, chính là tâm phúc mà bà tín nhiệm nhất, nên bà mới có thể biết được chuyện này.

Trả lời xong, Phong di nương cũng không ở lại lâu hơn, xoay người rời đi, Tú đại nương cũng thu hồi giấy bút, rồi ra khỏi thạch thất cùng hai gã tùy tùng, cửa đá lại một lần nữa bị đóng lại.

Đợi sau khi bọn họ đi, Dung Tri Hạ mới từ trong ký ức của kiếp trước mà hoảng hốt phục hồi lại tinh thần – “Ta nghĩ ta đã nhớ ra lqđ kiếp trước mình chết như thế nào.”

Mặc Lan có chút kinh ngạc vì nàng sẽ nhớ ra chuyện đó vào lúc này, nên vội vàng hỏi – “Là kẻ nào đã giết nàng?”

“Khi ấy, trong lúc vô tình ta bắt gặp Hiểu Trúc đang lén lút nói chuyện với Tú đại nương, Tú đại nương muốn Hiểu Trúc tìm cơ hội để giết ta.”

Lúc đó, trong vườn hoa đào ở hậu viện tĩnh lặng của Vương phủ, Tú đại nương đã uy hiếp Hiểu Trúc như vậy---- -----

“Năm đó ngươi đã có lá gan lén lút động tay động chân với ngựa của nàng, hại nàng bị ngã, lần này còn sợ cái gì? Ngươi trộn thuốc độc lqđ này vào trong thức ăn của nàng, ta bảo đảm trước khi chết nàng sẽ không quá mức thống khổ.”

“Không, ta đã hại tiểu thư một lần, không thể hại nàng lần thứ hai,giờ tiểu thư đã thành ra như vậy, cầu xin ngươi hãy tha cho nàng ấy một mạng.”

“Nếu như ngươi không hạ thủ, những chuyện năm đó mà ngươi làm sẽ bị vạch trần, thì ngươi hãy tự lo liệu đi.”

“Không được, chuyện này không thể để cho tiểu thư biết.”

“Vậy ngươi làm hay không làm?” – Tú đại nương cầm gói thuốc lqđ độc trên tay, chờ nàng ta lựa chọn.

Đấu tranh giây lát, tay Hiểu Trúc run run nhận lấy gói thuốc độc kia.

“Vậy mới tốt nha.” – Trên gương mặt mập mạp của Tú đại nương lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lúc ấy, nghe nàng ta nói, Dung Tri Hạ kinh sợ đến mức lùi lại một bước chân, không cẩn thận đạp trúng lá khô trên mặt đất, phát ra tiếng động, làm kinh động đến hai người kia.

“Là kẻ nào?” – Tú đại nương bước nhanh tới, Dung Tri Hạ cũng không kịp chạy trốn, đã bị bà ta kéo ra khỏi phía sau gốc cây – “Thì ra là ngươi.”

“Tiểu thư.” – Hiểu Trúc cự kỳ hoảng sợ - “Sao người lại ở đây?”

“Hiểu Trúc, ta luôn đối xử tốt với ngươi, tại sao ngươi lại muốn hại ta?” – Dung Tri Hạ tức giận chất vấn.

“Nàng đã nghe được câu chuyện vừa rồi của chúng ta,lqđ lần này dù ngươi không muốn cũng phải động thủ.” – Tú đại nương nháy mắt ra hiệu cho Hiểu Trúc, lệnh cho nàng ta giết nàng.

“Ta, ta…….Ta không xuống tay được.” – Hiểu Trúc thống khổ lắc đầu.

Đúng lúc này, một giọng nam hơi khàn đục vang lên sau lưng Dung Tri Hạ --- ----

“Đừng nói nhiều nữa, nếu nàng đã phát hiện ra, thì phải diệt trừ nàng sớm một chút, để tránh gây ra phiền toái.”

Nghe vậy, Dung Tri Hạ quay đầu, trông thấy một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, và một phụ nhân vẫn còn bộ dáng thùy mị thướt tha, chính là mẫu thân Mặc Dục – Phong di nương.

Bộ dáng của Mặc Dục giống Phong di nương tới năm, sáu phần, vì vậy mà sau khi nàng sống lại gặp mặt Mặc Dục lần đầu, mới có thể theo lqđ bản năng mơ hồ cảm thấy chính mình đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Nam tử vừa lên tiếng đứng bên cạnh Phong di nương, đúng lúc Phong di nương che đi khuôn mặt hắn, nàng còn chưa nhìn rõ gương mặt hắn, sau gáy đã cảm thấy đau nhức, ngay sau đó mất đi ý thức.

Bây giờ nhớ lại, người ra tay sát hại nàng cũng chính là tên nam tử kia, hơn nữa, Dung Tri Hạ cảm thấy hình như nàng đã nghe qua giọng nói của tên nam tử đó.

Nghe nàng kể xong những chuyện đã xảy ra, sắc mặt Mặc Lan lộ vẻ giận dữ - “Hóa ra là Hiểu Trúc đã bán đứng nàng, như vậy lqđ nàng bị bắt cóc tới đây, cũng là do nàng ta gây nên? Làm xong chuyện như vậy, mà nàng ta vẫn còn dám ra vẻ vô tội trở về Vương phủ báo tin cho ta!”

Nghĩ đến vết thương trên mặt nàng, còn có tình cảnh của bọn họ lúc này, tất cả đều là do Hiểu Trúc làm hại, hắn vừa đau lòng vì nàng, vừa cảm thấy căm phẫn Hiểu Trúc.

Dung Tri Hạ áy náy nói – “Thật xin lỗi, tại ta tin lầm Hiểu Trúc mà khiến chàng bị liên lụy.” - Nếu không phải vì nàng, hắn cũng sẽ không bị bắt tới đây.

Hắn lắc đầu không ngừng, nói – “Không phải lỗi do nàng, Phong di nương bắt cóc nàng, thậm chí năm đó mua chuộc Hiểu Trúc hãm hại nàng, toàn bộ là bởi vì ta, là ta đã liên lụy nàng mới đúng.”

Nàng cười khổ nói – “Chúng ta cũng đừng tự trách nữa,lqđ trước tiên quan trọng là phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây”

“Đúng vậy.” – Nếu đúng như những gì Phong di nương nói, thủ hạ của hắn bị dụ đến nơi ở của Trần thị, thì bọn họ phải tự nghĩ biện pháp chạy thoát.

Mặc Lan giãy giụa một lúc lâu, nhưng dây thừng trói trên người hắn rất chắc, hắn không thể nào vùng ra được. Hắn ngước mắt quan sát thạch thất này, ngoại trừ trên kỷ án lúc nãy hắn viết thư có một ngọn đèn dầu, những nơi khác đều không có vật phẩm dư thừa. Đột nhiên Dung Tri Hạ kêu lên – “Ta nhớ ra rồi.”

“Nàng nghĩ được gì?” Hắn không hiểu nhìn nàng.

“Thanh âm của nam tử kia, hắn chính là Trương tổng quản của Vương phủ.”

“Trương Tùng? Hóa ra hắn là người của Phong di nương?” – Mặc Lan vừa nghe khó nén được giật mình, sau khi nghĩ thông suốt cũng không cảm lqđ thấy kinh ngạc nữa, dù sao Trương Tùng chính là người quen thuộc những chuyện lớn nhỏ trong Vương phủ nhất, có hắn để dựa vào, khó trách Phong di nương dám cả gan làm loạn như vậy.

Hơn nữa, bà ta muốn hắn tự tay viết thư là bởi vì những kẻ đang trông chừng Mặc Dục đều là thủ hạ của hắn, không có mệnh lệnh của hắn,bọn họ sẽ không để cho Mặc Dục rời khỏi viện một bước.

Đến lúc đó, bà chỉ cần âm thầm sai người, đưa bức thư hắn tự mình viết cho thủ hạ của hắn đọc, bọn họ sẽ làm theo mệnh lệnh đã viết trong thư mà rút lui.

Chuyện hắn giam lỏng Mặc Dục vẫn chưa đề cập với phụ vương, mặc dù Trương Tùng không hỏi nhiều, nhưng chắc chắn cũng đã biết chuyện,lqđ vả lại vì hắn muốn Phong di nương tránh khỏi bị nghi ngờ, nhất định sẽ không bẩm báo với phụ vương, vì vậy cũng sẽ không có người tra hỏi. Cuối cùng tất cả đầu mối sẽ dẫn đến Trần thị, không ai hoài nghi Phong di nương.

Tung tích của hắn không rõ, Mặc Thụy lại bị liệt, cuối cùng cả Vương phủ chỉ còn lại mình Mặc Dục, hắn(MD) có thể tiếp quản Vương phủ dễ như trở bàn tay.

Mặc dù trước đó Phong di nương đã nói từ trước tới giờ Mặc Dục không hề muốn tranh giành cái gì với hắn, nhưng mẫu thân hắn(MD) lại tìm mọi cách bày mưu tính kế tất cả mọi chuyện giúp hắn(MD). Chuyện đến nước này,Mặc Lan cũng không biết có nên oán trách vị huynh trưởng này hay không.

Sau khi suy nghĩ một lúc, vẻ mặt Mặc Lan ngưng trọng nói – “Chúng ta phải tìm cách chạy khỏi đây nhanh một chút, nếu không chỉ sợ……..”

Mặc dù hắn không nói hết câu, nhưng Dung Tri Hạ cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu bọn họ không nhanh chóng chạy đi,lqđ chỉ sợ rằng sẽ thật sự cùng nhau chết ở nơi này.

Nhưng hai người cố gắng thật lâu, cũng không thể nào cởi được dây thừng buộc chặt trên người.

Một hồi lâu sau, hai người đã mệt mỏi kiệt sức,lqđ tạm ngừng, thở hổn hển, Mặc Lan nhìn nàng, vẻ mặt sầu thảm cười nói – “Tri Hạ, nếu chúng ta thật sự không thể trốn thoát, kiếp sau, ta sẽ đền bù tất cả những thua thiệt mà kiếp trước nàng phải chịu.”

“Kiếp sau chưa chắc chúng ta sẽ được gặp nhau lần nữa.” – Dung Tri Hạ yếu ớt cười một tiếng, nàng bị bắt tới đây trước hắn, bị trói lên cột gỗ này, toàn thân không động đậy được, lại không được ăn cơm uống nước suốt một ngày, giờ phút này vừa đói vừa khát, toàn thân vô lực.

“Kiếp trước, lúc Hoàng thượng chỉ hôn, ta đã từng hỏi Hoàng thượng, vì sao phải gả nàng cho ta,lqđ Hoàng thượng nói Quốc sư có nói rằng đôi ta được ông trời tác hợp cho, có nhân duyên ba kiếp, ta tin rằng kiếp sau, chúng ta chắc chắn sẽ lại được làm phu thê.”

Lúc ấy hắn còn xì mũi coi thường những gì quốc sư nói, cho rằng tất cả chỉ là nói bậy, nhưng sau khi sống lại, khi hồi tưởng lại lần nữa, hắn đã thay đổi cái nhìn.

“Quốc sư đã nói như vậy thật sao?” – Dung Tri Hạ lần đầu tiên nghe được, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Quốc sư đức cao vọng trọng, nhất định sẽ không nói sai.” – Bây giờ Mặc Lan vô cùng tin tưởng vào chuyện này.

Bên trong thạch thất, ngọn đèn dầu dường như đang dần lụi tàn,lqđ ánh sáng càng lúc càng yếu ớt, Dung Tri Hạ nhìn chăm chú vào ngọn đèn ảm đạm, hồi tưởng lại hết thảy kiếp trước lẫn kiếp này, buồn bã nói – “Mặc Lan, ban đầu ta thật sự rất oán chàng, oán chàng vô tình, oán chàng lạnh lùng bạc bẽo, oán chàng sủng ái Ngọc Hà, oán chàng cưới ta nhưng lại chưa bao giờ coi ta là thê tử,….Thế nhưng những ngày vừa qua, chàng đã làm mọi chuyện vì ta, đã sớm hóa giải oán hận trong lòng ta, chàng đã không còn mắc nợ ta cái gì nữa.”

Vẻ mặt Mặc Lan kích động, cuối cùng hắn cũng đã nhận được sự tha thứ của nàng, nhưng lại chính vào lúc này, khiến hắn ngoài mừng rỡ ra còn có chút chán nản.

“Thật xin lỗi, kiếp trước ta đối xử tệ với nàng, kiếp này lại làm liên lụy tới nàng….” – Mắt hắn có chút ướt át, nếu bây giờ có thể lấy tính mạng của hắn để đổi cho nàng, hắn sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Ngọn đèn dầu hơi lóe lên một chút rồi hoàn toàn lụi tắt, bên trong thạch thất chìm vào bóng tối, nếu đưa tay ra cũng không thấy được năm đầu ngón tay.

Giọng nói của Dung Tri Hạ vốn dịu dàng, bây giờ nghe vào càng thêm ngọt ngào – “Nói không chừng là kiếp trước ta nợ chàng,nên đời này phải bồi thường cho chàng.”

Mặc dù không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng từ giọng nói của nàng hắn nghe ra được nàng đã hoàn toàn buông bỏ chuyện kiếp trước,lqđ ngay lúc này hắn thật hận không thể ôm nàng thật chặt vào ngực.

Tim hắn chỉ chứa được mình nàng, trong tâm trí hắn hiện lên từng nụ cười, từng cái nhăn mày của nàng, nàng khiến hắn động tâm, nàng chiếm trọn trái tim hắn.

“TriHạ, ta rất muốn ôm nàng một cái….”

Giọng hắn khàn khàn truyền vào tai Dung Tri Hạ, khiến cho nàng mắt chứa đầy lệ. Nàng hít sâu vài hơi, kiềm chế ý nghĩ muốn khóc, mới từ từ nói – “Mặc Lan, chàng nguyện ý cưới Dung Tri Hạ làm vợ không?” – Trước kia, bọn họ phụng Hoàng mệnh thành thân, bây giờ nàng muốn biết tâm ý của hắn.

“Nguyện ý, trăm ngàn lần đều nguyện ý.” – Mặc Lan dõng dạc trả lời, mỗi một chữ đều vang lên mạnh mẽ.

“Vậy chúng ta trở thành vợ chồng.” –lqđ Giờ phút này hắn là vì tình đầu ý hợp, mà cam tâm tình nguyện kết làm phu thê.

“Nương tử hữu lễ.” – Trong bóng tối, mắt hắn chứa lệ cười nói.

“Phu quân hữu lễ.” – Nàng nước mắt tràn mi trả lời.

Bóng tối dễ khiến cho thần trí người ta bị hôn mê, Dung Tri Hạ bất tri bất giác ngủ mê man, tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn là một mảnh u tối, không thể nào biết được hiện giờ là lúc nào, lại càng không biết được đến tột cùng là bọn họ đã bị trói ở chỗ này bao lâu.

Nàng kinh hoảng gọi tên Mặc Lan, nghe thấy hắn trả lời, mới thấy hơi an tâm.

“Nếu đã nhất định bắt chúng ta phải chết ở chỗ này, vì sao còn để cho chúng ta trọng sinh chứ?” – Nàng nghi hoặc nói lầm bầm.

“Có lẽ vì muốn chúng ta tiêu tan hiểu lầm.” – Có thể nhận được sự tha thứ của nàng, là thu hoạch lớn nhất của Mặc Lan kể từ khi trọng sinh tới nay.

“Tri Hạ, nếu sống, chúng ta sẽ cùng nhau sống, nếu chết, chúng ta cũng cùng nhau chết, nàng đừng sợ hãi, ta sẽ luôn đi cùng nàng.” –lqđ Trong lúc nàng ngủ mê man, hắn vẫn luôn thử thoát khỏi trói buộc trên người, nhưng từ đầu đến cuối đều không thành công.

“Chàng có biết vì sao năm đó ta lại chạy vào hầm băng, sau đó cứu chàng không?” – Bởi vì đã lâu cổ họng khô cạn không được uống nước, nên Dung Tri Hạ nói mỗi chữ đều cảm thấy đau đớn như bị đao cắt, nhưng không nói lời nào, thì bóng tối trong căn phòng càng làm cho người ta hoảng sợ.

“Vì sao?” – Giọng nói của hắn trầm thấp lộ ra sự dịu dàng.

“Khi còn nhỏ ta rất nghịch ngợm, không có lúc nào yên tĩnh, cha thường nói ta giống như một con khỉ nhỏ. Năm ấy, khi cha phải ra ngoài chúc Tết, ta ầm ỹ muốn đi cùng ông, sau khi tới nhà ngoại tổ phụ của chàng,lqđ cha ta hàn huyên cùng một nhóm thúc thúc bá bá trong sảnh, một đứa bé như ta nghe không hiểu bọn họ đang nói về cái gì, cảm thấy không thú vị, nên tự mình chạy ra ngoài chơi.” – Nói đến đây, nàng dừng lại để cho yết hầu khô khốc được nghỉ ngơi một chút, mới tiếp tục nói – “Sau đó ta nhìn thấy một con mèo, toàn thân đen tuyền rất đáng yêu, khi ta muốn đi qua vuốt ve nó một chút, nó liền chạy đi, ta đuổi theo nó một mạch, nhưng đến gần hầm băng đã không thấy tăm hơi bóng dáng của nó. Lúc ta tìm nó xung quanh, đã nhìn thấy cánh cửa đi vào hầm băng, khi ấy ta cũng không biết nơi đó là hầm băng, vì tò mò, nên ta bước tới kéo cái then gỗ, mở cửa. Bên trong là một dũng đạo dưới lòng đất, ta đi vào, nhìn thấy ở phía cuối còn có một cánh cửa, lại một lần nữa ta kéo then gỗ ra, liền trông thấy chàng toàn thân đã đông lạnh đến mức kết sương đang ngã trên mặt đất. Khi đó ta thực sợ hãi, la hét chạy ra ngoài, không biết chạy bao xa, nhìn thấy có người, lập tức lôi kéo hắn vội vàng đi cứu chàng.”

Nghe xong, Mặc Lan cười khẽ nói –lqđ “Con mèo đen đó là do Ngoại tổ mẫu ta khi còn sống đã nuôi, không ngờ nó lại dẫn nàng tới cứu ta.”

“Nói không chừng, nó nhìn thấy chàng bị giam trong hầm băng, nên mới dẫn ta qua. Sau đó chàng được người ta ôm ra ngoài, còn ta phải đi tìm cha. Ta sợ cha mắng ta đi loạn trong phủ người khác, cho nên vẫn không dám nói chuyện này với cha.”

“Mấy ngày sau, ta tỉnh lại, hỏi tất cả mọi người trong phủ ngoại tổ phụ, nhưng không ai biết nàng là cô nương nhà nào, cũng không ai trông thấy tiểu cô nương mặc áo sát nách màu hồng có hoa văn đám mây cả.” – Về chuyện này, hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, theo lý thì không thể nào mà mọi người trong phủ đều không biết nàng là ai.

“Ngày đó, ta mặc một chiếc áo bông màu đỏ, nhưng bởi vì lúc chạy theo con mèo bị nóng, nên ta cởi chiếc áo bông ra, tiện tay nhét vào một bụi rậm, lúc sau khi đi tìm cha, ta mới quay lại tìm mặc vào.”

Biết được nguyên nhân thực sự khiến hắn không thể tìm được nàng là như vậy, Mặc Lan không nhịn được cười khổ nói – “Đây đúng là do quỷ thần xui khiến, cho nên ta mới không thể tìm được nàng.”

Dung Tri Hạ miễn cưỡng mim cười – “Mặc dù quá trình phức tạp rối rắm, nhưng chúng ta vẫn ở chung một chỗ.” – Nhưng nếu được ở cùng nhau đến già thì tốt hơn.

“Ta vốn tưởng rằng kiếp này có thể bảo vệ nàng thật chu đáo, sẽ không để cho nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng không ngờ lại vẫn hại nàng.” –lqđ Nói đến đây, Mặc Lan cũng lạc giọng.

“Ta không trách chàng, chàng đồng ý cứu ta, biết rõ là bẫy rập mà vẫn mạo hiểm tới đây một mình, vậy là đủ rồi.”

“Không đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều, ta muốn cùng nàng tay trong tay ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn. Tới mùa xuân chúng ta cùng nhau ngắm hoa, khi hạ đến ta đưa nàng đi du hồ hí thủy *, vào mùa thu chúng ta cùng nhau ngắm trăng, sang mùa đông chúng ta sóng vai ngồi trước hiên nhà ngắm nhìn tuyết nhiễm hồng mai**, sớm sớm chiều chiều……” – Bọn họ thật vất vả mới hóa giải được hiềm khích lúc trước, cuối cùng nàng cũng cam tâm tình nguyện trở thành thê tử của hắn, hắn không cam lòng chết vô thanh vô tức cùng nàng ở nơi này như vậy.

(* - dạo chơi hồ, đùa nghịch nước

** - tuyết phủ cành mai màu đỏ)

“Được……Ta muốn ngủ một chút….” – Dung Tri Hạ lắng nghe, đột nhiên cảm thấy rất mệt, mơ hồ trả lời, rồi nhẹ nhàng khép mắt lại.

“Nàng ngủ đi.” – Giọng Mặc Lan vừa trầm ấm vừa dịu dàng, hắn hi vọng sau khi nàng ngủ có thể mơ một giấc mơ đẹp, có thể tạm thời thoát khỏi bóng tối khiến người ta tuyệt vọng này.

Trong lúc nàng ngủ mê man, hắn lại tiếp tục cố gắng thoát khỏi dây thừng trói buộc trên người, cho dù cánh tay bởi vì lúc trước không ngừng giãy giụa đã sớm bị mài rách, từng trận đau nhói truyền tới, nhưng hắn vẫn không dừng lại. Vì nàng, nếu như không tới thời khắc cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ, hắn không muốn cả đời này, chỉ có thể ở gần nàng ngắn ngủi như vậy.

Cuối cùng cũng dùng hết khí lực,lqđ Mặc Lan không thể không tạm thời dừng lại, thần trí cũng dần dần hôn mê, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ mạnh mẽ không dám ngủ, hắn sợ sau khi ngủ, vạn nhất nàng tỉnh lại, không nghe thấy giọng nói của hắn, nàng sẽ sợ hãi, nhưng mí mắt nặng nề lại không nghe sai khiến, cứ thế hạ xuống.

Tiếng bước chân dồn dập đi tới thạch thất, tiếp theo cửa thạch thất bị mở ra, ánh sáng bên ngoài cũng theo vào, khi người vừa tới thấy rõ tình cảnh bên trong, mặt lộ vẻ khiếp sợ, chẳng lẽ hắn đã đến chậm rồi sao? Bọn họ đã chết rồi ư?

Người đó bước nhanh tới cột gỗ, sau khi xem xét kỹ, xác nhận hai người chỉ bị hôn mê bất tỉnh, trên mặt vui mừng. Thật may là vẫn còn kịp!

“Lan đệ, Lan đệ, đệ hãy mau tỉnh lại đi!” – Mặc Dục vỗ nhẹ gương mặt Mặc Lan muốn đánh thức hắn dậy.

Không lâu sau, Mặc Lan từ từ mở mắt ra, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn thấy Mặc Dục đứng yên lặng trước người hắn, không khỏi sửng sốt.

“Đại ca.” – Ngay sau đó nghĩ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống – “Huynh tới đây làm gì, tới xem ta trở thành tù nhân của mẹ huynh sao?”

“Không, ta tới để cứu các người, có chuyện gì để sau hãy nói, trước tiên ta giúp đệ cởi trói” – Mặc Dục lấy ra một thanh chủy thủ từ trong ống tay áo, cắt dây thừng, sau đó lại đi cởi trói cho Dung Tri Hạ.

Sau khi thoát khỏi trói buộc, Mặc Lan vội vàng tới bên cạnh Dung Tri Hạ, đỡ lấy nàng vẫn đang ngủ mê men, vỗ nhẹ mặt nàng, cố gắng đánh thức nàng – “Tri Hạ, nàng tỉnh lại đi, chúng ta có thể rời khỏi đây rồi, nàng mau tỉnh lại đi!”

Dung Tri Hạ mê mang mở mắt ra, toàn thân mềm yếu vô lực, đứng cũng không vững, phải nhờ vào Mặc Lan đỡ mới không bị ngã xuống.

“Chúng ta…….có thể ra ngoài rồi sao?” – Nàng có chút không dám tin.

“Đúng vậy, đại ca đã tới cứu chúng ta.” – Mặc Lan chỉ vào Mặc Dục đang đứng ở một bên, giờ khắc này, trong lòng hắn tràn đầy cảm kích với huynh trưởng.

“Nương ta sắp tới đây rồi, chúng ta hãy mau đi thôi.” – Mặc Dục nóng lòng thúc giục.

Hôm qua khi mẫu thân tới phủ thăm hắn, hắn đã cảm thấy không đúng lắm, bởi vì thường ngày đều là hắn vào chùa thăm bà.salemsmalldđlqđ Về sau, hắn lại phát hiện, những người vốn trông chừng ở ngoài viện đã không thấy đâu. Sau khi hỏi han, hắn mới từ trong miệng mẫu thân biết được, vì để cho hắn có thể trở thành Thế tử, tiếp quản Phụng Vương phủ, bà đã nhốt vợ chồng Lan đệ. Hắn đã khuyên thật lâu, nhưng vẫn không thuyết phục được bà thu tay lại. lqđ Thật may mắn là hắn đã khéo léo hỏi được nơi hai người bị giam giữ, rồi tìm được cơ hội lặng lẽ tới đây.

“Được.” – Mặc Lan trả lời ngắn gọn.

Nhưng đúng lúc ba người đang muốn rời khỏi, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo tức giận.

“Các ngươi muốn đi đâu?!” – Sắc mặt Phong di nương âm trầm căm tức nhìn nhi tử một cái, đứng phía sau nàng là Tú đại nương và hai gã tùy tùng.

“Dục nhi, con dám lừa nương vụng trộm tới đây thả bọn họ, con có biết một khi thả bọn họ ra ngoài sẽ có hậu quả gì không?”

Mặc Dục năn nỉ nói – “Nương, cầu xin người hãy dừng tay lại, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, hài nhi chưa bao giờ muốn làm Thế tử, càng không muốn Phụng Vương phủ, thân thể này của hài nhi còn sống được bao lâu cũng khó nói, cầu xin người đừng làm khó Lan đệ bọn họ, thả bọn họ đi đi.”

Phong di nương giận nhi tử mềm lòng, trách mắng – “Con quá ngây thơ rồi, con cho rằng sau khi Mặc Lan rời khỏi đây sẽ tha cho mẹ con ta hay sao? Nếu để hắn rời đi, mẹ con ta sẽ không còn đường sống! Tú nhi, trói bọn họ lại!”

“Dạ, phu nhân.” – Tú đại nương dẫn theo hai gã tùy tùng tiến lên.

Mặc Dục ngăn Tú đại nương lại – “Nương, nếu người lo lắng sau khi Lan đệ ra ngoài sẽ trả thù chúng ta, con có thể bắt Lan đệ thề vĩnh viễn không truy cứu, sau đó hài nhi sẽ đưa người rời khỏi Phụng Vương phủ, không quay lại nữa.”

“Con có biết nương đã ẩn nhẫn nhiều năm hay không? Phí hết tâm tư làm tất cả mọi chuyện, toàn bộ là vì con đó! Nương không muốn con bị người khác khinh thường nữa. Sau này sẽ không còn kẻ nào có thể coi thường, thất lễ với con nữa."

“Nương, nhưng toàn bộ những thứ này không phải là điều mà hài nhi muốn!” – Mặc Dục cầm lên chủy thủ gác trên cổ, hai đầu gối quỳ xuống – “Hài nhi cầu xin người tha cho Lan đệ bọn họ, do số mệnh rồi, hài nhi từ nhỏ thân thể đã hư yếu, những năm gần đây toàn bộ đều dựa vào Lan đệ chiếu cố, mới có thể có những tháng ngày thư thái trong Vương phủ. lqđ Cầu xin người thả bọn họ đi, hài nhi thật sự không muốn tranh giành cái gì với Lan đệ. Nếu người không đồng ý, xin thứ lỗi hài nhi……..phải đi trước nương một bước!”

Thấy vậy, Phong di nương căm hận quát – “Ngươi vì Mặc Lan mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, ngươi làm như vậy……..không sợ nương thất vọng hay sao?!”

“Hài nhi thật sự xin lỗi nương, nhưng nương làm những chuyện này, thật sự đều không phải là điều mà hài nhi mong muốn. Bình sinh hài nhi không có chí lớn, chỉ muốn hầu hạ bên người nương, bình an vượt qua quãng đời còn lại,như vậy là đủ rồi. Nếu nương thật sự yêu thương hài nhi, vậy xin người hãy dừng tay. Từ nay về sau hài nhi sẽ tận lực hiếu thuận, làm bạn bên cạnh nương, sẽ không bao giờ….rời xa nương nữa.”

Những năm gần đây, khi hắn đi thăm mẫu thân, mơ hồ từ trong lời nói của mẫu thân nghe được, mẫu thân vẫn không cam lòng chuyện bị Vương phi đuổi ra khỏi Vương phủ năm đó, muốn mưu toan tìm cơ hội trả thù.

Sau đó lại từ Mặc Lan biết được, Ngọc Hà là do Tú đại nương đưa vào Vương phủ, ý đồ sau này mưu hại hắn(Mặc Lan), hắn liền mơ hồ đoán được toan tính của mẫu thân. Bà muốn sau khi Ngọc Hà âm thầm sát hại Lan đệ,salemsmalldđlqđ sẽ giá họa cho mẹ con Mặc Thụy. Như vậy, bà có thể liền một lúc mà diệt trừ được hai người Mặc Lan và Mặc Thụy. Đến lúc đó, phụ vương chỉ còn lại đứa con trai là hắn, Phụng Vương phủ hiển nhiên cũng thuộc về hắn dễ như trở bàn tay.

Nhưng bởi vì chuyện Ngọc Hà nói lúc trước bị bại lộ, khiến mưu kế của mẫu thân không thể thực hiện được. Đây cũng là chuyện mà Mặc Lan trước kia đã chất vấn hắn. Sau khi hắn biết Ngọc Hà là do mẫu thân sai khiến, đã không giải thích gì cả, cam chịu hết thảy, hi vọng có thể gánh tội danh này thay mẫu thân.

Nhưng không ngờ mẫu thân vẫn chưa từ bỏ ý định, lại âm thầm bày ra cục diện lần này, bắt vợ chồng Mặc Lan, cũng sắp đặt mọi chuyện thành Vương phi không cam lòng vì bị Mặc Lan đuổi ra khỏi Vương phủ, nên gây ra chuyện này để trả thù hắn.

Hiện nay trong Vương phủ, tất cả mọi người đều cho rằng vợ chồng Mặc Lan mất tích là do Vương phi chỉ điểm, chuyện này cũng kinh động tới phụ vương, ông đã cự kỳ tức giận, lệnh cho bà ta phải giao hai vợ chồng Mặc Lan ra.

Vương phi tất nhiên không thể giao người nào ra, nhưng vô luận bà ta có giải thích thế nào, phụ vương cũng không tin rằng bà ta vô tội.

Nhìn thấy hai mẹ con bọn họ đang giằng co, Dung Tri Hạ nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Mặc Lan.

Mặc Lan hiểu ý, phối hợp cùng lời nói của Mặc Dục, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía Phong di nương.

“Nếu như Phong di nương không yên lòng, Mặc Lan ở chỗ này thề, chỉ cần Phong di nương để cho hai vợ chồng chúng ta rời đi, tất cả mọi chuyện ta sẽ không truy cứu nữa.”

Nghe hắn hứa hẹn, trên gương mặt Mặc Dục lộ ra sự vui mừng cùng mong đợi nhìn mẫu thân – “Nương, người nghe rồi đó, chính miệng Lan đệ đã cam kết, hắn sẽ không truy cứu chuyện này.”

Thần sắc Phong di nương trầm xuống – “Dục nhi,lqđ chuyện này ầm ỹ như vậy, nương đã cưỡi hổ thì khó mà xuống được.”

Giờ phút này trong Phụng Vương phủ, bởi vì chuyện vợ chồng Mặc Lan bị mất tích mà ầm ỹ sôi sục, nếu bà thả bọn họ ra khỏi đây bây giờ, cho dù Mặc Lan hứa hẹn sẽ không truy cứu, nhưng khó bảo đảm sẽ không bị kẻ nào đó có lòng dạ phát giác ra điều gì.

Thấy bà đã có chút dao động, Mặc Lan lại lên tiếng lần nữa – “Chỉ cần Phong di nương thả chúng ta, kế tiếp ta sẽ tự mình gánh chịu tất cả mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Phong di nương và đại ca.”

Mặc Dục cũng mềm giọng năn nỉ - “Nương, hài nhi thật sự không cần gì cả, quãng đời còn lại chỉ muốn hầu hạ, làm bạn bên cạnh nương,coi như hài nhi van xin người.”

Thấy nhi tử vẫn bảo vệ Mặc Lan, trong lòng Phong di nương cảm thấy không có tư vị - “Dục nhi, con tin tưởng Mặc Lan như vậy, con không sợ hiện tại chỉ vì tình thế cấp bách, hắn mới không thể không cam kết sẽ không truy cứu hay sao? Vạn nhất hắn vừa rời đi liền cắn ngược lại chúng ta một ngụm, thì phải làm thế nào?”

Mặc Dục không do dự chút nào nói – “Nương, con tin tưởng Lan đệ tuyệt đối sẽ không nói mà không giữ lời.”

Ngày đó, Lan đệ tưởng lầm rằng hắn chỉ điểm Ngọc Hà, nhưng cũng chưa từng tổn thương hắn, chỉ giam lỏng hắn, có thể thấy được trong lòng hắn vẫn niệm tình huynh đệ.

Vì để lấy tín nhiệm với Phong di nương, Mặc Lan lại cam kết một lần nữa – “Phong di nương, Mặc Lan ta xưa nay là người có ân báo ân,lqđ có thù báo thù. Lần này được đại ca tới đây cứu giúp, ta tuyệt đối không cô phụ tín nhiệm của hắn, kiếp này tuyệt đối không làm trái hứa hẹn, nếu không thiên địa bất dung.”

“Nương, hài nhi van xin người, nương………”

Bị nhi tử cầu xin nhiều lần, Phong di nương cho dù không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn dừng tay. Bà hao hết thiên tân vạn khổ mưu đoạt vì nhi tử, hắn lại hoàn toàn không cần, bà có kiên trì hơn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

“Mặc Lan, hi vọng ngươi vĩnh viễn không bao giờ quên cam kết ngày hôm nay” – Đừng khiến bà có một ngày phải hối hận vì đã tha cho hắn.

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ly Hợp

Copyright © 2022 - MTruyện.net